Yêu Thần Ký (401-405)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 401: BÍ ĐẠO

- Cho dù chết, cũng phải chết cùng nhau!

Tiêu Ngữ vô cùng kiên định nói.

Ánh mắt Nhiếp Ly, nhìn về phía Tiêu Ngữ, mặc dù là một thân nam nhi giả trang, nhưng mà khuôn mặt đó, vẫn là động lòng người cực kỳ.

Tiêu Ngữ trên gương mặt hiện lên một nét ửng đỏ, dậm chân nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì?

- Haha, không có gì!

Nhiếp Ly sảng khoái cười một tiếng, đang lúc mọi người nhìn chăm chú xuống phía dưới, Nhiếp Ly lập tức đi thẳng tới một pho tượng điêu khắc.

Vô Nhai Tử nhìn nhìn Nhiếp Ly, lại nhìn một chút Tiêu Ngữ, lộ ra có chút nghi hoặc, hắn tại sao lại có cảm giác giữa Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ, quan hệ có điều gì đó không đúng lắm, hai nam nhân này đang định giở trò quỷ gì?

Ngay tại lúc Nhiếp Ly hướng đi tới pho tượng điêu khắc kia, một tiếng hừ tức giận truyền đến.

- Ba mươi sáu pho tượng điêu khắc này, chính bí trận Hư Ảnh Thần Cung ta, nếu dám tự ý động vào, giết không tha!

Hư Ảnh Thần Cung ý niệm hừ lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình, hướng phía Nhiếp Ly quét ngang đến.

Ly Hỏa Thánh Tử lông mày khẽ nhướng, tay vung lên, nơi đó một đạo hồng sắc Hỏa thuẫn từ hư không xuất hiện chỉ cách Nhiếp Ly hơn mười thước.

Oanh!

Cỗ lực lượng vô hình kia oanh kích lên Hỏa thuẫn, liền nổ tung, tia lửa văng khắp nơi.

Công kích này hoàn toàn không có ảnh hưởng đến Nhiếp Ly, hắn bắt đầu phá giải Minh văn pháp trận. Nhiếp Ly hiểu rằng, trước khi Minh văn pháp trận chưa bị phá vỡ, Ly Hỏa Thánh Tử nhất định sẽ bất chấp tất cả mà bảo hộ hắn.

Hư Ảnh Thần Cung ý niệm tuy rằng xưng rằng nắm trong tay cả tòa Thần cung, nhưng lại không làm gì được những cường giả này, bằng không thì cũng không cố ý thả rơi Hằng Hà Chi Tinh khiến cho những cường người này chém giết lẫn nhau.

Nhiếp Ly không ngừng viết từng đạo Minh văn, những Minh văn này chiếu vào những pho tượng điêu khắc kia, Minh văn bên trên pho tượng nhanh chóng vận chuyển.

Ly Hỏa Thánh Tử một bên lặng yên trông thấy, trong đôi mắt hắn một tia quang mang kinh ngạc xẹt qua, Nhiếp Ly thủ pháp phá giải Minh văn pháp trận, có rất nhiều cái hắn xem hoàn toàn không hiểu.

Có thể thấy được Nhiếp Ly đối với khả năng kiến giải Minh văn, so với hắn phải cao hơn không ít!

Ly Hỏa Thánh Tử trong lòng hơi động một chút, hắn không nghĩ tới, bằng với thực lực Nhiếp Ly Thiên Mệnh cấp, lại có thể có khả năng như vậy! Nhiếp Ly cùng Vô Nhai Tử ở một chỗ, là tộc nhân của Vô Nhai Tử, hay là Vô Nhai Tử tay sai? Nếu có thể đem Nhiếp Ly thu về dưới trướng quả thực cũng không tệ!

Nhiếp Ly không biết là, Ly Hỏa Thánh Tử ở sau lưng đã ngầm chú ý đến hắn.

Hắn chuyên tâm phá giải Minh văn pháp trận, từng đạo Minh văn đánh vào trong.

Hư Ảnh Thần Cung ý niệm tựa hồ có chút lo lắng, cuống quít đối với Nhiếp Ly phát động công kích, nhưng đều bị Ly Hỏa Thánh Tử cùng một đám cường giả chặn lại.

Oanh!

Cuối cùng một đạo Minh văn đánh vào trong pho tượng điêu khắc, chỉ thấy Minh văn pháp trận trong mấy chục pho tượng điêu khắc ầm ầm di động, không ngừng biến đổi vị trí, nơi trung tâm một đường vào thâm sâu xuất hiện trước mắt bọn họ.

Từng đạo cầu thang một đi xuống, không biết thông với nơi nào.

Thấy như vậy một màn, tất cả mọi người con mắt đều sáng lên.

Bọn họ đã sục sạo hơn 80% khu vực trở lên trong Hư Ảnh Thần Cung, tuy rằng tìm được một ít bảo vật, nhưng tột cùng đều không phải thứ đồ vật quý báu gì, mà đường hầm này, liền thật sự rất có thể là nơi cất giấu bảo vật!

Viêm Dương, Thần Lôi Tôn Giả cũng mang người đi xuống.

Ba người liếc nhìn nhau, Thần Lôi Tôn Giả mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên một ánh quang mang xảo trá nói ra:

- Đường hầm trong lòng đất này, không biết có che giấu cạm bẫy gì hay không, hai vị Thánh Tử, các ngươi ai cũng đều khó có khả năng lấy hết về hết tất cả bảo vật, không bằng chúng ta liên thủ, tất cả bảo vật đoạt được ba người chia đều, thế nào?

Viêm Dương trầm mặc một lát, chánh tà bất lưỡng lập, cùng Thần Lôi Tôn Giả, Ly Hỏa Thánh Tử hợp tác, quả thực làm dơ thanh danh của hắn, nhưng trong cái tình huống này, hắn cũng không phải là người không biết thay đổi, tạm thời đáp ứng có làm sao? Đợi lát nữa khi có thể cũng vẫn là binh đao tương kiến!

- Được!

Viêm Dương trầm giọng nói ra.

Ly Hỏa Thánh Tử phất tay, nói:

- Có thể.

- Không phải ba người chia đều, mà là bốn người chia đều!

Nhiếp Ly ở một bên chậm rãi nói ra.

Nghe được lời Nhiếp Ly nói, đám thủ hạ ba cường giả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiếp Ly, tên này quả là to gan lớn mật a, chỉ là một kẻ Thiên Mệnh cấp, lại có thể tiếp cận ba Long Đạo Cảnh cường giả đề cập yêu cầu đòi hỏi? Lại còn muốn chia đều bảo vật? Thật không hiểu Nhiếp Ly tiểu tử này không phải là bị tước mất não đấy chứ.

Thần Lôi Tôn Giả tỏ ra có chút hăng hái nhìn Nhiếp Ly, trong đôi mắt lóe ra ti tí hàn quang, hắn còn chưa bao giờ gặp qua một kẻ Thiên Mệnh cấp, lại dám can đảm ở trước mặt hắn nói như thế!

Ly Hỏa Thánh Tử khoát tay nói:

- Nếu là đoạt được bảo vật, cùng hắn chia đều là được rồi! Nếu là không có hắn, chúng ta cũng không mở ra được cái Minh văn pháp trận này!

Ly Hỏa Thánh Tử trong nội tâm thầm nghĩ, Nhiếp Ly tuy là Thiên Mệnh cấp đấy, nhưng nếu như không có vài phần bản lĩnh, quả quyết sẽ không yêu cầu như thế.

Nếu như Nhiếp Ly quả thật có khả năng, phân chia đi một ít bảo vật cũng đâu có làm sao, nói không chừng có thể mượn cơ hội này đem Nhiếp Ly chiêu mộ dưới trướng!

Nhiếp Ly đối với Minh văn pháp trận tinh thông như thế, toàn bộ Long Khư Giới Vực bao nhiêu bí cảnh như vậy, rất nhiều bảo vật còn không phải đoạt được dễ như trở bàn tay? Nhân tài so với bảo vật vẫn là trọng yếu hơn nhiều!

Viêm Dương nói ra:

- Ta cũng tán thành.

Đối với Viêm Dương xem ra, lấy được một phần ba hoặc một phần tư, cũng không phải quan trọng nhất.

Dù sao Nhiếp Ly vốn không tin ba người này thật sự chịu chia đều bảo vật ở Hư Ảnh Thần Cung, đoán chừng sau khi phát hiện ra bảo vật, ba người bọn họ trước sau gì cũng sẽ choảng nhau!

Nhiếp Ly sở dĩ yêu cầu như vậy, chẳng qua là muốn thử dò xét tinh cách ba người này một chút, mặt khác cũng là để cho ba người họ càng thêm coi trọng sự hiện hữu của mình, tăng thêm lợi thế đàm phán của bản thân. Ly Hỏa Thánh Tử cùng Thần Lôi Tôn Giả có chút quan sát, khẳng định cũng sẽ biết mình là người không thể thiếu giúp bọn họ chiếm đoạt bảo vật!

Còn riêng đối với Viêm Dương bên này, Nhiếp Ly lại có dự định khác.

- Bí đạo kia, ai đi xuống trước?

Thần Lôi Tôn Giả nhìn về phía hai người kia nói ra.

- Ba người chúng ta mỗi bên phái mười người, trước tiên xuống đó xem xét một chút!

Ly Hỏa Thánh Tử cực kì quyết đoán nói.

- Được!

Thần Lôi Tôn Giả cùng Viêm Dương cũng gật đầu đáp ứng.

Ba mươi người rất nhanh cùng nhau tiến tới, tiếp đó cùng đi vào địa đạo.

Chỉ chốc lát sau, trong địa đạo lần lượt truyền đến từng trận kêu gào thảm thiết, chỉ còn có ba người toàn thân đều bị tổn hại bò ra.

- Hồi bẩm Thánh Tử, trong bí đạo có cơ quan, chúng tôi tiến lên không sai biệt lắm khoảng năm trăm mét, thiếu chút đã vong mạng rồi!

Một người trong đó chắp tay đối với Ly Hỏa Thánh Tử nói.

- Tiếp tục phái thêm ba mươi người, lần nữa dò xét!

Ly Hỏa Thánh Tử trầm giọng nói ra.

Quả nhiên Thần Tông này nhân mạng đều không đáng tiền, dùng sinh mệnh người ta đi lấp cơ quan sao?

Tuy rằng Nhiếp Ly tuyệt đối chắc chắn có thể phá vỡ cơ quan, nhưng hắn lại không muốn nói ra, tạm thời tiêu hao lực lượng thủ hạ Ly Hỏa Thánh Tử cùng Thần Lôi Tôn Giả trước đã rồi tính sau!

Bọn họ phái từng đợt rồi lại từng đợt người đi xuống dưới, cuối cùng cũng có người chạy về báo lại, bên trong đã phát hiện một địa cung vô cùng lớn, cất giấu vô số bí bảo.

- Đi!

Ly Hỏa Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, một đám người bắt đầu hướng tới bên trong tiến nhập.

Tại thời điểm này, một cỗ lực lượng đem Nhiếp Ly cuốn lên, đồng thời cùng lúc đi vào bí đạo.

Tiêu Ngữ không có chút nào chần chừ, cũng bay vút lên, Vô Nhai Tử cũng theo đó bay vào.

CHƯƠNG 402: KHÔNG LINH THẠCH TRẬN

Viêm Dương cùng Thần Lôi Tôn Giả cũng đã dẫn đầu hàng ngũ tiến nhập vào trong bí đạo, bọn họ tự nhiên cũng không chịu rớt lại phía sau.

Bảo vật ở Hư Ảnh Thần Cung, bọn họ quả quyết sẽ không để cho Ly Hỏa Thánh Tử dù chỉ một người độc chiếm được!

Bí đạo khắp nơi đều chất đầy thi thể, mùi máu tanh lan tràn toàn bộ bí đạo.

- Ngươi là Thần Huyết Yêu Ly nhất tộc tộc nhân?

Ly Hỏa Thánh Tử một bên ngự không, một bên nhìn về phía Nhiếp Ly hỏi.

- Đúng vậy.

Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, nhưng cũng không muốn nhiều lời, ngộ nhỡ lộ ra sơ hở, Ly Hỏa Thánh Tử nhìn thấu thân phận thật của mình, vậy thì phiền toái rồi.

- Không nghĩ tới Thần Huyết Yêu Ly nhất tộc lại có người mới đẳng cấp bậc này, đối với Minh văn một đạo tinh thông như thế, sau này hãy đi theo ta, làm tùy tùng của ta, ngươi thấy thế nào?

Ly Hỏa Thánh Tử nói, ở Yêu Thần Tông, có bao nhiêu người muốn trở thành tùy tùng của hắn, có cầu cũng không được, hắn đối với Nhiếp Ly ưu ái như thế, không biết Nhiếp Ly cảm tưởng ra sao.

- Đa tạ ý tốt của Thánh Tử, con người của ta bên ngoài lang thang đã quen, sợ không làm được tùy tùng của ngài!

Nhiếp Ly trả lời, làm tùy tùng của Ly Hỏa Thánh Tử, đó là chuyện tuyệt đối không thể, nếu như cùng Ly Hỏa Thánh Tử trở về Yêu Thần Tông, Nhiếp Ly đoán chừng thân phận của mình rất có thể sẽ bị vạch trần.

Ly Hỏa Thánh Tử nhíu mày một cái, thần tình biểu lộ có chút không vui, bất quá sau một lát, liền lại trở lại như thường.

- Nếu như ngươi đã không muốn, vậy quên đi!

Ly Hỏa Thánh Tử ngữ khí khôi phục không để ý nữa.

Nhiếp Ly cười cười, hắn đã sớm biết rằng kết quả sẽ như vậy, nhưng thực ra hắn cũng chẳng buồn để ý chút nào, bởi vì Ly Hỏa Thánh Tử khẳng định còn co việc sẽ phải cần đến hắn.

Chỉ cần Nhiếp Ly tại đây có năng lực phá giải Minh văn pháp trận, bằng vào sự khôn ngoan của Ly Hỏa Thánh Tử, cũng sẽ không tùy tiện đắc tội hắn, ai biết được tương lai Ly Hỏa Thánh Tử có hay không sẽ đến chỗ hắn mưu cầu?

Xuyên qua thông đạo dài hẹp, một vùng không gian mênh mông xuất hiện trong tầm nhìn bọn họ.

Đây là một không gian hư vô không có giới hạn, trong không gian lơ lửng vô số cự thạch (tảng đá lớn), chi chít chằng chịt, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh đây, những cự thạch này nhẹ nhàng bay bay, thỉnh thoảng cạnh đuôi huyễn hóa ra từng đạo lưu quang.

Đây là Không Linh Thạch Trận! Nhiếp Ly nội tâm khẽ động.

- Các ngươi xem bên kia kìa!

Bên cạnh có người hô lên.

Mọi người hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy phía sau những cự thạch trôi nổi kia, các loại bảo vật bồng bềnh phiêu đãng, tựa như châu quang bảo khí, rực rỡ vô cùng.

Chỉ cần vượt qua được vùng thạch trận này, vậy có thể tranh đoạt được vô số bảo vật kia rồi.

Toàn cảnh đủ loại bảo vật ngọc quý long lanh, khiến cho tất cả đều hoa mắt.

Trong này, không biết có bao nhiêu thượng cổ kỳ trân dị bảo!

- Đây là trận pháp gì vậy?

Ly Hỏa Thánh Tử nhìn về phía Nhiếp Ly, trầm giọng hỏi.

- Trận pháp này tựa như có điểm từng rất quen thuộc, chứa đựng sự huyền diệu vô tận, một cái pháp trận như vậy, muốn phá giải mà nói, không có hai ba tháng e rằng không được!

Nhiếp Ly trầm tư nói ra.

Nghe được Nhiếp Ly lời này, Ly Hỏa Thánh Tử có chút trầm mặc, hắn vẫn không hiểu được trước mắt một đống thạch đầu (đá) dày đặc, rút cuộc là cái pháp trận gì, Nhiếp Ly nếu nói thẳng ra không thể phá giải, vậy coi như xong, cùng lắm mang theo Nhiếp Ly hướng vào trong xông vào một lần, nhưng Nhiếp Ly nói ít nhất phải cần hai ba tháng, bọn hắn giờ phải làm gì?

Vẫn nên ở chỗ này chờ đợi, hay vẫn là thử phá trận xem sao?

Viêm Dương cùng Thần Lôi Tôn Giả đều nhíu mày, hai ba tháng ư, thời gian này không phải ngắn đâu!

Ly Hỏa Thánh Tử trầm mặc một lát, nhìn về phía Nhiếp Ly nói:

- Ngươi trước tiên ở chỗ này nghĩ biện pháp phá trận, chúng ta phái người thử xông vào một lần xem!

- Được!

Nhiếp Ly gật gật đầu.

- Vẫn như cũ, chúng ta ba phía đều phân công mười người đi ra!

Ly Hỏa Thánh Tử trầm giọng nói.

- Được!

Viêm Dương cùng Thần Lôi Tôn Giả đều gật đầu đáp.

Ba mươi Thiên Chuyển Cảnh cường giả rất nhanh tụ họp đủ, sau đó thả người hướng phía trước thạch trận bay vút đi.

Trong thạch trận, từng khối nham thạch lơ lửng tứ phía lượn lờ, những cường giả này tiến đến bên trong thạch trận, liền giống như bị mất phương hướng, tứ phía loạn chuyển, cứ như vậy bị vây hãm tại bên trong thạch trận không thoát ra được. Một số Thiên Chuyển Cảnh cường giả điên cuồng mà vung quyền, công kích những Tảng Đá kia, oành oành oành, từng thanh âm trầm đục truyền đến, những Tảng Đá kia thậm chí không có chút sứt mẻ.

- Đám phế vật!

Thần Lôi Tôn Giả không khỏi mắng một tiếng.

- Thần Lôi Tôn Giả lời ấy sai rồi, đó cũng không phải bọn họ quá vô năng, mà bởi cái thạch trận này, có tác dụng mê hoặc tâm trí người ta, so với Thiên Huyễn Mê Hồn Trận cũng giống như thế, nghĩ muốn thoát khỏi thạch trận, e rằng phải xem vận khí rồi. Trong số mấy trăm người, có thể có một người đi được sang phía đối diện, vậy cũng phi thường rồi.

Nhiếp Ly giải thích.

- Chúng ta làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ cứ phải ở chỗ này chờ đợi hay sao?

Thần Lôi Tôn Giả có điểm bất kiên nhẫn được nữa, để cho hắn ở nơi đây chờ đến hai ba tháng? Còn chẳng biết việc có thành hay không đây!

- Nếu như thạch trận này chỉ có thể vây khốn người ta, vậy sẽ không giết người, thế thì phái thêm một số người nữa đi, nói không chừng sẽ có một hai người có thể thoát ra khỏi thạch trận, đi đến phía đối diện!

Vô Nhai Tử bên cạnh đột nhiên mở miệng nói ra.

Nghe được Vô Nhai Tử nói, mọi người xung quanh đều chìm vào trầm mặc.

Nếu làm thế tựa hồ có thể thực hiện được!

Ly Hỏa Thánh Tử nhìn thoáng qua Vô Nhai Tử, lại liếc qua Nhiếp Ly, chỉ vào Nhiếp Ly nói ra:

- Hắn ở lại đây, Vô Nhai Tử, hai người các ngươi tiến vào thạch trận đi!

Vô Nhai Tử liên tục cười khổ, hắn để xuất một ý kiến như vậy, trái lại lại thành đào hố cho mình tự chui vào, không kìm được nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, thấy Nhiếp Ly không có phản ứng gì, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng:

- Vậy được rồi, chúng ta tiến vào thạch trận!

Vô Nhai Tử thả người lướt đi, hướng nơi thạch trận bay đến, Tiêu Ngữ hướng qua Nhiếp Ly nhìn một cái, chỉ nghe Nhiếp Ly nói ra:

- Yên tâm đi, thạch trận này không có nguy hiểm gì đâu!

- Ưm.

Tiêu Ngữ nhẹ gật đầu, cũng thả người bay vút đi.

Vô Nhai Tử cùng Tiêu Ngữ đã tiến vào thạch trận, Ly Hỏa Thánh Tử tựa hồ yên tâm thêm chút, vung tay lên, thủ hạ các cường giả tất cả đều thả mình lướt đi, hướng thạch trận bay vút tới.

Viêm Dương cùng Thần Lôi Tôn Giả ngẫm nghĩ một chút, thủ hạ của bọn họ cũng ào ào bay vào thạch trận.

Những cường giả kia sau khi tiến vào thạch trận, tất cả đều ở bên trong chuyển tới chuyển lui, liền bị nhốt bên trong thạch trận.

- Không biết ai người sẽ thoát khỏi thạch trận trước tiên, việc này chỉ đành thuận theo ý trời thôi!

Nhiếp Ly cười cười, ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Ly Hỏa Thánh Tử ba người mà nói.

Ly Hỏa Thánh Tử không nói gì, Viêm Dương thì xem xét kĩ lưỡng Nhiếp Ly, về phần Thần Lôi Tôn Giả, tức thì có chút bộ dáng không kiên nhẫn được nữa.

- Các ngươi nếu muốn ở chỗ này chờ thêm hai ba tháng? Lão tử lại không chịu đựng được, ta cũng không tin một thứ trận pháp rách nát như vậy có thể vây khốn được lão tử!

Thần Lôi Tôn Giả có điểm không tin tưởng quỷ quái nói:

- Ở chỗ này chờ thêm hai ba tháng, lão tử đã sớm phá được trận rồi! Các ngươi cứ ở đây tiếp tục từ tốn chờ xem, lão tử ta đi trước một bước!

Thần Lôi Tôn Giả hóa thành một đạo lôi điện, kích xạ bắn đến, tiến nhập thạch trận. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Hiện tại chỉ còn lại có Ly Hỏa Thánh Tử cùng Viêm Dương hai người, Ly Hỏa Thánh Tử xếp bằng ngồi trên mặt đất, nhắm mắt tu luyện.

Viêm Dương thần sắc cũng có vẻ vô cùng kiên nhẫn, dự tính ở chỗ này từ từ mà đợi.

Thấy như vậy một màn, Nhiếp Ly khóe miệng phát ra một tia mỉm cười nhìn không thấy, hiện tại chỉ còn lại có hai người, hơn nữa có một người là Viêm Dương, vậy thì dễ dàng xử lý hơn nhiều rồi!

CHƯƠNG 403: BỊ NHỐT

Nơi xa thạch trận dùng một loại phương thức kỳ diệu vận chuyển, tất cả mọi người đều bị nhốt ở bên trong không ra được.

Chứng kiến Ly Hỏa Thánh Tử ngồi xếp bằng tu luyện, Nhiếp Ly đưa lưng về phía Ly Hỏa Thánh Tử ngồi xuống, khóe miệng hơi động một chút, thanh âm ngưng tụ thành một chùm, truyền hướng Viêm Dương nói:

- Viêm Dương sư huynh, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt.

Nghe được thanh âm này, Viêm Dương nguyên chân mày hơi hơi ngưng tụ lại, có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay lập tức bừng tỉnh hiểu ra, lúc trước hắn đã có điểm hoài nghi thân phận Nhiếp Ly, hiện tại càng khẳng định. Nhiếp Ly hẳn là giả dạng thành Yêu tộc! Chẳng qua lại không nghĩ tới thuật giả trang Nhiếp Ly siêu phàm như vậy, thậm chí ngay cả Ly Hỏa Thánh Tử cùng hắn đều bị lừa.

Viêm Dương chủy hình bất động, cũng đem từng thanh âm ngưng tụ lại, truyền vào tai Nhiếp Ly.

- Huynh đệ truyền âm cho ta, là muốn nhờ ta hỗ trợ. Nói đi, muốn ta giúp thế nào! Trước thiếu nợ huynh đệ một phần nhân tình, bây giờ là không phải lúc ta nên trả lại sao!

Viêm Dương vô cùng đơn giản truyền âm thẳng thắn nói ra.

- Viêm Dương sư huynh kiến thức sâu rộng!

Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng, đối với Viêm Dương cơ trí, hiển nhiên liếc mắt một cái liền thấy rõ ý định Nhiếp Ly.

- Huynh đệ thật sự có thể phá giải được thạch trận phía trước?

Viêm Dương không kìm được hỏi.

- Muốn phá giải thạch trận kia, trừ phi có hai mươi cường giả Vũ Tông cấp trở lên, ta tuy rằng không phá được trận, nhưng có thể từ bên trong thạch trận đi qua, nếu đạt được bảo vật, trở về sẽ chia cho Viêm Dương sư huynh một nửa, thế nào?

Nhiếp Ly nói.

- Trước ta thiếu nợ huynh đệ một phần nhân tình, hôm nay trả nhân tình coi như là khôn ai nợ ai, nếu cùng huynh đệ phân chia bảo vật, ta chẳng phải lại lần nữa thiếu huynh đệ một phần ân huệ nữa sao? Phân chia bảo vật liền miễn đi! Nói đi, muốn ta giúp huynh đệ thế nào?

Viêm Dương hào sảng nói, hắn không nghĩ tới, Nhiếp Ly không thể ngờ thật có khả năng xuyên thẳng qua thạch trận.

Lúc trước phá giải được Minh văn pháp trận, bây giờ lại còn biết làm sao vượt qua thạch trận, Nhiếp Ly kiến thức uyên bác quả thực làm hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn đối với Nhiếp Ly, không khỏi nảy sinh vài phần hiếu kỳ. Cứ coi như từ lúc trong bụng mẹ đã bắt đầu lật xem điển tịch, cũng không thể nào hiểu biết nhiều như vậy!

- Giúp ta cầm chân Ly Hỏa Thánh Tử! Ta tìm một cơ hội băng qua thạch trận!

Nhiếp Ly truyền âm cho Viêm Dương nói.

- Việc này không thành vấn đề, ta tuy rằng không giết được Ly Hỏa yêu nhân kia, nhưng nếu là ngăn chặn hắn vẫn là hoàn toàn có khả năng!

Viêm Dương mỉm cười nói, tuy rằng hắn không chiếm được bảo vật ở Hư Ảnh Thần Cung, nhưng chỉ cần không cho Ly Hỏa Thánh Tử có được, vậy cũng xem như thành công!

- Đợi sự việc ở đây chấm dứt, chúng ta ở phía Đông Bắc tòa ngoại điện này gặp mặt, đến lúc đó còn phải làm phiền Viêm Dương sư huynh hộ tống ta rời khỏi Hư Ảnh Thần Cung!

Nhiếp Ly nói.

- Ok!

Viêm Dương sảng khoái mà đáp.

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Viêm Dương, Nhiếp Ly đứng lên, hướng tới thạch trận phía trước đi đến.

Cảm thấy Nhiếp Ly có động tĩnh, Ly Hỏa Thánh Tử bỗng nhiên mở to mắt, trầm giọng hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Ta muốn trong cự ly gần quan sát thạch trận một chút!

Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng nói, từng bước một lăng không đạp tới.

Ly Hỏa Thánh Tử ánh mắt lóe ra, từng tia lực lượng xoay quanh người Nhiếp Ly, Nhiếp Ly cũng chỉ có Thiên Mệnh cấp tu vi, hắn cũng không cần lo lắng Nhiếp Ly có thể chạy đi đâu, chỉ cần nội trong một ngàn mét, hắn đều có thể tùy ý khống chế! Một khi Nhiếp Ly muốn chạy, hắn có thể lập tức chế ngự Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly một mực chậm rãi tiếp cận thạch trận, khoảng cách thạch trận chỉ còn cách có mấy trăm mét.

Ly Hỏa Thánh Tử lúc này bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói:

- Không thể tiếp tục tiến lên nữa, trở lại đi!

Từng cỗ lực lượng trói buộc hướng Nhiếp Ly cuốn lên.

Mắt thấy cỗ lực lượng kia muốn trói lấy Nhiếp Ly, chỉ nghe oành oành oành, thanh âm kình khí bạo liệt truyền đến.

Ly Hỏa Thánh Tử sức lực ở bên ngoài bị cản lại, Nhiếp Ly tựa như thoát khỏi huyền tiễn (cung tên), kịch bắn đi.

Ly Hỏa Thánh Tử nhíu mày một cái, bỗng nhiên nhìn về phía Viêm Dương, không thể ngờ được Viêm Dương lại ra tay giúp đỡ Nhiếp Ly, hắn có điểm nghĩ mãi mà không rõ, Viêm Dương tại sao phải hỗ trợ Nhiếp Ly? Chẳng lẽ giữa Nhiếp Ly cùng Viêm Dương, đã đạt được thỏa thuận gì hay sao?

Ly Hỏa Thánh Tử thả người muốn đuổi theo Nhiếp Ly, nhưng Viêm Dương cũng là ngang trời bay vút lên, vung một chưởng công kích hướng Ly Hỏa Thánh Tử.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Ly Hỏa Thánh Tử cùng Viêm Dương ngay trên không đã xảy ra kịch chiến. Mặc dù thực lực Ly Hỏa Thánh Tử so với Viêm Dương mạnh hơn, nhưng trong thời gian ngắn vượt qua sự ngăn cản của Viêm Dương đuổi theo lại là không khách quan.

Chỉ một lát, Nhiếp Ly liền vèo một tiếng, chui vào trong thạch trận.

Chứng kiến Nhiếp Ly tiến vào thạch trận, Ly Hỏa Thánh Tử khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Viêm Dương, hỏi:

- Ngươi vì sao lại giúp hắn?

- Việc này cần có lý do sao?

Viêm Dương sang sảng cười một tiếng, nói:

- Chúng ta Hỏa Thần Tông với các ngươi Yêu Thần Tông từ trước đến nay đều vốn là tử địch, những việc ngươi muốn làm, ta đương nhiên phản đối!

Ly Hỏa Thánh Tử cau mày, Viêm Dương nếu là nói ra những lời này chỉ có quỷ mới khiến hắn tin tưởng! Ở giữa Viêm Dương tuyệt đối cùng với Nhiếp Ly, đã đạt được một vài giao dịch!

Thế nhưng Nhiếp Ly một tên Yêu tộc Thiên Mệnh cấp, đến cùng đã đáp ứng Viêm Dương việc gì, mà khiến hắn nguyện ý giúp Nhiếp Ly?

Mấy vấn đề này, Viêm Dương chắc chắn sẽ không cho hắn đáp án, Nhiếp Ly đã tiến vào thạch trận, trừ phi hắn cũng theo vào thạch trận, nếu không căn bản không làm gì được Nhiếp Ly. Thế nhưng theo vào thạch trận, hắn lại không biết phương pháp phá trận!

- Nếu như đã đến nơi này, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, dù sao thủ hạ của ta bị vây ở trong thạch trận không ra được, ta đây đi trước một bước, gặp lại không tiễn!

Viêm Dương vỗ vỗ bụi đất trên người, quay người hướng đến chỗ thông đạo lướt đi.

Ly Hỏa Thánh Tử nhìn nhìn bóng lưng Viêm Dương, ánh mắt đen tối khó hiểu, Viêm Dương khẳng định đã cùng Nhiếp Ly ước định gì đó, tiếp cận Viêm Dương, nói không chừng có thể tóm được Nhiếp Ly. Nhưng mà Viêm Dương xoay người rời đi, không chừng định giờ mưu kế gì đó, có lẽ là để đem hắn dẫn đi, dễ dàng giúp Nhiếp Ly chạy trốn!

Ly Hỏa Thánh Tử ánh mắt lóe ra, ngóng nhìn thạch trận phía trước, nhìn lướt qua Viêm Dương xoay người rời đi, hắn thả người lăng không, hướng phía thạch trận bay vút đến.

Ly Hỏa Thánh Tử bản thân là một người tự phụ cực kỳ, hắn cũng ở trong lòng tính tính toán toán thạch trận trận pháp phía trước này, hắn không tin Nhiếp Ly có thể phá giải được thạch trận còn hắn lại không làm được!

Chứng kiến Ly Hỏa Thánh Tử cũng bay vút tiến vào chính giữa thạch trận, Viêm Dương thoáng sửng sốt một chút, hắn vốn là muốn đem Ly Hỏa Thánh Tử dẫn đi ra bên ngoài, nhưng không nghĩ rằng Ly Hỏa Thánh Tử lại cư nhiên đột ngột chui vào thạch trận, nghĩ lại, liền đã hiểu ra, lấy sự tự phụ của Ly Hỏa Thánh Tử mà nói, làm chuyện như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại lại khiến hắn bớt đi không ít chuyện.

Suy nghĩ một chút, Viêm Dương mỉm cười, bay vút trở lại ngồi xếp bằng xuống đất bắt đầu tu luyện, tiếp theo liền theo dõi Nhiếp Ly được rồi.

Nhiếp Ly tại trung tâm thạch trận băng qua, dựa vào hiểu biết bản thân đối với Không Linh Thạch Trận, thả người bay vút, sau lưng một đen một trắng một đôi vũ dực càng không ngừng vỗ động, hóa thành một đạo lưu quang.

Tiêu Ngữ cùng Vô Nhai Tử vẫn còn bị vây ở trong trận, chỗ này khắp nơi đều là thạch đầu lơ lửng, ngăn cản tầm mắt của bọn họ, bọn họ căn bản chẳng biết người ở chỗ nào, liền như bản thân ở bên trong Thiên Huyễn Mê Hồn Trận cũng cùng một dạng.

- Khốn kiếp, chúng ta bị vây khốn không thể ra được!

Vô Nhai Tử không kiềm chế được mắng một tiếng, phiền muộn nói, xem ra muốn xuyên qua thạch trận này là không có khả năng, cũng không có biện pháp rút lui, chẳng lẽ một mực bị vây hãm ở chỗ này?

Đúng lúc này, bên cạnh Tiêu Ngữ a một tiếng, phát ra một tiếng thét chói tai, Vô Nhai Tử quay đầu nhìn lại, thân ảnh Tiêu Ngữ không còn thấy đâu nữa!

Tiêu Ngữ bị giết chết rồi sao? Vô Nhai Tử trong nội tâm rùng mình, nhanh chóng phòng bị, hắn không khỏi có chút sầu não, Tiêu Ngữ đã bị giết, hơn nữa còn không tìm thấy thi thể, vậy có nghĩa là mấy thứ đồ vật bên trong Không Gian Giới Chỉ của Tiêu Ngữ, cùng với hắn không còn can hệ gì hết!

CHƯƠNG 404: THU! THU! THU!

Vô Nhai Tử quét mắt nhìn bốn phía, Tiêu Ngữ đã biến mất, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Hắn chuyển tới chuyển lui, nhưng vẫn là quanh quẩn một chỗ, căn bản không tìm được đường ra.

Lúc này, sâu bên trong thạch trận.

Vừa mới đột nhiên bị người ta lôi đi, Tiêu Ngữ bị giật mình, đang muốn lớn tiếng la lên, trực tiếp bị người ta bị chặt miệng lại, nhanh chóng ôm lấy.

- Không được phát ra tiếng!

Nhiếp Ly truyền âm cho Tiêu Ngữ nói ra, Vô Nhai Tử bị nhốt trong thạch trận, nếu nghe thấy Tiêu Ngữ la lên, rất dễ dàng có thể theo đó tìm được.

Nghe được tiếng Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ trong tâm lúc này mới buông lỏng xuống, nhưng nghĩ đến chính mình cùng Nhiếp Ly ở giữa tư thế ám muội, Tiêu Ngữ không khỏi đỏ mặt. Dọc theo con đường này, nàng đã mấy lần bị Nhiếp Ly chiếm được tiện nghi, tuy là tình huống đặc biệt có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cảm thấy Nhiếp Ly một chút giữ một khoảng cách cũng không có.

Thấy Tiêu Ngữ không giãy giụa nữa, Nhiếp Ly lúc này mới buông tay.

- Mới vừa rồi tình thế bức bách không có biện pháp, ta nếu không che miệng của cô, cô sẽ hét lên ngay, chúng ta đi thôi, đuổi theo ta, không được rời khỏi ta trong vòng hai thước trở lên, ta giẫm lên khối đá nào, cô phải chú ý đến đó!

Nhiếp Ly thả người bay vút, không ngừng giẫm lên từng khối đá một. Truyện được copy tại

Tiêu Ngữ phía sau đi theo Nhiếp Ly, nhìn thấy bóng lưng hắn, nàng ánh mắt chớp chớp, sau cùng lặng lẽ thở dài một tiếng.

Đại khái sau nửa canh giờ, Nhiếp Ly xuyên qua thạch trận, đã tới phía đối diện.

Trên không các loại bảo vật trôi nổi lơ lửng, có Linh Thạch Tinh Kim, còn có các loại phẩm giai Bảo Khí, nơi xa xa trên không, một hào quang từ bảo châu kì dị đang nhấp nháy sáng chói.

Thứ bảo châu thần kỳ này, không ngừng biến ảo sắc thái, bắn ra vạn đạo hào quang.

Chứng kiến viên bảo châu kia, Nhiếp Ly trong nội tâm khẽ động, viên bảo châu kia, rõ ràng chính là Hư Huyễn Linh Châu trong truyền thuyết.

Hư Huyễn Linh Châu là một loại bảo vật chiến đấu cực kỳ cường đại, người nắm giữ Hư Huyễn Linh Châu một khi thúc giục được nó, thậm chí có thể cho những người tu vi cao hơn chính bản thân mình mấy cấp bậc rơi vào giữa khốn cảnh hư ảo, không cách nào giãy giụa thoát ly, mặc dù không thể giết người, nhưng là tồn tại công năng đặc thù chí bảo.

Bên cạnh khả năng mê hoặc người, ngoài ra nó còn có một ít công dụng kỳ diệu, tuyệt đối là một món Thượng cổ Bảo Khí.

Nhiếp Ly khóe miệng hơi nhếch lên, tác dụng của Hư Huyễn Linh Châu này, so với Lục Độc Châu mà nói lớn hơn rất nhiều.

- Ta đi thu món bảo vật đó, cô đem Linh Thạch Tinh Kim xung quang, cùng tất cả Bảo Khí đều thu lại hết!

Nhiếp Ly nhìn Tiêu Ngữ một cái nói.

- Ừm!

Tiêu Ngữ nhẹ gật đầu, khẩn trương thu thập Linh Thạch Tinh Kim cùng Bảo Khí, nơi đây các loại đồ vật, đủ để khiến nàng bận việc một hồi.

Nhiếp Ly nhanh chóng tới gần Hư Huyễn Linh Châu, chỉ thấy lúc này, Hư Huyễn Linh Châu bỗng nhiên phát ra một tia quang mang chói mắt.

Nhiếp Ly đột nhiên cảm giác mình như đang đi tới một vùng địa ngục Liệt Diễm, xung quanh Liệt Hỏa hừng hực đập vào mặt, tưởng chừng muốn khiến hắn như bị thiêu đốt thành một cái xác khô.

- Hừ, cái thứ ảo cảnh này mà đòi vây khốn được ta sao?

Nhiếp Ly trong lúc đó thúc giục Thiên Đạo chi lực trong Linh Hồn Hải, đánh vào linh đài bên trong, xuyên qua hai đạo kinh mạch, trong đôi mắt lóe ra hai đạo hào quang khác thường. Chỉ thấy xung quanh hỏa diễm hừng hực nhanh chóng biến mất, Nhiếp Ly thò tay hướng phía Hư Huyễn Linh Châu tóm Nhiếp Ly lấy.

Hư Huyễn Linh Châu đang trong tình trạng không có người điều khiển, uy lực đương nhiên kém cỏi rất nhiều.

Mắt thấy sắp bị Nhiếp Ly bắt được, Hư Huyễn Linh Châu vèo một tiếng, hóa thành một đạo quang mang nhanh chóng bay đi.

- Muốn chạy? Đâu có dễ thế!

Nhiếp Ly hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng từ bên trong Linh Hồn Hải triệu hoán ra Vạn Lý Hà Sơn Đồ, Vạn Lý Hà Sơn Đồ rời khỏi tay.

Hiện giờ Vạn Lý Hà Sơn Đồ, đã hoàn toàn bị Nhiếp Ly tùy ý khống chế!

Một không gian cực lớn bao phủ Hư Huyễn Linh Châu, Hư Huyễn Linh Châu tả xung hữu đột, nhưng giống như bị bao phủ tại bên trong một cái lồng trong suốt, càng không ngừng phát ra thanh âm "oành oành", trước sau không cách nào xông ra ngoài.

Nhiếp Ly khóe miệng mỉm cười, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, dù là Hư Huyễn Linh Châu không nghe khống chế, hắn cũng có biện pháp triệt để đem hàng phục.

Hư Huyễn Linh Châu mặc dù là món bảo vật kinh người, nhưng cùng Vạn Lý Hà Sơn Đồ loại Thái Cổ Thần vật này, chênh lệch vẫn là vô cùng lớn!

- Thu vào cho ta!

Nhiếp Ly tay phải trên không duỗi ra, chỉ thấy Vạn Lý Hà Sơn Đồ nhanh chóng bị bắt quay về, Hư Huyễn Linh Châu đã bị Vạn Lý Hà Sơn Đồ hấp thu vào bên trong rồi.

Vạn Lý Hà Sơn Đồ không gian bên trong, chính là lãnh địa của Nhiếp Ly, miễn là đã tiến nhập Vạn Lý Hà Sơn Đồ, cũng đừng nghĩ trở ra, đợi sau khi rời khỏi Hư Ảnh Thần Cung, Nhiếp Ly có thể tìm lúc nào đó từ từ hàng phục Hư Huyễn Linh Châu!

Nhiếp Ly tại đây trong một khoảng không bay vút lên, nhanh chóng đem từng kiện từng kiện Bảo Khí còn có Linh Thạch Tinh Kim các loại đồ vật, tất cả đều thu vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chỉ là Tứ Ngũ phẩm Bảo Khí, liền có tới chừng mấy trăm kiện, Linh Thạch Tinh Kim cũng tầm trên trăm cái, còn có các thứ gì đó khác, làm cho người ta không kịp mà nhìn.

Đây tuyệt đối là tài phú kinh người!

Những vật này, cùng Hư Huyễn Linh Châu đương nhiên không có gì so sánh được!

Nhiếp Ly có chút buồn bực chính là, vì cái gì thời điểm này mình tại đây cướp đoạt bảo vật, Hư Ảnh Thần Cung ý niệm, tựa như trong hư không tiêu biến mất.

Phải biết rằng trước bởi vì Nhiếp Ly cầm một khối Linh Thạch Tinh Kim, Hư Ảnh Thần Cung ý niệm liền nổi trận lôi đình, hiện tại hắn cầm nhiều bảo vật như vậy, tại sao một điểm chút ứng cũng không có?

Nhiếp Ly tiếp tục hướng tới phía dưới không trung tìm kiếm, xa xa mấy trăm thạch trụ đứng sừng sững, thu hút sự chú ý của Nhiếp Ly, những cột đá này đứng sững trong hư không, mỗi cột đều cao tới mấy chục thước, trên thân khắc đầy các loại Minh văn, dấu vết loang lổ kia, chứng tỏ bọn chúng đã tồn tại hơn mấy trăm vạn năm rồi!

Chứng kiến những cột đá này, Nhiếp Ly hơi khẽ nhíu mày một cái, mấy trăm đạo cột đá này, cấu thành một đại trận thần kỳ!

Tuy rằng không cách nào diễn toán đại trận này uy lực mạnh yếu ra làm sao, nhưng một chút có thể khẳng định, đại trận này tuyệt đối không phải đơn giản!

Một khi tiến vào đại trận, cho dù có là Long Đạo Cảnh cường giả, thậm chí là Vũ Tông cấp cường giả, chỉ sợ đều sẽ gặp họa!

Đại trận này cứ như vậy lơ lửng trên không trung,phạm vi ước chừng đại khái khoảng vài trăm mét.

- Tuy rằng chưa có nghiên cứu hiểu qua đại trận này, nhưng trước cứ thu vào rồi nói sau!

Nhiếp Ly tay phải mở ra, trong tay Vạn Lý Hà Sơn Đồ bắn nhanh đến, hóa thành một quầng sáng cực đại, đem đại trận này bao phủ.

Vèo một tiếng, toàn bộ đại trận bị Nhiếp Ly trực tiếp dịch chuyển vào bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

- Đợi ta đem đại trận này nghiên cứu cho rõ ràng, nói không chừng sẽ có một chút diệu dụng!

Nhiếp Ly âm thầm nghĩ ngợi, sau khi thu hồi đại trận, hắn tiếp tục trong không trung tìm kiếm.

Vạn trượng xa xa sáng mờ, một tòa cung điện rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt Nhiếp Ly.

Hướng tới chỗ cung điện rộng lớn này mà lướt đi, chỉ thấy tòa cung điện này quả thực là Hư Ảnh Thần Cung phiên bản thu nhỏ, các công trình kiến trúc đủ loại giống nhau như đúc, chẳng qua nhỏ hơn rất nhiều, chiếm một diện tích cũng có mấy ngàn thước mà thôi, bên trong cung điện, cũng chỉ cao tầm vài thước.

- Đây chính là trung tâm Hư Ảnh Thần Cung!

Nhiếp Ly nghĩ thầm, không quan tâm nó là cái gì, trước thu vào đã rồi hãy nói, sau đó quay về tiếp tục từ từ ngâm cứu sau!

Vạn Lý Hà Sơn Đồ lần thứ hai rời khỏi tay!

CHƯƠNG 405: HUYỀN MINH THẦN TÔN

Ầm ầm ầm!

Toàn bộ trung tâm Hư Ảnh Thần Cung, phạm vi một tòa nhà khổng lồ mấy nghìn thước, đều bị Nhiếp Ly Vạn chuyển vào trong Lý Hà Sơn Đồ rồi.

Đem một đống thứ này sau khi thu vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ, Nhiếp Ly liền có chút mệt mỏi thở hồng hộc rồi.

Tưởng nghĩ thu nạp cái vật thể cực lớn này, vẫn là hao phí rất nhiều Thiên Đạo chi lực thúc động Vạn Lý Hà Sơn Đồ đấy.

Ở xung quanh bốn phía bay vút lên tìm một phen, ngoài hắn ra không còn phát hiện thứ gì khác, Nhiếp Ly lúc này mới thu tay lại, bay vút trở về.

- Ta ở chỗ này tổng cộng lấy được hơn ba trăm khối Linh Thạch Tinh Kim, còn có khoảng hơn năm trăm kiện Lục phẩm Bảo Khí, cùng với hơn ba mươi kiện Thất phẩm Bảo Khí!

Tiêu Ngữ nhìn về phía Nhiếp Ly nói.

Nhiếp Ly ngưng mắt nhìn vào hư không, cảm giác thấy khu vực này yên tĩnh có vài điểm quỷ dị.

Vì cái gì mà ý niệm của Hư Ảnh Thần Cung, dù chỉ một câu cũng không nói?

Trong Hư Ảnh Thần Cung bảo vật đích xác, hẳn là không dứt được Hư Huyễn Linh Châu mới phải!

Ý niệm Hư Ảnh Thần Cung, không chừng đã đem chút bảo vật bên trong giấu đi!

Thế nhưng một khoảng không lớn như vậy, Nhiếp Ly trong lúc nhất thời cũng không biết đi đâu mà tìm.

- Đi theo ta!

Nhiếp Ly nhìn Tiêu Ngữ một cái nói.

Hai thân ảnh hóa thành lưu quang bay vút mà đi.

Lúc này, ở bên ngoài Hư Ảnh Thần Cung, một cỗ ý niệm cường đại bao phủ toàn bộ Hư Ảnh Thần Cung, lúc này người thân ở trong Hư Ảnh Thần Cung, đều cảm nhận được một cỗ đáng sợ áp lực.

Các cường giả hiện ở bên trong Hư Ảnh Thần Cung không khỏi lo lắng ngẩng đầu ngóng nhìn hư không.

Cỗ lực lượng kinh khủng này phảng phất muốn khiến cho toàn thân bọn họ giống như nổ tung ra rồi.

Phốc phốc phốc!

Khu vực ngoại điện một số cường giả thực lực không đủ, ở đây dưới áp lực kinh khủng trực tiếp máu tươi phun như điên, còn lại tức khắc chết bất đắc kỳ tử.

Tất cả mọi người sợ tới mức kinh hồn bạt vía.

Đây là một vị Vũ Tông cấp cường giả đi tới nơi này a!

Chỉ nghe trong hư không, một tiếng trùng trùng điệp điệp hừ lạnh truyền đến.

- Tất cả những ai đang ở bên trong Hư Ảnh Thần Cung hãy nghe cho rõ, ta là Huyền Minh Thần Tôn Yêu Thần Tông Tông chủ, hôm nay hễ là ai đi tới Hư Ảnh Thần Cung, đều không được tự tiện rời khỏi, Hư Ảnh Thần Cung đã bị Yêu Thần Tông ta khống chế, các ngươi tất cả đoạt được bảo vật gì đều phải giao ra mới có thể đi khỏi, bằng không toàn bộ đều phải chết ở đây!

Thanh âm Huyền Minh Thần Tôn, tựa như tiếng sấm bình thường, rơi vào bên trong Hư Ảnh Thần Cung.

Trong Hư Ảnh Thần Cung các cường giả hai mặt nhìn nhau, dù cho có là người của Yêu Thần Tông, cũng không khỏi phiền muộn cực kỳ.

Huyền Minh Thần Tôn đúng thật là Yêu Thần Tông một vị Vũ Tông cường giả không biết nói đến đạo lý, một khi Huyền Minh Thần Tôn ra tay, liền bọn hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện đem bảo vật mang ngoài Hư Ảnh Thần Cung. Trừ phi bảo vật trên người bọn họ khiến Huyền Minh Thần Tôn thấy chướng mắt! Nhưng mà các loại bảo vật như Linh Thạch Kim Tinh gì gì đó, khẳng định bọn hắn không thể có phần rồi.

Huyền Minh Thần Tôn vừa đến, một đám từng cường giả các Thần Tông liền không còn nghĩ tới việc đi tìm bảo vật nữa, mà giờ là lúc nghĩ cách làm sao thoát thân.

Một vài cường giả lướt ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung, thế nhưng còn chưa có chạy ra được đến mấy trăm mét, thân thể oành oành, nổ tung thành từng mảnh, còn lại mấy người muốn chạy kia, vội vã lui trở về, mắt trông thấy một màn như vậy liền da đầu phát tê cả lên.

Toàn bộ Hư Ảnh Thần Cung, đều đã bị Huyền Minh Thần Tôn khống chế!

Huyền Minh Thần Tôn nhìn lướt qua đám cường giả kia, hừ lạnh một tiếng:

- Đúng là không biết sống chết!

Huyền Minh Thần Tôn ánh mắt quét qua toàn bộ Hư Ảnh Thần Cung, có một nơi ngay cả ý niệm của hắn, cũng hoàn toàn không cách nào tiến vào, hắn hừ lạnh một tiếng, một đạo chưởng kình hướng phía khu vực kia đánh tới.

Oanh!

Đạo chưởng kình kia nổ tung ra.

Huyền Minh Thần Tôn nhíu mày một chút, chưởng kình của hắn bị một đạo kết giới ngăn cản ở phía bên ngoài, không thể đột phá.

Bảo vật bên trong Hư Ảnh Thần Cung, nhất định đều giấu bên trong cái kết giới này, thế nhưng vị đại năng người lưu lại Hư Ảnh Thần Cung này, thực lực hiển nhiên cực kỳ cường đại, muốn đột phá đạo kết giới này không phải chuyện đơn giản. Bạn đang đọc chuyện tại

Huyền Minh Thần Tôn đột nhiên trợn trừng hai mắt, trong đôi mắt nổ bạo phát từng đạo hắc quang, quét qua phía trên kết giới.

- Hừ, chỉ có tầng này kết giới, cũng muốn ngăn cản ta!

Huyền Minh Thần Tôn chưởng kình trên không chộp vào kết giới, bắt đầu nghiên cứu cấu tạo tầng lớp kết giới này.

Lúc này, trong kết giới.

Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ vẫn đang lục tìm bảo vật, một khoảng không lớn như vậy đều rỗng tuếch, cái gì cũng đều tìm không thấy. Bên ngoài mặc dù động tĩnh rất lớn, nhưng lại không có một tia thanh âm truyền vào nơi đây.

Nếu như biết Huyền Minh Thần Tôn đã đến, Nhiếp Ly e rằng cũng không nhàn hạ hiện hữu tại đây như vậy, cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát thân.

Đúng lúc này, một đạo hào quang hồng sắc từ khoảng cách Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ đại khái mấy ngàn mét từ bên ngoài xẹt qua.

Thấy như vậy một màn, Nhiếp Ly lông mày khẽ nhướng, trên khóe miệng để lộ một tia mỉm cười.

- Muốn chạy, không có cửa đâu!

Nhiếp Ly lăng không lao đi.

Thấy thế, Tiêu Ngữ cũng là đuổi sát theo, giúp đỡ Nhiếp Ly theo chặn đạo quang mang màu đỏ kia.

Nhiếp Ly đuổi theo phía sau đạo quang mang màu đỏ kia, chỉ thấy đạo xích sắc hào quang này tựa như một đạo Lưu Tinh (sao băng), đuôi lửa kéo ra thật dài.

Nhiếp Ly sau lưng vũ dực một đen một trắng, tốc độ bạo tăng, tựa như một đạo thiểm điện bình thường, tay phải hắn khẽ động, chỉ thấy Vạn Lý Hà Sơn Đồ rời khỏi tay, một không gian vô cùng khổng lồ hướng phía đạo hào quang màu đỏ kia bao phủ xuống dưới.

Đạo hào quang màu đỏ này càng không ngừng giãy giụa lấy, như muốn tìm cách thoát ra ngoài.

Nhiếp Ly nhíu mày:

- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu!

Nhiếp Ly không ngừng thúc giục Thiên Đạo chi lực, Vạn Lý Hà Sơn Đồ lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, lực lượng cường đại vô cùng hướng phía hào quang màu đỏ trói lại, liên tục đem quang mang xích sắc không ngừng vùng vẫy trói chặt lại.

Xích sắc quang mang tựa hồ không thoát ra được, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất vào bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

Đạo quang mang màu đỏ đã bị Nhiếp Ly thu vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ!

- Sao lại dễ dàng như vậy?

Nhiếp Ly có chút nhăn mặt, hắn cảm giác được đạo hào quang màu đỏ kia còn xa mới bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh, hầu như là chủ động chui vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ.

- Có gì đó không đúng sao?

Bên cạnh Tiêu Ngữ thấy lạ liền nhìn về phía Nhiếp Ly hỏi, vì cái gì Nhiếp Ly sau khi thu được đạo xích sắc quang mang kia, trái lại thần tình lại có điểm lo lắng?

- Ta bị chơi xỏ rồi!

Nhiếp Ly cười khổ một cái, gấp rút đem ý niệm tiến vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ thăm dò, hiện tại ở trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ bộ dạng đã thay đổi một phen, ngoại trừ từng tòa Thần Trì lơ lửng bên ngoài, còn có từng cây cột đá tạo thành một đại trận, một tòa Hư Ảnh Thần Cung phạm vi mấy nghìn thước đứng sừng sững giữa không trung.

Đạo xích sắc quang mang kia không biết đã đi đâu, Nhiếp Ly vận dụng ý niệm không ngừng quét mắt, nhưng vẫn là không tìm thấy bóng dáng đạo hào quang màu đỏ kia.

Quả nhiên là có vấn đề!

Nhiếp Ly nội tâm cười khổ, nhưng bây giờ hối hận không còn kịp nữa rồi, Nhiếp Ly lúc này nhanh chóng truyền âm cho Vũ Diễm nữ thần.

- Vũ Diễm tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận một chút, có một vật không rõ là gì đã tiến nhập Vạn Lý Hà Sơn Đồ, ta cũng tìm không ra nó đang ở nơi nào!

Vũ Diễm nữ thần đang ở trong một tòa Thần Trì tu luyện, nghe được Nhiếp Ly nói, gật đầu đáp:

- Ta biết rồi, ta sẽ chú ý!

Tuy rằng không biết Nhiếp Ly đang nói đến cái gì, nhưng Vũ Diễm nữ thần vẫn là rất nhanh cảnh giác.

Đem một thứ không rõ lai lịch thu vào bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, Nhiếp Ly liền cũng không còn hứng thú tìm kiếm bảo vật thêm nữa, cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp truy tìm đạo hào quang xích sắc kia, sau đó khẩn trương đá đít nó ra khỏi Vạn Lý Hà Sơn Đồ mới được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro