Một đoạn kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng khóc. Làm ơn đừng khóc, mình không thể khóc ở đây.

Cô nhắm mắt thật chặt rồi lại mở mắt thật to. Ngẩng đầu lên ngắm vòm cây xanh, thật ra để lừa gạt bản thân mình, để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong và để chính mình cũng không tỏ ra yếu đuối trước bất cứ ai trên đời này.

“Mình đủ mạnh mẽ. Mình sẽ làm được. Mọi chuyện rồi sẽ qua đi thôi mà. Mọi chuyện sẽ ổn nhanh thôi.”

Cô tự nhủ với bản thân mình, tự nhủ với lòng mình rồi mọi chuyện sẽ ổn, rồi mọi chuyện sẽ lại thật ổn. Hôm nay chưa ổn thì ngày mai ổn, ngày mai chưa ổn thì ngày kia, ngày kia chưa ổn thì ngày sau nữa, chắc chắn rồi sẽ có một ngày mọi chuyện lại yên ổn. Cô sẽ lại mang anh cùng những kỉ niệm cùng anh chôn cất nơi đáy lòng sâu thẳm. Cả anh và Đức, hai người đều là những người cô từng thật sự yêu thương. Dù biết rằng cô mất 3 năm để quên đi cảm giác đau thương mà Đức bỏ lại trong cuộc đời cô. Mối tình đầu đến, khiến cuộc đời, ước mơ và tham vọng của cô vỡ nát, rồi khi nó đi, nó mang cả Đức đi, bỏ lại cô ở đây, với cuộc đời, ước mơ và tham vọng của chính mình, với bàn tay giá buốt, trái tim tan nát và một tâm hồn đầy thương tổn. Bỏ cô lại đó, để cô tự chắp vá trái tim và tâm hồn, để cô tự khâu lại những rách nát trong ước mơ và tham vọng.

Hai lần và kết cục luôn bi thảm như vậy. E rằng sau này cô chẳng cách nào mở lòng, cũng chẳng đủ can đảm để cúi xuống nhặt nhạnh yêu thương hay hạnh phúc, cho dù nó rơi ngay dưới chân mình nữa. E rằng cô sẽ lại một lần nữa thu mình trong cái lớp lông, và khi có bất cứ ai chạm tới, nó sẽ xù ra, khiến kẻ đối diện sợ hãi mà chạy mất.

Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Lại một hơi thật sâu. Và lại một hơi thật sâu.

Không khí hình như bớt ẩm ướt rồi đấy. Cô cười cười, nhấp vài ngụm cà phê đắng ngắt. Chau mày vì sao dạo này cà phê trên Đinh lại đắng đến kinh người như vậy chứ.

Thôi bỏ đi, cho dù đắng cũng không thể so với lòng cô lúc này. Rút điện thoại, online facebook, cô muốn gửi tin nhắn cho anh.

Anh Duy, em thật sự cảm ơn anh, thời gian qua đã yêu thích em nhiều đến như vậy. Em cũng thật sự xin lỗi vì giờ phút này em không cách nào bên cạnh anh, giúp anh quên đi chị ấy, giúp anh chữa lành lại vết thương lòng mà anh ngày ngày đau xót. Em thật xin lỗi, nhưng em muốn được ích kỉ một chút, em muốn được mang bản thân mình đi, chữa lành cho chính mình trước đã. Vốn tưởng hai ta có thể dựa dẫm vào hơi ấm của nhau, nương nhờ chút ấm áp nơi đối phương để đi qua tăm tối. Nhưng em sai rồi, em thật sự sai rồi. Chúng ta không yêu nhau thì chẳng có lí do gì mà lại nương nhờ nhau tìm chút hơi ấm xa xỉ. Em sẽ trốn một thời gian, anh đừng tìm cách liên lạc với em làm gì. Anh hỏi em “Chúng ta có thể hay không là?”, bây giờ em xin trả lời anh câu thật lòng nhất “Cho em thời gian. Khi nào có thể làm bạn, em sẽ nói với anh.”

Cảm ơn anh thật nhiều.

Người đã từng yêu anh,

Nhiên.

Đóng facebook, cô không nghĩ cô nên unfriend hay block tài khoản của anh vì chúng thật nhảm nhí. Cô sẽ sống vui vẻ, để anh an tâm, để anh không thấy có lỗi với cô, cũng để cô cho chính mình được hạnh phúc.

Tạm biệt, những mối tình đơn phương.

Anh mở tin nhắn, thật không ngờ sẽ nhận được tin nhắn của cô. Anh vội vã đọc, cũng cẩn thận nâng niu từng chữ. Cô luôn như vậy, độc lập đến nỗi khiến một người bạn như anh đau lòng. Còn nhớ lúc ông nội cô mất, cô không nói cho bất cứ ai, cũng không chia sẻ bất cứ gì, nếu không phải qua cô bạn thân của cô thì chắc anh sẽ không bao giờ hiểu được. Thế rồi khi anh mắng cô te tát việc giấu kín chuyện gia đình, cô lại ngang nhiên bảo anh rằng chuyện đấy cô thấy không đáng để chia sẻ. Thật sự, cô độc lập tới mức khiến anh đau xót mà. Cô là một cô gái tốt, thật sự rất tốt, nhưng thật đáng tiếc, cô và anh, hai người thuộc hai thế giới khác nhau vô cùng. Thế giới của cô đầy màu sắc sặc sỡ, đầy những thanh âm tuyệt vời, cùng những thứ cảm xúc mới mẻ nhất, trong khi thế giới của anh, luôn là như vậy, ngày ngày đi làm về, tối tối đi bar, đi cà phê, và cuối tuần lại ở nhà ngủ. Anh đã từng thử thay đổi, thử thay đổi cách sống của mình để hòa cùng nhịp năng động với cuộc sống của cô. Nhưng sau cùng, anh nhận ra là không thể nào. Hai người về căn bản không thuộc về nhau, cho dù anh có vì cô đau xót bao nhiêu, yêu thích bao nhiêu nhưng vẫn mãi mãi xa cách như vậy.

Cảm ơn em Nhiên vì đã mang tới những đoạn kí ức đẹp trong cuộc đời nhạt nhẽo của anh. Chúc em hạnh phúc.

Còn anh, bây giờ anh cũng phải tìm cách hàn gắn những vết thương của chính mình. Không phải vì quá yêu cô ấy, không phải hoàn toàn vì anh chưa cách nào quên cô ấy, cũng không phải anh đang cố tình lợi dụng tình cảm của em. Thật sự, anh biết anh cũng có yêu cô, chỉ là, dù anh cố bao nhiêu cũng không phù hợp nên anh đành buông tay, đành vin vào cái cớ nhạt nhẽo đó để quên cô. Anh biết mình đã phải lòng cô nhưng không cách nào tiếp tục nắm chặt tay cô và bước đi trên đường đời được nữa. Cuộc đời này, đúng thật là không phải muốn là được, không phải cứ thích, cứ yêu, rồi hai ta sẽ lại bên nhau trọn đời. Không phải như vậy, không phải như vậy.

Ở góc nhỏ của thành phố nhỏ, trong một cái quán nhỏ xíu, có một cô bé đang cắm cúi vào cuốn sách, đang chăm chú, cô bỗng ngẩng đầu lên, cười khẽ, nghếch lên cao ngắm vòm cây xanh mát, cúi đầu xuống vuốt ve cánh hoa nhài ngát hương, quay sang bên cạnh, cô nhâm nhi cốc cà phê đắng, rít một hơi cho hết một điếu thuốc còn dở, với tay lấy một nắm hướng dương trong đĩa và lặng ngắm một khoảng trống trước mắt.

Mùa hè năm nay hình như mùa hè năm nào, nơi có một cô gái và một chàng trai lẫn mình trong đám người đông đúc, chen nhau nhung nhúc trên Đinh, nơi có hai người cũng ngắm tán lá xanh và khóm nhài ngát hương.

Mọi chuyện đúng là sẽ qua đi mà, chỉ là không biết bao giờ mới qua đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro