Chapter 21 - Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Srr mọi người vì sự chậm trễ, gần đây Kenz đang rất rất đau khổ với mấy cái điểm cực thấp và laptop D.I.E rồi cho nên không thể gõ chap cho m.ng, thông cảm nha ^^~

please enjoy, chap này có người mới àg ^^~

Chapter 21 - Hiểu Lầm

- Ta xin lỗi nhưng ta chỉ có thể cho con biết 1 chuyện, ông ta và con không có quan hệ, ông ta cũng chính là người đã gián tiếp hại chết mẹ ruột của ta, còn nguyên nhân thì khi nào mọi chuyện qua đi ta sẽ nói cho con biết - bà Hoà không muốn nói nhiều về người ông đã mất của Đăng nữa, mọi chuyện không đơn giản như Đăng nghĩ mà bà thì cũng không muốn nói ra lúc này, Đăng đã đủ đau đớn rồi.

- Bà đã không nói tôi cũng không ép, cho nên tôi không có cách nào gọi mà 1 tiếng dì - Đăng nhếch miệng cười chua chát mà nói rồi quay người ra cửa sổ, nó cũng không cần bà nói cũng biết tất cả, nhưng dù sao thì ông cũng là người đã chăm sóc nó, chỉ cần nghĩ tới cái chết của ông là nó đã không cam tâm rồi.

- Vậy cũng được - bà Hoà cũng biết là với Đăng người ông ấy rất quan trọng cho nên cũng không muốn làm nó buồn, biết vậy bà sẽ không lên tiếng để bây giờ lại căn thẳng như thế này.

- Mà bà muốn tôi tới công ty làm gì?? - Đăng vẫn thấy có gì đó không đúng, muốn bàn giao công việc qua điện thoại cũng được, cần quái gì phải tự mình đích thân đi tới đó.

- Ờ, thì ta chỉ muốn giới thiệu người thừa kế thôi - bà Hoà lấy lại tinh thần mà hành hạ tinh thần của Đăng.

- Vậy bà đem tôi theo làm gì?? - Đăng càng khó hiểu hỏi, vậy thì nó càng không nên đi thì phải?

- Con là người thừa kế không đem theo con thì đem theo ai?? - bà Hoà vẫn là thích hành hạ tâm lí của Đăng mà phũ phàng nói.

- Bà đùa tôi à?? - Đăng trừng mắt nhìn bà Hoà như không tin vào tai mình, bớt đùa với nó đi.

- Ta đùa thật, vì người thừa kế là người mà con cũng biết, con tuy không thừa kế nhưng cũng có chức vụ quan trọng, tóm lại là 1 vòng lẩn quẫn mà thôi. - bà Hoà cười cười mà nói một lèo với Đăng.

- Là sao?? - Đăng tự nhiên thấy mình bị ngu đột xuất.

- Tới nơi con sẽ rõ - bà Hoà cũng thấy là đầu óc của Đăng có vấn đề rồi nên cũng không muốn nói nữa, chút nữa thế nào cũng biết, nói trước mất vui.

- Vâng - Đăng cũng chẵng muốn tranh cãi với bà Hoà cho nên vẫn là giữ im lặng, chiếc xe chạy bon bon trên đường cái cho tới khi dừng lại trước 1 toàn nhà cao tầng mới dừng lại, toà nhà này rất nổi bật vì nó có màu trắng, trắng tư cái cửa cho đến đồng phục của chú bảo an.

- Bà chủ! - anh chàng bảo vệ trẻ măng chạy đến mở cửa xe, cất tiếng chào.

- Uhm - bà Hoà chỉ gật đầu rồi bước ra, Đăng không biết làm gì hơn cũng đành bước xuống xe theo bà vào trong và bây giờ Đăng có thể hiểu tại sao khi thấy nó nguyên một cây đen đi xuống bà lại có nụ cười kia. Ở ngoài đã thấy trắng rồi vào trong này mới sốc nữa, nhân viên mặc đồng phục trắng cả nam lẫn nữa, dày dép cũng trắng, bà ghế, máy tính, điện thoại, tường, cầu thang, thang máy đều là 1 màu trắng, ngay cả mấy cái chậu đựng cây cũng màu trắng, chỉ có cây xanh và đất trong chậu là có màu, nhìn choáng ngợp làm người ta thấy thật choá mắt. Bây giờ nhìn lại Đăng mới nhận ra một điều, chính bà Hoà cũng mặc màu trắng, choáng thật, Đăng chỉ muốn bỏ chạy mà thôi nếu không nghe giọng nói của một người.

_____________

- Mày thật sự sẽ không nhún tay vào sao?? - Khánh đang ngồi trong phòng Long, mùi rượu nồng nặt và con người đó vẫn đang tiếp tục uống hết chai rượu đắt tiền mà chỉ xem như là nước lã.

- Mày đến đây vì cô ta ư??? - Long ngoắc mắt nhìn thằng bạn thân, hắn đã cố gắng nhờ rượu để có thể quên nó đi, quên đi ánh mắt đau đớn nhưng khinh đời của nó lúc đó, cố gắn quên đi nụ cười nhạt của nó, cố quên đi con người đó nhưng sao khó quá. Chỉ cần nhắm mắt lại thì hắn sẽ thấy nó, sẽ nhớ lại tối hôm đó nó đã chủ động hôn hắn, sẽ nhớ lại cả hai đã cùng nhau chiến đấu, sẽ nhớ lại nó đã đánh hắn, và sẽ nhớ lại nó đã chính thức khiêu chiến với hắn, nhưng hắn cũng rất rõ 1 điều là....Hắn....không.làm.được! Hắn yêu nó, đã quá sâu rồi.

- Mày đừng như thế nữa, mày không nghĩ là con nhóc lại dở trò để chúng ta không nhúng tay vào sao??? - Khánh sốc áo Hắn kéo hắn đứng lên, nhìn thẳng mặt hắn mà hét.

- F***, mày nghĩ cô ta cao thượng thế sao??? - Hắn thẳng tay ném chai rượu vào tường vỡ nát rồi cũng dùng âm lượng không thua kém thằng bạn mình mà gầm lên, hắn đã chịu đủ rồi, nó vẫn không thể nào là của hắn cả.

- Mày là thằng tồi! - vất hắn ngã ra giường Khánh thảy lại vài chữ đầy chán nãn rồi bước ra khỏi phòng hắn, để lại 1 con người với trái tim đã vỡ nát nằm đó, Hắn nằm đó và lại thấy nó, và Minh Thanh, nó đã nắm tay người con trai khác bước ra khỏi cuộc đời hắn, chỉ như thế.

- Sh*t, EM MUỐN TÔI PHẢI LÀM SAO CHỨ!!!!! - hắn quơ đại cái gối trên đầu rồi ném loạn xạ trong phòng, 1 lúc sau mệt quá cùng với men rượu đã nồng hắn ngủ lúc nào không biết.

****

- Suhz, mở cửa cho anh đi!! - Khánh đập cửa phòng Suhz mà gọi, đã hai ngày rồi thằng bạn cậu thì nhốt mình trong phòng uống rượu, còn Suhz thì nhốt trong phòng không chịu ra cũng không thèm ăn uống gì cả, làm cậu thật sự không biết mình sẽ chịu đựng cho tới khi nào, 1 người là bạn thân từ nhỏ, 1 người là người cậu yêu nhưng còn Đăng thì lại là 1 đứa em gái vì mẹ cậu mà đã chiệu nhiều đau khổ, bây giờ đứng giữa hai bên cậu làm thế nào mới đúng, còn anh Hậu nữa, dường như trong thế giới của anh đã không còn tồn tại đứa con gái tên Trương Hàn Hải Đăng nữa rồi khi anh tuyệt nhiên không nhún tay vào chuyện của bà ta nữa, cũng như chỉ hàng ngày đi làm rồi về nhà như 1 cái máy, riết rồi tất cả làm cho Khánh muốn điên luôn rồi.

- Anh để em yên đi!!! - Suhz hét lên bên trong rồi Khánh nghe có cái gì đó bị ném vào tường mà vỡ nát.

- Suhz, có gì mở cửa ra đi, đừng làm gì hại đến mình như vậy mà - Khánh đau khổ năn nỉ cô, nhưng trả lời anh chỉ là tiếng thút thít của Suhz, rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng. -SUHZ, SUHZ EM LÀM GÌ ĐÓ?! MỞ CỬA CHO ANH!!! - Khánh đập cửa 1 cách không thương tiếc.

- ANH ĐỂ EM YÊN ĐI, EM SẼ KHÔNG LÀM ĐIỀU GÌ DẠI DỘT LÀ ĐƯỢC RỒI CHỨ GÌ!!! - Suhz không mở cửa mà chỉ hét rồi mọi thứ lại 1 lần nữa rơi vào im lặng, Khánh không biết mình phải làm gì luôn, chán nãn cậu bỏ về nhà, vất mình lên giường và ngủ thiếp đi.

___________

- Mẹ, đến trễ quá đấy - tiếng này nghe quen quen, nhớ lại, chờ chút, là cái tên Minh Thanh chết tiệt, lại chờ 1 chút, hắn ta mới gọi cái gì?? Mẹ??? lúc này chỉ có nó và bà Hoà, Minh Thanh không thể nào gọi nó là mẹ, vậy cái thằng chết tiệt đó là con của bà ta??? what the f*ck?!

- Là tại mẹ phải chờ Đăng nó thay đồ - bà Hoà nháy mắt với Minh Thanh, 1 thân âu phục đen nhìn thật khác, không còn vẻ công tử lăng nhăn ngày thường mà bây giờ là 1 người đàn ông có sự nghiệp, chững chạc và trông người lớn hơn rất nhiều.

- Chuyện gì thế này?! - Đăng không hiểu gì cả.

- À, xin lổi anh đã quên nói với em một điều, anh chính là anh họ của em - Minh Thanh bước qua quàng tay qua vai Đăng mà te tởn, cái mặt nhìn chững chạc là thế mà hành động với đầu óc thì chã làm ăn được gì cả.

- Anh nói cái gì?! - Đăng hất tay Minh Thanh ra mà hỏi, đùa nó à?!

- Anh cũng không phải muốn gạt em, chỉ là gần đây anh mới biết, Trần Kim Hoà chính là mẹ anh, nên em chính thức trở thành em họ anh - Minh Thanh từ tốn giải thích cho Đăng hiểu. Lúc đầu ngay chính anh cũng không thể tin nhưng biết làm sao được.

- Không nói nữa - Đăng không muốn nghe thêm 1 tiếng nào nữa, nó không nghĩ mình sẽ đủ tính táo để không phá banh toà nhà cao tầng này.

- Ok, thôi chúng ta lên chuẩn bị đi, sắp tới giờ rồi - bà Hoà cũng không muốn Đăng không vui cho nên kéo cả hai lên tầng cao nhất của toà nhà cũng chính là phòng chủ tịch, trong thang máy không ai nói với ai câu nào, yên lặng đến đáng sợ. Lên tới phòng tổng giám đốc Đăng cũng không để ý đến bà Hoà với Minh Thanh đang thì thầm to nhỏ gì đó mà lấy điện thoại gọi cho bọn người của Ghost bàn chuyện 1 tí.

- Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi - bà Hoà sau khi nhìn đồng hồ điểm 11h thiếu 5' thì đứng dậy nói.

- Ok - Đăng với Minh Thanh cũng đứng dậy đi theo bà, Đăng sở dĩ ngoan ngoãn như thế là vì nó muốn ra khỏi cái toà nhà này càng nhanh càng tốt cho nên đừng làm loạn là tốt nhất. Cả ba lại vào thang máy và xuống lầu 2, bước ra khỏi thang máy thì Đăng thấy có vài người ăn mặc như kí giả đang đi về một căn phòng nào đó nhưng không quan tâm, bọn họ dừng lại trước cửa phòng hội nghị, mở cửa bước vào Đăng bị choáng ngợp bởi 1 phòng lớn toàn là nhà báo và rất nhiều người khác, Đăng muốn bỏ chạy nếu không có Minh Thanh đứng phía sau kéo lại.

- Vào đi đừng sợ - Minh Thanh cười, nụ cười rất lạ mà chưa bao giờ Đăng thấy ở một con người như anh, nụ cười như trấn an và ấm áp, nói tóm lại là nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy.

-          Em…. – Đăng thật sự không thể nào thấy an tâm được, thật sự rất áp lực, nó từ trước tới giờ vẫn rất sợ những chỗ đông người, từ khi Hậu về nước thì nó cũng đã nghỉ việc nên cơ hội để cho nó tiếp xúc với người ngoài càng ít mà bây giờ lại phải đứng trước mặt nhiều người như vậy thì lại càng rất là lo lắng. Nó không sợ những người đó cũng không phải sợ dư luận, nhưng mà nó ghét, rất ghét những việc như vầy.

-          Đừng lo lắng, chỉ cần xem như đây là một buổi gặp gỡ là được rồi, cứ xem họ như không khí, không cần phải nói gì cả, chỉ cần em ngồi yên là được rồi, mọi chuyện anh và mẹ sẽ giải quyết – như hiểu được tâm trạng của nó lúc này nên Minh Thanh quay lại đặt tay mình lên vai nó, nhìn thẳng vào mắt nó mà trấn an.

-          Có phải là buổi họp báo hôm nay sẽ trực tiếp phát sóng?? – Không biết nó nghĩ gì liền nhìn thẳng vào mắt Minh Thanh mà hỏi.

-          Uhm, trực tiếp phát sóng toàn quốc – Minh Thanh như hiểu ra ý của nó, - Anh biết em muốn gì, cứ giao cho anh – anh đưa tay xoa đầu nó rồi cười nhẹ sau đó kéo tay, nó cũng bắt đầu đeo mặt nạ vào mà nắm chặt tay Minh Thanh cùng bà Hoà nãy giờ đứng một bên tự tin bước vào trong.

Nguyên một phòng hội nghị đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng đến không ngờ, mọi người như nín thở mà nhìn theo bước chân của 3 người mới vừa bước vào, ở họ có một sức hút rất kì lạ. Người phụ nữ đi đầu 1 thân váy trắng, nhìn bà thật mỏng manh nhưng lại có khuôn mặt kiên nghị đầy tính toán của kẻ làm ăn, lại có nét sắc sảo của người phụ nữ ngoài 40, cuốn hút nhưng khó chạm vào. Chàng trai đi tiếp phía sau bà 1 thân Âu phục đen lạnh lẽo, khuôn mặt cương nghị bất cần, chính chắn nhưng lại có chút gì đó rất nổi loạn bởi chiếc bông tai màu đen huyền bên vành tai trái khó nhìn thấy bởi mái tóc không dài không ngắn trên khuôn mặt góc, cho người ta thấy sự thành đạt nhưng ánh mắt lại sắt bén, nói tóm lại là hoàn hảo. Nhưng đáng chú ý nhất là cô gái đang quàng tay anh, dưới khuôn mặt dễ nhìn với nụ cười đáng yêu đó là một ánh mắt lạnh lùng có phần hơn cả chàng trai, trang phục tự nhiên nhưng lại nhã nhặng, trông cô đơn giảng nhưng lại toát ra một vẻ đẹp rất khác xo với các cô con gái nhà giàu ăn diện khác, đẹp nhưng vô cùng khiếm nhã, còn cô nếu trừ bỏ ánh mắt khiến người ta đóng băng thì sẽ đem lại một sự thoải mái cho người đối diện. Chờ cho cả 3 ngồi vào chỗ thì người đại diện mới đứng dậy phát biểu.

-          Xin cám ơn mọi người đã đến dự buổi họp báo hôm nay của công ty chúng tôi, và bây giờ chúng tôi xin chính thức bắt đầu, sau chủ tịch của chúng tôi sẽ phát biểu lí do của cuộc họp báo hôm nay – sau tiếng nói của người đại diện là một tràn pháo tay của mọi người, chờ cho mọi người yên lại một chút thì bà Hoà mới đứng dậy.

-          Chào mọi người, tôi với danh nghĩa là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị hôm nay chính thức giới thiệu mọi người đứa con trai thất lạc hai mươi mấy năm của mình, Trần Minh Thanh  - bà Hoà vừa nói cùng chỉ tay về phía Minh Thanh, anh liền đứng dậy cuối chào mọi người rồi lại để cho bà Hoà tiếp tục thao thao bất tuyệt về buổi họp báo hôm nay, cũng chỉ là quảng cáo một số mặt hàng mới ra cũng chính thức cho Minh Thanh nhận chức Tổng Giám Đốc, nhưng đặt biệt không giới thiệu nó là ai mặt dù người ngoài nhìn vào đều có thể nhìn ra quan hệ giữa tân tổng giám đốc và cô gái trẻ ấy. Ngồi được một lúc thì Đăng cảm thấy sắp chịu hết nổi bởi những ánh nhìn đầy dò xét của những người xung quanh, may mà cuối cùng bà Hoà cũng chấm dứt và kết thúc cuộc họp báo.

-          Nhàm chán! – khi cả 3 đã trở về phòng Chủ Tịch thì Đăng liền thả mình xuống sofa mà phán, nếu không phải diễn kịch thì thật sự có chết cô cũng chẵng bao giờ muốn tới những chỗ đó làm những việc vô bổ như vậy.

-          Ráng đi – Minh Thanh ngồi xuống đưa ly rượu cho Đăng mà cười cười nói, anh cũng chưa có nói hết câu mà.

-          Tôi muốn ra khỏi đây – không thèm vòng vo nó nói thẳng, ngồi ở đây thêm chút nào nữa nó sẽ chết mất.

*Cốc cốc* Đăng vừa dứt lời thì cũng có tiếng gõ cửa vang lên, không để ý đến thái độ của nó mà bà Hoà quay ra cửa. – Vào đi.

- Chủ Tịch, cô gọi cháu – 1 anh chàng cỡ tuổi Minh Thanh lớn hơn 1 chút đẩy cửa bước vào, giọng nói dễ nghe và có nụ cười mê hồn, không đẹp nhưng có nét cuốn hút, 1 người điển hình của giới tính thứ ba.

- À đúng rồi Toàn, cháu vào đây – nhìn thấy anh chàng bà Hoà như xực nhớ chuyện gì đó liền vòng qua bàn làm việc kéo anh chàng tên Toàn về phía Đăng với Thanh đang ngồi mà ngồi xuống đối diện hai người. – Giới thiệu với cháu đây là đứa con trai thất lạc của cô cũng chính là Tân Tổng Giám Đốc của chúng ta, người mà ta nhờ con chăm sóc sau này, còn đó là cháu gái của ta cũng chính là Phó Tổng, nhìn hai đứa này chứ thực lực rất khá – nói với anh chàng xong bà lại quay qua hai người kia, Đăng đang nhâm nhi ly rượu bị câu nói của bà Hoà làm cho nhém sặc. (bật mí, là làm cho có lệ đấy, anh chàng này biết rất rõ về cả hai người Đăng với Thanh á)

-          Cái gì mà Phó Tổng trong này nữa?? – Đăng trừng mắt nhìn bà Hoà mà chen ngang, không thèm để ý đến anh chàng tên Toàn kia.

-          Ờ ta nói nhầm, bây giờ thì chỉ là thực tập, con sẽ theo Tuấn để học hỏi, 1 chút nữa cậu ấy sẽ tới – bà Hoà cố tình hiểu sai ý của Đăng mà làm mặt tỉnh nói.

-          Tôi đi đây – Đăng thật sự hết chịu nổi bà rồi, lúc nào cũng phải tìm điểm yếu của nó để kiếm chuyện mới sống được hay sao ấy, tức chết nó được!!

-          Xem như nể mặt anh đi có được không, em họ?? – Minh Thanh kéo tay nó lại mà nói, nhấn mạnh hai chữ em họ làm nó càng tức hơn.

-          Không – nó thẳng thừng, mấy người này thấy nó không còn người thân nên liền hùa nhau vào ăn hiếp nó mà, đừng hòng nó chịu thoả thuận.

-          Làm ơn đi, em không có sự lựa chọn đâu – Minh Thanh không thèm đùa nữa mà nghiêm mặt nói.

-          Thứ nhất các người chưa hỏi ý em mà đã tự sắp đặt là lỗi của các người, thứ hai em cũng chưa bào giờ nghĩ mình sẽ tới đây một lần nào nữa, và thứ 3, em không biết gì về công việc này, em không làm, các người làm gì được em?? – Nó không thèm e dè gì mà nói thẳng, thật sự nó không nghĩ là mình sẽ trở về sau cuộc chiến này, cho nên không cần phải tốn thời gian vào những chuyện này.

-          Anh cũng nói cho em biết, thứ nhất em nợ anh tới 2 mạng, thứ nhì em không thể nào rời khỏi đây nếu không có sự đồng ý của mẹ và anh, thứ ba mẹ biết em không hiểu cho nên mới để cho anh Tuấn tới giúp đỡ em, học rồi sẽ hiểu có gì khó đâu – Minh Thanh cũng không chịu thua mà nói thẳng, cậu không nghĩ sẽ cho nó bước vào con đường chết, cũng chính vì vậy mới đưa nó tới đây thôi.

-          Anh đang đe doạ em?? – Đăng nhếch miệng cười đểu mà nhướng mày nhìn Minh Thanh không để ý đến anh chàng tên Toàn, nghĩ giữ nó dễ dàng như vậy sao??

-          Anh biết trước đây 24 tiếng thì em có thể thoát khỏi đây rất dễ dàng, nhưng từ 24 tiếng trước thì có 1 nữa số phận của tập đoàn Trần Thị, là khoảng chừng 1 ngàn người đã được em nắm trong tay, chỉ cần em có chuyện gì thì tự động sẽ có trên 1 ngàn người sẽ bị thất nghiệp, em bước ra khỏi công ty mà không có sự cho phép của anh hoặc mẹ thì số bảo vệ làm việc hôm nay có khoảng trên 100 người đều sẽ mất mạn, chưa kể sẽ có 1 số người vì em mà mất việc, em có thể tuỳ ý – Minh Thanh nhúng vai rồi lại tiếp tục ngồi xuống vừa nói vừa phe phẩy 1 tập hồ sơ nãy giờ đang yên vị trên bàn trà, vừa dứt lời cũng là lúc tập hồ sơ đó nằm ở đầu bàn phía Đăng, Đăng không hề chần chừ mà cầm lấy tập hồ sơ lên mở ra xem, thật đúng như những lời Minh Thanh nói, số phận của 1 nữa công ty đang nằm trong tay nó, nếu như nó dám làm trái một trong mấy điều kiện trong đây thì những nhân viên đó đều sẽ bị sa thải, ở trang cuối còn có chữ kí của tân Tổng và Chủ Tịch cùng với con dấu của công ty, mà đây chỉ là bản sao chứ không phải bảng gốc. Hai người này là đang làm khó nó đây mà.

-          Hai người nghĩ làm như vầy thì sẽ giữ chân được tôi?? – Càng đọc sâu vào những điều khoảng trên thì mặt của Đăng cũng từ đỏ chuyển qua xanh rồi từ xanh chuyển qua tím đầy giận dữ.

-          Không, đương nhiên là không, anh biết Trương Hàn Hải Đăng em là một người không thích bị người khác sắp đặt, nhưng cho em biết 1 chuyện, sự ích kỉ của em sẽ hại đến rất nhiều người đấy – Minh Thanh làm mặt hình sự mà nói với Đăng, thật ra anh không muốn uy hiếp nó kiểu này, nhưng ngoài thế này ra thì anh không biết phải làm thế nào để nó có thể quay lại sau cuộc chiến.

-          Các người cứ làm việc mà các người muốn – nó phũ phàng mà quay đi, nhưng khi vừa ra gần tới cửa thì bị cánh cửa đột nhiên mở tung ra hù cho hết hồn. Xuất hiện trước mặt nó là một chàng trai khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, cũng cỡ anh chàng tên Toàn hoặc lớn hơn 1 chút nhưng lại có chút gì đó xảo quyệt tinh ranh của một kẻ đầu đường xó chợ chứ không chính chắn như Toàn, nhưng có thể nhìn ra họ là hai anh em bởi ánh mắt kiên định và có chút gì đó khó nắm bắt, có lẽ đó là điểm ghi bàn của anh ta với Đăng.

-          Xin lỗi, em có phải là Hải Đăng, xin lỗi lúc nãy bị kẹt xe cho nên tới trễ một chút, em đừng trách, ngày đầu tiên của em mà đã làm mất điểm rồi, thôi chúng ta liền bắt tay vào việc, em đi theo tôi – anh chàng vừa thấy nó thì đã làm một tràng không kịp cho nó có phản ứng gì rồi liền kéo Đăng đi, nhưng rồi nhớ lại chuyện gì đó liền dừng ngay lại làm Đăng bị kéo đi chưa kịp chuẩn bị nên nhém chút đã đâm ầm vào người anh ta, - À quên mất chưa giới thiệu với em tôi là Nguyễn Tuấn, anh trai của Nguyễn Toàn đang làm Phó Tổng cho tới khi em chính thức nhậm chức – anh bây giờ mới tự giới thiệu chính mình.

-          Nguyễn Tuấn, cháu đang chọc tới ổ kiến lửa đấy – bà Hoà đứng bên này có ý nhắt nhở.

-          Chủ Tịch cứ nói quá, 1 cô gái như Hải Đăng tại sao lại nói là ổ kiến lửa cho được – Nguyễn Tuấn đưa ngón chỏ lên mà lắc qua lắc lại không đồng ý với bà Hoà, Đăng đang tức muốn xịt khói khi bị anh chàng này kéo đi rồi lại bị bà Hoà ví như ổ kiến lửa định bộc phát thì lại liền dịu xuống bởi lời khen ngợi của anh ta nhưng….

-          Cái này phải ví là ổ vò vẻ thì mới đúng chứ - đúng, chỉ vì chữ nhưng đó mà có một người liền ăn hết 1 trận mưa những cú đấm đá không thương tiếc. Đăng không thèm để ý đến hình tượng gì cả mà liền thẳng tay đánh anh chàng mồm mép tép nhảy kia một trận ra trò, ba người kia đứng một bên không những không can ngăn mà còn cổ vũ Đăng làm cho cái phòng Chủ Tịch ngày thường lạnh lẽo đến đáng sợ ngay lúc này lại đầy sức sống.

-          Này, em là con gái đấy! – Nguyễn Tuấn vừa chạy vòng vòng vừa la làng tránh những cú đánh của Đăng, Đăng không nói gì nhiều chỉ rượt theo anh ta, mỗi lần túm được là lại đánh túi bụi cho tới khi thở không ra hơi nữa mới dừng lại.

-          Anh cứ liệu hồn đấy – Đăng hừ lạnh một phát rồi lại gập người mà thở dốc, chạy vòng vòng nãy giờ trên đôi giày cao gót quả không phải là một sự lựa chọn đúng đắn.

-          Thôi mấy đứa đừng đùa nữa, ra ngoài làm việc đi, ta cần phải làm cho xong việc, tối nay còn phải đi tiệc nữa đấy – bà Hoà không đùa nữa mà tiễn cả 4 người ra cửa dặn dò vài câu rồi đóng cửa lại mà về bàn làm việc, bỏ lại 4 người trẻ đứng ở ngoài tự sinh tự diệt.

-          Ok, bây giờ Minh Thanh theo Toàn về phòng làm việc đi, tôi sẽ lo cho Đăng, chút nữa cùng đi ăn trưa – không còn bộ mặt đùa cợt khi nãy nữa Nguyễn Tuấn phân công.

-          Uhm cũng được, chút nữa gặp – Minh Thanh cũng không còn đùa nữa mà nghiêm chỉnh chuẩn bị làm việc, Đăng với Nguyễn Toàn thì không hề nói gì mà chỉ đứng một bên, cho tới khi Nguyễn Tuấn đã đưa Đăng đi rồi thì Nguyễn Toàn mới quay qua Minh Thanh.

-          Tân Tổng, mời – Nguyễn Toàn khách sáo mà nói rồi đi trước tới thang máy dẫn đường cho Minh Thanh, sau đó là một màn giải thích ngắn gọn nhưng xúc tích về tất cả những gì Minh Thanh sẽ phải làm, cùng đưa cậu đi tham quan công ty giới thiệu sơ qua từng bộ phận, chỉ nói những thứ chính không nhiều nhưng rất dễ hiểu. Minh Thanh cũng không có gì thắc mắc cho nên khoảng chừng 3 tiếng sau thì nhờ vào sự giải thích của Nguyễn Toàn mà Minh Thanh đã có thể nắm rõ tình hình của công ty.

-          Cậu bao nhiêu tuổi rồi?? – Sau khi đã trở lại phòng tổng tài thì Minh Thanh mới tạm gác qua chuyện công mà hỏi, dù sao thì nên làm quen với cấp dưới sau này dễ làm việc hơn.

-          25 – Nguyễn Tuấn vẫn với giọng chậm rãi mà trả lời, hình như với cậu ta chẵng có gì là gấp cả.

-          Vậy thì anh lớn hơn tôi 3 tuổi, nhìn không ra – Minh Thanh hơi bất ngờ, mặc dù biết làm trong công ty này thì người trẻ nhất cũng phải 22 23 tuổi nhưng nhìn người trước mặt mình nhìn sao cũng không giống đã lớn như vậy, nhìn anh giống như cậu nhóc mới lớn vậy á.

-          Vâng – Nguyễn Toàn vẫn không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu cho có lệ rồi lại chăm chú thưởng thức ly trà thơm của mình.

-          Anh làm cho công ty bao lâu rồi?? – Không biết phải làm gì cho nên sau vài phút im lặng Minh Thanh lại hỏi, cậu vốn là người ít nói, vậy mà người này còn ít nói hơn nữa, thật ngán chết được.

-          5 năm – vẫn là ngắn gọn kiệm lời như thế.

-          Vậy…. – đang không biết phải khạy miệng anh ta như thế nào thì điện thoại của mình đổ chuông cho nên Minh Thanh liền xin lỗi rồi nhận máy. – Ok, vậy hai người ngồi đó chờ bọn anh xuống liền – đó là điện thoại của Đăng nói là nó với Nguyễn Tuấn đang chuẩn bị tới nhà hàng bênh cạnh công ty dùng bữa trưa nên gọi hai người cùng tới cho vui.

-          Đi thôi – Minh Thanh đứng dậy cầm áo vest lên mặc vào rồi nói với Nguyễn Toàn, vẫn là với những cử chỉ chậm rãi nhất anh ta chỉ đưa mắt nhìn Minh Thanh mà không hề lên tiếng. – sang nhà hàng bênh cạnh, anh trai anh và em họ tôi đang ở bên đó – cũng đã khá     quen với sự im lặng của anh cho nên Minh Thanh cũng không phiền mà giải thích, Nguyễn Toàn như hiểu ra gật gù rồi cũng đứng dậy.

-          Cậu chờ tôi ở bên ngoài – nói rồi anh ta đi qua cánh cửa tới phòng làm việc của mình lấy áo rồi vòng cửa ngoài đi ra, hai người sánh vai nhau đi vào thang máy, im lặng, hết sức im lặng.

Bên hai người đó im lặng là thế, còn bên Đăng thì nó đang nhức đầu với cái tên này, đưa nó đi vòng vòng công ty nói chuyện trên trời dưới đất tỏ ra không chuyển nghiệp chút nào. Trải qua 3 tiếng đồng hồ thì nó chịu hết nỗi nên đành phải lấy cớ mà đi ăn, cái tên này xo với Minh Thanh lúc mới quen còn phiền hơn rất nhiều. Anh ta tuy tỏ ra không chuyên nghiệp nhưng những gì anh ta nói lại rất dễ hiểu và xúc tích, nhưng nói chuyện công việc thì ít mà nói nhảm thì nhiều cho nên làm người ít tiếp xúc với người lạ như Đăng chỉ muốn huỷ diệt. Nếu không phải vì anh ta cho nó biết một số chuyện quốc gia đại sự thì nó thề sẽ giết anh ngay lập tức, trừ những lời nói nhãm thì nó cũng có thể nắm bắt được gần như hết những gì mình cần biết, và nhận ra cái thành phần mà Minh Thanh nói toàn là nhân viên cấp thấp có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào nhưng vẫn là nó sợ anh rồi.

-          Chúng ta tạm thời đi ăn được không?? – Đăng đau khổ mà nói như năn nỉ anh, nó sợ cái người này thật rồi đó, nó muốn đi tìm Minh Thanh với bà Hoà tính sổ, biết tính nó sợ mấy người như Nguyễn Tuấn này mà lại cho Minh Thanh Nguyễn Toàn còn để cái tên này cho cô.

-          A!! Quên mất, vậy em muốn ăn trong công ty hay ra ngoài?? – Nguyễn Tuấn đang thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất thì cuối cùng cũng nhận ra người bên cạnh mình đang rất lạ, có chút gì đó vừa kiềm chế vừa khổ sở không dễ nhận thấy.

-          Có chỗ nào gần đây không?? – Đăng hỏi, nó mà ăn ở trong công ty thì không bào đảm được là sẽ có thể giữ bình tĩnh mà không đập nát cái toàn nhà này, từ nãy giờ nó đã cố gắng làm mặt tỉnh mà không để ý tới những ánh mắt của bọn nhân viên nữ đang chiếu laser về phía mình đầy ganh tị. Tuy không thể nói Nguyễn Tuấn đẹp như Minh Thanh hay anh Hậu, càng không có cái khuôn mặt baby là lạ của Nguyên Khánh càng không được cái bất cần đời của….không nghĩ tới nữa, nhưng anh lại có một sức hút rất lạ đối với phụ nữ cho nên chỉ mới ra ngoài có một chút mà đi tới đâu anh cũng được các cô gái nhìn, còn nó thì đương nhiên được cái vinh hạnh ngừoi ta xem là gai trong mắt. Tuy nói là không để ý nhưng cứ bị nhìn tới thì thật không thích chút nào, bây giờ mà ăn trong nhà ăn của công ty thì chỉ sợ là nó nuốt không vô.

-          Được, đều nghe theo em – anh gật gật mà nói, - À mà gọi Minh Thanh với Toàn đi ăn cùng cho vui đi, chắc họ cũng chưa ăn gì đâu- anh nói thêm, trọng giọng nói tràng ngập ý cười khó hiểu, ánh mắt cũng toé lên một chút tinh quái khó nhìn ra nhưng với một người tinh ý như Đăng thì làm sao mà dấu được.

-          Anh có ý đồ gì?? – Chỉ trong vòng 3 tiếng đồng hồ mà Đăng đã tăng tính cảnh giác của mình lên tầm xuất cao đối với người kia, bàn tay đang cho vào túi móc điện thoại có chút chần chừ.

-          Em hứa là không được la làng lên thì anh sẽ nói – mặt tinh quái với cái đá mắt đểu cáng Nguyễn Tuấn nói một cách khác thường, giọng nói có chút gì đó rất mờ ám làm Đăng bỗng thấy tò mò, hình như chuyện này có liên quan tới Minh Thanh thì phải.

-          Phải xem là chuyện gì đã – Đăng nhún vai, mặc dù tò mò nhưng chưa biết được anh chàng này giở trò gì mới được.

-          Bảo đảm là chuyện đàng hoàn, có thật 100% không có bịa đặt – biết nãy giờ đã làm cho người bên cạnh bắt đầu có cảnh giác với mình cho nên anh liền cam đoan.

-          Được rồi, là chuyện gì?? – Tò mò thắng, Đăng gật gật mà hỏi.

-          Nguyễn Toàn là Gay em cũng nhìn ra đúng không?? – Vòng vo vòng vo không chịu nói thẳng.

-          Thì sao?? – Thờ ơ lạnh nhạt.

-          Nói vậy rồi mà không hiểu sao?? – Nguyên Tuấn khoanh tay trước ngực, tay trái chống lên tay phải rờ cằm ra vẻ đánh giá Đăng làm nó thấy hơi khó chịu.

-          Ý anh là sao?? – Đăng lườm người kia, sao mà tỉnh quá vậy, nói vậy với người không thích suy nghĩ như nó thì làm sao mà hiểu được!

-          Em là ngốc thật hay giả ngốc đây?? – Nguyễn Tuấn lắc lắc đầu, - động não chút đi, 1 chàng giới tính thứ ba và một chàng trai đi chung sẽ có chuyện gì?? – bật mí, lại bật mí nhưng không nói thẳng.

-          Nguyễn Tuấn, đối với những người chỉ thích động tay động chân chứ không động óc như tôi thật sự rất thích giết người như anh đấy – Đăng gầm gừ trong cổ họng, cái con người này mới kì lạ, thay vì cứ vòng vo kiểu đó nói luôn ra cho khoẻ cả hai không tốt hơn sao?? Lại còn ra cái trò gợi ý này thật nhức óc chết người đi.

-          Haizzz, em thật không biết hưởng thụ cuộc sống!! – Nguyễn Tuấn trừng mắt nhìn Đăng mà lên án. – Ý tôi là không biết Nguyễn Toàn nhà tôi sẽ làm gì Minh Thanh nhà các người, cho nên muốn kiểm tra thử - anh lại ôm đầu mà nói toạt ra, những ngày đi theo Minh Thanh thì Nguyễn Toàn đã bại dưới tay cậu nhóc đó, Nguyễn Toàn đã thua thảm hại khi lúc đầu cược với anh là sẽ không bao giờ thích người như Minh Khánh phóng khoáng kiểu đó, thế là Nguyễn Tuấn sư phụ tình trường đương nhiên được một món hời cho nên rất thích thú với trò này. Trước giờ chỉ là trong bóng tối đi theo Minh Thanh, bây giờ lại có thể đường đường chính chính ở bên cậu ta không biết cái người lời ít hành động nhanh kia sẽ có trò gì, không coi sẽ uổng. Đăng không hiểu được ý cười trong mắt cái người này là gì cho nên cực kì bất mãn mà lắc đầu, ý chờ chút, nói gì??? Nguyễn Toàn đang nhắm vào Minh Thanh á??? Nhưng mà Minh Thanh đâu phải như anh ta?!?!

-          Không phải Nguyễn Toàn là em trai anh sao?? – Tạm gát qua chuyện đó Đăng quay qua hỏi Nguyễn Tuấn.

-          Có nhiều lúc anh nghĩ mình là em trai của Toàn chứ không phải anh trai – nhìn thẳng mắt Đăng Nguyễn Tuấn thành thật trả lời.

-          Có thể nhận ra – Đăng quay qua một bên lí nhí trong miệng, mới nhìn vào hai người được mệnh danh là anh em này thì cô thấy cái người trước mặt mình phải là em, còn cái người trầm tĩnh ít nói kia phải là anh mới đúng

  - Thôi em gọi cho Minh Thanh đi, anh đi gọi nhà hàng đặt bàn trước - Nguyễn Tuấn không đùa nữa mà nói một câu rồi quay qua một bên gọi điện, bên này Đăng cũng không nói nhiều nữa mà chỉ quay qua gọi cho Minh Thanh. Vừa mới tắt điện thoại là đã lại bị Nguyễn Tuấn hù doạ, - Chúng ta đánh cá một cuộc có được không?? - mặt gian tà anh hỏi Đăng.

- Cuộc cái gì?? - Đăng thật sự không hiểu con người này, nữa giây trước mới luyên thuyên qua nữa giây sau đã lại chính chắn nhưng chưa được nữa giây tới là lại bắt đầu tìm trò để phá người khác là sao?!

- Xem Nguyễn Toàn nhà anh có cưa đỗ được Minh Thanh nhà em không - Nguyễn Tuấn nháy mắt với Đăng, mà với người ngoài thì hành động đó cực kì cực kì mờ ám với những ánh mắt phía ngoài.

- Anh đứng cách xa tôi một chút rồi chúng ta sẽ nói chuyện - Đăng liền thụt lùi lại 2 bước tránh anh ta, Nguyễn Tuấn sau gần 1 năm trời theo sau Đăng thì cũng phần nào hiểu được tính cách của nó, anh chỉ cười cười cho có rồi cũng đứng thẳng dậy.

- Thế nào?? Em dám cược không?? - Nguyễn Tuấn lại cười cười nhìn nó.

- Khỏi cược cũng biết cái tên Minh Thanh chết bầm kia không thể thoát được rồi, anh đừng mơ mà kiếm lời nơi tôi, tôi đói rồi! - Đăng lườm Nguyễn Tuấn một cách đầy khinh bỉ, tuy nó là người có hơi, ờ thì rất vô tâm nhưng không lẽ không thể nhìn ra là cái người tên Nguyễn Toàn kia là đã không theo thì thôi một khi theo là theo tới cùng sao, cược với tên Nguyễn Tuấn này chính là mang hoạ vào thân, chã tốt lành gì được.

- Trần Hải Đăng em thật đáng ghét, chã có chút lãng mạng nào cả!!!! - Nguyễn Tuấn ghé vào tai Đăng nói gì đó rồi lại bắt đầu giở trò mà làm ầm lên rồi dẫm chân bỏ đi như đứa con nít, mọi người thì lại được dịp thả tia laser về phía nó.

- Nguyễn Tuấn, anh có tin ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của anh không?? - Đăng tức đến ói máu tại chỗ mà nghiến răng mắn, cái người này thật sự không biết đầu óc anh ta nghĩ cái gì nữa.

- Anh không chơi với em nữa, em thật làm anh tức chết!! - Nguyễn Tuấn vẫn không biết chết mà lại còn châm dầu vào lửa rồi ba chân bốn cẵn bỏ chạy, Đăng không thèm giữ hình tượng mà rượt theo anh ta ra cửa chính của công ty.

"Em hay lắm, làm tim tôi tan nát rồi lại tới đây vui vẻ như thế!" - Bên đường có một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu, có một người nào đó ánh mắt hết sức mệt mỏi không hề che dấu, trong sự mệt mỏi đó lại có chút gì đó đau thương và bất lực, chiếc xe lướt qua trước mặt hai người bọn Đăng đang rượt đuổi nhau ngoài đường.

Quay lại Long, sau khi Khánh đi rồi hắn thật sự muốn ngủ nhưng trong đầu chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt của cái người nhẫn tâm nào đó cho nên đành đứng dậy định về công ty làm việc cố gắng quên đi. Vừa bước vào cửa công ty đã nghe nhân viên bàn tán về việc Chủ Tịch tập đoàn Trần Thị nhận lại con trai, với hắn thì những chuyện này thật sự rất nhàm chán nếu như đó là người khác, nhưng Trần Thị thì hơi lạ. Hắn không thể nói là quá quen với Trần Thị nhưng dù sao thì cũng đã từng hợp tác với nhau vài lần, từ khi nào lại lòi ra một tên con trai. Nhưng cái đó vẫn chưa là cái mà hắn chú ý nhất, cái đáng chú ý là tên của chàng trai, Trần-Minh-Thanh. Nhanh chóng bước vào thang máy riêng của mình hắn liền về phòng mình mà mở máy tính xem tin tức, và đúng như những gì hắn không muốn nhất đều đã xảy ra, hình chụp hết sức rõ nét khi nó quàng tay Minh Thanh bước vào, hai người luôn "liếc mắt đưa tình" làm mọi người hết sức chú ý, chướng mắt nhất là hàng chữ thật to được in đậm "Cô gái đó là ai?? Phải chăng là người yêu của Tân Chủ Tịch????". Và trong 1 tiếng sau tất cả các bài báo về hai người đó đều được tháo xuống, và  cũng có vài toà soạn vì chống đối không chịu gỡ bỏ bài báo đành phải gỡ bỏ bảng hiệu. Muốn biết rõ thực hư hắn liền leo lên xe mà phóng như bay tới trước cửa Trần Thị mà ngồi, những gì hắn không muốn nhất cũng xảy ra, trong khi hắn khổ sở vì nó thì nó chỉ có việc vui vẻ như vậy, làm sao Hắn có thể nghĩ rằn nó là vì an toàn của bọn họ mà lừa gạt như lời của Khánh đây?? Biết được câu trả lời hắn liền lao xe đi, hắn không dám ở đó nữa nếu không hắn sợ mình sẽ không thể tự kìm chế được bản thân mà sẽ tới trước mặt nó để bóp nát nó mất. Chỉ mới có một đêm mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro