NGOẠI TRUYỆN 2 - MINH THANH GÂY CHUYỆN =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's Note: mấy bữa này bị nghiện Boy-Love mất rồi, toàn viết BL thôi, cơ mà thấy mấy cặp boy-boy trong Fic này toàn những nhân vật không thể chạm vào không à, khiếp quá đi =)) đang có ý định viết vài cái fic mới dựa theo nhân vật trong truyện này, 1 fic về Hữu Duy, 1 fic về cặp Khánh Nam - Duy Anh, với 1 cái về cặp Minh Thanh - Nguyễn Toàn, nhưng mà lười quá =)))))))

chắc chắn sẽ có 1 truyện về anh chàng Thắng trong phần này nhé mọi người, fic BL đầu tiên của Kenz sẽ là về anh ấy và cái người thần bí chặp nữa mọi người sẽ đọc dưới đây.

NGOẠI TRUYỆN 2 - MINH THANH GÂY CHUYỆN =))

Có một người nào đó đang đứng trong phòng làm việc nhìn ra cửa sổ và thấy một người nào đó đang kề vai bá cổ với một người khác, người nào đó đang cầm cái ly rượu thì thẳng tay ném cái ly đáng thương vào tường cái rầm không thương tiếc.

"Trần Minh Thanh, em lợi hại lắm!" người nào đó thì thầm, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn cho chính minh, mà bữa ăn chính còn phải hỏi, chính là cái người vô tâm nào đó chứ còn ai.

Có một người nào đó vẫn không biết chết, ở một nơi nào đó cười nói với người ta.

"Thằng quỷ, đi đâu mất dạng cả năm nay không thấy mặt hử?" Minh Thanh quàng vai Thắng, thằng bạn thân lâu ngày không gặp mà đi ra khỏi cửa công ty cùng tra hỏi.

"Mấy hôm mày không có ở nhà, tao buồn đời đi quậy nên bị ông già tiễn chân qua Anh học, mấy bữa nay ngoan lắm ổng bả mới cho về, nghe mày đang làm chủ ở đây nên tới thăm nè" Thắng cũng không vừa mà bá cổ bạn mình cười tươi, thằng bạn của anh bây giờ nhìn càng ngày càng "cute" chán, nhìn không ra đây đã từng là một tay play-boy có hạng, đúng là cái người tên Nguyễn Toàn gì đó thật lợi hại.

"Tao có nghe tụi thằng Luật thuật lại, nói mày cái gì mà dắt trai về nhà gì đấy mà đúng không?" Minh Thanh liếc bạn mình một cái, thằng này có cái bệnh thích chơi nổi, cái gì mà ngừoi khác không làm là nó phải làm cho được mới thôi.

"Ờ cũng có gì đâu, chơi gái chán rồi, tính đổi mới mẻ, ai biết bữa đó ông già đi chơi về, thế là đời tao xong, cơ mà qua Anh, bên đó mới đã, nhưng mà vẫn là nhớ mày" Thắng dững dưng, đời hắn đã vất đi từ cái năm mẹ hắn mất, ba hắn đi thêm bước nữa. Hắn là chưa có cái gì không dám làm, bồ của ba hắn mà hắn còn dám phỏng tay trên, có cái gì lại làm không được. Có điều là từ khi tìm được thú vui mới hắn mới nhận ra một điều, mình đối với đàn bà chỉ là sự thoả mãn, những với đàn ông lại khác.

"Mày điên thật rồi, mà bây giờ đang làm gì?" Minh Thanh lắc đầu bó tay với thằng bạn mình, tên này với anh cũng gần giống với nhau cho nên anh không thể trách hắn, có nhiều lúc anh cũng nghĩ nếu không nhờ có sự suất hiện của Đăng thì chắc anh cũng đã không thua gì Thắng rồi.

"Đốt tiền" Thắng nhún vai, ai kêu hắn gặp ai không gặp, lại gặp ngay cái tên điên nhất trần đời làm gì. Không cho hắn đi làm, chỉ để hắn tối ngày đi gây chuyện cho gã có việc làm rồi thì đốt tiền giúp gã, chán chết được nên mới trốn về đây đấy thôi.

"Huh?" Minh Thanh bị ngu đột xuất, là ý gì chứ?

"Chuyện dài dòng lắm, mà còn cái anh chàng Nguyễn Toàn của mày thì sao rồi?" Thắng không muốn nhắt tới chyện của mình nên liền nhanh chóng đổi chủ đề rồi nhanh tay kéo Minh Thanh lên xe mà đi thẳng tới bar, hắn muốn quậy phá một chút trước khi cái người kia sẽ tới.

____

"Alô?" Nguyễn Toàn vừa tắm xong bước ra thì có điện thoại, nhìn lại thì là số của Minh Thanh nên liền nghe.

"Anh là Nguyễn Toàn có đúng không?" một giọng nam trầm lạ hoắc lên tiếng làm Nguyễn Toàn càng thêm tức giận nhưng vẫn giữ giọng mình bình thường.

"Phải, cậu là ai?" Anh hỏi.

"Em là Thắng, bạn của Thanh, hắn đang say ở ngoài bar, anh có thể tới đón không? Em phải đi rồi" Thắng ở bên kia trả lời rất vội vì có một-người-nào-đó đang mặt hầm hầm ngồi bên cạnh, còn tên Minh thanh kia lại đang say đến không biết trời trăng gì kia.

"Bar nào?" Nguyễn Toàn cố gắng kìm cho giọng mình thật tự nhiên mà hỏi.

"Star-2PM" Thắng trả lời.

"Được, tới ngay" Nguyễn Toàn không nói nhiều liền tắt điện thoại, vớ đại bộ quần áo mặc vào rồi ra ngoài, tên Minh Thanh này, một tuần sau mà hắn có thể ra khỏi giường thì anh không còn gọi là Nguyễn Toàn mà sẽ theo họ của hắn luôn.

"Đăng, tối nay nói với dì là Thanh không về nhà nhé, cậu ấy lại uống say nữa rồi" anh cũng không quên thông báo cho Đăng, tên Minh Thanh kia cái gì không nói cho anh chứ mà mỗi lần không về nhà là phải thông báo về nhà, mà giờ này thì anh chỉ có thể gọi cho Đăng chứ bà Hoà thì đương nhiên là đã nủ rồi.

"À, cái đó lúc nãy anh Thắng có gọi cho em rồi, anh có làm gì thì nhẹ tay với anh ta một chút nhá, gia tài em chỉ còn một người anh họ thôi" Đăng đang chuẩn bị đi ngủ thì rất là không nghĩa khí mà trả lời lại.

"Từ nay anh có làm gì hắn ta cũng không cần báo lại đâu, tạm biệt" Long đang ôm vợ bị làm phiền thì giật luôn điện thoại, nói xong thì rụp một cái cúp máy luôn. Nguyễn Toàn chỉ còn biết bó tay với hai đứa rồi cũng đạp ga xe cho nhanh tới bar một chút.

"Trả cậu ta lại cho cậu" Nguyễn Toàn vừa đẩy cửa bước vào phòng thì đã bị một người đàn ông dùng tiếng Anh ném lại cho một câu cùng với một người nào đó đang say mèm rồi kéo cái người mà lúc chiều anh thấy đã từng quàng vai bá cổ với cái đứa nhỏ trong tay mình đi.

"Nói với Thanh là em sẽ lại tìm cậu ấy đi chơi tiếp" Thắng cũng không quên quay lại nhe răng cười nói với anh.

"Cậu ta sẽ không quay lại đâu, nói với Minh Thanh đừng tìm cậu ta vô ích" người đàn ông khi này lại quay lại, bây giờ lại dùng tiếp tiếng Việt mà ném lại cho anh rồi kéo cái người kia rời đi, mọi chuyện lại trở về im lặng.

"Lạ đời" Nguyễn Toàn thả ra hai câu rồi cũng quay lại sốc cái người trong lòng mình lên rồi bế luôn cậu ta ra ngoài.

Thế là trong đêm đó, trong một căn phòng nào đó, đèn đều tắt, có một người nào đó đang say sỉn lại bị một người nào đó "hành hạ" cho đến khi tỉnh rượu và xin tha thứ, nhưng người kia một mực không cho. Thế là có một người nào đó hơn một tuần sau đó không thể bước xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường mà trách mắng ai kia mà người kia cũng chỉ có một câu duy nhất...."đáng đời".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro