Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Cuộc sống với Eunjung không khó khăn như Hyomin tưởng. Cậu rất khó khăn trong công việc nhưng cuộc sống bình thường thì vô cùng đơn giản. Cậu ăn uống không kén chọn, nấu gì cũng được mà khoản tiền nong thì vô cùng thoải mái. Hôm kiểm tra thẻ ATM cô choáng, đi chợ có cần nhiều tiền thế không, thế này thì cô đi được khoảng nửa năm ấy chứ? Hyomin rất tiết kiệm chi tiêu, luôn cẩn thận khiến Eunjung rất hài lòng và ngạc nhiên. Cậu thấy Hyomin tiết kiệm đúng lúc đúng chỗ không keo kiệt, cần thì tiêu không bo bo. Cô cũng không giống những cô vợ khác là kiểm tra từng đồng của chồng, không hẳn họ chưa phải là vợ chồng chính thức.

Cô cũng rất khéo léo, sắc xảo trong cư xử, có những lúc công ty có việc bực mình làm cậu cáu bẳn vô cớ nhưng cô không hề cự lại hay to tiếng chỉ nhẹ nhàng im lặng chờ cậu qua cơn bực tức. Ở công ty cô làm việc đúng chuẩn mực của nhân viên chưa bao giờ tỏ ý mình là vợ cậu, đôi khi còn bơ lác cậu một cách tàn nhẫn. Đấy, điển hình lúc cậu vào phòng giao giấy tờ cho nhân viên xử lý thấy cô, cậu mỉm cười rõ tươi thế mà cô chả thèm để ý cứ lao vào làm coi cậu như không khí vậy.

Sau bữa tối, họ thường ngồi bàn công chuyện, một số vấn đề liên quan tới Luật nên cô nắm khá kỹ, trao đổi thẳng thắn không hề câu nệ và cậu cũng tập với thói quen rửa bát mỗi bữa ăn, phơi quần áo hay nấu đồ ăn mỗi khi cô về muộn. Tối nay là điển hình cho việc cô về muộn, còn cậu là sếp nhưng không còn việc thì biến về sớm. Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, Eunjung đang nấu thì nghe tiêng chuông cửa reo liên lục. Cậu chắc mẩm không phải là Hyomin vì cô có chìa khóa, quên cả bỏ tạp dề cậu chạy vội qua luôn.

Eunjung chưng hửng khi mở cửa. Ai thế này? Đúng là khách không mời mà đến. Cậu quay lưng 180 độ thẳng vào bếp không thèm để ý tới nhân vật mới xuất hiện.

- Unnie có cần vô tình vậy không? Em về thăm hai người mà? Hôm đám cưới không kịp về, giờ em về. Unnie xấu!

- Chứ không phải chạy nạn à? - Eunjung liếc em của mình. Tên em thì nghe vô cùng hoành tráng Sooyoung nhưng kèm với đó là những bản thành tích vô cùng hoành tráng mà ba mẹ cậu vô cùng đau đầu.

- Eunjung unnie? Cho em ở một tháng, chỉ một tháng thui.

- Không cho! Biến đi. Nhà chật không đón khách. - Eunjung không ngần ngại huỵch luôn. Cậu đâu muốn chứa bom nổ chậm trong nhà. Chả biết một ngày đẹp trời nào đó trong một tháng nó ở nhà cậu lại có một giấy nợ tiền nào đó với khoản chi bốc trời hay một cô gái nào đó mang một đứa bé vô cùng đáng yêu đến bảo con của đứa em trời đánh.

- Unnie có cần nhẫn tâm thế không? - Sooyoung nhăn mặt hỏi.

- Là unnie không muốn tự đào hố chôn mình thôi. - Eunjung tỉnh bơ đáp: - Giờ unnie có gia đình, có vợ con phải lo rồi nên không muốn chết sớm đâu.

Không khí đang vô cùng hừng hực trước thái độ kiên quyết và van nài thì Hyomin bước vào. Cô thấy ngoài cửa có vali, hình như nhà có khách:

- Jung à? Nhà có khách hả?

- Khách không mời. Sẽ đi ngay thôi!

- Em chào chị dâu. Em là Sooyoung, em của Eunjung unnie. Hôm đám cưới thật xin lỗi vì không về dự. - Thấy Hyomin liền liên mồm. Oa, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp thế, không phấn son nhưng vẫn tươi tỉnh, hồng hào và đầy nét xuân phơi phới. Ánh mắt sắp nổ thành hình trái tim rồi nè.

Hyomin hơi ngượng ngập trước cái nhìn của em chồng. Cô nghe chồng nói rất nhiều về cậu em này rồi. Hình thức được nhưng tính cách thì chưa biết thế nào? Hyomin khẽ dịu giọng nói:

- Không sao? Cậu về chơi là tốt rồi?

- Và sẽ đi ngay? - Eunjung tiếp lời.

- Eunjung unnie? Unnie có cần độc ác thế không? - Sooyoung tức đến xì khói luôn. - Ít nhất phải cho em ăn bữa cơm với chị dâu, ngủ một giấc chứ?

- Uhm. - Hyomin quay lại phía chồng nói. - Dù sao cậu ấy ở xa về, chúng ta nên hiếu khách một chút.

- Chị dâu quả là lương thiện. Vô phúc cho chị lấy phải người chị tàn nhẫn của em. - Sooyoung không ngừng "hót". Thế chứ, cậu sắp nhẵn túi rồi. Vé máy bay đã ngốn không ít tiền rồi.

- Nhưng... - Hyomin nghiêm giọng lại. - Cậu ở bao lâu cũng được nhưng đừng nếu là chuyện gì vui vui như có giấy thanh toán khoản nợ hay một cô nào đó đến giả con thì cậu tự hiểu?

Sooyoung chỉ cần nghe giọng nói của chị dâu cũng đủ lạnh sống lưng rồi, "cáo đội nốt cừu", quay ra phía Eunjung cầu cứu nhưng Eunjung quay ngoắt nhún vai một cái coi như đó là chuyện hiển nhiên. Đúng là "lấy vợ theo vợ"! Hyomin quay về phòng tắm rửa. Cô từng nghe Eunjung nói về cậu em đầy đau đầu này rồi và để tránh cho cậu những phiền phức không hay nên cô cần phòng ngừa một chút.

Sau bữa tối nghiến răng nghiến lợi của Sooyoung phải dọn dẹp rửa bát theo lệnh của Eunjung nếu không muốn biến khỏi nhà ngay lập tức. Eunjung đang ngồi trên giường ôm laptop làm việc, Hyomin yên phận ngồi bên bàn trang điểm làm bài tập. Cô hơi nhíu mày khi gặp vấn đề khó khăn. Tuy hai người ngủ chung phòng nhưng

Eunjung rất tôn trọng cô. Hai người vẫn "đồng sàng nhưng dị mộng", không có chuyện gì.

- Vừa rồi cảm ơn em nhé! - Eunjung vẫn chăm chú vào màn hình laptop.

- Cảm ơn cái gì cơ? - Hyomin ngừng bút ngước nhìn Eunjung.

- Em đã cho Sooyoung ở nhờ.

- Ối trời, đây là nhà unnie hơn nữa Sooyoung ấy là em unnie. Unnie tuy ngoài miệng dữ dằn nhưng chắc cũng không nỡ để cậu ấy phải ở khách sạn. - Hyomin toe toét cười nói.

- Uhm. - Eunjung thừa nhận cậu chỉ ngoài cứng chứ trong mềm lòng. - Nhưng không sợ nó gây chuyện gì đó hay ho, vui vui đến sập nhà chứ?

Hyomin khẽ cười, đôi mắt thản nhiên nhìn trang sách đáp:

- Em không giám định chuyện này đâu nha! Cậu ấy lớn rồi, unnie phải để cậu ấy tự quyết. Unnie theo cậu cả đời được chắc?

Eunjung gật đầu công nhận ba mẹ và cậu đã quá nuông chiều Sooyoung, mỗi khi nó gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng cả nhà đứng ra chiu còn nó thì đứng ở ngoài xem như vô tội không có chuyện gì xảy ra cả.

- Mai chúng ta về nhà JungHwa đi. Mai cuối tuần rồi hơn nữa đã hoãn mấy tuần rồi? Chúng ta không thể thất hứa được. - Eunjung lên tiếng.

- Ủa? Jung vẫn nhớ à? - Hyomin tròn mắt hỏi.

- Em nghĩ unnie là kiểu gì đấy? - Eunjung mang chút hờn dỗi, sống với nhau mà chả hiểu cậu gì cả.

- Uhm. Em tưởng unnie công việc nhiều cũng có thể quên chứ? Mai ta về nhà. Đi moto nghen, đường vào nhà JungHwa nhỏ như thế, ô tô khó vào lắm.

- Uhm! Jung ngủ đây. Mà em đi lấy bằng oto đi, đi học bằng xe bus bất tiện quá.

Eunjung để laptop nên bàn rồi trùm chăn nói vọng ra. Ngáp một cái dài ngủ ngon lành. Hyomin lắc đầu cười, khẽ đắp lại chăn cho ngay ngắn, chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa. Cậu chúa ẩu, không bao giờ nhớ phải tắt đèn cho dịu mắt dễ ngủ hơn lại hay quên chỉnh điều hòa để sáng hôm sau ho sù sụ. Cô không phải sáng ra thấy cậu hay ho sù sụ hỏi mới biết đêm cậu không chỉnh lại điều hòa. Cô đành ghi nhớ đợi cậu ngủ là chỉnh lại cho phù hợp, còn cẩn thận kéo chăn cho .

Cuộc sống đôi khi thật giản dị. Từ ngày làm vợ cậu, cô đã bắt đầu có những lo toan tuy đôi khi vụn vặt nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác gia đình. Ám áp, ngọt ngào, hạnh phúc có nhưng cũng có những giận hờn, lo lắng, những ưu tư phiền muộn. Tất cả như một bản hòa tấu không lời khiến cuộc sống của mỗi người thêm phần sôi động, có lúc lại trầm lắng nhưng nếu thiếu đi thì không thành một đời người. Những yêu thương, những quan tâm và đôi khi là sự lo lắng trong lòng, những lúc giận dữ, buồn bực... Cuộc sống gia đình là tình sắc muôn màu. Những bữa cơm gia đình, sự tất bật để lo cơm áo gạo tiền, những khoản cân đối thu chi... vụn vặt đấy nhưng lại tạo thành hai tiếng "gia đình". "Hỉ, nộ, ái, ố" chính là bản sắc của gia đình chăng?

Hyomin khẽ mỉm cười đi vào giấc ngủ....

Hẹn 1 ngày không xa nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro