Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Ánh sáng khẽ len vào trong phòng qua rèm cửa sổ làm Hyomin hơi chói mắt một chút. Cô cảm giác mình đang ôm một vật gì đó mềm mềm nhưng rắn chắc lại còn rất ấm. Cô co mình tìm hơi ấm rồi vô thức dụi dụi. Không phải gấu bông vì gấu bông đâu có cựa quậy được. Cô mở to mắt. Oái, không phải gấu bông mà là Eunjung, cậu đang ngủ ngon lành. Cô lúng túng vội buông tay ra. Còn sớm mới có 5 giờ sáng. Nhẹ nhàng rời khỏi giường, cô nhanh nhẹn đi đánh răng rửa mặt. Căn hộ này tuy không rộng nhưng không có bàn tay phụ nữ nên hơi xuề xòa, có chút bụi. Cô vội tìm kiếm đồ để lau chùi, dọn dẹp nữa. Cô làm nhanh chóng, lau sạch từng góc cạnh rồi còn cẩn thận rửa thêm bộ tách trên bàn lại còn tiện tay pha thêm trà nữa. Hyomin mở tủ lạnh xem có gì để làm bữa sáng không nhưng mà tủ lạnh chỉ còn độc một ít rau và một nồi cá kho tộ mua sẵn ở siêu thị. Cô nhanh tay cắm cơm, nấu canh và hâm lại cá kho. Bữa sáng theo kiểu ở quê không biết Eunjung có quen không nhỉ? Ở nhà JungHwa thì ăn sáng thế này cho chắc dạ mới làm được việc đồng áng.

Eunjung tỉnh giấc thì đồng hồ đã báo 6 giờ rồi. Cậu lười biếng bật dậy thì thấy bên cạnh mình đã trống từ lúc nào, mùi thức ăn từ bếp mang tới khiến cậu không thể không xoa bụng được. Cả ngày hôm qua bận rộn làm cậu ăn rất ít nên giờ thấy đói. Tắm rửa thay đồ xong cậu bước ra khỏi phòng mà không tin nổi nữa. Mọi thứ được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng và bóng loáng. Eunjung không thích có người lạ trong nhà mình nên phải có tinh thần tự sướng cao nhưng mà lười nên khó có thể thường xuyên. Căn nhà không đến nỗi bừa bải bẩn thỉu nhưng để đạt tới trình độ này thì không thể được. Vào bếp, cậu thấy Hyomin đang dọn cơm. Oa, ăn sáng mà như ăn trưa với tối thế này thì lần đầu tiên cậu thấy nha. Gia đình cậu ở nước ngoài lâu rồi nên bữa sáng thường là bánh mì, trứng ốp la và cà phê chứ ăn cơm buổi sáng thế này thì là lần đầu tiên.

- Unnie dậy rồi à? Em vừa nấu xong bữa sáng đang định gọi unnie dậy. – Hyomin cười đặt nốt tô canh lên bàn.

- Bữa sáng ăn cơm à? – Eunjung nhìn quanh một lượt có canh thập cẩm và cá kho tộ lại thêm gì thế này. Cậu vội hỏi : – Sao giống xoài cắt miếng vậy ta?

- Uhm – Hyomin gật đầu. – Xoài dầm mắm ăn kèm cá kho thì ngon lắm. Buổi sáng ăn cơm cho chắc dạ. Nếu unnie không quen thì mai em sẽ không làm nữa.

- Không sao? Jung dễ tính lắm. Nấu nướng không cần cầu kỳ đâu.

Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Eunjung lần đầu ăn cơm sáng nên cảm giác hơi lạ. Cắn một miếng xoài kèm với cá kho tạo vị ngọt xem lẫn vị chua chua của xoài cùng vì mằn mặn thật dễ ăn. Eunjung ăn một cách ngon lành tới tận hai chén cơm. Canh có vị ngọt thanh không đậm không nhạt.

- Em nấu ăn ngon nhỉ? Em học ở đâu vậy?

- Em hay về nhà bạn em nên mẹ cô ấy dạy hai đứa đấy. Cô ấy nấu ăn giỏi lắm. Thức ăn qua cô ấy là thành một món ngon tuyệt vời, ăn hoài không chán đâu.

- Vậy sao? Có vẻ em hay về đó. Cô bạn hôm qua tới dự đám cưới chúng ta. Tên JungHwa. Ba mẹ cô ấy cũng rất dễ gần – Eunjung tò mò nhìn cô.

- Vâng! Hầu như cuối tuần và các dịp lễ tết. – Hyomin gật đầu.

- Vậy em không về nhà sao? – Eunjung ngạc nhiên hỏi.

- Jung biết đấy. Ba mẹ em đi vắng thường xuyên, bà em nên biệt thự ở Jeju sống. Vào các dịp lễ tết thì sang thăm chị em ở Singgapo nên ở nhà không có ai cả....

- Sao em không đi cùng họ? – Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với cậu.

- Ông nội em mất vào ngày em sinh. Nó là nỗi đau quá lớn nên bà em khó chấp nhận lắm. Em ít khi có mặt ở nhà để cả nhà không phải nhớ lại chuyện buồn đó.

- Thế à?

Thảo nào mà Eunjung thấy Hyomin cùng gia đình rất gượng gạo, không thân thiết. Hôm đám cưới, tiệc chưa tàn thì họ đã xin phép về sớm không một chút lưu luyến, buồn bã. Hai chị cũng không về trong đám cưới em mình. Cậu thấy lạ nhưng không tiện hỏi. Thì ra thế? Vậy lý do ấy cũng là lý do cô sống với người khác từ nhỏ.

- Vâng! – Hyomin gật đầu thú nhận vẻ mặt buồn bã.

- Vậy thì cuối tuần này rảnh, chúng ta về đấy đi. Jung cũng phải cảm ơn gia đình đã quan tâm tới em nhiều như thế chứ?

Đôi mắt long lanh của Hyomin sáng lên vẻ mặt lộ nên nét vui sướng khiến cậu cũng có cảm giác hạnh phúc len theo.

- Giờ unnie đi làm! Chiều em cứ đến công ty bình thường. Nếu em không muốn mọi người trong công ty biết chúng ta là vợ chồng cũng không sao. Unnie sợ em ngượng thôi, không ý gì đâu? Chiều em về sớm đi, unnie muốn ăn cơm nhà.

- Em biết rồi. Cứ theo ý unnie đi cũng được. Em về sớm nấu cơm tối đợi unniee về.

*******

Hyomin mang tâm trạng vô cùng thoải mái vào lớp làm JungHwa vô cùng ngạc nhiên. Có vẻ như Eunjung đối xử với nó rất tốt nên trông Hyomin rất vui vẻ. Hyomin lặng lẽ ngồi xuống bàn mỉm cười với JungHwa. Cô chán nản giở qua mấy trang sách chống cằm hỏi bạn:

- Đêm tân hôn của cậu thế nào? Không đi tuần trăng mật à?

Quyết định của Hyomin khiến cô vừa giận vừa thương nó. Jessica của cô thì tính sao đây, không biết có chịu được tin này không? Jessica đi đánh án cả tháng nay không thể liên lạc được nhưng biết đâu thế lại hay! Lúc về có thể cho thêm thời gian để thích ứng. JungHwa không ngừng thở dài ngó con bạn đang mân mê mấy quyển sách.

- Này! Cậu có nghe bạn nói gì không đấy?

- Cậu nhỏ miệng vào hộ cái nào? Oang oang cái gì?

- Ai bảo cậu bơ con cá thác lác ? – JungHwa chu môi đáp.

- Cậu không thấy tớ đang làm bài tập à? Nghỉ một tuần thật là khủng khiếp.

Hyomin càu nhàu trước đống bài vở. Tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu nhao lên với những bài tập khó nhằn. Ai cũng tranh thủ mượn tập của nhau để hoàn thành nốt những bài tập đó. Dân Luật mà mù mờ luật thì còn cãi được cho ai nên những môn học liên quan đến chuyên ngành thì thường đòi hỏi rất cao. Các thầy cô siêu khó tính cùng với những lý luận sắc bén dễ khiến bọn sinh viên một phen tẽn tò. Hyomin luôn là đứa chăm chỉ nhất lớp nên bài tập thường rất đúng hạn và rất ít bị vặn từ trước ra sau, từ trái qua phải, vặn vẹo đến chóng mặt như những đứa khác.

- Cậu dừng lại để tớ thẩm vấn tý chứ? – JungHwa cự lại.

- Chả có gì, được chưa? – Hyomin cứ chăm chăm lấy cuốn "Pháp luật doanh nghiệp" cùng đống Slide Bài tập về luật doanh nghiệp không thèm để ý đến cô bạn đang sắp bùng nổ của mình.

- Cậu nói cái gì? Chưa có gì là sao? Chúng mày mới có danh chưa có thực à? Chẹp chẹp...

- Tin hay không thì tùy? Unnie ấy hiền khô à lại rất thích bông đùa nên tâm trạng tớ rất thoải mái. Trước unnie ấy làm sếp tớ cũng thấy là ở trên mình rất nhiều nhưng không ngờ unnie ý gần gũi thế? – Hyomin vừa cắm cúi vừa trả lời. – Mà bọn phòng mình có thắc mắc gì về việc tớ chuyển đi không?

- Tớ nói là cậu đến nhà bà con ở?

- Uhm. Cảm ơn!

- Cảm ơn suông được à? Cậu bỏ tớ bơ vơ tếch đi ở nhà đẹp cùng chồng tạm xếp hạng 3? – JungHwa bĩu môi đáp

- Muốn gì?

- Một chầu chè ? Ok

- Bao giờ? – Hyomin vẫn chúi đầu vào quyển sách không thèm ngước lên.

- Chiểu nay đi? – JungHwa ngó cái đầu vào nghiêng nghiêng vẻ mặt vô vàn hớn hở.

- Chiều phải về nấu cơm sớm. Jung về sớm ăn cơm.

- Giờ có chồng thì quên bạn. – JungHwa giọng đầy hờn dỗi.

- Thông cảm đi. Ba mẹ chồng về Mỹ. Tớ phải làm việc nhà chứ. Mà cuối tuần tớ có thể về nhà cậu thăm hai bác đấy.

- Ủa? Về hả? Uhm. Sao về?

- Eunjung muốn về để biết nhà và cảm ơn gia đình mày đã cưu mang tớ từ trước đến nay.

- Oa, không ngờ chị ý cũng biết trước sau nhỉ?

JungHwa to mắt ra nhìn đầy ngạc nhiên. Hyomin để cạnh kệ cô bạn đang tròn mắt ngạc nhiên lại lao đầu vào đống bài tập kia. Sắp ra trường rồi phải cố gắng mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro