Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Eunjung không ngờ cô dâu của mình lại là Hyomin, trợ lý thư ký của cậu. Điều cậu ấn tượng ở Hyomin là đôi mắt đen mang chút u buồn không thể nói thành lời hơn nữa cô gái này làm việc cẩn thận, chu đáo khó chê trách điều gì mặc dù lúc mới nhận vào cậu hơi long lắng một chút vì còn là sinh viên nhưng thời gian đã xóa tan tất cả những lo lắng đó. Hyomin có vẻ rất ôn hòa, dịu dàng và mang chút phảng phất của có cái gì đó hơi cam chịu mặc dù cô rất quyết đoán, mạnh mẽ.

Đám cưới diễn ra chóng vánh. Ngoài JungHwa và gia đình cô bạn thì Hyomin không mời bất cứ người bạn nào. Jessica unnie đang theo chuyên án ở xa nên cô không thể thông báo được.

Eunjung khẽ nhìn Hyomin sau khi hai người từ tiệc cưới trở về nên trông cô có vẻ mệt mỏi và rất căng thẳng.

- Jung có chuyện muốn nói với em! – Cậu đột ngột lên tiếng.

- Dạ! Em biết rồi nhưng em có thể đi rửa mặt một chút được không? – Hyomin e ngại lên tiêng hỏi vì khuôn mặt cô dày một lớp phấn cộng với mồ hôi khiến chúng bết lại thật khó coi.

Eunjung gật đầu đồng ý. Hyomin chuyển về căn hộ của cậu. Căn hộ này khá nhỏ nhưng với hai người là quá đủ. Nó gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc của cậu. Cậu hy vọng cô có thể sống thoải mái ở đây. Mặc dù hôn nhân của họ không phải xuất phát gì từ cái gọi là yêu đương say đắm nhưng giờ đã là vợ chồng không tình thì nghĩa "vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm" nên cậu cũng phải đối xử tốt với cô.

- Jung có chuyện cần nói với em ạ? – Hyomin ngồi xuống đối diện cậu dịu dàng khẽ hỏi.

- Uhm. Jung nghe mẹ nói em không sống cùng gia đình? – Cậu khẽ hỏi nhưng nhìn vào đôi mắt cậu thấy đau lòng. Nó như chứa đầy tâm sự và hình như cậu đã chạm nỗi niềm của cô.

- Vâng! – Hyomin thẳng thắn gật đầu. – Sau khi em chào đời không lâu, ông quản gia đã giao em cho một bà lão. Em sống với bà cho đến khi bà mất thì mới về ở với gia đình nhưng cũng mấy năm thôi vì sau đó em đi học đại học ít khi về nhà.

- Sao em phải đi làm thêm? Gia đình em giàu có lắm.

- Tay làm hàm nhai thôi à. – Hyomin lạnh giọng khi nói với cậu điều đó.

- Sau này em có muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa không?

- Có và em cũng muốn đi học, được không ạ? – Hyomin e dè lên tiếng hỏi.

- Được. Jung không nuôi em được đâu nhưng công tư phân minh nha – Eunjung ngạc nhiên khi thấy Hyomin mừng rở như thế nào khi thấy cậu nói được. Ánh mắt cô sáng nên đầy vui vẻ – Và đây – Cậu chìa tấm thẻ ATM ra trước sự ngỡ ngàng của cô – Em cũng cần phải chi tiêu trong ra đình và học tập nhưng nhớ tiếp kiệm nha, bà xã. Chồng em làm việc vất vả lắm đấy.

Hyomin ngạc nhiên rồi đỏ mặt khi nghe Eunjung gọi mình là "bà xã" một cách thân thiết. Cái gì mà "bà xã" cơ chứ, người này thật kỳ cục. Eunjung bật cười trước thái độ đáng yêu của cô, thuận tay cậu xoa đầu cô càng khiến cô hai má lựng đỏ.

- Sao mặt em đỏ bừng thế? Nghĩ xem đêm tân hôn thế nào đây? – Cậu khẽ cúi đầu thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng đầy ma thuật

- Jung! Jung.... – Hyomin càng trở lên lúng túng chân nọ đá chân chiêu ngã nhào may mà cậu đỡ kịp. Cô ngã nhào vào vòng tay cậu, hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Vòng tay cậu rắn chắc, nụ cười đáng ghét nở trên môi làm trái tim cô hơi lọa nhịp. Đồ ngốc! Hyomin khẽ củng đầu mình một cái thật đau. Điều này càng làm cho Eunjung muốn thêm trêu trọc cô. Thật đáng yêu, vậy mà lâu nay làm việc với cô, cậu không nghĩ cô lại đang yêu như thế? Đôi má kia lại ửng hồng lên như trái đào đang chín, đôi môi như cánh sen hồng hơi bặm lại và đôi mắt như đang long lanh chút nước khiến cậu mê hồn. Oái, không là tình yêu sát đánh chứ, cậu tự nhiên thấy tim mình hơi nhảy nhót một tý, cánh tay đang siết chặt lấy vòng eo cô.

- Em nghỉ đi. Unnie không ép. Vợ chồng sống với nhau cả đời mà. Không phải vội. Unnie có chút việc của công ty, em ngủ sớm đi. Cả ngày vất vả rồi.

- Vâng! Unnie cũng vậy!

Hyomin trở về phòng ngủ. Căn phòng rộng được trang trí rất đẹp. Giường thật mềm và êm, cái chăn này thật ấm. Thay bộ đồ cô leo lên giường nhìn quanh quẩn. Phòng được sơn màu nâu nhạt trùng màu với màu chăn đệm tạo nên một sự hài hòa nhưng không tạo sự nhàm chán. Trong phòng có thêm một bàn trang điểm và tủ quần áo to đùng. A, có cả cái tivi nữa. Hyomin kiếm chiếc điều khiển bật tivi. Cô rất thích xem các chương trinh tivi bằng tiếng Anh nhưng ít dịp xem nên giờ cô vô cùng khoái chí như kiếm được món đồ chơi yêu quý vậy. Ôm chú gấu bông quen thuộc vào lòng cô chăm chú xem một cách thích thú....

Sau khi giải quyết một số các giấy tờ cần thiết, Eunjung trở về phòng thì thấy cô vợ của mình đang ôm gấu ngủ ngon lành, tivi thì vẫn dang phát chương trình. Cậu tắt tivi đắp lại chăn cho cô vợ nhìn cô ngủ ngon cậu không khỏi ngáp dài nằm xuống bên cạnh. Đêm tân hôn kiểu gì vậy trời?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro