Lời nguyền lãng mạn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh đồng rộng mênh mông, một thân xác nằm lẻ loi cô độc. Đêm qua ngày lại tới, cứ thế không biết bao nhiêu lần. Cỏ dại bắt đầu mọc lên phủ kín xung quanh. Một phần thân xác ấy trở thành mồi cho chim muông dã thú, phần còn lại thì mặc gió thổi tung, mưa giông và bão tuyết rửa trôi. Sau cùng, phần thi thể còn sót lại cũng trở về với cát bụi, chỉ còn thanh kiếm trơ trọi trên cánh đồng. Nhân gian đã dễ dàng lãng quên Park Yeol như thế. Năm tháng dần trôi, đến cả rỉ sét cũng ăn mòn thanh trường kiếm. Một con bướm cuối cùng xuất hiện.

Đó chính là vị thần đi tìm linh hồn của Park Yeol bị kẹt lại nơi thanh kiếm đâm vào.

Ngươi đã chiến đấu bảo vệ bách tính đến tận hơi thở cuối cùng, nhưng bách tính lại dễ dàng lãng quên ngươi. Con người vốn dĩ luôn ích kỉ như vậy, chẳng còn ai nhớ đến ngươi nữa rồi.

Linh hồn của Park Yeol gào lên một tiếng đầy cô độc. Thân xác đã trở về với cát bụi, nhưng sự phẫn nộ này không hề nguôi ngoai theo năm tháng. Một sự phẫn nộ vô định. Hoàng thượng? Tên gian thần lộng ngôn xảo trá? Bách tính đã quên mất ta? Không phải, vì con người vốn yếu đuối, nên họ mới luôn hướng về thần linh mong mỏi cầu xin.

Không phải họ chờ đợi, mà là Thần không nghe thấy lời cầu xin của họ.

Con người vốn dễ dàng đổi thay. Lòng tham của họ thường không đáy. Ngươi hi sinh là chuyện đương nhiên, nhưng họ lại quên ơn ngươi ngay. Lòng trung thành của họ đã vỡ vụn hoàn toàn. Những nguyện vọng như vậy sẽ không có giá trị.

Nghe giọng nói sang sảng của Thần, tiếng khóc ai oán của bách tính cầu xin Thần lại vọng về trong anh. Họ đã bất chấp tất cả để cầu xin một vị thần chỉ có những suy nghĩ thế này thôi sao?

Là ta hay bách tính cũng đều bị Thần chế giễu mà thôi. Ta không hề bị lãng quên.

Park Yeol thà tin vào những con người từng xem anh là thần còn hơn. Cánh bướm bỗng nhiên nhẹ bẫng. Linh hồn Park Yeol cất tiếng nói.

Ngài có muốn đáng cược không, xem xem lời của ai mới đúng?

Dám cả gan đánh cược với Thần ư? Park Yeol của thực là linh hồn không còn gì để mất.

                                •••••

Chẳng rõ tự lúc nào, rỉ sét và rêu phong đã bào mòn toàn bộ thanh kiếm. Ba mươi năm đã trôi qua, vậy mà vẫn không có một ai tìm đến Park Yeol. Con bướm bay vòng vòng trên chuôi kiếm, như muốn dự đoán sự chiến thắng. Ngay hôm trước đêm mưa ấy, một gia nhân từng theo hầu hạ anh xuất hiện.

Đêm ấy tối đen như mực. Một ông lão già yếu lúc bất giờ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, tay dắt đứa cháu trai tìm đến cánh đồng. Nơi ấy đã không còn binh sĩ đứng gác chân không cho ai lén lút đến nhặt xác. Vị gia nô phải đi lòng vòng  mất mấy ngày mới tìm được nơi này. Đứng trước thi thể đã tan tác của Park Yeol, không đúng ra ở nơi đó thân xác đã không còn lại gì, chỉ còn mỗi thanh kiếm lạnh lẽo, vị gia nô khóc nấc lên một tiếng thật bi ai. Người đó giờ đã là một ông già còng lưng, ông cúi gập người chào Park Yeol. Cơ thể chẳng còn cử động theo ý mình, ông chật vật chấp tay vái lạy. Đứa cháu trai cũng bắt chước ông cúi đầu.

"Tiểu nhân đến muộn quá đúng không ạ? Xin đại nhân thứ tội. Vận mệnh của tiểu nhân xem chừng đã tận rồi. Đến lúc này mới tìm đến đại nhân."

"Thanh kiếm này là đại nhân ạ?"

Đứa cháu trai xoa đôi tay vừa chống trên nền đất vào quần, tò mò hỏi ông.

"Từ bât giờ đứa trẻ này sẽ thay tiểu nhân  thờ phụng đại nhân."

Park Yeol không hề bị lãng quên.
Park Yeol đã thắng.

Con bướm đậu lên chuôi kiếm. Đứa bé trông thấy con bướm liền vươn tay ra muốn bắt lấy. Bỗng bầu trời như có trận cuồng phong quét qua, càng lúc càng tối đen. Trên nền đen như hút lấy tất cả ấy, một ngọn lửa hiện ra. Ngọn lửa của Yêu tinh. Giọng nói của Thần vọng xuống từ phía bầu trời.

Ngươi đã thắng. Thế nhưng kiếm của ngươi đã nhuốm máu tanh của hành ngàn con người. Đối với ngươi họ là kẻ địch, nhưng cũng là máu thịt do Thần sáng tạo ra. Ngươi sẽ sống cuộc đời bất diệt và cô độc, phải nhìn những người mình yêu thương lần lượt ra đi.

Đốm lửa dần bùng to hơn. Dưới thanh kiếm, thân xác Park Yeol bắt đầu hiện ra. Vẫn là bộ dạng nhuốm máu như lúc ấy. Ngọn lửa Yêu tinh trở thành một phần thân thể anh.

Park Yeol đã trở thành yêu tinh.

Ngươi sẽ không lãng quên một cái chết nào cả. Đây vừa là phần thưởng ta ban tặng cho ngươi, cũng là hình phạt mà ngươi phải nhận lấy.

Đôi môi của Park Yeol thân xác lành lặn trở lại liền bật ra hơi thở. Ngọn lửa xanh bùng lên bủa vậy lấy anh. Từ trong ngọn lửa ấy, anh hiện ra.

Chỉ có Cô Dâu của Yêu Tinh mới rút được thanh kiếm. Rút kiếm ra rồi, hãy trở về với hư vô và ngươi sẽ được an nghỉ.

Thanh âm của thần vang lên sang sảng. Park Yeol từ từ mở mắt. Ông lão gia nô cùng đứa cháu trai thất kinh nhìn anh.

"Đại nhân!"

Vị gia nô quá bàng hoàng. Ông cất tiếng gọi lớn. Park Yeol chậm rãi ngồi dậy, nơi ngực anh như vẫn có một ngọn lửa đang rực cháy.

"Ta phải đến một nơi."

Sự phẫn nộ của Park Yeol không chỉ dành cho Thần, mà còn dành cho Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng bây giờ chỉ là một cái xác không hồn, Ngươi nhắm chặt mắt, đông cứng lại.

"Ta... đến muộn mất rồi."

Yêu Tinh đến báo thù, nhưng người này cũng sắp chết rồi, thứ duy nhất hắn để lại là tấm tranh đệ đệ của anh. Cuối cùng, Park Yeol chẳng còn lại một ai nữa.

Park Yeol quay trở lại cánh đồng, ở nơi ấy đã xuất hiện một ngôi mộ đá. Nơi đó  từng đặt thi thể anh, giờ lại là thi thể của người gia nô già nằm xuống. Đứa bé trai ông đưa đến đang chất đá lên ngôi mộ của ông mình. Park Yeol đứng lặng người.

Ngươi sẽ không quên một cái chết nào cả.

Ta thật ngu xuẩn. Bỏ mặc con người chưa từng lãng quên ta ở lại, lặn lội đường xa tới nơi ấy để được cái gì cơ chứ?
Anh lại gần đứa bé, nhặt từng viên đá chất lên ngôi mộ. Đá sắc nhọn đâm vào tay anh.

"Ngươi...xem ra chính là tội lỗi đầu tiên mà ta phải gánh chịu."

Giờ thì chẳng còn ai nhớ tới Park Yeol nữa rồi.
Đứa bé trai đưa bàn tay nhỏ nhắn chả mình lên nắm lấy tay anh.

"Xin đại nhân hãy thu nhận tiểu nhân. Kể từ bây giờ tiểu nhân sẽ hầu hạ người. Đây là di nguyện cuối cùng của ông tiểu nhân."

"Ta đã mờ mắt vì báo thù. Còn không kịp cất lời thăm hỏi người tìm đến ta. Dẫu vậy, ngươi vẫn muốn theo hầu ta ư?"

Giọng nói Park Yeol thật bi thương. Đứa bé ngẩng cao đầu lên nhìn anh 1 lúc, rồi gật đầu. Park Yeol đưa cậu bé vượt biển cả mênh mông, đến một đất nước khác. Xem như tất cả hỉ nộ ái ố gửi gắm lại mảnh đất quêb hương đã không còn gì để lưu luyến. Giờ đây, anh không có ý định trở lại nơi đó 1 lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro