Lời nguyền lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời âm u vần vũ như báo hiệu điềm chẳng lành. Chiến trường khắc nghiệt vốn không phải nơi dành cho sự may mắn. Máu chảy đầu rơi, người người kêu khóc. Kể cả thế, họ vẫn miệt mài chiến đấu, để trở thành kẻ cuối cùng được nở nụ cười chiến thắng.
Biết bao nhiêu người đã chết.
Ngay cả trên chiến trường này, kẻ chiến thắng sau cùng vẫn là vì anh, vị thần chiến tranh. Người đời xưng tụng anh là thần. Võ thần của Gorryeo, Park Yeol. Anh đứng lặng người nhìn một lượt cảnh tượng trước mắt.

Bàn tay Park Yeol trong vô thức vung lên, chỉ một nhát đã chém đứt đầu tên địch phía trước. Lưỡi kiếm vừa thấm đẫm máu của kẻ này nay lại tiếp tục tắm trong dòng máu của kẻ khác. Bốn bề xung quanh anh người chết như ngả rạ.
Park Yeol hét lên một tiếng, liên tục vung kiếm không chịu ngơi nghỉ. Anh là vị thần được sinh ra từ trong máu lửa. Bỗng một tia chớp rạch ngang bầu trời. Cờ hiệu của Goran bốc cháy hừng hực, còn cờ hiều Goryeo bay phần phật trong gió.

"Tướng quân Park Yeol kìa"

"Tướng quân Park Yeol vạn tuế!"

Đai quân ca khúc khải hoàn trở về quê hương, mảnh đất của vị vua mà họ dốc lòng chiến đấu để bảo vệ.
Dân chúng hô vang tên anh trong niềm vui thắng lợi. Tướng quân Park Yeol của họ uy nghiêm với mái tóc dài được cột lên. Anh thẳng lưng, oai phong cưỡi ngựa tiến đến.

Phía trước cánh cửa dẫn vào kinh thành có quân cảnh vệ đứng thủ. Các thuộc hạ của Park Yeol một thân lành lặn leo xuống lưng ngựa, rồi cất tiếng hét vang như sấm dội. Bọn họ, những binh sĩ đã liều mạng chiến đấu, lòng đoán chắc cánh cửa kinh thành sẽ rộng mở hân hoan chào đón họ trở về.

"Mau mở cổng thành ra! Tướng quân Park Yeol đã giành chiến thắng trở về rồi!"

"Park Yeol mau cởi bỏ quân phục, chờ nhận thánh chỉ"

Chỉ là tên quan nhất phẩm đứng trấn thủ trước cổng thành vậy mà dám dùng thái độ trịch thượng không biết trời cao đất dày đó hất hàm với Thượng tướng quân Park Yeol sao? Một tướng soái đứng ngay phía trước anh liền nổi giận, lớn tiếng quát mắng.

"Tên khốn nhà ngươi! Ngươi có biết mình đang đứng trước mặt ai không hả?"

/Anh Park ơi tên anh khó viết quá, em ngồi gõ mà cứ Pảk Yeol là seoooo/

Anh ta toan rút kiếm ra đe doạ, Park Yeol đã đưa bàn tay phải không bị thương của anh lên ngăn lại. Anh phát giác trong bầu không khí của các binh sĩ trước cổng kinh thành có gì đó khác với lúc nãy.

"Tội nhân đại nghịch Park Yeol mau buông kiếm, quì xuống nhận thánh chỉ!"

Tội nhân đại nghịch. Hắn vừa bảo anh là tội nhân đại nghịch. Đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi của Park Yeol bắt đầu dao động dữ dội.

"Tên khốn, ngươi mất trí rồi chắc!"

Thuộc hạ đứng bên cạnh anh hét lớn.

Thánh chỉ ư? Không đời nào là thánh chỉ được, anh đã liều mình chiến đấu theo thánh chỉ đó để trở về đây cơ mà. Parl Yeol vừa mới cử động, các cung thủ nhất loạt kéo căng dây cung chĩa thẳng vào anh.

" Tội nhân đại nghịch Park Yeol!"

Đây...thực sự là điều lệnh mà Hoàng thượng đã truyền xuống ư?

"Ta phải gặp Bệ hạ, mau tránh đường."

Anh vừa tiến lên một bước, những binh sĩ ở phía trên tường thành lẫn vệ binh trước cổng đều nhất quyết không nhường đường. Dân chúng lúc nãy còn hô vang tên anh nay đã quỳ mọp xuống, nín thở chờ đợi.

"Kẻ nào dám ngăn cản, ta sẽ giết không tha. Mau tránh đường đi!"

Đúng giây phút Park Yeol rút kiếm ra thì pặc pặc pặc! / Vcl =))) / Cơn mưa phía trên như xé tầng không bay vút xuống. Các binh sĩ phía sau anh chỉ kịp kêu lên tiếng hự rồi đồng loạt ngã gục.

Tóm tắt: Vì bị cho là tội nhân đại nghịch, Park Yeol phẫn nộ căn bản muốn tiến lên, thế nhưng cảnh máu chảy đầu rơi lại khiến anh do dự. Thất vọng và bàng hoàng, lần lượt theo từng bước chân anh là người chết. Anh dừng lại trước chính điện, đệ đệ giờ đã là Hoàng hậu đã đứng sẵn đó đợi anh. Lúc này anh mới nhận ra, vị Hoàng thượng kia thực sự đã vứt bỏ anh, bậc quân vương anh dốc sức đem cả tính mạng mình ra bảo vệ, giờ đang hất hàm nhìn anh từ nơi chính điện cao vời vợi kia.
Ánh mắt Hoàng thượng xao động phút chốc, nhưng những lời lẽ rủ rỉ xàm ngôn kia đã gieo giắt bên tai Người, tay siết chặt thành nắm đấm. Gì mà mê hoặc chúng sinh bằng những chiến thắng liên tiếp, cậy quyên cậy thế bao phen nhạp báng hoàng thất, phải trừng trị theo quốc pháp thì mới được. CMN nghe xong ta cũng muốn chém đầu tên mu muội chết tiệt này.

Đệ đệ vẫn chất giọng uy nghi, nở nụ cười về phía anh, hai tay nắm chặt lấy y phục, gật đầu:
" Tướng quân, xinh huynh hãy đi đi. Đi về phía Bệ hạ."

Thế rồi cơn mưa mũi tên trút xuống, các gia nhân ôm lấy nhau gào khóc thảm thiết, cái chết đã đến rất gần rồi. Anh từng bước tiến lên, bước chân anh như đẩy cao nỗi bất an chất chồng trong lòng Người.

"Mưu phản! Mau truyền lệnh ta! Giết sạch gia quyến của hắn!"

Park Yeol rốt cuộc có thành khẩn thế nào, nói thế nào cũng bị tên Lee Jung Heon gạt bỏ, reo giắc ý đồ vào tai Hoàng thượng. Hắn nhất quyết phải lấy lại Goryeo, làm bá chủ mảnh đất này. Hoàng thượng, chẳng qua là con rối cho hắn tiêu khiển.
Người ra lệnh chém anh, đôi mắt anh nhìn Người càng làm Người thấy đáng sợ.

"Giây phút cuối cùng của ta, trông cậy hết vào ngươi đấy."

Park Yeol hiện giờ chẳng còn gì để mất, đệ đệ yêu quí của anh, nằm dưới đất kia lạnh lẽo, tay đeo chiếc nhẫn ngọc xanh dương đẹp tuyệt vời. Đệ ấy quì xuống khóc nhìn anh rồi cứ thế ngất đi. Hoành thượng, một chút lưu tình cũng không có mà giương cung bắn Hoàng hậu. Tâm can như xé ra, một chút cũng không muốn sống. Nhưng tâm nguyện trước khi chết, là nhờ người anh tin cậy nhất đâm thanh kiếm này vào tim anh. Cùng lúc ấy, người cận vệ cũng bị tên lính phía sau xoẹt một đường.
Nơi trái tim Park Yeol, chỗ thanh kiếm bị đâm vào bỗng chấn động thật mạnh.
Máu trào ra, anh ngã ngục xuống.

•••••••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro