Nhân duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng huynh của Yeo cũng đang rơi vào tình cảnh cận kề cái chết. Tiếng ho nặng nhọc từ đêm này qua đêm khác của Người cuối cùng cũng bùng phát dữ dội và phát bệnh rất khủng khiếp. dù đã uống thuốc cung nữ dâng lên nhưng bệnh tình chẳng những không thuyên giảm, trái lại còn trầm trọng hơn. Sắc diện của Người trắng nhợt, Hoàng thượng biết mình không còn sống được bao lâu. Đoạn đường cuối cùng phải đi và điều khiến ông trăn trở nhất chính là đứa em trai út Wang Yeo. Trong nhưng thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Hoàng thượng cho người võ sĩ trẻ, vốn là thần tử trung thành nhất của mình đến diện kiến. Và Park Yeol đã tiến cung.

"Vua và các hoàng thân quốc thích đều đã chẳng còn trên đời này nữa. Giờ chỉ còn lại một mình Yeo. Nếu Yeo lên ngai vàng, ngươi hãy gả đệ đệ của mình cho nó. Và hãy bảo vệ nó."

"..."

"Hãy giúp nó, dẫn dắt nó đi trên con đường đúng đắn. Đừng để nó giở thủ đoạn xấu xa. Quan trọng nhất là đừng để nó chết. Nói với nó, ta thường không quan tâm đến nó, nhưng đó lại chính là sự quan tâm của ta. Thêm nữa, xin ngươi hãy... rộng lòng dung thứ cho vị vua đã nhờ cậy ngươi việc này."

Sinh mệnh của Hoàng thượng giờ đây đã leo lét như ngọn đèn trước gió. Biết được ý tứ trong lời phó thác của Người, Park Yeol quì gối, cúi người xuống.

" Thần xin lĩnh chỉ."

Hoàng thượng băng hà. Không có thời gian để sửa lại long bào, cậu bé Wang Yeo cứ thế lên ngai vàng. Bấy giờ Yeo chỉ mới 7 tuổi. Các đại thần cúi rạp người, xếp thành hàng dài. Phía trên các đại thần, Lee Jung Heon đứng ở bậc thang gần nhất với Wang Yeo, chăm chăm nhìn vào cảnh tượng tuyệt mỹ phía dưới bằng đôi mắt không che giấu nổi sự xúc động.

Lưu ý: Trong truyện mình có thể cut vài tiểu tiết không quan trọng hoặc tóm gọn nội dung đủ để cho các bạn hiểu. Cảm ơn =))

••••••••

Thời gian dần trôi đi, Hoàng thượng cũng bắt đầu bước sang độ tuổi phải tính đến chuyện hôn nhân đại sự. Lee Jung Heon vốn muốn tăng cường hoàng quyền nên một mực phảm đối cuộc hôn nhân giữa Hoàng thượng và con trai một võ thần. Song có ý kiến cho rằng "Phải chấn nhận di nguyện của Tiên vương", bởi thế Lee Jung Heon có một tay che trời cũng khó lòng ngăn cản...

Xét về dung mạo, Park Yun không quá mức vượt trội, nhưng cậu lại được tình yêu thương đủ đầy của gia môn và có một sức hút càng nhìn càng ưng mắt. Nhất là đại huynh Park Yeol hay bôn ba nơi chiến trường rất mực yêu thương đệ đệ của mình. Tình cảm anh em chân thành của họ nức tiếng cả nội thành Gaeyeong. Phải đưa đệ đệ mà mình trân quý đi như vậy đến nơi có Lee Jung Heon lộng hành, luôn miệng tuôn ra những lời xàm ngôn xảo trá, trong lòng Park Yeol lòng như lửa đốt.

Đệ đệ của Park Yeol tuổi đời còn rất trẻ, không hay biết gì cả. Nghe tới việc được gặp Hoành thượng lòng cậu liền vô cùng mãn nguyện. Trước ngày Park Yun nhập cung, để giáo dục cho Hoàng Hậu tương lai, các cung nữ đã tìm đến tư gia của Park Yeol.
Tính cánh Park Yun khá là phóng khoáng, cho dù có bị chỉ giáo nghiêm khắc cũng có thể nở nụ cười tươi rói. Nhưng cậu chỉ ngừng cười khi ánh mắt chạm phải một ánh mắt xa lạ.

"Ơ?"

Bên kia hàng rào thấp của tư gia, Park Yun đã nhìn thấy một chàng trai mà cậu không biết tên. Trong một khoảng khắc ngỡ ngàng phút chốc, các bát sứ trên đầu cậu liền rơi xuống phát ra tiếng loảng xoảng. Mặc kệ bát vỡ, Park Yun vẫn tò mò về người thanh niên không biết quí danh kia.

Người thanh niên ấy chính là Wang Yeo, vì tò mò về nam nhân sẽ trở thành vợ mình, cậu lén lút trốn ra khỏi hoàng cung, định bụng chỉ xem một chút thôi, không ngờ lại bị nam nhân kia hấp dẫn, không giấu được vẻ lúng túng và tiếng nhịp đập loạn trong lồng ngực mình.

Hôm nay cũng đến ngày nhập cung, các cung nữ và cung thủ đứng xếp hàng dài sau kiệu. Mỗi ngã rẽ mà kiệu đi qua, dân chúng lại tản sang hai bên đường cúi đầu trong tư thế hành lễ.

Kể từ giờ phút này trở đi chẳng biết sẽ bao giờ gặp nhau, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của đại huynh, tâm trạng có chút oán giận, tỏ vẻ thất vọng rồi cắn chặt môi.
Cậu mở cửa, có bước chân ai đó đang theo sát. Người đó, chính là đại huynh mà, gương mặt cậu lập tức tươi tỉnh.

"Cứ tưởng sẽ không nhìn thấy huynh, sợ rằng chưa nhìn đã phải gả cho người ta rồi."

"Cứ thế đi. Gương mặt xấu xí này có gì đẹp đẽ đâu mà phải nhìn không biết."

" Được huynh yêu thương như vậy, con đường nhập cung của đệ xem ra trải đầy hoa rồi."

" Nhưng mà huynh này, không biết long nhan của Bệ hạ trông như thế nào vậy?"

"Sao đệ không quan tâm đến phẩm chất mà lại đi tò mò vẻ bề ngoài thế? Long nhan của Bệ hạ rất sáng sủa."
/Gâu =))/

"Thật không, trông đệ có đẹp không?"

"Rất xấu"

"Vậy thì chắc Bệ hạ cũng thấy không đẹp rồi, lúc đó đệ bị trả về nhà cũng nên ấy nhỉ?"

"Bệ hạ đã nhìn thấy đệ rồi, người bảo... đệ rất xấu"

Trong lòng cậu thầm nghĩ, chính là chàng trai đó sao... thì ra Bệ hạ đã đến trước rồi.

" Huynh phải thường xuyên đến thăm đệ đấy, huynh đừng lo, đệ sẽ sống thật hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro