YeWook - Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Author: Han Yongmin

Disclaimer: họ thuộc về 13, về Super Junior và ELF

Pairing: of cousre, YeWook

Status: on going

_________________________________________________________________

Đoàng…! Ầm ầm…!

Rào rào…!

Mưa rơi lặng lẽ bên ngoài căn nhà trọ cũ. Ông chủ ngồi im nghe tiếng mưa. Đang vào mùa mưa bão ở Hàn Quốc, khó có thể kiếm ra khách. Vả lại cũng đã gần đêm rồi, ngồi thêm mấy phút nữa rồi tắt đèn đi ngủ cho rồi. Giờ này thì còn ai đến nữa chứ!

Vừa nghĩ được đến đó thì bỗng một tiếng gõ cửa vang lên. Ông chủ vội vàng ra mở cửa. Trước mặt ông là 1 cậu bé con với dáng người nhỏ bé đáng yêu. Cả người cậu ướt sũng vì mưa gió nhưng khuôn mặt cậu vẫn giữ được chút gì đó hiền lành, đáng yêu lắm. Ông vội kéo cậu vào quán và hỏi: “Con trai, cần thuê phòng hả? Cả người con ướt hết rồi!”. Cậu bé ấy chỉ cười thôi, trông bẽn lẽn quá chừng. Cậu rút một tờ giấy, một cây bút và các dụng cụ khác để viết ra, nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy trắng tinh khôi:

“Vâng thưa ông. Ông hãy cho con ở đây nhé. Con đã không còn chỗ để đi nữa rồi ạ.”

Ông lão mỉm cười nhân từ: “Ừ, con cứ ở đây đến khi nào con muốn, con trai. Bây giờ thì hãy lên tầng đi nhé, con muốn phòng nào cũng được. Nhưng sao con không nói gì với ta? Con không muốn nói chuyện ư? Hay con còn có điều gì uẩn khúc?”. Cậu ấy vẫn cười, đưa tay lên chỉ môi mình và làm dấu chéo. Thì ra cậu bị câm, không thể nói được. Ông lão cũng chỉ cần biết thế. Nhưng lúc cậu đi được nửa cầu thang, ông bỗng chợt nhớ điều gì. Ông gọi cậu và hỏi cậu tên gì. Cậu lấy bút ra, một lần nữa. Lần này cậu vẽ một bình minh rực rỡ, sáng chói lòa đôi con mắt người ta. Cậu ghi thêm ở dưới “Đây là tên con, ông tự đoán được không?”…

Trằn trọc cả đêm, ông lão vẫn chưa thể đoán ra tên cậu bé. Cho đến khi đằng Đông kia rực lên ánh ban mai, ông mới đoán ra tên cậu.

“Kim Ryeowook”

Lúc bấy giờ cậu bé Ryeowook đáng yêu của chúng ta vừa mới bước sang tuổi thứ 13… Quá khứ của cậu vẫn là một ẩn số với ông lão. Ẩn số này theo ông đến tận lúc ông mất đi. Ông mãi mãi không thể giải được con số bí ẩn này…

.

.

.

/5 năm sau/

Cậu bé năm nào giờ đã trở thành một chàng trai 18 tuổi. Đôi mắt cậu vẫn vậy, vẫn ánh lên hàng ngàn tia sáng của hi vọng và của tình yêu cuộc sống. Thật khổ tâm, cậu vẫn không thể nói được, dù cậu muốn nói biết bao. Cậu muốn nói rằng cậu rất yêu ông lão chủ quán trọ, giờ là người cậu gọi “Ba”. Cậu nhìn cuộc đời mà tủi thân biết bao… Nhưng cũng may là có ngày hôm đó. Nếu như không có nó thì chắc là cậu sẽ chẳng bao giờ được tận hưởng cảm giác của 1 gia đình thực sự cả. Cậu biết ơn ông nhiều lắm, ông đã cho cậu 1 tình thương đúng với tình thương của người cha dành cho con mình, điều mà cậu mong ước có từ lúc sinh ra. 4 năm qua, cậu đôi lúc còn nghĩ mình nằm mơ, rằng đó không phải là sự thực…

Cậu đi xuống nhà, cười tươi chào ba rồi đi ra ngoài. Cậu vẫn thường đi dạo vào lúc hoàng hôn như thế, chỉ để ngắm cảnh đời tươi đẹp. Cậu có một ước mơ cháy bỏng, đó là được nói, dù chỉ một lần thôi. Đã 5 năm nay, cậu đã dần quên mất cảm giác “nói” là thế nào. Cậu mà được nói, có nghĩa là cậu sẽ được trở thành người bình thường. Cậu bước ra đường, không hiểu sao mà hôm nay cậu cảm thấy mình muốn đi ra ngoài lắm, muốn đi càng xa càng tốt… Cậu ra cửa và buộc dây giày. Hình như hôm nay, lúc cậu về, sẽ có cái gì đó chờ đón cậu. Tất nhiên, đó là 1 điều tốt đẹp…

“Mỉm cười trước cuộc sống này…

Để biết mình đã sống tốt hơn

Mỉm cười trước cuộc đời này…

Để biết mình đã trưởng thành hơn…”

Cậu ứng khẩu được thành 1 bài thơ. Tự khen hay và tự cười thầm một mình, Ryeowook đáng yêu đã bắt đầu chuyến đi dạo của mình như thế.

/8h06’ tối/

“Cộc cộc”

-          Ryeowook về đấy hả con? Đợi ba chút xíu nha cục cưng!

Mặt cậu tỏ ý không hài lòng. Cậu đã 18 tuổi mà ông vẫn gọi cậu hệt như 4 năm trước. Cậu bước vào, cười thật tươi và ôm ba vào lòng. Đang ôm thì cậu thấy có một cái bóng đang bước xuống cầu thang. Cậu viết vội lên tờ giấy: “Ai vậy ba? Khách trọ hả?”. Ông gật đầu. Trong khoảnh khắc cậu nhìn thấy anh ta, cậu có cảm giác ai đó đang bóp chẹt lấy trái tim mình. Từ người anh ta phát ra một thứ ánh sáng kì lạ và huyền ảo lắm, cảm giác như ánh hào quang vậy. Anh nhìn cậu hồi lâu, nhìn anh như muốn nuốt chửng toàn bộ khuôn mặt cậu: từ đôi mắt biết cười, đôi môi cười rạng rỡ, đôi má đáng yêu… Không khí ngại ngùng giữa hai người có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc nếu như không có ông chủ quán trọ:

-          À giới thiệu với con, đây là khách mới tới trọ ở nhà ta!

Gật đầu đáp lại khuôn mặt anh, cậu khẽ cười.

-          Còn đây là Ryeowook, con trai tôi!

-          Vâng cháu đã rõ. Nhưng sao em ấy không nói gì cả vậy ạ?

Ông chủ cay đắng. Cậu nhìn anh, vẫn khẽ cười và làm lại hành động mà 5 năm trước cậu đã làm cho ông xem. Anh gật đầu, anh hiểu rồi.

-          Vậy hyung đố em đoán được tên của hyung nhé?

Và anh cất cao giọng hát:

“Không thể là điều ấy nếu đó không phải là em

Thiếu vắng em, anh không tài nào như thế

Không sao đâu, nếu anh đau một ngày mà như cả một năm

Vẫn tốt thôi, kể cả khi con tim anh đau nhói

Ừ, bởi vì anh thực sự yêu em ..

Anh không thể mang em đi thêm một lần nữa

Anh không thể sống nổi khi thiếu em”

Cậu say sưa nghe anh hát. Có cái gì đó ma lực và đầy quyến rũ trong cái giọng hát chết người này. Giọng hát của anh trầm trầm, khàn khàn mà sao hay quá chừng. Cảm giác như một chàng trai vừa thất tình thật vậy. Cậu cười như muốn nói “Em biết tên anh rồi nhé” và cậu lại lấy giấy bút ra.

“Yesung, phải không ạ? Giọng hát của hyung thật sự làm em rất cảm kích. Nó là giọng hát tuyệt vời nhất trong số các giọng hát mà em đã từng nghe thưa hyung!”

Anh đọc dòng chữ đên 3 lần. Và anh bẹo má cậu một cái “Em giỏi quá Wookie ah~ thật là 1 đứa em ngoan…!”. Tim Ryeowook đập liên hồi.

Cảm giác này… là sao…?

Cậu bị gì thế này…?

Sao cậu lại cảm thấy ngại ngùng trước mặt một tên con trai…?

Ryeowook ah…

Cậu đâu có biết được rằng…

Cậu đã yêu anh…

Ngay từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh…

.

.

.

Khoảnh khắc mà anh đi xuống cầu thang ấy…

Cậu không biết được rằng…

Đó là khoảng khắc…

Cậu nhìn thấy một tình yêu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yewook