YeWook - Định mệnh [ep 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng đời người chúng ta đâu phải việc gì cũng trôi qua trong êm đẹp? Đâu phải lúc nào cũng có ánh nắng rực rỡ? Ở đâu đó, trong khoảng tối và ngõ hẹp của cuộc đời vẫn còn những sự bất hạnh, những nỗi buồn và cả những giọt nước mắt…

Vấn đề là ta có tự bước qua được qua nó hay không?

Nếu như bạn yếu đuối như chú bé Ryeowook 13 tuổi,

Tôi nghĩ bạn nên cần một người giúp bạn đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Ví dụ như Yesung của Ryeowook kia…            

.

.

.

Mùa đông năm 2008, quán trọ nhỏ ngoại ô Seoul…

Trong nhà tràn ngập tiếng than khóc não nề, không khí u ám bao trùm xung quanh vạn vật.

Đời không hiểu ý ta, nhưng ta không thể trách đời.

Sống chết là một định mệnh mà ta không thể thay đổi nó.

Đời thật dã man, cho ta tất cả rồi lại nghiễm nhiên lấy đi hết khỏi ta.

Đời thật đáng sống, nhưng rồi lại có những phút giây chỉ ước được chết để tâm hồn thanh thản.

Đời là niềm vui, nhưng cũng có nghĩa nó sẽ đem lại niềm bất hạnh.

Đời là hi vọng, nhưng cũng là nơi nỗi thất vọng lớn nhất được sinh ra.

Đời là tận hưởng, nhưng không bao giờ được phép tận hưởng quá lâu.

Đơn giản, vì nó là cuộc đời, là định mệnh nhân gian, là vòng xoay chuyển của vũ trụ vần vũ.

Con người nhỏ bé làm sao giữa dòng đời xô đẩy.

Con người không thể tự quyết định cho mình một hướng đi.

Tất cả là do cuộc đời sắp đặt.

Con người phải an phận với sự sắp xếp đó, dù muốn hay không.

.

.

.

Cậu chỉ khóc được thôi, cậu không thể gọi tiếc thương ba được.

Cậu ôm ông vào lòng mà khóc như mưa…

|Ryeowook|

21 tuổi rồi, ba đã là ba của con được 8 năm. Mà sao con thấy ba còn đáng kính hơn người ba kia của con biết bao nhiêu… Ba ơi ba có nghe thấy con gọi không? Sao ba cứ nằm im thế? Ba hãy trả lời con đi! Con đã làm gì sai? Ba hãy sống lại với con đi! Ba ơi…! Đừng có bỏ con. Sống lại và xoa đầu con đi, gọi con là “cục cưng của ba” đi!

Yesung ôm Ryeowook vào lòng, mắt anh cũng nghẹn nước.

Anh đến nhà trọ này đã 3 năm. Anh vẫn nhớ như in từng kỉ niệm bên họ. Họ như người cha và người em thứ 2 của anh. Anh chỉ biết ôm Ryeowook, nỗi xót thương hiện rõ từng nét trên khuôn mặt thanh tú.

|Yesung|

Anh xin lỗi Wookie ah. Anh chẳng thể làm được gì cho em. Anh là thằng vô dụng, không thể làm em dừng khóc. Dẫu biết việc này không thể không khóc. Nhưng anh xin em đừng khóc như vậy được không? Nhìn em khóc mà lòng anh đau quặn thắt, một giọt nước mắt em là một nhát dao xuyên qua trái tim anh. Anh là đồ ngốc vì chỉ biết ôm em như thế… Anh xin lỗi, thực sự rất xin lỗi em mà… Wookie ơi, anh xin em, trăm ngàn lần xin em… Đừng có… khóc… nữa…!

 .

.

.

Xin đừng rơi nữa nước mắt ơi… Đó chỉ là công việc của tử thần… Ông ta đã cướp đi sự sống của mỗi chúng ta… Ông ta làm niềm hạnh phúc của chúng ta không còn toàn vẹn nữa…

Vậy là Reyowook thân yêu đã mất đi người cha mà cậu hằng thương yêu và kính trọng. Nhưng đời là một chuỗi bất hạnh. Ta phải biết chấp nhận và vượt qua nó, ta không được quyền cúi đầu trước nó…

Mấy ngày tiếp theo đó, mặt Ryeowook buồn rười rượi. Không còn dù chỉ một giọt nắng trên khuôn mặt. Cậu nhớ ba, nhớ khôn xiết. Nhớ lần đầu ông gặp cậu vào một đêm mưa bão, nhớ lần ông hỏi cậu “Con có muốn thành con trai ông không, con trai?”. Nhớ, nhưng biết làm gì bây giờ? Mọi thứ giờ đã thuộc về quá khứ, đã trở thành kỉ niệm xa vắng. Nhớ, nhưng biết làm sao bây giờ? Người chết không thể sống lại, không thể kéo người ta từ cõi âm trở về.

Đó gọi là định mệnh…

Và cũng chính định mệnh để YeWook gặp nhau…

Định mệnh để họ trở thành thân thiết…

Định mệnh để cậu nhận ra cậu đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên…

Đó là định mệnh của cuộc đời mỗi người…

Xin đừng có hi vọng và ham muốn thay đổi nó…

-          Em này, anh có thể nói với em một chuyện không? – Yesung ngập ngừng bước vào phòng Ryeowook.

Cậu gật đầu, ánh mắt đau thương. Đôi mắt đỏ hoe và sưng mọng do khóc quá nhiều. Anh ngồi xuống bên cậu, dùng tay áo gạt nước mắt rơi trên mi mắt đáng yêu. Anh xót, người anh yêu khóc mà không thể gào thét hay làm gì cả. Anh vẫn đang không biết có nói với cậu không. Anh sợ cậu sẽ cười anh là con trai mà lại đi yêu một người con trai khác. Nhưng rồi anh cũng có can đảm, anh mỉm cười nói với cậu:

-          Wookie này. Anh hát cho em nghe nhé? Chịu không?

Cậu bẽn lẽn gật đầu. Anh bắt đầu ngân vang khúc hát:

Tôi biết tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Giống như tôi chạy cho một gạch ngang dài

Cảm giác của một trái tim đập thình thịch như thể nó sẽ phát nổ

Tôi biết tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Giống như sét đánh chú ý là cây

Toàn bộ cơ thể tôi như rộn lên, tôi mất kiểm soát

Tôi có nên gửi nó qua một trò chơi ánh sáng trên các từ

Tôi có thể lấy trái tim của em với một khuôn mặt chân thành

Anh hát xong, mỉm cười tiến về phía cậu:

-          Em ah~ có thể làm người yêu anh chứ? Anh muốn làm người yêu của em!

Cậu bàng hoàng, mở đôi mắt to tròn nhìn anh. Anh… anh vừa nói là yêu cậu đó ư? Có thật không? Đó là lời tỏ tình à?

Cậu vẫn không rời mắt khỏi anh, anh cũng chưa thôi nhìn cậu. Cứ thế 10p trôi qua, nhẹ nhàng, êm dịu. Nhưng thực chất trong lòng họ đang dậy lên những đợt sóng tình cảm cao bất tận. Những ngọn sóng này như muốn đổ ập lên bờ người kia nhưng còn ngập ngừng, e ngại…

Rồi Ryeowook nhẹ nhàng đứng lên, ra bàn với một tờ giấy và một cái bút. Cậu ngập ngừng 5s, rồi quyết định đặt bút viết:

“Anh à, đó có phải là một lời tỏ tình không? Sao anh lại yêu em? Chúng ta cùng là namjaya với nhau… Em biết là có những tình yêu như thế trên đời, nhưng… Anh biết đấy. Em không phải đang từ chối anh. Em cần thời gian để suy nghĩ. Hãy để cho thời gian và định mệnh chứng mình là mình yêu nhau anh nhé. Anh nghĩ sao? Anh muốn làm người yêu em thật chứ? Em là một thằng bé mồ côi, có thể nói là như thế. Vả lại em cũng chẳng biết nói. Trong em có gì làm anh thích và yêu em thưa anh? Em sẽ trả lời anh sau, được chứ? Giờ thì chúng ta hãy cư xử với nhau như lúc bình thường nhé?”

Anh đọc. Đọc mà lòng anh đắng nghét. Cậu thấy sợ khi bị dị nghị là yêu con trai sao? Anh khẽ cười, một nụ cười đầy cay đắng. Nuốt tạm cục nghẹn vào trong lòng, anh gật.

Anh sẽ chờ em, mãi mãi chờ em Wookie ah~

Waiting for you… forever…

My destiny…

/Yesung’s diary/

Ngày … tháng … năm 2008

“Cuối cùng đã tỏ tình với em. Lòng nặng trĩu đầy đau khổ. Em sợ bị người ta chê cười khi yêu một thằng đàn ông sao? Hay em thấy tôi không đủ để cùng em đi hết quãng đời này? Tôi không xứng đáng với em? Hay tôi không đủ đẹp để trở thành người em yêu? Em yêu ơi… Em là định mệnh đời anh đấy em biết không? Xin hãy cho anh được đi bên em suốt cuộc đời này. Xin hãy để anh nắm tay em, dắt em đi qua mọi đau thương và phiền muộn của thế giới này… Anh phải làm sao? Phải làm sao em mới chấp nhận anh và tấm lòng anh? Anh không muốn nhìn em buồn, không muốn thấy em đau khổ, không muốn những giọt nước mắt của em rơi làm nhòe đi khuôn mặt đáng yêu ấy…

Đừng khóc và buồn nữa em nhé…!

Yêu em nhiều lắm Kim Ryeowook ạ…

Destiny của anh…

Ngủ ngon nhé thiên thần định mệnh bé bỏng của anh…”

Ryeowook à, cậu có tin vào định mệnh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yewook