YeWook - Định mệnh [ep 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm ấy, Wookie dậy sớm hơn bình thường. Ngắm ánh ban mai rực rỡ, cậu nghĩ thầm: “Thì ra đây là tên mình sao? Đẹp quá, không như mình…”. Trời buổi sáng, nó đẹp hơn rất nhiều so với những gì cậu đã từng nghĩ. Có tiếng gọi cửa, mới 6h sáng đã ai đến nhỉ? Cậu lúi húi ra mở cửa, một người đàn ông trạc 40 cao lớn sừng sững đứng trước cửa. Cậu mỉm cười, định ra dấu hỏi ông ta muốn thuê phòng trọ hay sao thì…

Yesung đang ngủ bỗng cảm thấy có cái gì đó không an lành về Ryeowook. Anh vội sang phòng cậu. Nó trống trơn, anh lao xuống dưới nhà, miệng liên tục hét: “Kim Ryeowook! Kim Ryeowookie! Em ở đâu? Có nghe anh không? Em ơi!!!!!!!!”.

Anh lao xuống tầng 1, cảnh tưởng hãi hùng đập vào mắt anh. Cậu đang vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt của một người đàn ông. Mắt cậu đầy nước, nhìn cậu như muốn hét lên mà không thể. Cậu thấy anh, ánh mắt cậu như van xin: “Yesung hyung! Cứu em! Hyung cứu em với! Yesung hyung ah~~~!”.

Yesung nhảy vào gạt tay người đàn ông kia ra. Ông ta quay lại nhìn anh với đôi mắt dã thú, hét lên:

-          Mày là ai? Sao dám xía vào chuyện của ông mày?

-          Mày làm cái gì với em ấy? Định làm gì thằng đê tiện, thằng thú tính kia?

-          Tao làm gì thì đấy cũng đếch phải việc của mày! Mày là ai? Có quan hệ gì với thằng kia?

Ông ta chỉ vào Ryeowook, lúc này đã quá sợ, quỳ hẳn xuống mà khóc.

-          Câm ngay! Đây là người yêu tao. Mày mà động một ngón tay bẩn thỉ…

“Bốp!”, anh bị hắn đấm một cái vào má. Lợi dụng lúc anh đang đau đớn, hắn sán lại gần Ryeowook: “Ngoan rồi anh thương! Cưng bị anh quyến rũ rồi chứ gì? Thế thì bỏ hắn đi theo anh đi?”. Cậu vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay lực lưỡng. Hắn tức giận, hét vang nhà: “Đấy là mày ép tao phải làm thế đấy nhé!”. Và “Xoẹt!”, hắn xé đôi cái áo sơ mi của Ryeowook. Cậu khóc, dữ dội hơn trước. Nhục nhã, quá nhục nhã. Sống 21 năm trên đời, 21 năm giữ trinh tiết. Vậy mà… chỉ trong một phút, cậu đã mất nó. Ryeowook không thể mở được mắt nữa, cậu sợ!

Nhưng rồi anh từ đằng sau đánh hắn một phát vào gáy. Hắn lăn ra nhà. Lúc này hàng xóm mới chạy đến. Cậu, vì quá sợ hãi, ngất lịm trong vòng tay anh. Còn anh, anh đang khóc. Đôi mắt anh đang chảy máu. Máu hòa vào nước mắt trở thành một màu đỏ đáng sợ. Anh có thể chết, nhưng cậu thì phải sống. Chỉ cần cậu sống thì anh chết cũng yên lòng. Anh gào khóc, anh tưởng cậu đã chết: “Ryeowook! Em đừng chết! Anh xin em, trăm ngàn lần xin em, đừng có chết mà… Em mà chết thì anh biết sống sao đây? Anh còn chưa nhận được câu trả lời của em! Em chưa nói là em yêu anh mà! Tỉnh dậy đi Wookie ah~~~!”. Cậu ngáy khẽ, anh thở phào nhẹ nhóm. Hóa ra là ngủ, “dám làm anh sợ muốn chết à, em chết chắc rồi đó!”.

Tỉnh giấc, mấy giờ rồi nhỉ? Ryeowook ngồi dậy trên chiếc giường. Có cái gì đó đang dựa vào người cậu. Là Yesung hyung. Đang ngủ sao? Cậu nhìn thấy sát mắt anh có một vệt xước rộng và dài. Cậu khóc, đó là vết thương khi anh cố gắng cứu cậu. Anh chợt tỉnh ra khỏi cơn mơ, nhìn thấy cậu khóc.

-          Em tỉnh dậy từ lúc nào? Có đau không? Sao lại khóc?

Cậu chỉ khóc, lấy tay chỉ vào vết thương của anh. Anh cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:

-          Lo cho anh à? Anh không sao mà. Vết thương nhỏ xíu này đã là gì so với tình yêu của anh dành cho em. Chỉ cần em được sống bình yên thì có đánh đổi cả mạng sống quèn này anh cũng chịu!

Cậu lắc đầu, cậu không muốn anh nói những điều như thế. Vì cậu trong một phút giây chớp nhoáng, chợt nhận ra, cậu không thể sống dù chỉ một phút nếu thiếu anh. Cậu gượng với tay lên bàn lấy tờ giấy và cái bút nhưng cả người đau nhức. Anh vội vàng “em ngồi yên!”. Anh lấy cho cậu, đôi mắt đau nhức. Cậu viết nhanh mấy chữ:

“Anh ơi~~~~ Saranghae yooooooo~~~~~~~~~~!”

Anh mỉm cười, cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm, em đã ban cuộc sống cho anh. Anh sẽ bên em, xin hứa sẽ chăm lo cho em cả đời em yêu dấu ạ! Em có tin lời anh nói không? Yesung đang nói yêu em đấy!

Cậu ôm chầm lấy anh, cả hai cùng khóc. Có lẽ từ bây giờ, mọi sự buồn đau sẽ chấm dứt. Từ giờ chỉ có hạnh phúc, nụ cười thôi. Hạnh phúc có lẽ sẽ bắt đầu từ đây.

Nhưng…

Định mệnh không là không toàn vẹn…

Mọi chuyện tất cả mới bắt đầu thôi…

/2 năm sau/

Anh và cậu vẫn cùng nhau bước trên con đường trải đầy hoa và nắng. Cậu lại có thể cười nụ cười rực rỡ như tên của mình. Nụ cười đó làm chết lòng bao người con gái. Nhưng trái tim cậu chỉ thuộc về 1 người duy nhất. Và cậu biết rằng, con người đó sẽ không bao giờ phản bội lại mình. Anh giờ đã lên làm phó tổng 1 công ty lớn. Anh định, tuy rằng ý tưởng này hơi điên rồ, nhưng anh muốn cưới cậu. Muốn cậu làm vợ anh. Tuy rằng thị lực mắt bên phải hơi yếu đi một chút trong lần ấy, nhưng mà nó vẫn rõ lắm. Với lại nếu hỏng mắt thì có sao, anh chỉ cần làm người thông ngôn của cậu là được rồi. Tối hôm ấy, bên chiếc đèn bàn, anh bỗng ngửng lên khỏi chiếc Laptop:

-          Em này, anh đã không hỏi em từ bao năm nay. Nhưng mà đến bây giờ anh chợt nhớ ra. Vì sao hôm đó, cái hôm mà em bỏ nhà đi để đến quán trọ này ấy, tại sao em lại làm thế?

Mặt cậu đượm buồn. Ánh mắt tỏ ý không muốn nói. Nhưng anh cứ gặng hỏi mãi. Cậu bật khóc trong vô thức, với một tờ giấy viết: “Anh cứ làm việc đi. Trong lúc đó em sẽ kể lại vào đây. Được chứ?”. Anh gật đầu và lại lao đầu vào công việc.

Tầm 15p sau, cậu nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc của anh, đặt một tờ giấy A4 gấp đôi trên mặt bàn rồi quay lại giường gấp quần áo. Anh vội cầm tờ giấy lên đọc. Lướt nhanh dòng chữ qua chiếc kính, anh bàng hoàng…

Anh vội về phòng, đóng sầm cánh cửa. Cậu sợ hãi, vội gõ cửa phòng anh. Có tiếng anh thét từ trong vọng ra:

-          Để tôi yên, tôi thật sự không muốn nhìn mặt cậu. Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, xin đừng có làm phiền tôi!

Cậu bàng hoàng. Anh đọc được điều gì làm anh phật ý sao? Hay có cái gì đó động chạm đến anh?

.

.

.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy. Trời chưa sáng hẳn. Liếc nhanh đồng hồ, bây giờ là 5h19p sáng. Còn quá sớm, bình mình còn chưa lên. Đọc lại tờ giấy, cái cảm giác bàng hoàng trong anh giờ lại dâng trào.

“Tóc!”

Một giọt nước mắt anh chảy xuống tờ giấy cậu đưa hôm qua. Không lẽ, đây lại là sự thực? Không phải thế chứ? Làm ơn, nếu như điều đó là sự thực thì hãy để cho nó đi vào quên lãng đi, hãy làm cho nó như thể chưa bao giờ tồn tại đi. Anh không muốn chấp nhận nó!

.

.

.

“Anh hỏi em thật là đột ngột, thực sự là em đã muốn quên nó đi nhưng nó vẫn là một mảnh kí ức mà có lẽ cả đời này em cũng không quên được. Không biết anh có biết tập đoàn Y.W.K không nhỉ? Ông chủ tập đoàn đó, đến giờ vẫn đang làm đấy. Hồi đó và cả bây giờ nữa, nó là tập đoàn tài chính lớn nhất HQ mà, đúng không? Em là… là con trai của ông ta. Nhưng mẹ em đã bị ông ta đuổi đánh. Sự việc đó xảy ra vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 13 của em. Mẹ em đã bị ông ta đánh chết. Em nghĩ vụ việc này không ai biết anh ạ. Em quá hoảng sợ, chỉ biết góm ghém thật nhanh quần áo và lao ra ngoài. Từ đó trở đi, không ai biết sự có mặt của em trên đời nữa. Em đang định hỏi đường thì phát hiện ra… mình không còn khả năng nói nữa…”

Anh lặng lẽ bước vào phòng cậu. Trời đã tang tảng sáng. Gương mặt Ryeowook hiện lên mờ mờ. Cậu vẫn giữ được vẻ hiền lành, đáng yêu trong khi ngủ. Đôi môi khẽ mở, nhưng đôi mắt đầm đìa nước mắt. Anh lấy tay chấm những giọt nước mắt đó, lau khô đôi mắt cậu bằng chính tay mình. Chắc là tại hôm qua anh giận cậu mà không nói vì sao đây mà. Đáng thương quá đi, hạt đậu bé nhỏ của anh! Anh lại làm em phải khóc rồi, anh đúng là một thằng đàn ông tồi! Sao anh cứ phải làm em khổ như thế, anh chẳng bao giờ cho em một phút giây hạnh phúc cả. Thế sao em vẫn yêu anh hả Kim Ryeowook?

|Yesung|

Tôi chạm khẽ vào đôi môi em. Một cái gì ma lực và quyến rũ vây chặt lấy tôi. Nó chạy dọc thân người để lại cho tôi bao cảm xúc lẫn lộn. Em đẹp, về tất cả mọi thứ. Nhưng tại sao em lại là con của ông ta? Chẳng lẽ đây là định mệnh? Là định mệnh sắp xếp ư? Không, sống hơn 27 năm trên đời, tôi chưa, và cũng không bao giờ tin cái gọi là “Định mệnh”…

Yesung ah~ anh có muốn suy nghĩ lại không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yewook