11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Orm bỗng nhiên có cảm giác đang yêu. Nhưng vì nàng chưa từng yêu, cho nên cảm giác này không quá rõ ràng.

Thật ra ngoại trừ Ling Ling Kwong, nàng đã từng theo đuổi vài cô gái, cũng từng được theo đuổi, tuy kết quả cay đắng, nhưng vẫn rất hưởng thụ quá trình. Không quen nhau, mập mờ đến mập mờ lui, bất kể quá trình hay dư vị, vẫn rất thoải mái. Vì thế khi phải đối mặt với vấn đề này, nàng thật sự gặp khó khăn.

Nàng và Ying lại trực tiếp kết hôn, bỏ qua tất cả quá trình. Cho nên tiếp sau đó, Orm ngơ ngác nhìn tivi.

Khi phim dần đến đoạn cuối, Orm nghĩ đến gì đó, hỏi câu: "Vậy thì, ngày mai có còn ăn cơm với ba mẹ em không?"

Nghe xong Ying khó hiểu: "Sao vậy?"

"Không sao, ngày mai ăn tối à?"

"Ừ, khách sạn Century, chị đặt rồi." Cô hỏi: "Mấy giờ tan tầm? Chị đi đón em."

"Năm giờ." Nàng lại hỏi thêm: "Chị biết tòa soạn của em ở đâu chứ?"

"Biết." Cô vừa nói vừa tắt tivi.

Phòng khách đột ngột yên tĩnh lại, chỉ có một cái đèn tròn vàng trên trần nhà chiếu sáng. Ying đặt điều khiển từ xa qua một bên, nhìn Orm đang dựa vào sô pha, như sợ quấy rầy ai, nhỏ giọng nói câu: "Chị lên lầu." Nói xong lập tức rời đi.

Orm nhìn bóng lưng của Ying, lại cắn ống tay áo. Trông như không có chuyện gì cả, nàng bĩu môi.

Vậy nàng coi như không có chuyện gì, dù sao nàng cũng không quá biết cách an ủi người khác.

Thời gian thoáng qua, nháy mắt đã đến giờ Orm tan tầm của ngày hôm sau. Hôm nay nàng ăn mặc tươm tất, vào tòa soạn thiếu chút nữa bị mọi người vây quanh.

Orm thường theo sếp ra ngoài, những điều họ phỏng vấn cũng rất bình dị, vì thường ra ngoài, ăn mặc thế nào tiện thì mặc như thế ấy.

Hôm nay nàng trang điểm, dùng mỹ phẩm YIAN mà Ying tặng nàng, xịt nước hoa, buộc tóc cẩn thận, mặc một chiếc váy dài màu nhạt, trông như thục nữ.

Buổi sáng ngay khi vừa bước vào, trong văn phòng tiếng huýt sáo vang lên từ bốn phương tám hướng. Không biết huýt sáo thì cũng ồ ồ.

Nàng thuận theo mọi người ngẩng đầu sải bước vào chỗ ngồi của mình, mỉm cười, gật đầu với mọi người, vẫy tay ra hiệu đừng xao động.

Mới ngồi xuống, ghế của Prig Khing trượt đi, trượt đến cạnh nàng: "Cô Diệp, hôm nay đi xem mắt à?"

Cô Diệp chớp mắt lắc đầu: "Hôm nay đi ăn với vợ."

Prig Khing nhướng mày, Orm mới nhớ ra, lấy trong túi ra thỏi son hôm qua đã nói: "Đây."

Đôi mắt của Prig Khing híp thành một đường: "Cám ơn."

Đi làm cả ngày, lớp trang điểm trên mặt Orm cũng không trôi bao nhiêu. Thế nên, nàng lại lắm lời giúp YIAN đẩy mạnh tiêu thụ.

Suy nghĩ quay trở về, Orm đứng đoan chính, thấy một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt nàng.

Hôm nay điều gì cũng thật tình cờ, lần đầu tiên nàng trang điểm đi làm, lần đầu tiên ăn bên ngoài với Ying, lần đầu tiên ngồi xe của Ying, lần đầu tiên cùng Ying ăn cơm với ba mẹ. Nhưng nghĩ đến ba mẹ...

Cạch một tiếng Orm thắt dây an toàn vào.

Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ có quan hệ thân thiết với Ying, nàng có phần không thể chịu được dáng vẻ cúi đầu khom lưng của ba mẹ đối với Ying.

"Chị mua quà cho ba mẹ em." Câu nói của Ying, cắt ngang dòng suy nghĩ của Orm.

Orm nghi hoặc: "Cái gì?"

"Chị không biết nhiều, gọi điện thoại hỏi chú, chú bảo chị mua những thứ này."

Orm nhìn theo tay cô ra ghế sau, cũng không nhìn kĩ, quay đầu trở về: "Ying Tổng, Ying Tổng tặng gì, ba mẹ cũng thích."

Ying nhẹ thở dài: "Orm, em đừng vậy."

Orm nghe giọng điệu Ying bất thường, thè lưỡi: "Biết rồi."

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, tới giao lộ, xa xa Orm đã thấy ba mẹ đứng ở trước khách sạn.

Nàng cắn răng cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần ba mẹ đừng nên quá khoa trương, đừng nên quá ân cần, nếu không sau bữa cơm này, thân phận nàng không tránh khỏi lại thấp hèn.

May mắn khách sạn này phải đậu xe trong tầng hầm, khi đi ngang qua cửa, hai người ngồi trong xe chỉ thấy ba mẹ Orm khách khí mỉm cười.

Orm thả lỏng ba phần.

Xe dừng lại, Ying xuống xe trước, Orm tháo dây an toàn, mang túi, nàng quay đầu mở cửa xe. Nhưng tay còn chưa đυ.ng tới đã bị lực kéo từ bên ngoài, cửa xe được mở ra.

Orm ngẩn ra, ngước mắt nhìn Ying đang đứng bên ngoài.

Bãi đậu xe bật đèn sợi đốt, hôm nay Ying mặc một chiếc áo khoác màu trắng, lúc này ánh sáng như phủ lên người cô, bất chợt tràn vào trong xe.

Đôi mắt Orm sáng lên.

Ying vươn tay, Orm cũng vươn tay, đặt lên tay cô.

"Tình yêu à." Orm thốt lên: "Chị ga lăng quá đi."

Ying cười khẽ, kéo nàng ra rồi đóng cửa lại.

Orm nhìn cô đi tới ghế sau cầm lấy túi quà, khóa xe lại, nàng cúi đầu cười, khóe môi vểnh lên, lại ôm lấy tay Ying, nhỏ giọng thủ thỉ: "Vợ ơi, em bị chị lụi tim rồi."

Ying hé miệng cười: "Hôm nay em rất xinh đẹp."

Orm gật đầu: "Em cũng thấy hôm nay em rất xinh."

Nàng lại kèm thêm một câu: "Nhưng mà vợ em thì không cần phải nói, lúc nào cũng đẹp hết."

Ying lắc đầu bật cười.

Đi thang máy lên lầu, đến phòng ăn đặt trước, ba mẹ của Orm đã ở đó đợi sẵn, thấy hai người tay nắm tay đi tới, mỉm cười hiểu ý, vội vã mở cửa.

Ba Orm: "Ying Tổng đến rồi, mời Ying Tổng vào."

Ying gật đầu với ba mẹ Orm, kéo Orm đi vào.

Cánh cửa cách cái bàn chỉ vài bước mà ba mẹ Orm đã kêu "Ying Tổng" hơn mười lần.

Đầu tiên là hỏi thích ăn gì.

Sau đó hỏi món không thích.

Quan tâm đến cuộc hôn nhân của họ.

Vừa mừng vừa lo khi nhận được quà tặng.

Báo cáo tiến độ hợp tác của công ty.

Hỏi thăm đôi câu về tin tức gần đây của YIAN.

...

Orm nhìn khuôn mặt tươi cười của ba, đôi mắt dường như sắp có vết chai, không biết có phải do nàng quá nhạy cảm hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy vẻ mặt của ba mẹ, vô cùng nịnh nọt.

Họ trò chuyện vui vẻ, Orm nhận thực đơn từ người phục vụ, chuẩn bị gọi món, nhưng chưa mở ra đã bị mẹ nàng đã giật lấy.

"Con làm gì thế, để Ying Tổng gọi món trước chứ."

Tầm mắt của Ying rơi vào người Orm, cô đem thực đơn mẹ Orm đưa qua đưa cho Orm: "Không sao."

Cô nhìn Orm: "Em gọi đi."

Nàng bỗng thấy nhàm chán, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, đẩy thực đơn đến trước mặt Ying: "Chị gọi đi."

Ying nhận lại thực đơn muốn đưa cho ba mẹ Orm, ba mẹ nàng bất ngờ sợ hãi đứng dậy.

"Đừng đừng đừng, Ying Tổng gọi đi, chúng tôi ăn gì cũng được."

Orm thở dài trong lòng.

Ying không từ chối nữa, hỏi người phục vụ đề cử vài món ăn, gọi theo vài món.

Khép lại thực đơn, cô nói: "Đừng bỏ hành gừng tỏi, rau cần và cà rốt vào tất cả các món."

Nghe thế, Orm đang cúi đầu chợt ngẩng lên, nàng quay đầu nhìn Ying, chạm phải Ying cũng đang nhìn nàng.

Không đợi Orm cảm động, mẹ Orm bỗng nhiên nhỏ giọng trách móc: "Nong Orm con sao vậy, không ăn mà còn bắt Ying Tổng nhớ."

Orm cắt ngang: "Người ta thích nhớ."

Mẹ nàng trừng mắt, Orm lập tức nghiêng đầu đi. Điều này, càng làm nàng cảm thấy chán nản hơn.

Ying vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười với nàng, lấy khăn trên bàn lau tay, nói với ba mẹ ngồi đối diện: "Đừng gọi là Ying Tổng, con và Orm kết hôn rồi, chúng ta là người một nhà, sau này gọi con là Ying đi."

Ba mẹ sửng sốt, sau đó ba Orm mở miệng cười trước, ông cầm lấy ly rượu đã rót trên bàn, vô cùng khách khí nâng tay lên: "Ừ, ừ, vậy chúng ta cũng không khách sáo." Ông nâng ly uống xong: "Lái xe thì đừng uống rượu, chúng ta uống là được rồi, ha ha ha."

"Ying, ha ha."

Orm xấu hổ đến mức đứng ngồi không yên. Nàng chống đầu chôn đầu dưới cánh tay, trong lòng hết sức khó xử.

Không phải là lần đầu tiên nàng thấy ba nàng như vậy, ba nàng ăn uống với người khác cũng vậy. Gặp người mạnh hơn ông ông sẽ cười vui vô cùng chu đáo và lịch sự, gặp người yếu hơn mình thì vênh váo, tỏ vẻ phải phục vụ ông đây cho tốt.

Mặc dù Ying là đối tác hợp tác, nhưng đúng là mạnh hơn ông, ba nàng biểu hiện như vậy là rất bình thường.

Nàng suy nghĩ, xin lỗi, nàng vẫn không thuyết phục được bản thân.

Quá xấu hổ.

Lúc Ying muốn ăn cơm với ba mẹ nàng, nàng không nghĩ nhiều, nếu biết sẽ như thế này, có chết nàng cũng không đồng ý.

Các món Ying gọi rất phong phú, có cá có tôm có thịt, món ăn lên dần dần, bàn ăn cũng không nói nhiều nữa.

Thỉnh thoảng, ba nàng sẽ tìm một ít chủ đề, cuộc sống, công việc, cần Orm, Orm sẽ trả lời vài câu, không cần, thì nàng...

Thì nàng cúi đầu lột tôm cho Ying.

Đương nhiên, lột tôm cũng do mẹ nàng dùng ánh mắt đe dọa bắt nàng làm.

Cẩn thận tỉ mỉ lột xong một con, Orm dùng đũa gắp vào bát của Ying. Ying đang uống trà, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó nhìn chăm chú con tôm mấy giây, cuối cùng mới nở nụ cười cám ơn Orm.

Orm tiếp tục lột tôm, lột xong tôm nàng bắt đầu so tài với con cua.

Có thể dùng miệng lấy, nàng sẽ ăn hết, tiện dùng đũa, nàng gắp ra tất cả hầu hạ cho Ying, tới cái càng, cắn đến thiếu chút nữa nàng gãy răng.

Cũng may Ying không hưởng thụ mọi thứ, thấy nàng húp hết bát canh cũng múc cho nàng một chút, để lòng nàng cân bằng hơn. Nhưng ba nàng mở miệng, không sửa được cái danh xưng "Ying Tổng" đánh nàng quay về thực tại.

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than hơn một giờ, cuối cùng bữa cơm này cũng kết thúc.

Orm tự thu dọn, nghĩ đến thân phận hôm nay của mình, vì vậy nàng xách luôn túi của Ying, trước khi ra ngoài, Ying cầm lấy hộp quà lúc nãy mang theo.

"Món quà nhỏ của tụi con." Ying lễ phép đưa tới.

Ba Orm ôi chao nhận lấy: "Cám ơn cám ơn."

Ba đột ngột lấy một cái hộp từ phía sau cũng đưa ra: "Lần đầu tiên ăn cơm với Ying Tổng, chúng ta cũng chuẩn bị món quà, Ying Tổng đừng chê."

Ying nhìn Orm, nhận lấy: "Con cám ơn."

Phân đoạn tặng quà kết thúc, ba Orm bỗng bước nhanh đi tới cửa, thế này hiển nhiên là muốn giành trả tiền.

Mẹ Orm thấy thế, lập tức phối hợp kéo Orm, tay Orm đang câu lấy Ying, Ying đồng dạng cũng bị kéo theo.

Orm chợt nhịn không được: "Giành cái gì mà giành, Ying đã thanh toán lâu rồi."

Ba Orm quay đầu lại bật cười, Orm thấy ba nàng lại muốn nói gì đó, lập tức cắt ngang: "Được rồi, về đi thôi."

Ba mẹ Orm uống chút rượu, không có lái xe, Orm và Ying đưa ba mẹ nàng lên xe trước. Trước khi lên xe, mẹ nàng nhỏ giọng nhắn nhủ nàng mấy câu, ở nhà phải chăm sóc cho Ying thật tốt rồi mới đi theo ba nàng.

Cửa sổ xe bị kéo xuống, Ying xách một chiếc túi đứng trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Cô nói: "Ba, mẹ, đi đường cẩn thận."

Hai người trong xe đều khựng lại, cuối cùng mới ôi lên, mẹ Orm: "Các con cũng cẩn thận."

Trên đường trở về, rõ ràng Orm đã lặng lẽ hơn rất nhiều, ủ rũ ngồi cạnh ghế lái không nói chuyện. Vài lần Ying muốn mở miệng, thấy nàng như vậy, cô đành phải im lặng.

Xe đến nhà rất nhanh, lần này Orm không để Ying mở cửa thay nàng, sớm xuống xe đợi cô, còn ấn thang máy trước.

Thấy vẻ mặt nàng khác thường, Ying hỏi: "Sao vậy?"

Orm lắc đầu: "Không có gì."

Ying còn muốn quan tâm đôi câu, nhưng cửa thang máy mở ra, Orm đi vào trước, chu đáo phục vụ chặn cửa thang máy.

Nàng nghĩ bản thân mình rất ngu ngốc, biết rất rõ tại sao nàng bị nhét vào bên cạnh Ying, bây giờ sức già mồm cãi láo cũng không có.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra.

Lần này về nhà, nàng luôn trước Ying một bước, mở cửa trước, thay giày trước, đợi Ying đóng cửa bước đến, Orm bất thình lình ngồi xổm xuống trước mặt Ying.

Thấy tay nàng sắp đυ.ng tới giày của mình, Ying vội vã lui về phía sau.

Ying cúi đầu nhìn nàng: "Em làm gì vậy?"

Orm không trả lời, đổi hướng muốn giúp cô cởi một chiếc khác.

Ying lại rụt lại.

"Orm." Ying nhíu mày: "Em đang không vui."

Orm rút tay về, hờ hững đáp lời: "Không có."

Không cho cởi thì nàng sẽ không cởi, hơi nhấch chiếc túi trên người, xoay người trở về phòng.

Nàng cũng không biết mình đang giận điều gì, nhưng nàng vẫn rất giận, lại tủi thân hơn.

Nàng giận ba mẹ nàng, nhân tiện giận luôn Ying.

Giận ba mẹ vì điều gì nàng biết.

Giận Ying vì điều gì, nàng nghĩ không ra.

Mấy hôm nay ở chung đều bị nàng bỏ quên, nàng chỉ cảm thấy, nàng và Ying không nên như thế này.

Rất chán.

"Cộc cộc cộc."

Ba tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Orm, nàng ngẩng đầu lên khỏi chiếc gối, nghe bên ngoài lại gõ ba cái.

Orm thở dài đi mở cửa.

Ying quan tâm: "Em bị sao vậy?"

Orm lắc đầu: "Không sao."

"Có phải bữa tối làm em không vui không?"

"Không có."

"Chị thấy em ăn ít, có đói bụng không?"

"No rồi."

Nàng không muốn nói chuyện với Ying, tay đặt ở chốt cửa, hỏi một câu: "Còn chuyện gì nữa không? Em muốn đi ngủ."

Nói xong đóng cửa ngay, nhưng cửa mới di chuyển đã bị ngón tay của Ying chặn lại.

"Chị có chuyện muốn xin ý kiến của em."

Orm hơi mở cửa ra, khó hiểu: "Chuyện gì?"

Cô cười với Orm, nhỏ giọng hỏi: "Chị có thể theo ba mẹ, gọi em là Nong Orm được không?"

Orm chớp mắt, trong lòng chợt chua xót.

Lúc nãy tủi thân nàng cũng không muốn khóc, nhưng câu nói của Ying, khiến nước mắt của Orm không tự chủ trào ra đảo quanh trong đôi mắt.

Chỉ một câu như vậy, Ying nhẹ nhàng ôm lấy Orm vẫn đang quỳ dưới đất, nâng lên bầu trời.

Cuối cùng thì Orm cũng nở nụ cười.

"Được chứ."

Thấy nàng rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, Ying nhẹ lòng hơn rất nhiều, buông tay trên cửa muốn nói ngủ ngon, Orm chợt bước tới, ôm chặt lấy Ying.

Orm nhỏ nhẹ nói: "Vợ à, chị thật tốt."

Orm cũng chỉ ôm vài giây, sau khi buông ra, nàng cười dịu dàng với Ying, nói câu ngủ ngon rồi đóng cửa lại.

Nàng không biết, Ying đứng trước cửa phòng nàng, rất lâu mới rời đi.

Ying Tổng này bình thường trách cứ người khác cũng không nhíu mày, nhưng được vợ mình ôm một cái mà cô lại choáng váng, vô cùng bối rối.

Tuy không nhìn ra vẻ bất thường, nhưng dưới ánh đèn, cả người đều trở nên dịu dàng.

"Nong Orm, ngủ ngon." Cô nói thầm mới rời đi.

Ở trong phòng, Orm sau khi ôm vợ mình, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều.

Nàng vui vẻ tắm rửa, tắm rồi nàng nhào lên giường. Vui vẻ lăn từ bên này sang bên kia, lại từ bên kia lăn đến bên này, hai chân hướng lên trời đá đá ống quần lên, sau đó để nó dần dần rơi phủ xuống.

"Khỉ!" Nàng đột nhiên mắng không khí một tiếng, tiếp đó bật cười.

Ying, sẽ không thật sự thích nàng chứ?

Nàng lật người nằm cười trên giường, cầm điện thoại ấn vào Line, vào nhóm chỉ có nàng và ba mẹ.

Orm: Ba mẹ ngủ chưa?

Một phút sau, cuối cùng cũng nhận được hồi âm.

Ba: Chưa.

Ba: Chi vậy?

Orm: Ying kêu ba mẹ, ba mẹ có nghe thấy không?

Mẹ: Nghe.

Mẹ: Ba con vui lắm.

Mẹ: Hai đứa kết hôn hơn một tháng rồi, thế nào rồi?

Orm: Tốt lắm.

Orm: Vô cùng tốt.

Orm suy nghĩ chốc lát, lại gửi câu: Nếu Ying đã kêu ba mẹ, ba mẹ cũng coi chị ấy như con gái đi, đừng luôn gọi là Ying Tổng Ying Tổng.

Orm: Cũng đừng đối xử với chị ấy như lãnh đạo.

Orm: Buổi tối về chị ấy còn nói với con, ba mẹ làm chị ấy cảm thấy xa cách.

Orm: Có ba mẹ nào kêu con gái như vậy.

Ba: Do tạm thời đổi không được.

Ba: Lần sau kêu tên.

Ba: Con nói với Ying, ba mẹ rất thích nó.

Ba: Bảo nó đừng thấy xa cách.

Orm: Dạ, con nói rồi.

Orm: Chị ấy nói chị ấy biết rồi.

Orm: Chị ấy bảo ba mẹ đi ngủ sớm.

Ba: Hai đứa cũng đi ngủ sớm đi.

Orm cáu lên nhanh rồi cũng hết nhanh, tiêu hóa xong nàng sẽ không có vấn đề gì cả.

Hôm sau, nàng tính toán thời gian Ying sẽ xuống nên đã sớm dậy. Ra ngoài, quả nhiên thấy Ying đang đứng trong bếp.

Ying thay quần áo, hôm nay cô búi tóc cao, hình như đang đợi đồ ăn trong nồi, một tay đút túi quần, ngón trỏ và ngón giữa tay kia đặt trên bếp. Hôm nay Ying mặc một bộ âu phục màu tím, lúc này cô đang đứng thẳng người.

Orm dựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm một ly nước, mơ tưởng viển vông với cái bóng lưng này.

Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc, chết tiệt ngự tỷ quá.

Một lúc sau, tiếng ục ục ục vang lên, đồ trong nồi sôi ùng ục.

Tay đặt trên bếp giơ lên, Ying múc một muỗng đường trắng bỏ vào, cô vặn lửa nhỏ một chút, dùng cái muỗng dài khuấy vài lần, múc nửa muỗng đặt dưới miệng thổi thổi, nhấp thử.

Hương vị vừa miệng, cô tắt lửa, đặt cái thìa sang một bên.

Orm liếʍ liếʍ môi.

Nấu sữa đậu nành là hành động quyến rũ đến thế nào, một tay đút túi góc áo còn bị cổ tay xốc lên một chút, cái này quá chọc nàng, quá đẹp.

Vậy là mỗi buổi sáng, khi không có ai, Ying đều quyến rũ như thế sao?

Rốt cuộc trước đây nàng đã nghĩ gì, mỗi ngày đều tránh Ying.

Ying lấy một cái bình thủy tinh trong tủ ra, một tay cầm nồi, cẩn thận đổ sữa đậu nành vào bình.

Orm lại chậc trong lòng.

Cái nghiêng đầu này thực sự rất dễ thương.

Không hơn không kém, vừa đến miệng bình. Ying cầm cái nồi, lấy tay trống rửa sạch nồi để sang một bên.

Cô quay đầu đi về phía tủ lạnh, lúc này mới phát hiện Orm đang đứng ở cửa.

Ying sửng sốt, sau đó mở tủ lạnh ra: "Hôm nay dậy sớm vậy?"

Orm tâm trạng tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Ừ."

Ying lại hỏi: "Tòa soạn có chuyện gì à?"

Nàng lắc đầu, đi vào: "Không có." Nàng đến gần hơn: "Muốn xem vợ em làm bữa sáng."

Ying không tin, lấy bánh mì từ tủ lạnh ra: "Thêm giăm bông không?"

Orm dựa vào tủ lạnh nhìn cô, nháy mắt một cái: "Cục cưng ăn sao, em ăn y vậy."

Ying thở dài, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn thêm giăm bông, cô không đút tay vào túi nữa, một tay cầm nồi, một tay cầm cái sạn.

Orm đứng nhìn bên cạnh, nghe tiếng giăm bông xèo xèo trong nồi: "Thơm quá."

Ying cúi đầu ừ, tỏ vẻ đáp lại.

Orm ngẩng đầu nhìn Ying, cười nói: "Em nói chị."

Ying quay đầu đối diện với nàng, một giây sau quay đầu lại: "Em trời sinh thích khen người khác như vậy sao?"

"Đúng vậy, trời sinh nói ngọt, họ hàng bạn bè thích em lắm."

Nàng đến gần hơn: "Chị thích em không?"

Ying chớp mắt mấy cái, trực tiếp bỏ qua vấn đề, hỏi nàng: "Không ăn cà chua, ăn tương cà không?"

"Ăn, cà chua với tương cà không phải một loại." Orm gật đầu, nói: "Em thích ăn dâu, nhưng không thích tất cả các vị dâu, hai cái này cũng không phải một loại."

Ying gật đầu.

Orm ôi một tiếng, vô cùng tủi thân: "Buổi sáng vợ em lạnh lùng quá đi."

Ying quay đầu nhìn nàng, dường như muốn nói gì đó, cái nồi bỗng bụp một tiếng.

Cô cúi đầu, dùng đũa gắp giăm bông nhét vào bánh mì, lại đến tủ lạnh lấy tương cà.

Orm phối hợp bưng sữa đậu nành và dĩa ra ngoài, Ying ở trong bếp rửa nồi, rồi theo ra ngoài.

Nàng rót sữa đậu nành cho cả hai, nhớ đến hôm qua nói chuyện với ba mẹ, ngồi xuống nói: "Hôm qua em đã mạnh mẽ giáo dục ba mẹ em, lần sau ba mẹ sẽ không gọi chị là Ying Tổng nữa."

Ying lại ừ một tiếng.

Vài giây sau, cô mới nói: "Tốt rồi."

Orm phì cười: "Này, Ying, chị cũng như vầy với bạn bè phải không?"

Ying nhìn nàng: "Thế nào?"

Sắc mặt Orm bình thản đột ngột, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều: "Ừ, được, ừ, ừ, được, được rồi."

Ying cúi đầu cười, lộ ra lúm đồng tiền: "Em nói chị lạnh lùng, hay là chị ít nói?"

Orm nuốt bánh mì: "Nói ít, cũng lạnh lùng nữa."

"Bạn bè của chị không nhiều, tốt nghiệp xong thì bận chuyện của công ty, đa số là xã giao, thường đi công tác." Cô suy nghĩ một chút: "Namfah cũng coi như một người bạn, nhưng thành thật mà nói, phần lớn thuộc về đồng nghiệp."

Cô nhấp một hớp sữa đậu nành: "Chị luôn như vậy."

Orm tò mò: "Vậy thì, nếu chị có chuyện buồn phiền, hay tám chuyện, muốn tìm ai nói chuyện trời đất thì làm sao?"

"Tự nói với mình."

Nàng kinh ngạc: "Nói, với chính mình? Lẩm bẩm à?"

"Không phải, không nói gì, tự tiêu hóa."

Orm gật đầu, nàng nghĩ đôi khi mình cũng như vậy, nàng hiểu được.

"Luôn như vậy, không cô đơn sao?"

"Ban đầu không có cô đơn."

"Sau này thì sao?"

"Sau này gặp được em."

Orm khựng lại, nàng vốn ngồi đối diện Ying, bây giờ bất ngờ bị phấn khích, đẩy toàn bộ đồ ăn sang bên Ying. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ying, nàng kéo chiếc ghế bên cạnh Ying ngồi xuống.

Orm kích động: "Vợ à, chị biết chị có thể tán tỉnh người khác lắm không?"

Bữa sáng cũng không ăn, nàng rút khăn giấy lau tay, phấn khích hỏi: "Nói em nghe thử đi, tại sao gặp em thì cô đơn?"

Ying ăn xong rồi, cô cũng rút khăn giấy lau tay: "Em ở với chị ba đêm, thì tự xuống dưới lầu ngủ."

Orm cười ha ha, thấy Ying muốn dọn dẹp bát đũa, lập tức ngăn cô: "Để em để em, một lát ăn xong em rửa luôn, chị ngồi xuống đi, em với chị tâm sự."

Ying buông bát, hỏi Orm: "Tâm sự cái gì?"

"Chị oán chuyện em xuống lầu ngủ nhiều lắm hả?"

Ying lắc đầu: "Không nhiều lắm, chị ngủ một mình bao năm rồi, em đến, chị an lòng mấy ngày, em lại đi."

"Trời ơi." Orm cười đến mức hai mắt gần như híp lại: "Vợ yêu của em, chị biết cách nói âu yếm quá đi."

Những lời yêu thương xuất phát từ tình cảm chân thành này, quá chọc ghẹo Orm.

Orm còn muốn nói gì đó, Ying bỗng giơ tay lên, nhìn đồng hồ: "Orm, chị phải đi làm rồi."

Orm nhướng mày, sáng sớm nàng làm lỡ không ít thời gian của Ying.

Ying nói như vậy, Orm buông tay ra ngay, nàng lại nhấn mạnh mấy câu nàng rửa bát, mới đưa được vị thánh Ying này ra ngoài.

Orm uống mấy ngụm sữa đậu nành, nghĩ hình như có gì đó không đúng.

Nàng lập tức đặt cái ly xuống hét về phía cửa: "Ying, đứng lại."

Ying đang đổi giày, quay đầu lại nhìn Orm, Orm đang chạy chậm đến. Đợi cô thay giày xong, nàng kéo lấy cô, như lần trước ở khách sạn, vòng tay nhốt cô vào trong lòng.

Ying lùi về phía sau dựa vào tường nhìn Orm: "Sao vậy?"

Orm cười, đá mày nhìn Ying: "Không phải hôm qua nói muốn gọi em là Nong Orm sao, tại sao vừa nãy lại gọi em là Orm? Hả? Hả?"

Lúc này Ying đã đeo kính, nhưng kì lạ là, Orm cũng không nhìn thấy sự xa cách trong đôi mắt cô.

Ying chớp mắt nhìn Orm: "Tạm thời chưa quen, chị sửa xưng hô từ từ."

Orm tới gần hơn: "Sửa ngay bây giờ."

Ying: "Bây giờ?"

Orm gật đầu, dịu dàng: "Kêu Nong Orm, nhanh lên."

Ying bất đắc dĩ: "Orm, chị đã trễ rồi."

Orm lắc đầu: "Công ty của chị, trễ một lát cũng không sao." Nàng nghiêng đầu, rất thích thú nháy mắt mấy cái với Ying, trêu ghẹo: "Kêu Nong Orm, em buông chị ra liền."

Ying thở dài, cô nhìn vào mắt Orm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Uy nghi đột ngột nổi lên.

Orm cho rằng Ying muốn đẩy nàng ra, nhưng không ngờ, cô lại cúi xuống, mặt mày dịu dàng, tiến đến, khẽ nói bên tai Orm: "Nong Orm."

Nói xong cô lùi lại, tựa vào phía sau.

Qua cặp kính, Orm ngơ ngẩn đối diện với Ying.

Giọng nói này cào ngứa con tim nàng.

Khỉ!

Muốn ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro