41-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ của Ying khiến Orm không yên lòng cả buổi sáng.

Buổi sáng sếp họp tổng kết số tạp chí vừa rồi, kết thúc cuộc họp Orm cất bút câu lấy cái ghế của Prig Khing.

Prig Khing cất máy tính xách tay, quay sang nhìn đôi mắt có phần tinh nghịch của Orm: "Sao vậy?"

Đồng nghiệp lần lượt rời khỏi phòng họp, Orm kéo Prig Khing lại, hai người giả vờ lề mề một hồi, thấy mọi người đi hết, Orm mới lên tiếng.

"Hỏi cô một việc."

Prig Khing cúi đầu: "Cô nói đi."

"Nếu trong lúc tới tháng, bạn trai cô nói muốn giặt qυầи ɭóŧ giúp cô..."

Orm ngừng lại, để lại không gian nhìn Prig Khing.

Prig Khing nghe nàng nói vậy, quả nhiên vẻ mặt như muốn phát điên, mặt mày như muốn xoắn vào nhau.

Orm vỗ tay một cái: "Có phải cô cảm thấy xấu hổ?"

Prig Khing khó tả gật đầu.

"Nhưng mà." Cô quay đầu nhìn Orm: "Tôi sẽ rất vui."

Orm nuốt nước bọt.

"Nói thế nào nhỉ, chuyện này thân mật quá, nếu anh ấy làm giúp tôi." Cô cười cười: "Tất nhiên sẽ rất vui."

Orm gật đầu.

"Sao vậy? Hỏi chuyện thế này?"

"Không, sáng lướt Line thấy chuyện như vậy, hỏi thử, tôi hỏi bạn tôi, cậu ấy cũng có quan điểm giống như cô."

"Sao?" Prig Khing đứng dậy: "Cô không thích?"

"Không quen, là lạ."

Nói chuyện với Prig Khing, lòng nàng lại bất an hơn, nàng không biết bản thân muốn sự an ủi gì, hay là muốn nghe được những gì giống như điều nàng nghĩ từ miệng của người khác.

Katty nói vậy, Prig Khing cũng nói như vậy, Orm không tìm được sự đồng tình của người khác.

Ỉu xìu.

Tất nhiên, không phải vì bị nói như vậy mà nàng có thể chấp nhận chuyện như thế, sau này nếu Ying vẫn muốn giúp nàng giặt thì nàng vẫn từ chối, nhưng nàng nghĩ ngược lại, nếu bảo nàng giúp Ying giặt, có vẻ như không quá khó để chấp nhận nó.

Rời khỏi phòng họp, nàng lập tức rời khỏi công ty.

Trong nhóm có một cái máy nhỏ bị hỏng, tình cờ sếp có một người bạn ở trung tâm điện máy, Orm luôn làm việc với hiệu suất cao, sếp thấy nàng không có việc gì nhờ nàng đi lấy đồ về.

Công ty cách trung tâm điện máy một đoạn không xa, Orm xuống lầu rồi lên xe, nàng nhấc điện thoại gọi ngay cho Ying.

Cuộc gọi được nhận sau vài tiếng chuông, Orm vô thức nhếch miệng, ho một tiếng nói: "Xin chào, là Ying của YIAN ạ?"

Ying rất phối hợp: "Xin chào, là tôi đây."

Orm bỗng trở thành người hâm mộ: "Xin chào xin chào, tôi là Orm đến từ tạp chí Đời Sống, tôi có thể làm phiền cô mấy phút không? Phỏng vấn cô vài vấn đề nhỏ."

Vì ồn ào, Orm không nghe thấy tiếng cười rất nhỏ từ phía của Ying.

"Mời cô Orm nói."

Orm ho một cái, thoải mái dựa lưng.

Thật ra nàng không có gì muốn hỏi, lời mở đầu vừa rồi chỉ là tùy hứng, nhưng đã đến nước này, Orm lắc lắc chân vấn đề ngẫu nhiên xoẹt qua não, lên tiếng.

"Tôi nghe nói Ying Tổng đã âm thầm đăng kí kết hôn vào ba tháng trước, xin hỏi đối phương là ai?" Orm hỏi rất chuẩn mực.

Ying thì thầm: "Là một người rất tốt."

Orm cười trộm, lại hỏi: "Cô và vợ mình đã gặp nhau như thế nào? Nghe nói hai người quen nhau chưa bao lâu, chẳng lẽ là kết hôn chớp nhoáng sao?"

"Chúng tôi vô tình gặp nhau ở một nhà hàng, một tháng sau, chúng tôi kết hôn."

Orm à một tiếng, hóa thân thành một phóng viên đáng ghét: "Nghe nói lúc kết hôn, vợ cô cũng không biết cô, có phải cô đã cưỡng ép không?"

Sau câu hỏi, Ying không trả lời, trống không hồi lâu. Lâu đến mức Orm phải cân nhắc xem có vấn đề gì với câu hỏi của mình hay không, Ying mới trả lời.

"Đúng."

Orm liếʍ liếʍ môi, nếu đã nói đến đây, dĩ nhiên nàng sẽ tò mò.

"Tại sao? Cô là một phụ nữ quyến rũ như vậy, tại sao lại dùng phương pháp này?"

Lần này Ying đáp nhanh hơn: "Tôi sợ cô ấy không muốn, khi đó cô ấy thích người khác."

"Ý của cô là, cô chen vào chuyện tình cảm của người khác sao?"

Ying dừng một chút: "Tôi không có."

"Orm." Giọng nói của Ying đột nhiên thay đổi: "Chị không thích nói về chuyện này."

Orm mím môi: "Được rồi."

Ying trở nên nghiêm túc, Orm kìm lại ngay.

Thái độ chấp nhận của Orm đối với cuộc sống có nghĩa là nàng sẽ không quá bận tâm việc tại sao Ying lại cưới nàng, nàng tò mò, cũng chỉ thuần túy là tò mò, tiện thể hỏi vài câu về suy nghĩ của Ying khi đó.

Nhưng nàng không biết, Ying không nghĩ như vậy. Thật ra Ying rất quan tâm đến sự khởi đầu của họ.

Một mặt cô cảm thấy mình đã làm không tốt, không, nó phải là rất tệ. Nhưng mặt khác, nếu bắt đầu lại, cô vẫn sẽ như vậy.

Orm khẽ cười: "Vậy chúng ta đổi vấn đề khác."

Không nghe Ying từ chối, Orm thay đổi tư thế, làm một tác giả.

"Xin hỏi cô Ying, cô thích điều gì nhất ở vợ mình?"

Giọng điệu của Ying trở nên dịu dàng: "Tôi thích tất cả."

"Ying Tổng có thể cho một thí dụ hoặc là một cái gì đó tương tự?"

"Tương tự." Dừng lại nửa giây: "Tôi thích cô ấy ôm tôi mỗi khi tôi đi làm."

Orm gào trong lòng, nhắm đôi mắt lại.

Ying lại nói: "Tiếc là hôm nay cô ấy không làm vậy với tôi."

Nàng chợt mở mắt, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trời trong xe, nhẹ nhàng cười rồi nhắm mắt lại.

Giọng điệu của Ying, tại sao còn tủi thân vậy? Lòng Orm bị cào dữ dội.

"Sao chị chưa bao giờ nói với em chuyện này?"

"Giờ em mới hỏi."

Orm tóm lấy cái gối kê, mạnh mẽ kéo vào lòng.

Ying chị quá biết cách tán tỉnh.

Nàng rêи ɾỉ trong lòng, ngã xuống chỗ ngồi: "Vậy từ nay về sau, chị thích em điều gì, em đều sẽ làm với chị, điều kiện tiên quyết là chị phải nói cho em biết."

"Nhiều lắm."

"Không sao, từ từ mình làm."

"Ừ."

"Trưa có rảnh sang ăn cơm với chị không?"

"Không có, hiện giờ em đến trung tâm điện máy, về còn phải chạy thử cho sếp, chắc sẽ ăn cơm với đồng nghiệp."

"Ừ."

Nàng suy nghĩ một chút: "Tối thì được."

"Tối không được, chị có hẹn với khách."

"Được rồi." Nàng tiếc nuối, lại hỏi: "Đang rảnh không? Rảnh thì nói chuyện với em."

"Chị đang ở trong phòng nghỉ, Lie Lie đang nói chuyện với khách ở bên ngoài." Như muốn để Orm yên tâm, Ying bổ sung: "Đóng cửa."

Orm phụt một tiếng, nàng tưởng tượng, Ying đang uống trà nói chuyện với khách, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cúi đầu nhìn là nàng, cô đặt ly trà xuống, giả vờ là cuộc điện thoại quan trọng, nhàn nhã tự nhiên đứng lên bắt máy, bước từng bước về phòng nghỉ.

Cuối cùng đóng cửa lại.

"Cạch."

Orm bị tiếng đóng cửa mà mình vừa tưởng tượng ra làm hưng phấn không thôi, ngửa đầu cười thầm. Nếu Ying có khách, Orm cũng không nói thêm nữa, thấy đã gần đến trung tâm điện máy, Orm nói tạm biệt rồi cúp máy.

Điện thoại trở về màn hình chính, Orm nóng lòng mở Line ấn vào cuộc trò chuyện với Ying.

Orm: Xin chào Ying Tổng, người vừa phỏng vấn cô là phóng viên của tòa soạn Đời Sống, thời gian vội nên chỉ phóng vấn cô vài câu, vẫn chưa thỏa chí, kết thúc phỏng vấn, xin hỏi cô đánh giá phóng viên Orm Kornnaphat bao nhiêu điểm? Điểm tối đa là một trăm điểm.

Ying trả lời rất nhanh: Một trăm.

Orm cười cười, thậm chỉ có thể tưởng tượng, Ying vừa nói chuyện với khách vừa cầm điện thoại lén lén trả lời.

Có thể Ying còn nở một nụ cười nơi khóe môi.

Chà, Orm, xin hãy kiềm chế một chút.

Orm: Vậy xin hỏi cô Ying, khi nào có thời gian, hãy cho tôi tìm hiểu sâu hơn.

Orm: Tìm.

Orm: Hiểu.

Orm: Sâu.

Orm: Hơn.

Ying: Bất cứ lúc nào.

Theo tiếng cười của Orm, đã đến trung tâm điện máy.

Vì đã dặn dò trước, Orm vào cửa hàng có thể lấy đồ đi ngay.

Trở về, nàng ngựa không ngừng vó thúc giục sếp nhanh chóng chuẩn bị, hết sức ân cần giúp mọi người gọi giao đồ ăn, cuối cùng còn gọi đồ ngọt cho các đồng nghiệp trong văn phòng của mình.

Chỉnh máy xong, sếp vừa uống xong ly trà sữa phủ milk foam trên tay, đứng dậy tắt máy, vươn tay ném cái ly rỗng vào thùng rác.

"Orm." Sếp gọi một tiếng.

Orm đang thay dây trên mặt đất, nghe vậy lên tiếng.

"Tâm trạng rất tốt?" Sếp nhiều chuyện một câu.

Nàng cười cười, cúi đầu tiếp tục làm: "Hơi tốt."

"Phỏng vấn thầy James lần trước đã được xuất bản, tôi đã nói vài câu với ông ấy, ông ấy nhắc tới cô."

"Thật sao? thầy James đã nói gì về tôi?"

Sếp dời cái ghế ngồi xuống: "Nói rất thích cô, bảo tôi chiếu cố cô nhiều hơn, cô cũng như là người nhà của ông ấy."

"Có thể coi là vậy, Ying gọi thầy James là chú, tôi cũng gọi theo."

"thầy James ngoài sáng trong tối hỏi tôi, có biết chuyện của các cô không."

Orm vỗ tay đứng dậy: "Xong rồi."

Nàng quay đầu nhìn sếp: "thầy James thật tò mò."

Sếp ngẩng đầu nhìn Orm: "Nói thật, tôi cũng hơi tò mò."

"Sếp, sếp muốn biết cái gì?"

"Cô ồn ào như vậy, tại sao Ying lại quen cô?"

"Có phải có duyên lắm không? Ông Trời cho chúng tôi gặp nhau, muốn chúng tôi kết hôn sống với nhau, định mệnh đã sắp đặt."

Sếp nghe với vẻ mặt "cô nói mò", lại hỏi: "Nhưng mà hai cô cũng rất thú vị, nghe thầy James nói, Ying nói rất ít, rất điềm tĩnh và chín chắn." Nói đến đây, sếp hiếu kì: "Hai người sống với nhau, hoạt động vui chơi có phải đều do cô chọc cho cô ấy vui không?"

Orm miệng lưỡi lanh lẹ sếp đã biết, đặc biệt khi dẫn bạn đến văn phòng, tiếng cười sẽ không ngừng vang lên.

Sếp đã đoán đúng, Orm nhớ lại, nàng và Ying sống chung, phần lớn thời gian, quả thật là nàng chọc Ying. Chọc vui, hoặc là chọc cái khác, Orm sẽ không so đo, Ying là một người có ý vị, chọc thế nào Orm cũng cảm thấy vui.

Có thể nghĩ sâu xa, nàng chọc Ying, nhưng thật ra là tự trêu chính mình, còn trêu rất vui vẻ. Nhưng sếp nói như vậy, Orm lại ngạo kiều, không muốn thừa nhận.

"Sao vậy được, tại sao tôi phải chọc cho chị ấy vui? Chị ấy tự không vui được sao?"

Sếp cười, cũng không định tranh luận câu chuyện nhỏ nhặt của cặp đôi, hỏi: "Định tổ chức hôn lễ không?"

Orm lắc đầu: "Vẫn chưa có dự định, chị ấy khá bận, tôi theo chị ấy."

Sếp chà một tiếng: "Tình cảm rất tốt."

Orm lại ngạo kiều nữa: "Cũng tàm tạm thôi, hôn cũng kết rồi, còn làm sao được."

Nói xong, nàng cảm thấy là lạ ở đâu đó, lập tức nói thêm: "Ha ha, chúng tôi ổn lắm, rất hợp nhau."

Còn có thể chia ly được sao.

Orm trở về văn phòng sau khi chuẩn bị máy móc ở chỗ sếp, mọi người bận từ sáng sớm, hiện giờ ăn đồ ăn nàng gọi, uống nước nàng mời. Qua buổi trưa, mặt trời ngã về Tây, văn phòng kéo rèm cửa sổ, mọi người kéo giường gấp ra, buồn ngủ.

Orm cũng buồn ngủ, nàng kéo cái giường từ dưới gầm bàn ra, nằm xuống ngủ thϊếp đi. Nhưng giấc ngủ này nàng ngủ không ngon, nàng mơ thấy Ying.

Mơ về đoạn nàng gọi điện thoại cho Ying khi đang trên đường đến trung tâm điện máy.

Nàng vẫn là một phóng viên, ném từng câu một cho Ying, khi đến câu tại sao phải cướp về để kết hôn, Ying vẫn im hơi lặng tiếng.

Im lặng thật lâu, lâu đến mức Orm đã quên mình đang gọi điện thoại, chẳng lâu sau, nàng đứng ở Cục Dân chính.

Hình ảnh chuyển đến ngày hai người đăng kí kết hôn, dưới sự dẫn dắt của mẹ mình, nàng thấy Ying đang đứng bên cửa kính.

Ying hỏi nàng: "Em có bằng lòng không?"

Orm còn chưa trả lời, mẹ nàng đã đẩy mạnh nàng vào cửa, liên tục trả lời: "Bằng lòng bằng lòng, Orm bằng lòng."

Ying kéo tay Orm, kéo nàng ra ngoài, trịnh trọng hỏi: "Em có bằng lòng không?"

Mẹ Orm vẫn như cũ: "Bằng lòng bằng lòng."

"Chị hỏi em." Ying lặng lẽ nhìn Orm.

Orm nuốt nước bọt, thật ra nàng rất muốn nói bằng lòng, nhưng không biết tại sao, nàng không thể mở miệng hay phát ra âm thanh được.

Ying đang chờ nàng, mẹ nàng đang chờ nàng, ba cũng đang chờ nàng, nàng đứng trước mặt ba người, cuống cuồng nhưng lại bất lực.

Cuối cùng, nàng thấy vẻ mặt buồn bã của Ying, sau đó, Ying buông tay nàng, trầm giọng nói: "Em không muốn."

Tiếp đó Ying biến mất.

Orm tỉnh dậy.

Nàng bị giật mình, mò lấy điện thoại liếc nhìn, mới ngủ không được nửa tiếng đồng hồ.

Văn phòng vẫn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ngáy của Pong.

Orm nhớ lại, khi nàng hỏi chi tiết về việc kết hôn với Ying, Ying đã ở trong trạng thái miễn cưỡng.

Nhìn Orm sống vô tâm vô tư, nhưng nếu khi nàng cẩn thận tỉ mỉ sẽ khá kinh khủng. Nàng tùy ý suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến vài thái độ trước đây của Ying đối với chuyện này, nàng chợt hiểu ra.

Ying đang mâu thuẫn với chính bản thân cô.

Ying luôn muốn dành cho Orm những điều tốt đẹp nhất, nói lời yêu thương rất lãng mạn và tuyệt vời. Mỗi lần ở bên nhau, Ying sẽ không để nàng hít thở bầu không khí bình thường mà là mang nàng vào những cuốn sách, để nàng cảm nhận được chất giấy kraft cũ với sự dẻo dai, hoặc là kéo nàng vào ảo tưởng được bao phủ bởi các bộ kính lọc, để nàng trải nghiệm quan niệm nghệ thuật về ánh sáng mặt trời xuyên qua sương mù dày đặc, chỉ chiếu rọi lên hai người.

Người như vậy, nếu để cô ấy nhớ lại vợ mình là do cô cướp được từ quan hệ lợi ích của công ty, khi cướp, lòng vợ mình còn có người khác.

Ying có chấp nhận được không?

Không thể.

Cho dù là thật, cô cũng không sẵn lòng nhắc đến.

Thêm việc giặt đồ lót làm Ying tổn thương lúc sáng, trái tim Orm thắt lại.

Có cớ để tán tỉnh rồi.

Nàng động đậy, càng nghĩ càng hưng phấn, càng không ngủ được. Nghĩ lại thì việc này vẫn rất thú vị, nàng là cô dâu đã bị Ying cướp, suy cho cùng thì nàng được coi như là một nạn nhân.

Bây giờ nạn nhân phải hao tốn tâm tư để an ủi người gây án.

Thật là thú vị.

Orm nhắm mắt lại, tưởng tượng Ying sắp bị nàng đè lên, nghe nàng nói từng câu ngả ngớn, Ying chớp mắt nghẹn lời, hình ảnh này, Orm bỗng nóng lên.

Vì lẽ đó, buổi chiều Orm làm việc còn hiệu quả hơn. Vốn không có việc gì phải làm, nàng còn tích cực hoàn thành phần còn lại trong vòng một tiếng.

Chân trước vừa gửi mail cho sếp, chân sau đã gõ cửa phòng làm việc của sếp. Nàng bước vào với dáng vẻ "xem đi xem đi tôi cũng không vội đâu", nhìn chằm chằm bảo sếp kiểm tra công việc của nàng đầu tiên.

"Ok, tan ca đi."

Sếp vô cùng hiểu người học trò này của mình, đóng mail lại, lập tức đuổi người.

Orm híp mắt bật nhảy tại chỗ, bàn tay nhỏ nện lên vai sếp một cái: "Cám ơn sếp."

Sếp ruồng bỏ liếc Orm: "Đi đi đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi."

"Vâng."

Nàng rời khỏi văn phòng ngay, về chỗ ngồi xách túi đi xuống lầu.

Trái tim bức thiết muốn gặp Ying, thật sự là từng giây từng phút đều cấp bách.

Khi lên xe nàng đã nghĩ, hóa ra yêu đương là thế này sao? Rõ ràng người ta không làm gì, tại sao chỉ vì nàng tự nghĩ đến, bản thân đã tự cảm thấy ngọt ngào, rốt cuộc là ngọt cái gì đây?

Cái suy nghĩ này thật vô dụng!

Nàng thấy ngọt! Thì làm sao!

Trái tim cứ lơ lửng như vậy, trôi dạt đến văn phòng của Ying.

Người nàng muốn gặp, đương nhiên không biết nàng lại đột ngột đến, cô đang xem kế hoạch tổ chức sự kiện Tết âm lịch trong máy tính, nghe có người gõ cửa, như mọi khi, cô thờ ơ trả lời: "Vào đi."

Liếc nhìn, người bước vào là Lie Lie, Ying lại nhìn máy tính.

Lie Lie vừa vào, Orm cũng khom lưng đi vào theo, nhẹ tay nhẹ chân lượn qua nửa vòng văn phòng, tránh khỏi tầm nhìn của Ying, đi vòng qua phía sau cô.

Lie Lie đưa một tách trà cho Ying rồi ra ngoài, vì Orm đã dặn dò, Lie Lie phối hợp diễn, thậm chí không nhìn Orm lấy một lần, như trong văn phòng không có Orm, rất chuyên nghiệp.

Orm thành công đứng sau lưng Ying, nhìn cô làm việc.

Mang kính gọng đen, hiện giờ Ying không có biểu cảm gì, cả người cũng lạnh đi vài phần, nếu gần đây Orm không thân thuộc với cô như vậy, nàng thật sự không dám đến gần người trước mặt.

Trong máy tính có chữ có hình ảnh, Ying nhìn màn hình, Orm nhìn Ying, nàng không muốn để Ying phát hiện nàng, cách xa hơn một chút, thỉnh thoảng nghe Ying gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn Ying gõ bàn phím, làm việc rất chăm chỉ.

Ying vốn rất im lặng, làm việc thì càng lặng im hơn. Nhưng thời khắc này, Orm nhìn không đủ, Ying như thế này rất hiếm thấy, nàng thưởng thức như xem một bộ phim điện ảnh.

Từng khung hình, nếu lấy điện thoại chụp, hình ảnh nào cũng có thể làm hình nền, được xếp vào thể loại danh nhân thành đạt.

Orm đứng không vững, không để ý khiến nàng lảo đảo vấp chân một cái.

Tạo ra tiếng động, Ying nghe thấy, tay trên chuột dừng lại, lập tức quay đầu nhìn.

Thấy là một người, lúc đầu Ying đã rất sốc, khi thấy đó là Orm, Ying lại sửng sốt, một giây sau cô mới vui vẻ.

"Em đứng ở đây từ khi nào?" Ying xoay ghế, đối diện với Orm.

Orm không giấu giếm: "Đi vào cùng lúc với Lie Lie."

Ying nhoẻn môi cười, nghĩ đến cũng gần nửa tiếng đồng hồ.

"Em vẫn đứng?"

Orm gật đầu, rất ngoan: "Em vẫn đứng."

"Đứng làm gì?"

"Nhìn chị đó." Orm nói ngọt, cũng là sự thật, đôi chân nhỏ bước lên phía trước: "Chị khi làm việc, thật quyến rũ."

Ying bật cười, không trả lời nàng: "Tan việc?"

"Tan việc."

"Nhưng mà một lát chị phải đi ăn với khách."

Orm lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Em chỉ đến nói mấy câu với chị."

"Nói gì?"

Nếu đã tách đề tài, Orm không thể nào không ngả ngớn.

Nàng vẫn luôn ôm sự phóng túng ngả ngớn này trong lòng, bây giờ văn phòng không ai, cơ hội tốt như vậy, nàng không nghĩ nhiều mà bùng lên tất cả.

Đầu tiên, dang chân, ngồi lên người Ying.

Thứ hai, môi mềm, người mềm, Orm phải dựa vào người của Ying, ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Cục cưng ơi, em làm sai rồi."

Giọng nói của Orm có vẻ uất ức, lòng Ying như mềm nhũn, cô an ủi vỗ lưng Orm, xoa xoa đầu nàng, nhỏ giọng: "Sao vậy? Chuyện công việc sao?"

"Hưʍ." Orm phát ra tiếng phủ định.

"Là chuyện của chị."

Ying thoáng khựng lại, tiếp tục vỗ lưng Orm, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì của chị?"

Orm lại ghé sát vào, mυ"ŧ cổ Ying một chút.

Mùi nước hoa quen thuộc, dù đã nhạt rất nhiều, nhưng Orm vẫn rất nhạy cảm.

"Buổi sáng làm cục cưng không vui."

Ying mỉm cười, không để ý: "Chính là việc này?"

"Ừm." Orm lại mềm nhũn phát ra một tiếng khẳng định: "Là việc này, hôm nay suy nghĩ cả ngày, tan việc vội đến xin lỗi chị."

Ying không vỗ Orm nữa, hai tay cô vòng lấy eo Orm: "Không cần xin lỗi, chị không sao."

Orm lấy chóp mũi cà cà lên cổ Ying, Ying bị nàng làm ngứa ngáy, cô lại ôm eo nàng chặt hơn.

"Ying, mình hiện giờ là quan hệ gì?"

"Em là vợ chị."

"Đúng vậy, vậy thì tại sao em có thể đối xử với chị như vậy, chúng mình là người thân mật nhất, vì một cái qυầи ɭóŧ em đẩy chị ra một trăm mét."

Ying khẽ cười.

Nếu người khác nói lời này, không chừng Ying sẽ rất ghét bỏ, còn cảm thấy ghê tởm, nhưng đây là điều Orm nói, nàng nói về chuyện buổi sáng, trái tim Ying bỗng ấm hơn một chút.

Buổi sáng quả thật cô không vui, cô cũng nói sự không vui này với Orm, nhưng sau đó cô thoát khỏi cảm xúc của mình, cảm thấy mình cũng rất vô lý, có chút chuyện nhỏ lại không biết xấu hổ để trong lòng.

Trước mặt Orm, Ying từng bước xét lại hành vi của mình, dần nhường ba phần, mặc kệ có vấn đề gì, trước tiên hãy phân tích lỗi của mình.

Sau nhiều lần phân tích, tiếp đó phân tích trạng thái tâm lý của Orm, cuối cùng Ying nghĩ mình đã sai rồi.

Cho nên khi Orm yếu lòng đến cầu xin tha thứ, cô mừng rỡ mất phương mất.

"Sau này em sẽ không như vậy với chị nữa, thật sự đó." Nàng vừa nói vừa động đậy, tiếp tục: "Vợ tha thứ em thì ôm em chặt hơn."

Ying đáp lại bằng cách ôm chặt lấy nàng.

Orm hài lòng.

"Còn một việc nữa." Đầu nàng rời khỏi vai Ying, nghiêm túc nhìn cô.

"Em nói đi."

Nếu nói về quần đề qυầи ɭóŧ thì nửa là mâu thuẫn nửa là dỗ dành, vấn đề tiếp theo phải nghiêm túc.

"Hình như chị rất để ý việc mình đã kết hôn như thế nào?"

Ying khựng lại, không nói lời nào.

Orm nhướng mày: "Chị thật sự để ý."

Ying chớp mắt, nửa buổi mới nói: "Ừ."

Orm khẽ hừ một cái, vô cùng công nâng lấy cằm Ying, nghiêm túc: "Chị nghĩ kĩ lại đi, thật ra mình cũng lãng mạn lắm, tuy em không biết tình cảm của chị đối với em xuất phát từ đâu, nhưng cách em gần gũi với chị, chị đã chứng kiến từng bước, chị hưởng thụ quá trình này, phải không?"

"Ừ."

"Em nói thật cho chị biết, đối với lần đầu mình gặp mặt, thật ra em cũng cảm thấy khó nói, nên hôm nay khi em biết, chị không thích lần mình nhau gặp ở Cục Dân chính, em khá hài lòng."

Ying nghiêng đầu nhìn Orm, đôi mắt chứa nghi hoặc, cũng chứa tò mò.

"Mọi người cứ nói rằng tình cảm không cần sự công bằng, nhưng nếu nó thật sự công bằng, ai mà không thích? Em có lần đầu gặp không muốn nhớ lại, chị có lần nhận giấy đăng kí kết hôn không muốn nhắc đến, nghĩ lại thì, cũng là một sự công bằng."

Ngón tay Orm lại nâng lên, Ying ngước mắt nhìn nàng: "Vậy Ying, chuyện này không lãng mạn sao?"

Ying dừng mấy giây, mở miệng: "Em đang dỗ chị?"

"Em luôn dỗ chị." Nàng lệch đầu: "Vậy chị đã bị em dỗ chưa?"

Trong lòng Ying có, nhưng thấy Orm vẫn nâng tay, mím môi lắc đầu: "Không."

Ok, Orm không nghĩ nhiều, tiếp tục trúng kế.

"Em không muốn chị nhớ đến chuyện này với tâm trạng không vui, chị cũng không muốn em sẽ khó chịu mỗi khi nhớ đến chuyện này, đúng chứ?"

Ying gật đầu.

"Mình hãy lùi lại một bước, làm một sự thay thế." Nàng đến gần hơn, mỉm cười nhìn Ying: "Mình coi như, lần đầu tiên chị và em gặp mặt, em đã thật sự thích chị, muốn kết hôn với chị, vậy nên lần thứ hai."

Orm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Ying, rồi rời đi: "Vậy nên lần thứ hai, mình gặp nhau ở Cục Dân chính, tâm đầu ý hợp, đăng kí kết hôn."

Nói xong Orm hưng phấn lên, vỗ tay, chỉ vào Ying: "Thế nào?"

Ying bị chọc cười: "Ừ."

"Vậy sau này, không được canh cánh trong lòng, cũng không thể vì chuyện này mà không vui, biết không?"

"Ừ."

Nàng chớp mắt: "Bây giờ em sẽ hôn chị thật sâu, sau cái hôn này, tất cả những điều khó chịu trước đây của mình, sẽ biến thành vui vẻ."

Hai kẻ ngốc trong tình yêu, một người nguyện nói, một người nguyện nghe.

Orm cúi đầu muốn cho Ying một nụ hôn, lại bị Ying lùi về phía sau tránh đi.

Orm khó hiểu nhìn Ying.

Ying chợt nói: "Chị có một vấn đề."

Orm thẳng thắn vô tư: "Chị nói đi."

"Em thích chị không?"

Nàng sửng sốt: "Hả?"

Có lẽ không ngờ Ying sẽ hỏi vấn đề này, khi Orm nói, ngay cả nàng cũng không ý thức được, giọng nói của mình đầy sự vui đùa, thậm chí còn đẩy âm cuối cao lên.

Ying chua xót, không muốn nghe nữa, không muốn nhìn nữa, cụp mắt rồi ngước mắt, khuôn mặt cô đã là mãn nguyện, giữ đầu Orm, hôn lên bịt chặt môi nàng.

Hôn trong văn phòng có một ảnh hưởng xấu, đó là có thể có ai đó sẽ xông vào bất cứ lúc nào.

Đặc biệt như Lie Lie, Ying thường sẽ đáp bằng một tiếng "mời vào" khi cô gõ cửa, cho nên lần này, Lie Lie không đợi Ying trả lời, trong tiềm thức cô nghĩ rằng mình đã được cho phép, cầm một xấp tài liệu đẩy cửa vào.

Vì vậy mọi thứ sau bàn làm việc đều bị cô nhìn thấy.

Trong mắt Lie Lie, Ying luôn rất ngầu, cũng rất lạnh lùng, ngồi trên tầng cao nhất của công ty, ở dưới có người thích, có người hâm mộ, họ đều thông qua Lie Lie, mà những việc thế này, bình thường Lie Lie sẽ sắp xếp có lệ cho những người đó.

Từ trước đến nay Lie Lie vẫn chưa thấy được bộ dạng khi yêu của Ying, cũng không tưởng tượng được Ying có người yêu sẽ thế nào, cho đến khi Orm đến công ty mới khiến Lie Lie trố mắt.

Hiện giờ hai người trước mặt vẫn đang hôn nhau.

Lie Lie nghĩ cũng không dám nghĩ, chuyện thế này sẽ xảy ra với Ying.

Không dám nghĩ, như thế này. Nhìn lại vài lần, sau đó mới có cảm tưởng như vậy.

Đáng tiếc hai người nghe được động tĩnh ở cửa, dừng ngay lại.

Lie Lie bỗng cuống cuồng rồi mới nghiêng đầu đi.

Orm cũng không vội, dù sao cũng là thái độ bị bắt gặp, cuối cùng duỗi lưỡi câu lấy lưỡi Ying mới rời đi.

Đôi mắt của Ying ngậm nước, các loại ánh sáng xung quanh đều hiện lên trong đôi mắt cô, con ngươi đen đang phát sáng.

Giống như khẽ trách sự nghịch ngợm của Orm, Ying lệch đầu mím môi nhìn nàng, vỗ vỗ eo nàng để nàng đứng dậy.

Sự dịu dàng trên người Ying vẫn chưa tan đi, bắt đầu khi đưa tài liệu Lie Lie đã tiện thể cảm nhận được phần rìa.

"Gửi một bản sao của những tài liệu này cho Hà Như, bảo cô ấy xem xong thì đến tìm tôi."

Lie Lie nghe giọng nói nhẹ nhàng của Ying, kinh ngạc nửa giây mới bừng tỉnh lại, đáp vâng.

Lie Lie đi rồi, văn phòng chỉ còn lại Orm và Ying.

Orm luôn giỏi dỗ dành mọi người, nàng có nhiều bạn bè, điều nàng thích làm là nhìn vấn đề từ góc độ của người khác, nghĩ xem đối phương chú ý điều gì, còn nghĩ phải làm thế nào để đối phương không bận tâm, cuối cùng mới đưa bản thân vào.

Thế nên, nàng thường bỏ quên cảm xúc của mình.

Thích được chia ra rất nhiều loại, bạn bè có thể gọi là thích, đồ đạc có thể gọi là thích, rung động có thể gọi là thích, hảo cảm có thể gọi là thích, và cảm xúc thắm thiết cũng có thể gọi là thích.

Khi Ying hỏi câu thích không, Orm trả lời trong vô thức không phản ứng kịp, nhưng sau đó họ hôn nhau, đối với Orm, những chuyện trước đó đều đã qua đi.

Nàng không có hứng thú đi phân tích tâm lý của mình, mục đích hôm nay là làm Ying vui, hiện giờ Ying đã vui, nàng sẽ không nghĩ sâu hơn. Vì lẽ đó nàng đã hoàn toàn lật chuyện này sang một bên.

Mấy hôm nay nàng đến tháng nên tối nào hai người cũng ngủ rất chay, cuối năm Ying lại bận, bình thường về tắm rửa nằm lên giường là ngủ thϊếp đi. Orm học kĩ thuật mát xa từ người khác, cũng không thể phát huy trên cơ thể Ying.

Vài ngày sau, cuộc phỏng vấn với Ratee đã đến.

Cuộc phỏng vấn này khiến những người trong văn phòng rất phấn khích, phấn khích không phải vì Ratee, mà đây là công việc cuối cùng trong năm nay, mọi người đã thấy được kết thúc.

Mọi người đều rất tích cực cho buổi phỏng vấn này, chuẩn bị mọi thứ sớm hơn thời gian dự định trước một tiếng.

Ratee thực hiện phỏng vấn cá nhân. Nội dung không phức tạp, đại khái nói về một ít khó khăn và những chuyện lý thú trên con đường thành công của cô. Ban đầu chỉ có thể hỏi một vài điều, nhưng vì những scandal của cô trong làng giải trí cách đây một thời gian nên cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý, vì vậy tòa soạn lại đặc biệt tăng thêm nhiều vấn đề.

Chuẩn bị mọi thứ, sếp để Orm đi thông báo một tiếng, nhân tiện ám chỉ nếu đối phương rảnh rỗi, có thể bắt đầu sớm hơn.

Orm đi tới đó, tìm được văn phòng của Ratee, gõ cửa hai lần nghe thấy tiếng "vào đi", nàng đẩy cửa vào.

Orm không muốn đi vào, chỉ thò mặt vào, rất lễ phép nói: "Xin chào Ling tổng, tôi bên tòa soạn Đời Sống, chúng tôi đã chuẩn bị xong."

Ratee ngước mắt nhìn Orm, mở miệng không đáp lời nàng mà vẫy tay: "Vào đi."

Orm dừng một chút, mới đẩy cửa ra bước vào.

Ratee thấy nàng vào, trịnh trọng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua bàn làm việc đứng trước mặt Orm, rất lịch sự đưa ra phải ra: "Xin chào."

Dù sao cũng là người đứng đầu nhóm hâm mộ Ying, Orm rất nhạy cảm với Ratee, Ratee đi tới còn đối đãi lịch sự như vậy, Orm lập tức hiểu được, Ratee biết nàng.

Cho dù là nghe ở đâu đó hay Ying đề cập với Ratee, nếu đã biết, Orm đứng ngay ngắn, cất lên giọng điệu mang phong thái của bà chủ tịch, chìa tay phải ra bắt tay với Ratee.

"Xin chào, Orm."

"Ratee, đàn em của Ying."

"Ngưỡng mộ đã lâu, Ying từng nhắc đến cô."

Ratee thả tay ra, chỉ về phía bàn trà: "Mấy hôm trước biết hôm nay cô sẽ đến, ban đầu định uống trà với cô một chút, nhưng đàn chị nói thôi, sợ cô không được tự nhiên." Ratee cười xin lỗi: "Tiếp đãi không chu đáo."

"Không sao, hôm nay tôi chỉ là nhân viên thôi, tôi đến đây làm việc, cuối năm mọi người đều bận, sau này có cơ hội, tôi và Ying sẽ mời Ling tổng bữa cơm."

"Đừng khách sáo với tôi như vậy." Ratee bật cười, mắt nhìn cửa: "Mọi người chuẩn bị xong rồi phải không? Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Phỏng vấn rất suôn sẻ, lý do vì mọi người cực phấn khích, gần như không có sai sót.

Kết thúc, Orm vội vàng thu dọn đồ đạc, Ratee nhìn nàng, lễ phép gật đầu rồi rời đi.

Sau phỏng vấn, mọi người như đã được nghỉ tết, buổi tối hẹn nhau liên hoan.

Vì thường xuyên uống rượu với nhau, trạng thái của mọi người cũng không giống thường ngày, giới thiệu người yêu, làm mai làm mối loạn cả lên, kể chuyện cười, cái gì cũng chơi.

Náo nhiệt như vậy, buổi tối Orm về nhà còn trễ hơn so với Ying.

Nàng đổi giày ở cửa, thấy bên trong đèn sáng rỡ, giày của Ying vẫn để ở cửa, hơi men trong bụng dâng lên, nấc một cái.

Gần hết tới tháng, nếu bị Ying biết đã uống rượu, Orm cảm thấy mình nhất định sẽ bị mắng.

Vậy nên nàng nhẹ tay nhẹ chân đi vào căn phòng dưới lầu, ở trong đó cẩn thận tắm rửa một lần mà không dùng sữa tắm, đánh răng, đánh răng xong còn hà mấy hơi vào gương, lại đến tủ lạnh lấy quýt, sau mấy phen qua lại, cảm thấy không ngửi ra mùi rượu mới đi lên lầu.

Đã qua mười hai giờ vài phút, Ying nằm trên giường, nhắm mắt lại bật đèn đầu giường, Orm giả vờ mới trở về, cẩn thận đi về phía phòng tắm không làm phiền.

Ying động đậy.

Tim Orm như muốn nhảy ra ngoài.

"Về rồi." Ying nhàn nhạt nói.

Orm ừ một tiếng, quan tâm: "Chị ngủ đi, em tắm trước."

Ying lại hỏi: "Uống rượu?"

Tất nhiên Orm sẽ phủ định: "Không có." Nàng quay đầu nhìn người đang mơ màng trên giường: "Buổi tối em rất biết điều."

Ying không nghi ngờ lắm, Orm thấy Ying không nói nữa mới bước vào phòng tắm. Nàng lại tắm một lần nữa, lại đánh răng, làm đi làm lại hồi lâu mới nằm dài trên giường.

Tuy đã làm những chuyện hết sức thân mật, nhưng hai người vẫn ngủ rất thành thật, mỗi người nằm một bên, ai cũng ngại cản trở người kia.

Orm đã quen với việc ngủ một mình, lúc ngủ ngoại trừ chăn, đυ.ng phải cái gì cũng không thoải mái, thỉnh thoảng sẽ giật mình dậy nếu nàng gần kề bên Ying, luôn bị dọa giật mình trong vô thức, sau đó sẽ lùi về.

Giường hơi trũng xuống vì Orm, nàng tắt đèn đắp kín chăn, nghe thấy tiếng động nhẹ từ Ying.

Nàng dùng giọng gió, nhỏ giọng gọi: "Ying."

Bên kia ừm.

Orm hắng giọng, tiếng nói lớn hơn: "Không ngủ hay bị em đánh thức?"

"Sắp ngủ."

Orm mím môi, ngụ ý bị đánh thức.

"Hôm nay phỏng vấn thế nào?"

"Tạm được, ngay từ đầu Ling tổng đã nhận ra em, khách sáo đôi câu." Nói đến đây, Orm nhiều lời: "Ying, chị với Ratee đó thân thiết lắm không?"

Sau khi Orm nói vài câu với Ratee vào hôm nay, nàng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Nghe ra Ratee không giống đàn em đàn chị quen biết sơ sơ với Ying, tuy chỉ nói mấy câu, nhưng có vẻ rất quen thuộc.

Quen thuộc hơn Orm, hơn nữa còn dựa trên tiền đề là quan hệ công việc.

Orm ném vấn đề ra, Ying trả lời: "Cô ấy là đàn em của chị."

Orm hơi nhích đến: "Trước đó chị có nói cho cô ấy biết, em sẽ đi phỏng vấn không?"

"Không." Ying trả lời: "Là em ấy gọi điện thoại cho chị, hỏi chị em ở tòa soạn Đời Sống phải không, chị nói ừ." Cô nghiêng người đối diện với Orm: "Không nói thêm gì."

Orm gật đầu, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Thật sự là đàn em bình thường?"

Ying gật đầu: "Ừ."

Nàng à một tiếng.

"Sao vậy?"

Orm bĩu môi, nghe Ying hỏi như vậy, nàng cũng hỏi bản thân một câu, sao vậy?

Việc Ratee người ta biết nàng là vợ của Ying là sự thật, Ying thích nàng cũng là sự thật, trong trường hợp này thì cường điệu lên, nếu Ratee thật sự có hảo cảm với Ying, thật ra cũng không có gì.

Orm nhắm mắt lại.

Không có con khỉ, Ratee quá giỏi, nếu cô ấy thích Ying, vậy thì hỏng mất.

Một ngón chân nàng đã không bằng.

Vì thế, Orm lại nhích qua Ying một chút để tìm kiếm sự an ủi.

"Ying." Orm gọi: "Em đẹp hay Ratee đẹp?"

Ying nghe vậy mở to mắt, khó hiểu một chút: "Oánh Oánh?"

Orm cười, biểu cảm của Ying là Oánh Oánh và em có cái gì để so, trông thật tuyệt làm sao.

"Em đẹp."

Vẻ mặt nàng thỏa mãn, nhưng vẫn làm nũng: "Mà Ling tổng giỏi như vậy, cư xử cũng tốt, nói năng chừng mực, là một người rất tốt."

Ying yên lặng nghe, Orm khen rồi, cô dừng vài giây.

Orm đang đợi Ying nói không có, em đặc biệt nhất, người khác dù tốt cũng không bằng em, em là người đẹp nhất thế giới, giỏi nhất thế giới, đáng yêu nhất thế giới, chị yêu em nhất các kiểu, thì lại nghe Ying nói:

"Em thích em ấy?"

Orm đứng hình: "Hả?"

Ying cụp mắt: "Oánh Oánh đúng là rất tốt, cư xử với mọi người cũng tốt, rất nhiệt tình. Ở trường hay nghe nói có người theo đuổi em ấy." Cô nhẹ nhàng thở dài: "Rất tốt."

Orm nhướng mày.

Cốt truyện đi sai hướng rồi.

Không phải nàng đang lấy nàng so với Oánh Oánh sao? Ying khen theo, là ý gì?

"Hôm nay em tiếp xúc với em ấy nhiều không?"

Orm giật giật môi.

Cốt truyện này lại càng không đúng.

Tại sao còn giành uống giấm?

"Tụi em không tiếp xúc gì." Orm lắc đầu: "Không phải, ý của em là..." Nàng bất đắc dĩ cười: "À, em không có ý gì."

Nàng từ bỏ nhưng lăn qua, chui vào vòng tay của Ying: "Ai cũng không bằng cục cưng của chúng ta, Ying là tốt nhất."

Thật ra Ying thích vành tai tóc mai chạm nhau với Orm vào mỗi đêm như thế này.

Giọng nói của Orm rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy ai, giọng của nàng nhẹ nhàng trôi đi thậm chí âm cuối dần dần biến mất.

Căn phòng rất yên tĩnh, tòa nhà của họ ở phía trong của khu nhà, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, Ying nghe Orm khen mình, nghiêng người ôm lấy người trong lòng, lấy tay vỗ nhẹ đầu nàng.

"Em sắp nghỉ đúng không?"

"Hai hôm nữa hoàn thành phỏng vấn của Ratee, thì nghỉ."

"Em nghỉ có kế hoạch gì không?"

Orm ngẩng đầu, thích ứng với bóng tối lâu rồi, lúc này đây Ying rất rõ ràng, không biết ánh sáng từ nơi nào, mờ nhạt phủ lên mặt Ying.

"Không có kế hoạch, không biết làm gì."

Orm nói chậm, không giống như ban ngày, bình thường nàng rất mồm mép nói chuyện rất nhanh, có đôi khi còn nuốt chữ, nếu có nói chậm cũng là ngậm tiếng trong miệng và chọc ghẹo.

Nói từng chữ từng chữ như thế này, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại nữ tính như vậy, nói chuyện còn nũng nịu e thẹn.

Ying nghe lòng ngứa ngáy, ôm eo nàng, siết chặt hơn.

Orm vốn đang kiểm điểm lại bản thân, bản thân nói chuyện quá buồn nôn, nhưng bị Ying ôm như vậy, chóp mũi nàng cọ vào cằm Ying, vui vẻ không tìm thấy bản thân.

"Chị cho ý kiến đi." Nàng càng mềm giọng hơn.

Ying vỗ vỗ đầu nàng: "Bạn em cũng sắp nghỉ rồi, có thể rủ mọi người."

Suy nghĩ một chút cô bổ sung: "Đừng luôn uống rượu, tụi em có thể lên kế hoạch đi du lịch."

Orm cười khẽ: "Còn chị? Chị không đi với em sao?"

"Chị hơi bận."

"Vậy em có thể theo chị."

Ying cúi đầu nhìn Orm: "Em theo chị như thế nào?"

Orm nhắm mắt lại, cúi đầu ừm ừm ừm tự hỏi.

Đã hơn một giờ sáng, Orm ừm như thế, một vài giây, tự dỗ mình ngủ mất.

Ying đợi một lúc lâu, giọng nói của người trong lòng ngày càng nhỏ yếu, cuối cùng biến mất.

Cô đặt một nụ lên trán Orm, tìm một tư thế thoải mái để ôm lấy nàng, đang định ngủ như vậy, Orm tỉnh lại.

Đang lúc thiu thiu, nàng đã quên vừa rồi đang nói chuyện gì, chỉ biết mình đang nằm trong vòng tay Ying, tư thế này làm nàng hơi khó chịu, không thể duỗi tay chân.

Nàng đơn giản chống tay lên giường muốn di chuyển trở về, nhưng mới nửa quỳ, eo lại bị Ying ôm chặt lấy.

Orm mơ màng nói: "Em muốn ngủ."

Tay cô khựng lại, do dự hai giây mới nói: "Chị có thể ôm em ngủ không?"

Orm không nghĩ nhiều, cơn buồn ngủ chạy lên não, nàng trực tiếp thoát khỏi Ying, nằm trở về.

"Không, em không..."

Thói quen nuốt vào hai chữ, biến thành hai chữ ô ô mơ hồ. Lần này Orm thật sự ngủ thϊếp đi.

Cánh tay Ying cứ treo trên khoảng không như vậy, cô thở dài, nhẹ nhàng nắm chặt, thu tay về.

Khi Orm thức dậy, Ying không ở bên cạnh theo lẽ thường, nàng tắm xong xuống lầu, Ying đã đi làm.

Hôm qua mọi người tận hứng một đêm, buổi sáng có lẽ cũng buông thả, vì vậy nàng vội vã ăn điểm tâm, xuống lầu lên xe, cho tài xế chạy đến công ty của Ying.

Buổi sáng Ying có một cuộc họp thường kỳ, khi đến tầng của văn phòng của Ying, nàng tình cờ gặp được Ying đang đi trở về. Người bên đầu kia thấy Orm, mi mày đều kinh ngạc.

Orm kéo balo, đón Ying đi tới.

Orm tới, Lie Lie thấy không có việc gì cũng rời đi.

"Không đi làm?" Ying để tài liệu sau lưng, hỏi Orm.

"Phải đi làm."

Ying khó hiểu: "Vậy sao giờ em đến đây?"

Orm cười, dang tay ra nhón chân ôm lấy Ying: "Không phải vợ em thích được Nong Orm cục cưng ôm khi rời nhà mỗi sáng à, hôm nay cục cưng của chị dậy muộn, nên đặc biệt đến bù lại."

Nói xong nàng ôm chặt lấy Ying.

Ying bị ôm, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, mọi người trong cuộc họp thường kì đều có tinh thần kém, sau khi trách cứ, một chút bực bội không vui của cô cũng đã được xoa dịu.

"Cám ơn." Ying xúc động nói.

Orm khựng lại, cám ơn? Nàng nuốt nước bọt.

Biệt danh lãnh cảm đúng là không phải tự nhiên mà có, tại sao lại có thể nói lời cám ơn vào lúc này, người trước mặt này là người yêu của chị đó Ying Tổng của em!

Tâm tư dạy bảo của Orm lại trồi lên, rời đi Ying một chút, vẫn ôm lấy cổ của cô, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: "Cám ơn cám ơn cái gì?"

Ying thành thật trả lời: "Cám ơn món quà của em."

Orm cảm thán trong lòng, khỉ chứ hình dung việc này là quà tặng, quá lụi tim.

Nhịp điệu không được hỗn loạn, Orm mím môi, lệch đầu, chơi đùa cúc áo trước ngực của Ying: "Em là ai?"

Ying trả lời mang theo sự khó hiểu: "Orm?"

"Không~" Orm phủ định, lắc đầu: "Không gọi Orm."

Ying liếʍ môi, thì thào: "Nong Orm?"

Mắt nàng hiện lên ý cười: "Nong Orm, thêm phía sau."

Quen với việc bị Orm trêu chọc, Ying hiểu ra ngay.

Cô đỡ eo Orm, ôm thật chặt, kề bên tai nàng: "Nong Orm cục cưng."

Cả trái tim của Orm nổ tung. Thật thoải mái!

Orm vui vẻ, nàng vỗ vỗ vai Ying, cuối cùng hớn hở đi làm.

Nàng đi rồi, ngược lại Ying ngơ ngác, đứng trên dãy hành lang thật dài, cả buổi chưa hoàn hồn.

Về phía Orm, tất cả mọi người cố gắng làm việc một ngày rưỡi, rốt cục được tiếng ok của thầy, nghỉ.

Mọi người trong văn phòng hoan hô, Orm cũng điên cuồng tung giấy vụn trong tay.

Phấn khích một phút, sau đó Orm dẫn đầu ỉu xìu, cả văn phòng dần yên tĩnh trở lại, nhạt nhẽo buồn tẻ.

Orm thu dọn bàn, sắp xếp lại túi, đang định tạm biệt đồng nghiệp, chợt nàng nghĩ đến một việc.

Nàng di chuyển đến cạnh Prig Khing, nói: "Prig à, cô có thể giới thiệu cho tôi người thợ xăm mấy hôm trước cô nói không?"

Prig Khing quay đầu: "Cô muốn xăm hình?"

Orm gật đầu.

"Mới nãy tôi đang nghĩ mấy ngày nay tìm gì đó làm, hình xăm thấy cũng hay, tôi còn chưa làm bao giờ."

Chắc phải rất ngầu, xăm cái gì thì nàng đã nghĩ ra, hai chữ cái YO đơn giản, xăm trên mông một chút, quyến rũ chết Ying.

*YO: YingOrm.

Càng lúc càng phấn khởi, Orm bất ngờ bị Prig Khing ụp xuống một thau nước.

"Phải xếp hàng đó, tôi với cô ấy mặc dù có quen biết, nhưng là bạn của bạn của bạn, xa lắm, nếu cô muốn tôi có thể giới thiệu cho cô."

"Phải đợi bao lâu?"

Prig Khing suy nghĩ một chút: "Chắc là năm sau."

"Được." Không làm quà năm mới cho Ying được, vậy quà cho kì lễ tiếp theo cũng được.

Orm xem hình xăm trên cánh tay của Prig Khing một chút, khen vài câu, sau đó rốt ráo tạm biệt đồng nghiệp.

Xuống lầu, nàng tìm xe nhà chui vào, tài xế hỏi nàng đi đâu, hai chữ về nhà lượn vòng trong miệng, nàng nói: "Đi bên Ying."

Bên Ying, tất nhiên là công ty của Ying, tài xế nghe thấy lái ngay đến đó.

Chẳng bao lâu, Prig Khing gửi tin nhắn Line đến, kèm thêm câu, đây là bạn cô, cứ nói với cô ấy là được.

Có lẽ Prig Khing đã báo trước một tiếng, Orm và bạn của Prig Khing trò chuyện rất trót lọt, chỉ hai phút đã giải quyết xong, quyết định buổi chiều mùng mười tết, nội dung nàng xăm không nhiều, không mất bao nhiêu thời gian.

Sau khi xong việc hình xăm, Orm thấy tin nhắn của một người khác xuất hiện trong Line.

Bam: Bé Nong Orm của mình.

Bam: Mình đã về rồi.

Orm bật cười, cúi đầu gõ chữ.

Orm: Còn nhớ mình à.

Orm: Không phải cậu đã về từ tuần trước à.

Orm: Hôm nay mới nói mình biết?

Bam: Thì tại.

Bam: Mới nghe nói cậu cưới Ying.

Bam: Đến nịnh bợ cậu đây.

Bam: Mình đang ở YIAN mua nước hoa, sao hả vợ bà chủ, có giảm giá không?

Orm: Giảm.

Orm: Lấy hình đại diện Line của mình cho nhân viên giao dịch xem.

Orm: Có thể giảm được một tệ.

Bam: Bà chủ tịch hào phóng quá!

Bam: Rảnh không?

Bam: Một mình mình.

Bam: Có thể vui lòng cho mình được phục vụ bà chủ tịch được không?

Orm: Định vị.

Bam có lẽ là người có trình độ học vấn cao nhất trong những người bạn của Orm.

Trong ấn tượng của mọi người, thật ra thành tích của Bam không tốt, cũng không thích học hành, mấy năm qua mọi người nghe nói Bam làm nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ khó tránh khỏi bất ngờ.

Nàng còn nhớ tết năm ngoái, mọi người tụ hợp rồi nói về Bam, đùa hỏi Bam, tại sao luôn luẩn quẩn trong lòng, lại tiếp tục đi học.

Khi đó Bam thở dài một hơi, nói: "Năm cuối đại học, vào một đêm không trăng không sao gió lớn, mình gặp được thầy cố vấn của mình trong một con hẻm, cho nên, mình làm nghiên cứu sinh."

Mọi người nghe vậy, kêu tiếng hứ kéo dài.

Bạn học hỏi: "Vậy tiến sĩ thì sao? Cũng giống vậy à? Đêm không trăng gió lớn?"

Bam lắc đầu, nói: "Thời đại đã thay đổi, lần này, mình vô tình gặp được thầy cố vấn trong một khách sạn năm sao, tâm sự cả tiếng trong phòng, vì lẽ đó mình đã học tiến sĩ."

Mọi người đều cười to.

Học vấn cao là một chuyện, nhưng Bam không mang dáng vẻ của người trí thức, chơi cùng bạn bè, muốn lưu manh thì có thể lưu manh, muốn đê tiện thì có thể đê tiện.

Cách đây một thời gian, Bam tham gia một chương trình tạp kỹ, bằng tài hùng biện của mình, cô đã bất thình lình đá xoáy đối thủ, sau lần đó, người thích cô nhiều, người ghét cô cũng không ít.

Vì thế khi nhìn thấy Bam, Orm nhìn phía sau cô, câu đầu tiên nàng hỏi: "Ra ngoài không dẫn theo vệ sĩ à?"

Bam hiểu ý ngay, giơ bàn tay chỉ vào phía sau: "Không thấy à? Đang âm thầm bảo vệ mình, tốn kém lắm."

"Bảo vệ quốc vương à."

Đã gần một năm không gặp, Bam dang tay cho Orm một cái ôm nhiệt tình, than thở: "Gần đây quý bà chăm sóc cơ thể tốt quá."

"Chứ sao nữa, mỗi ngày hơn mười người giúp việc quản gia hầu hạ, ăn không phải tự động tay, tất nhiên phải tốt."

Bam mọc mấy cục mụn, nhìn mặt Orm, chậc vài tiếng: "Da cũng đẹp, hâm mộ."

Bam tiện thể nghịch ngợm một chút, chọt vai Orm: "Xài cái gì để dưỡng ẩm đó? Bôi ngoài da, hay bôi bên trong?"

Orm cười lớn: "Có thể khống chế cái miệng mình một chút được không!"

Bam cũng cười theo.

"Về một tuần bận gì?"

"Chuyện nhà thôi." Cô thở dài, đặt tay lên vai Orm: "Cậu là người bạn đầu tiên mình gặp, cảm động không?"

"Ôi." Vẻ mặt nàng cảm động: "Muốn khóc."

"Nghe nói cậu nương tựa người giàu, nên vội đến nương tựa cậu nè."

Orm nghe vậy cười.

Bam nói vớ nói vẩn, có đôi khi Orm cũng không bằng. Cô nói đùa, không có một câu thật, cô có thể chê mình xuống lòng đất, cũng có thể khen mình lên tận mây xanh, cái kiểu giặc tổn thất tám trăm, mình tổn hại mười nghìn, Orm cũng không chịu nổi cô.

"Một lát dẫn cậu đi trải nghiệm sự đời, mình nói với Ying rồi, ăn trưa với nhau, được chứ?"

"Được, rất tuyệt, hâm mộ đã lâu, dĩ nhiên là muốn gặp."

Vì thế Orm lại dẫn bạn đến gặp Ying.

Buổi sáng qua đi, nàng gửi một tin nhắn nói dẫn thêm một người bạn, khi Orm và Bam đến phòng ăn riêng, Ying đã ở đó chờ.

Thấy người đến, Ying đứng lên, cô đưa tay nhẹ nhàng bắt tay với Bam: "Xin chào, Ying."

"Bam, bạn Orm."

Đều là người nhà, Orm cũng không câu nệ, chào hỏi xong mọi người ngồi xuống.

Ying mới gọi món, vẫn chưa kịp bưng lên, Orm uống nước, nghĩ đến chuyện Bam nói mua nước hoa, hỏi: "Cậu muốn Libre EDP à?"

Bam kích động, lập tức ngẩng đầu: "Đúng đúng đúng, Libre EDP, mình muốn mình muốn!"

Nàng bật cười, dáng vẻ quý bà: "Kích động gì chứ."

"Mình nghe nói cậu bao hết Libre EDP của tụi mình à?"

Orm kiêu ngạo: "Đúng vậy."

"Ôi ôi ôi." Nói xong Bam giơ tay làm Hoa Lan Chỉ*, cầm lấy khăn lông lau tay: "Orm à, dạo này thế nào?"

*Hoa Lan Chỉ: Hành động xòe bàn tay, các ngón hơi cong lên, ngón giữa chúi xuống, tạo thành hình hoa lan.

Orm liếc Bam.

"Bên thành phố phía Đông có miếng đất, một tỷ, thế nào, có hứng thú không?"

Orm nhập vai ngay: "Được, mỗi tháng vợ mình cho mình hai tỷ tiêu vặt, đang lo không có chỗ tiêu."

Orm ném một ánh mắt cho Ying.

Ying gật đầu: "Ừ, không đủ thì về lấy thêm."

Bam nhướng mày: "Tốt lắm, gần đây mình có xem mấy khoản đầu tư, chúng ta đầu tư chung đi."

Orm giàu có hào phóng: "Ok."

Bam khác với Katty, Katty đùa giỡn một hai câu sẽ bị lộ, vừa nói vừa cười, thậm chí không rõ tiếng. Bam hoàn toàn là nghiêm túc nói bậy, cô còn rất nhập vai, ai biết được khi nào cô sẽ diễn trò, mặt không đỏ tim không đập trực tiếp tiến hành vở kịch.

Quan trọng là còn giống như thật.

Khi phục vụ bưng đồ ăn lên, Bam đang nói về người quản gia không biết điều của nhà mình, hôm nay lại đổ sữa đậu nành lên chiếc váy hơn một triệu của cô.

Phục vụ đặc biệt hoảng sợ, sợ làm đổ nước của món ăn xuống, làm dơ chiếc váy hơn một triệu của cô.

Khóe môi mang nụ cười, Orm bỏ tôm vào bát, vừa bóc vừa nói: "Sau đó thì sao? Sa thải quản gia à?"

Bam lắc đầu: "Bổn tiểu thư rộng lượng, không tính toán với ông ta."

"Cô Vu rộng lượng quá, hơn một triệu đó."

Bam vươn ngón tay, nói chuyện kiểu quái đản: "Là một triệu lẻ tám mươi tám nghìn, một số lẻ cũng không được bỏ bớt."

Nàng cười ha ha, ném tôm đã bóc vỏ vào bát của Ying: "Rồi rồi rồi, số lẻ cũng không được bỏ." Nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Ying, cố tình thì thầm nhưng lại lớn tiếng nói: "Kệ cậu ấy, cậu ấy khá là bệnh."

"Không sao, tụi em trò chuyện đi." Ying cười nói.

Orm hớp một hớp canh, tò mò hỏi Bam: "Cậu ở trường cũng như vầy phải không?"

Bam thở dài thườn thượt: "Không, chán lắm, mình làm nghiên cứu mà, còn làm giảng viên, bên kia không có bạn bè như các cậu nên chán lắm."

Orm cười nhạo: "Thảo nào mở miệng là nói bậy."

"Kìm lâu quá."

"Còn cậu?" Bam tiến đến, khẽ chỉ vào Ying: "Hai người các cậu tính cách khác biệt như vậy, ở nhà thường nói cái gì?"

"Tụi mình à." Nàng bỗng nghịch ngợm, nói: "Tụi mình chỉ lên giường, không nói chuyện."

Ying đang uống nước, ho khụ một tiếng.

Bam cười, cô như bị chòng ghẹo, gắt giọng: "Đồ lưu manh."

Orm còn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn Ying: "Đúng không vợ."

Ying bất lực: "Không phải."

Bam: "Ha ha ha ha ha không phải."

Vì Bam đến, buổi chiều Orm có chuyện làm, kết thúc bữa ăn Ying rời đi, phòng ăn chỉ còn lại Orm và Bam. Hai người họ nói chuyện vớ vẩn hơn một giờ, chủ đề chuyển tới chuyển lui, cuối cùng dừng lại ở hình xăm.

"Ồ." Bam nghe nói Orm muốn xăm, bất ngờ: "Được đó, nếu hôm nào Ying lột quần áo cậu ra muốn hôn cậu, thấy tên viết tắt của mình, cảm động chết luôn, cậu sẽ bị ăn đến khóc luôn."

Orm: "..."

Orm: "Chị em, mình là công."

Vẻ mặt Bam không tin: "Đừng quậy nha Nong Orm, cái danh ngạo kiều thụ của cậu truyền đến đâu đâu rồi, ai mà không biết, đừng chối."

Orm: "..."

Dù sao chưa từng công, Orm nói cũng yếu ớt, đơn giản không nói nữa.

Nàng không biết Ying có cái bệnh gì, rõ ràng chuyện gì cũng nghe theo nàng, duy nhất chuyện này, ngoài miệng nói ừ ừ ừ, lần sau.

Kết quả mỗi lần sau, nàng lại bị làm.

Có hôm Orm nói với Ying: "Ở phía dưới rất, rất thoải mái, chị có muốn thử chút không?"

Ying mừng rỡ: "Thật à?"

"Thiệt đó."

Sau đó nàng lại bị làm.

Đối với chuyện này, Orm thích làm hơn là nói, thích những gì diễn ra tự nhiên, thích ăn ý, không thích giải thích nhiều, cũng không thích xấu hổ. Tuy rằng nàng đùa giỡn đến chuyện người lớn, nhưng nghiêm túc thì vẫn thường ngượng ngùng.

Bam trở về, nàng náo nhiệt với bạn bè vài ngày, cuối cùng chờ đến giao thừa.

Mười hai giờ trưa, Orm đang ở nhà xem tivi, bỗng dưng nàng nhận được những lời thăm hỏi ân cần từ những người bạn thân thiết ở bốn phương tám hướng, vừa chúc tết vừa lì xì, cuối cùng mọi người nhất trí ném địa chỉ tới.

Orm đáp giống nhau: "Biết rồi, không thiếu Libre EDP của cậu."

Trước giờ Orm chưa bao giờ quan tâm đến chuyện thế này, dù sao tốc độ tay của nàng thật sự rất chậm, vé xem hòa nhạc hay gì gì mà cần giành mới có thể có, nàng chưa từng giành được.

Nên khi nàng mua đồ là tùy duyên, có thì có, không có thì thôi, dù sao cũng không giành được. Nhưng lần này là đồ của Ying, nàng chắc chắn phải quan tâm, mười một giờ năm mươi, nàng đã ngồi canh trước máy vi tính.

Đến mười hai giờ, nàng nhanh chóng ra tay giành lấy, nhưng sau khi điên cuồng nhấp chuột, hai chữ "cháy hàng" to bự hiện lên trên trang web.

Tâm trạng Orm rất hớn hở. Điều này chứng tỏ đồ của Ying, thật sự bán rất chạy.

Không giành được nước hoa, Orm lại vào Line, gõ vào ô tìm kiếm ba chữ Libre EDP, bắt đầu xem náo nhiệt.

"Không cướp được! Trời xanh ơi! Lần trước Light Moon cũng không cướp được! Lần này Libre EDP cũng không cướp được! Bực quá!"

"Giành được rồi!!! Giao hàng nhanh quá! Năm nay tết tôi thơm thơm rồi!"

"Chết tiệt tay hơi run, hết rồi sao???"

...

Orm ôm điện thoại ăn đồ ăn vặt nở nụ cười, hơn một giờ đồng hồ đều tiêu tốn trong tin tức về Libre EDP.

Lại qua nửa giờ, trang chính thức của YIAN tung ra thông báo, chúc mọi người năm mới hạnh phúc, chọn ngẫu nhiên năm mươi người đã chia sẻ bài đăng để tặng Libre EDP.

Không được một phút, lượt chia sẻ đã hơn chục nghìn, Orm cũng chia sẻ một cái.

Nàng vừa chia sẻ đã có rất nhiều bình luận.

Bạn một: Bà Ying, đừng giành với dân chúng nữa, kéo tỷ lệ trúng thưởng xuống.

Bạn hai: Quý cô?

Bạn ba: Tiết kiệm cho vợ à?

...

Orm cười cười, chụp màn hình Line lại gửi cho Ying.

Orm: Chị thấy, em có thể trúng không?

Orm suy nghĩ một chút, lại gõ: Cược đi.

Orm: Nếu em trúng.

Orm: Em sẽ vô điều kiện làm cho chị một việc.

Có lẽ Ying đang bận, Orm lại lướt Line, làm đủ cách để tải lại trang của YIAN, hồi lâu sau mới thấy Ying trả lời: Ừ.

Orm nhận được tin nhắn, lại lên  xem, đã hơn hai mươi nghìn lượt chia sẻ, cơ hội xa vời. Chỉ là một niềm vui nhỏ nhỏ mà thôi, Orm nhanh chóng quên mất việc này.

Hôm nay là giao thừa, nàng sẽ về nhà cùng với Ying.

Hôm qua đã lên kế hoạch, đại khái khoảng năm giờ Ying sẽ về đón nàng, Orm nhìn, sắp bốn giờ.

Trong nhà cái gì cũng có, không cần mang gì. Hôm qua Ying đã dọn mọi thứ đặt trong xe, Orm lấy một chiếc vali nhỏ, đem theo vài bộ quần áo và một hộp trang điểm, cuối cùng kéo vali lại.

Điện thoại vang lên vài thông báo từ Line, mấy người bạn chia sẻ bài chia sẻ rút thăm giành giải của nàng, nói là cọ chút may mắn của bà Ying.

Từng người từng người chia sẻ, Line của nàng tăng thêm mười mấy người theo dõi.

Thu thập mọi thứ, nhàn rỗi không việc gì làm, còn hơn mười phút nữa, Ying vẫn chưa về, Orm kéo vali xuống lầu chờ.

Bỗng có một người theo dõi xa lạ, bình luận sự nghi hoặc vào Line của nàng: Vợ của Ying?

Orm ấn vào trả lời: Đúng vậy.

Line của nàng không có nhiều người theo dõi lắm, bốn trăm người hơn phân nửa đều là người quen, giới thiệu vắn tắt của nàng cũng trống trơn.

Bị hỏi như vậy, tâm tư chơi đùa của nàng lại trỗi dậy, sửa lại giới thiệu: Vợ của Ying.

Không lâu sau khi chuẩn bị, người theo dõi của nàng lại tăng thêm một chút, có nhiều bình luận hơn.

Orm nhấp vào, phát hiện người bình luận lại là Ying.

Ying: Chúc em trúng thưởng.

Orm bất ngờ ấn vào tên, thật đúng là chuyển sang Line của Ying, dưới góc trái còn hiển thị đã theo dõi lẫn nhau.

Orm cười, đáp bình luận của Ying.

Orm: Mượn lời chúc của Ying Tổng.

Orm mới trả lời, Ying gọi đến, rất đúng thời gian, vừa đúng năm giờ, Orm đứng dậy kéo vali.

"Làm xong rồi?" Orm mở miệng.

"Ừ, xuống lầu đi."

"Ừ."

Tài xế đã nghỉ, Ying tự lái, Orm đem vali vào cốp sau, mở cửa ghế phụ chui vào.

Ying không lái xe ngay, từ chỗ ngồi phía sau đưa một cái túi cho Orm.

Nàng kinh ngạc: "Cái gì vậy."

"Quà năm mới."

Động não, Orm nghĩ đến rút thăm trúng thưởng trên Line: "Không phải là Libre EDP chứ?"

Ying bật cười với biểu cảm "sao có thể", cúi mắt nhìn món đồ trên tay Orm, ý bảo nàng mở ra.

Orm lấy hộp quà trong túi ra, không có đóng gói dư thừa, nàng mở hộp, một sợi dây chuyền nằm bên trong.

Orm khẩu vô già lan*: "Em còn tưởng là cái gì mà phải mở ngay."

*Khẩu vô già lan: Nói năng không biết suy nghĩ, không biết kiêng dè.

Ying khựng lại: "Không thích sao?"

"Thích."

Ying thở dài sau đó cười, dáng vẻ "biết là em sẽ quên", khoan thai giải thích: "Hai năm trước đi phỏng vấn, tình cờ em bắt gặp một sợi dây chuyền thủ công, lúc đó em rất muốn, chỉ tiếc là không còn sản xuất."

Orm ngạc nhiên, giơ cái hộp lên: "Là cái này?"

Ying gật đầu.

Nàng ôi một tiếng, hãy để nàng nhìn thêm vài lần nữa. Tại sao càng nhìn lại càng thấy đẹp hơn, quá đẹp!

Có một số thứ đẹp không bởi vì hình dạng của nó, mà do thương hiệu.

Orm vẫn còn nhớ rõ thương hiệu của sợi dây chuyền này, vật liệu rất hiếm, nhà thiết kế nổi tiếng, chế tạo thủ công, trên thế giới chỉ có một nghìn sợi, cuối cùng là giá năm trăm nghìn.

Đẹp không? Rất đẹp!

"Thích thích." Orm được phú bà Ying soi sáng mấy tháng, bị một sợi dây chuyền khiến xúc cảnh sinh tình trở về tâm tư khi đó: "Thật là đẹp."

Orm nhích người đến, nhìn Ying: "Đeo lên cho em."

Cô khẽ cười.

"Em nhớ lúc đó nhà thiết kế không sản xuất nữa, sao chị có được?"

"Có lòng là có."

"Là có tiền à?"

Ying không phủ nhận: "Cũng có tiền."

Đeo xong, cô sờ sờ dây chuyền, sờ sờ cằm Orm: "Làm Nong Orm cười."

"Ôi." Orm kinh ngạc, hiếm khi Ying chủ động kêu nhũ danh của nàng.

Không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng, đeo dây chuyền lên, Orm cảm thấy mình đã cao quý hơn vài phần.

Nàng cầm gương soi qua lại, mềm mại dán vào cô, rất thành ý, cũng không cần lấy tay hỗ trợ, cúi người hôn lên mu bàn tay đang đặt trên đùi của Ying.

"Cám ơn vợ."

Cô giơ tay lên xoa đầu nàng, rút tay lại khởi động xe, lại nghe Orm nói: "Chờ chút."

Orm quay đầu lục túi: "Em cũng chuẩn bị quà năm mới cho chị."

"Tuy không đắt tiền như của chị, nhưng nặng hơn của chị." Nàng vừa nói vừa lấy.

Orm lấy ra một cái hộp hình vuông, không đợi Ying đưa tay, trực tiếp mở ra: "Đồng hồ."

"Nhãn hiệu bình thường, giá thấp, nhưng mà, mua bằng mấy tháng tiền lương của em, em tự bỏ tiền túi ra."

Nàng nói là nói thật, mấy tháng nay không tiêu một xu tiền lương, còn tạm ứng tiền thưởng cuối năm đều tích cóp để mua đồng hồ.

Đương nhiên, nàng cũng không chết đói, dù sao nàng vẫn thường tiêu tiền của Ying, tiền tạm ứng cuối năm cũng là ứng từ thẻ của Ying, aha.

Nhưng Orm là được cưng chiều mà kiêu, không chút ngại ngùng, đưa tới: "Xin vui lòng nhận cho."

Đây là lần đầu tiên Ying nhận được quà của Orm, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều về tiền lương trong lời nói của nàng, chỉ lo vui vẻ.

Một chiếc đồng hồ màu trắng bình thường, giá trị còn chưa bằng một phần năm cái Ying đang đeo trên tay, nhưng nhãn hiệu này là do Orm tặng.

Ngay lập tức, Ying thích thú tháo chiếc đồng hồ của mình ra, Orm phối hợp đeo lên cho cô.

Tay của Ying rất đẹp, trong mắt Orm, chiếc đồng hồ này đã được dán nhãn, gọi là nhãn Ying.

Đắt tiền lên ngay.

Trông Ying lúc này, thật sự rất vui, cô nhìn đồng hồ mấy lần, sau đó nhìn vào đôi mắt của Orm, cười ngọt ngào lộ cả lúm đồng tiền.

"Chị rất thích, cám ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro