49-53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần tất nhiên không đủ cho Ying, đợi Orm nghỉ ngơi xong, lại thêm một lần nữa.

Dù sao đang ở nhà, không dám làm càn, mơ mơ màng màng Orm vẫn kịp lấy tay che miệng lại, sau đó có lẽ Ying hiểu được ý nghĩ của nàng, chờ nàng kìm lòng không đậu sẽ tiến lên hôn nàng.

Không giờ, từng tiếng pháo hoa vang lên bên ngoài, qua năm mới, trong sự hạnh phúc còn kèm theo sự ẩm ướt mềm mại, coi như là một kỉ niệm.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Orm thật sự mệt mỏi và buồn ngủ.

Giường ở nhà Orm không lớn, chỉ có một mét năm, tuy họ nằm không chật, nhưng đã quen với chiếc giường hai mét, bỗng như vậy, Orm không quá quen thuộc.

Lặng lẽ đi tắm rửa, ba mẹ ở bên ngoài đã tắt tivi trở về phòng của mình.

Tiếng pháo trong khu nhà dần dần biến mất, Orm nhận ly nước từ Ying uống một hớp, vén chăn lên nằm xuống.

Dang tay đυ.ng phải Ying, Orm miễn cưỡng nhích ra ngoài một chút.

"Orm." Ying bỗng gọi nàng.

Orm hả một tiếng, quay mặt về phía Ying: "Sao vậy?"

"Hôm nay lúc rời công ty, chị dặn dò cấp dưới, buổi chiều cái rút thăm Libre EDP sẽ rút năm mươi mốt người."

Đầu tiên Orm ừ một tiếng, mấy giây sau chợt hiểu ra, mở mắt ra: "Cái gì?"

Cô trầm giọng, nói: "Em nói, nếu em trúng thưởng, em sẽ đồng ý một nguyện vọng của chị."

Nàng cảm thấy hưng phấn: "Chị có nguyện vọng à? Nói nhanh nói nhanh."

Nàng nhích vài cái, nhích đến cạnh Ying, Ying nhân cơ hội đưa tay vòng ra sau gáy Orm, ôm nàng vào lòng.

"Có nguyện vọng." Ying hôn lên trán Orm: "Tối chị muốn ôm em ngủ."

Orm dừng một giây, bị tán tỉnh phát khóc.

Nếu là Orm, nếu muốn điều gì đó, không chừng chính là sờ ngực sờ mông muốn làm công.

So sánh như thế, Orm cảm thấy mình thật là lưu manh.

Ying đã nói đến thế, cái gì quen hay không quen, cái gì chân tay không dang được đều biến thành sự nhảm nhí, lòng nàng rất ngọt ngào, gật đầu đồng ý: "Ừ."

Để không làm Orm khó chịu, Ying cho nàng không gian để điều chỉnh, đợi nàng tìm được tư thế thoải mái nhất, cô vươn tay khoác lên lưng nàng ôm lấy nàng.

"Gối lên như vậy, tay chị không bị tê chứ?" Orm hơi nhấc đầu hỏi.

"Không có." Cô vỗ vỗ đầu Orm: "Ngủ đi."

Một giấc ngủ, Orm thật sự đã ngủ rất say, vòng tay của Ying rất ấm, ấm áp mãi đến rạng sáng.

Nàng dậy trước, phát hiện mình vẫn đang ôm Ying ở tư thế giống như đêm qua, cười cười.

Ngay cả cái thói xấu ngủ thích lộn xộn của nàng Ying cũng trị được.

Nàng nhớ nàng từng thề với bạn bè, lúc đó bị ảo tưởng sức mạnh nặng, nói đời này nàng sẽ không bao giờ ngủ chung với người khác.

Khi đó nàng nghĩ, quá khó để chấp nhận chuyện ngủ chung một giường với người khác, ban đêm đυ.ng phải tay người khác, đáng sợ không?

Xin lỗi.

Không đáng sợ.

Rất thoải mái.

Rất thơm.

Orm chui vào, hôn nhẹ lên nốt ruồi trên xương quai xanh của Ying, lại ngủ thϊếp đi.

Mùng một đầu năm phải dậy sớm, chẳng bao lâu sau, Ying thức dậy, cô rất không nể nang đánh thức Orm, Orm rất buồn ngủ, được hầu hạ mặc quần áo, được bế lên đẩy vào phòng tắm.

Thấy Ying muốn giúp nàng nặn kem đánh răng, rốt cuộc Orm mới chịu vươn tay ngăn lại, nàng dựa đầu vào Ying, buổi sáng giọng nói vẫn hơi khàn.

"Để em làm."

Ying cười đưa bàn chải đánh răng cho nàng.

Orm đánh răng, Ying đứng ở cửa nhìn, nhìn nàng đánh răng, tỉnh táo một chút, nhìn nàng rửa mặt, lại tỉnh táo hơn.

"Sao lúc nào chị cũng duy trì được trạng thái tốt như vậy vậy?" Orm rửa mặt xong, nàng ôm lấy tay Ying hỏi.

Rõ ràng hôm qua ngủ muộn như vậy.

"Tinh thần không tốt sao?"

"Tất nhiên là tốt."

Thời gian buổi sáng trôi qua thật dễ dàng, cơm nước xong lại bị mẹ đuổi xuống lầu.

Đêm giao thừa Orm sẽ không ra khỏi nhà, bạn bè đều biết nên tối qua sẽ không ai hẹn nàng.

Vừa ăn sáng xong, điện thoại của Orm liên tục đổ chuông, chúc năm mới và lì xì chiếm hơn một nửa, còn lại là trong nhóm, mọi người đang thảo luận xem buổi tối nên đi đâu chơi.

Tán gẫu vài câu, Orm thấy có người tag tên nàng, nàng dứt khoát trả lời: Không đi, ở nhà với vợ.

Sau khi quan hệ giữa với Ying tốt lên, Orm thật sự đã ổn định hơn rất nhiều, thời gian rảnh của Ying không nhiều lắm, nếu có thời gian ở nhà buổi tối, Orm thường sẽ không ra ngoài, ở nhà đợi, nếu phải đi ra ngoài nàng cũng sẽ không về quá trễ.

Nàng không ngờ khi đã lập gia đình rồi, chính nàng mới là người hồi tâm.

Bạn một: Dẫn đi chung.

Bạn hai: Chủ đề buổi tối, cám ơn Libre EDP của ba Tả.

Bạn ba: Libre EDP đẹp quá, mẫu mã quá tuyệt.

Bạn bốn: Đúng vậy! Mùi cũng thơm, phải chiêu đãi lại.

Bạn năm: Nhất định phải gặp để cám ơn.

Orm:...

Orm: Rồi rồi.

Orm: Bọn mình đi là được chứ gì.

Vì thế, buổi tối Ying lại bị Orm dẫn đi gặp bạn bè.

Ying có trí nhớ tốt, lần trước đã gặp, hay những người mà Orm đã từng nhắc đến, Ying đều nhớ hết. Khi đến, cô chào hỏi rất suôn sẻ, không mất nhiều thời gian để trở thành người quen, hơn nữa mọi người có ấn tượng với cô rất tốt, hòa mình vào vô cùng tự nhiên.

Không phải đi làm, mọi người chơi đùa ca hát phóng túng, Orm hào hứng bị rót rất nhiều rượu, Ying giúp nàng uống một ít, nàng không để ý lại uống một chút, trên đường về nhà choáng váng vô cùng.

Bắt đầu nói lung tung.

"Ying, có phải em hơi nặng không?"

Ying nắm tay nàng, một vấn đề bất thình lình như vậy, cô không suy nghĩ đã trả lời: "Không."

"Không nặng tại sao chị không cõng em?"

Ying bật cười: "Ừ, chị cõng em."

Orm vui vẻ, nhảy lên lưng Ying, được cô cõng về.

"Ying."

"Sao?"

"Vợ ơi."

"Sao?"

"Cục cưng của em ơi."

"Sao?"

"Ying, tại sao chị lại tên là Ying?"

"Chị chưa bao giờ hỏi ba mẹ."

"Tên của chị rất hay." Nàng thở dài, vùi vào cổ Ying: "Em vẫn chưa có viết thơ đâu, vẫn chưa có cảm hứng, cũng không biết phải viết cái gì."

Nàng ngẩng đầu, suýt chút nữa ngã khỏi người Ying: "Em không có trình độ, a, không viết ra được."

Ying lùi lại mấy bước, đỡ lấy nàng.

"Quá hên, tại sao em lại gặp được một báu vật như chị thế?"

"Em mới là báu vật."

Orm chọc chọc cằm Ying: "Kêu là Nong Orm cục cưng."

"Nong Orm cục cưng."

"Ừ, ngoan lắm."

Một lúc sau: "Ying, hình như em hơi say, bắt đầu nói xàm, tại sao em lại uống nhiều như vậy, về sẽ bị ba mẹ mắng."

"Không đâu."

"Hồi nhỏ ba em uống say về, rất khó giải quyết, còn ói, ba nặng như vậy, lắc từ bên này qua bên kia, mẹ em không hầu hạ được, lại tức giận." Orm ôm cổ Ying: "Chị có giận em không?"

"Không giận."

"Sau này em không uống nhiều như vậy nữa."

Ying ừ, nhỏ giọng hỏi: "Em sợ chị giận à?"

"Sợ, sao mà không sợ." Orm gật đầu, hỏi: "Còn chị? Chị sợ em giận không?"

"Sợ."

"Chị ngoan vậy, sao em giận chị được." Nàng bỗng lớn tiếng: "Em hư lắm."

"Còn biết mình hư."

Orm dở khóc dở cười: "Ying, em chóng mặt lắm."

Đây có lẽ là đầu tiên trong ấn tượng của Orm, lần đầu tiên nàng uống đến choáng như vậy, quanh quẩn giữa biên giới say và không say.

"Tại chị, tại có chị, em mới uống buông thả như vậy."

"Ừ, tại chị."

Orm nấc một cái: "Thả em xuống đây đi, tự em đi."

Nói xong, trước khi Ying hành động, Orm đẩy ra, tuột xuống khỏi lưng Ying.

Dọc theo đường về, Orm luôn nói chuyện, nói đủ thứ chuyện, thấy cây cối hoa lá cũng vẫy tay chào, chào xong lại cảm thấy mình quá ngốc nghếch.

Đêm đã khuya, ba mẹ đã ngủ, cảnh bị mắng trong tưởng tượng của Orm không xuất hiện.

Bị Ying đẩy vào phòng tắm tắm rửa một trận, Orm chiếm lấy chiếc giường đẩy ngã Ying, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn người dưới thân.

Ying đặt tay lên eo nàng, nhìn người dưới ánh đèn mờ, nhìn nàng cong môi, hỏi: "Sao vậy?"

"Vợ à, mình uống thêm một ly đi." Khi nói những lời này, nàng như một con mèo ăn vụng.

Ying sờ đầu Orm: "Ngoan, không uống, mình đi ngủ."

"Không ngủ được."

Nàng đến gần hơn, cũng không biết tỉnh hay là say, lấy mũi cà cà lên cổ Ying, nghe tiếng thở của Ying trở nên nặng nề, nàng cười khúc khích.

Không có gì nhiều, chỉ một nụ hôn nhẹ, Orm ngẩng đầu lên, nàng nhìn Ying mấy giây rồi vươn tay, vô cùng quý trọng nâng khuôn mặt của Ying lên một cách dịu dàng."

Không chờ Ying phản ứng, Orm đã hôn lên.

Một nụ hôn triền triền miên miên, hôn đến Ying thất điên bát đảo.

Chỉ tiếc, Orm hôn xong, người lệch sang một bên, ngủ mất.

Một đêm không mộng mị cho đến khi thức dậy vào ngày hôm sau.

Đầu còn đau, nàng thì vùi trong lòng Ying.

Orm nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sáng sớm nàng không nhịn được cười phá lên.

Ying bị đánh thức, giật mình mở mắt.

"Ying, hôm qua em có làm chuyện gì mất mặt không?"

Ying xoa xoa đầu nàng: "Không có."

Không có cái con khỉ!

Nàng còn nhớ nàng chỉ vào máy bay trên trời, bảo Ying mua lại, san bằng khu đô thị của thành phố A, xây một cái sân bay cho nàng, máy bay đậu ở đó, nàng thích đi đâu thì bay tới đó.

Nàng còn hái cọng cỏ, thấy cọng cỏ đáng yêu, cắm lên đầu mình.

Nàng còn...

Orm sắp khóc.

"Ying, em có nôn không?"

Ying gật đầu: "Có nôn."

Orm sống không còn gì luyến tiếc: "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, ba mẹ ngủ hết, không sao."

Orm gào một tiếng thật dài, nàng lại thề thốt: "Lần sau em mà uống như vậy nữa, em sẽ..."

Nàng chỉ vào Ying: "Chị nói đi, sẽ bị gì, tàn nhẫn vào!"

"Sẽ làm thụ cả đời."

Orm: "..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Ying tại sao chị lại như vậy! Chị không phải là sắt T thật à?"

Ying bị chọc cười, vò đầu nàng: "Giỡn thôi."

Orm có cảm giác, nàng đã làm Ying chạy chệch hướng.

Cô xoa xoa thái dương cho Orm: "Đúng là nên bớt uống rượu lại, sau này nếu em còn uống như vậy, vậy thì..." Cô suy nghĩ: "Nghỉ việc."

Orm sững sờ ngừng lại: "Cái gì vậy?" Nàng cười cười: "Chị không hài lòng về công việc của em à?"

"Không, không có, chỉ hi vọng em là người rảnh rỗi thôi."

Ôi, sếp lớn còn có ước mơ được nuôi vợ à? Rất tuyệt.

"Nhưng em rất thích công việc của mình." Nàng búng tay: "Không mệt, có rất nhiều lúc thú vị còn vui nữa."

"Vậy lấy cái này làm điều kiện, được chứ?"

"Được."

Nàng cọ cọ trong lòng Ying.

Ai nói Ying không biết gì.

Biết quá nhiều, cái gì cũng biết.

Rút thưởng Libre EDP, danh sách được công bố vào mùng hai tết, với tên gọi quà tết muộn, năm mươi người đầu tiên được rút bình thường. Đúng như lời của Ying, quả thật có phần của Orm, thứ năm mươi mốt, YIAN đã đặc biệt thêm một người may mắn.

YIAN không giấu giếm, cũng không sợ bị nói xấu, viết thẳng trên bài đăng.

"Người thứ năm mươi mốt là người may mắn được thêm vào (nhưng thật ra là do đích thân Ying Tổng dặn)."

Năm mươi người tham gia, danh sách không bỏ lỡ ai. Cư dân mạng truyền tai nhau, chẳng bao lâu đã tìm ra người thứ năm mươi mốt, hóa ra là vợ của Ying, điều này làm Line chính thức của YIAN trở nên náo nhiệt, không ai không hài lòng, cung cấp lợi ích thỏa đáng, còn bất ngờ bị ăn cơm chó.

Bài đăng Line mà Orm chia sẻ cũng bị tìm kiếm, bình luận tăng, rút thăm kết thúc vẫn được chia sẻ, lượng người theo dõi Orm và Ying nhanh chóng tăng lên.

Lấy lòng vợ như thế rất hay ho, một giờ sau khi danh sách công bố, hai người lên bảng xếp hạng tìm kiếm.

Có người nói đó là chuyện tình thú giữa Ying Tổng và vợ, có người nói là do công ty cố tình quảng cáo, trên mạng liên tục có những bình luận sôi nổi, tràn ngập các đoạn truyện ngắn về chủ tịch và vợ yêu.

Orm biết tin vì trong nhóm điên cuồng tag nàng, bảo nàng đi xem.

Lúc đó nàng đang ăn dâu tây, vui hớn hở, thấy bình luận nào hài hước còn cho Ying xem thử.

Bảng xếp hạng tìm kiếm nhanh chóng thay đổi, chỉ mấy giờ đã bị chìm xuống, Orm hóng chuyện xong gõ điện thoại của mình một cái, hỏi: "Đây là ý tưởng của ai? Của chị?"

"Không phải, nhưng chị đã đồng ý."

"Công ty của chị quảng cáo ghê gớm đó."

Dù là tết, Ying cũng không được rảnh rỗi, mới mùng hai, ở nhà, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác vang lên.

Ở với ba mẹ thêm một ngày nữa, mùng bốn tết, Ying lại bận rộn.

Orm nghỉ đến mùng bảy, Ying như vậy, nàng lại nhàn rỗi.

Cả hai đều làm việc ở thành phố A, đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.

Ying bận, Orm bắt đầu đi chơi với bạn bè, Bam khai giảng muộn, Katty lại xin nghỉ trở về, tất cả bạn bè biết ăn nói đều được nghỉ, mấy ngày này phải nói là ăn chơi trác táng.

Orm coi như biết kiềm chế, không có Ying ở bên, nói chuyện uống rượu nàng cũng chú ý hơn, lấy thân phận một người đã có gia đình tránh được không ít phiền phức.

Thời gian trôi nhanh, kì nghỉ luôn luôn ngắn ngủi, không bao lâu, tiễn từng đám bạn, ngày toàn dân đi làm cũng đến.

Ngày đầu tiên đi làm, sếp phát lì xì lấy lộc "khởi đầu thuận lợi", số tiền không lớn nhưng khiến mọi người phấn chấn.

Tòa soạn phỏng vấn đại đa số đều là danh nhân ở mọi lĩnh vực, tiếng tăm bình bình, từng phỏng vấn những ông lớn, cũng từng phỏng vấn tầng lớp thấp nhất, phần lớn thời gian đều an phận đưa tin, không phô trương quá mức, được các danh nhân ưa thích.

Orm thích công việc này, đầu tiên là nàng thích nghe các nhà nghệ thuật từ mọi lĩnh vực kể về hành trình phát triển và những điều thú vị họ từng trải, thứ hai là đi công tác cùng nhóm đồng nghiệp, đi khám phá những điều chưa biết.

Thế giới to lớn, thật sự có đủ những điều lạ.

Đợt nghỉ tết chừa lại một số bản thảo để đầu năm viết, mới đi làm, chưa trò chuyện thú vị của năm mới mọi người đã bắt đầu bận rộn.

Cuộc sống trở lại nhịp điệu trước đây, từng ngày trôi qua, mãi đến buổi sáng mùng mười, báo thức nhắc nhở vang lên, nàng mới nhớ ra chiều nay mình có hẹn với thợ xăm.

Hoàn thành công việc của mình, Orm ném một miếng khoai tây chiên vào miệng, cầm lấy một hộp bánh quy, trượt cái ghế đến cạnh Prig Khing.

"Prig Khing yêu dấu."

Prig Khing nhận lấy bánh quy từ Orm: "Gì vậy Orm đại tiểu thư?"

"Chiều tôi có hẹn với thợ xăm của cô, cô có rảnh không? Đi với tôi."

Prig Khing thu nhỏ khung video lại, cho Orm nhìn ghi chú ngoài màn hình: "Giờ, tôi bận quá."

"Ơ kìa, tôi đi một mình hả, tôi cũng không biết đường, dễ tìm không?"

"Thật sự, tìm rất khó."

Ăn của người thì phải làm cho người, miệng Prig Khing còn đang nhai bánh của Orm, vung tay lên: "May rồi, nếu không thì tôi giới thiệu một người bạn dẫn cô đi, cô ấy đã từng xăm ở đó, mấy hôm trước nói xế chiều hôm nay đi dặm màu xăm, có thể dẫn cô đi, cũng là một người thú vị, rất biết ăn nói, lải nhải vào tai cô, nghe sẽ hết đau liền."

"Được đó."

Prig Khing cười cười, hỏi: "Muốn thật à?"

"Muốn."

"Cô ấy bán mặt nạ mắt."

"..."

"Nghe tôi nói trước đã, ha ha ha, cô ấy đúng là biết ăn nói thiệt, tôi không dụ cô, chỉ là hở ra một tí sẽ chào hàng mặt nạ mắt cho cô."

"Bán mặt nạ mắt tất nhiên biết ăn nói."

"Cô tự xem đi, dù sao là hai người đi chung, nếu muốn thì tôi nói với cô ấy một tiếng."

Orm suy nghĩ một lúc: "Được rồi, ai cũng làm việc, đi một mình tôi sợ lắm, mặt nạ thì mặt nạ, cùng lắm thì tôi mua một hộp."

Việc này đã quyết định như thế, Orm lại trượt về tiếp tục công việc.

Orm không định nghỉ trưa, làm việc của mình xong sớm, buổi chiều xin sếp nghỉ.

Xuống lầu báo địa chỉ cho tài xế, Prig Khing gửi tin nhắn đến, nói đã cho người bạn địa chỉ, lát nữa sẽ ở tầng trệt chờ nàng.

Orm cám ơn, xem tên Line do Prig Khing gửi đến, do dự hồi lâu nàng mở ra nhìn tường nhà, thấy toàn bộ là mặt nạ mắt, nàng tắt điện thoại, chọn không thêm bạn.

Xe chạy được nửa tiếng thì đến địa điểm, Orm cám ơn tài xế rồi xuống xe, nàng mở ra hình Prig Khing gửi đến, đang muốn tìm người bạn kia là ai thì đột nhiên một người đã lâu chưa gặp xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người nhìn nhau, bắt chuyện nhất định là phải bắt, Orm cất điện thoại đi tới.

"Ling Ling, thật là trùng hợp."

"Trùng hợp quá, sao tự nhiên lại đến đây?"

"Chờ một người bạn."

"Tôi cũng chờ bạn."

Đúng là trùng hợp, hai người chờ bạn ở cùng một địa điểm, cùng một cửa hàng, dưới cùng một bảng hiệu.

Orm bỗng cảm thấy xấu hổ, xe nhà nàng còn đậu bên lề đường, Orm không biết nhìn đi đâu, nghĩ thầm, nếu không thì nói chuyện gì đó?

Hình như cũng không có gì để nói, bỏ đi.

Đứng chờ năm phút, Orm cầm điện thoại lên nhắn tin cho Prig Khing.

Orm: Cô có chắc là bạn cô đến rồi chưa?

Prig Khing không trả lời, Orm tiếp tục chờ.

Lại đợi thêm mấy phút, đầu óc Orm bất chợt lóe lên một suy đoán táo bạo, nàng mở điện thoại, mở hình người bạn mà Prig Khing gửi, quay sang hỏi Ling Ling: "Bạn cô là người này?"

Ling Ling sửng sốt: "Đúng, đúng rồi."

Hai người nhìn nhau, hiểu ngay, đồng loạt bấm điện thoại.

Không lâu sau Prig Khing cũng trả lời tin nhắn của Orm, không đến một phút, Orm đã hiểu đại khái toàn bộ câu chuyện.

Rất đơn giản, người bạn của Prig Khing bận việc đột xuất, bảo Ling Ling ở gần đó đi với nàng đến tiệm xăm, Ling Ling không hiểu ý của người bạn, tưởng rằng người bạn đã hẹn ngày, muốn Ling Ling cùng đi dặm màu.

Orm mở địa chỉ Prig Khing đã gửi, quan sát hồi lâu, nàng rất khẳng định với bản lãnh của mình sẽ không tìm được tiệm xăm kia.

Nàng ho khụ khụ, đến cũng đến rồi, nàng cười với Ling Ling, hỏi: "Việc này, dẫn tôi đi?"

"Ừ."

Nghĩ đến cũng mấy tháng không gặp, nếu đã nhờ cậy Ling Ling dẫn đường, Orm tất nhiên cũng lịch sự hơn.

Ling Ling dẫn nàng vào tòa nhà, vào thang máy, chờ xung quanh yên tĩnh hơn, nàng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, hỏi: "Đi làm chưa?"

"Đi làm rồi, hôm nay đang quảng cáo ở gần đây, tôi đã bán hết phần của mình nên tan ca sớm."

"Mặt nạ mắt?" Orm tò mò.

Ling Ling bật cười: "Không phải, là phiếu giảm giá có hạn, tôi bán hàng cho một công ty thiết bị điện."

"Cũng tốt."

"Nghe cậu ấy nói hơi đau một tí, cô sợ đau không?"

Orm nuốt nước bọt, trả lời qua loa: "Không sợ."

"Ừ."

Hai người không nói nữa, Orm ngẩng đầu nhìn số trong thang máy, mơ hồ hơi xấu hổ.

Thật sự rất khó tìm được nơi này, thảo nảo nàng xem bản đồ cả buổi cũng không hiểu, cứ tưởng là tòa nhà vừa vào, kết quả Ling Ling dẫn nàng đi qua khu nhà sau tòa nhà, nếu không phải được người quen giới thiệu, người đi chung còn là Ling Ling, Orm thật cảm thấy mình sắp bị bán.

Không bao lâu, cửa tiệm huyền thoại đã đến.

Vì xăm hình mà nàng trở nên phấn khích và căng thẳng, nàng không biết, nàng và Ling Ling đi vào không lâu, vị tài xế thân thương của nàng đã chụp một bức ảnh của nàng và Ling Ling, gửi cho tài xế của Ying.

Tài xế của Orm do tài xế của Ying giới thiệu, mà tài xế của Ying đã làm cho Ying lâu như vậy, đương nhiên sẽ biết một chút tin đồn về Ling Ling, vì thế ban đầu khi giới thiệu công việc, anh ta đã nói như nói đùa với tài xế của Orm, sau này nếu Orm một mình gặp ai, đặc biệt là Ling Ling, "nhất định" phải nói cho anh ta biết!

Hôm nay không chỉ là một ngày trùng hợp bình thường, tài xế của Ying buồn chán ngồi trên xe, nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại, vừa mở ra xem ảnh, Ying lên xe.

Thế nên bức ảnh này, bị Ying thấy được.

Ying thấy ảnh, bầu không khí trong xe bỗng thay đổi, kiểu bắt gặp này chẳng khác nào là chuyện bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ, sợ đến mức thiếu chút nữa khiến tim tài xế ngừng đập.

Ying không nói gì, chỉ duỗi tay từ phía sau, tài xế lập tức đưa điện thoại.

Lie Lie cũng lên xe, Lie Lie liếc nhìn, lẳng lặng liếc nhau với tài xế.

Trên tay Ying, hình ảnh Orm và Ling Ling nói chuyện với nhau thật vui, Orm và Ling Ling nhìn nhau cười, Orm và Ling Ling sóng vai bước vào tòa nhà, toàn bộ đều ánh vào đôi mắt cô.

Ying xem xong, chỉ hỏi một câu: "Trong tòa nhà này có gì?"

Lie Lie ngồi phía trước hoảng sợ, dựa vào trí nhớ của bản thân, cô lập tức nói: "Là một trung tâm mua sắm nhỏ, có cửa hàng quần áo, tiệm cà phê, còn có một rạp chiếu phim nhỏ." Lie Lie suy nghĩ một chút, vẫn thành thật khai báo: "Mấy tầng trên cùng là khách sạn."

Ying không có biểu cảm gì, trả lại điện thoại cho tài xế, giọng điệu bình thản, hỏi: "Ảnh chụp khi nào?"

Tài xế: "Mới vừa rồi."

Cô thản nhiên: "Gửi ảnh cho tôi."

Tài xế đáp "vâng" một tiếng.

Ying ở phía sau không có dặn dò gì, Lie Lie thấy vậy báo địa chỉ cho tài xế, xe rốt cuộc cũng khởi động.

Trong xe cực kì yên tĩnh, tài xế không dám nói lời nào, Lie Lie cũng không dám mở miệng, hai người liên tục nhìn nhau, bầu không khí rất quái dị.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lại chợt mở mắt, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Orm.

Bên kia nhanh chóng nghe máy, cô vẫn dùng giọng điệu như thường, trầm giọng hỏi: "Ở đâu? Đang làm việc à?"

Orm hoàn toàn không suy nghĩ, trả lời: "Đúng rồi, sao vậy?"

Không ai nghe thấy cô khẽ thở dài: "Tối nay muốn ăn cơm với nhau không?"

"Không được, em hơi bận." Orm ở đầu kia cười cười.

"Ừ."

Cúp điện thoại, cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, điện thoại và ghế va chạm phát ra tiếng động khó chịu.

Cô tháo kính, mệt mỏi nhéo nhéo mũi.

Ba chữ "OLY" đơn giản, Orm chỉ mất hơn một giờ cho chuyến đi này, chữ không lớn, thợ xăm lại thiết kế một họa tiết nhỏ, trông rất tinh xảo.

Eo lưng của Orm rất đẹp, chữ xăm vào chỗ giao giữa eo và mông, hơi lệch sang trái, bình thường chỉ cần vén áo lên là có thể nhìn thấy, vô cùng gợi cảm.

Nàng rất hài lòng, nhưng hơi đau, phải đổ mồ hôi chịu đựng.

Lúc nàng ra khỏi phòng, không ngờ Ling Ling vẫn còn ở đây, Ling Ling không có chuyện gì khác nhưng quen biết với nhân viên trong tiệm, nói chuyện phiếm ở ngoài hơn một giờ, cười đùa toe toét.

"Cô không đi à." Orm mặc áo khoác hỏi.

"Chưa đâu."

Để tránh tị hiềm sau hôn nhân, đã rất lâu Orm không cùng Ling Ling tán gẫu, hai người cách xa nhau, ăn nói khách sáo.

Bạn bè một khi đã không còn thân nhau, những ưu điểm ẩn dưới tính cách của họ cũng rất dễ đi vào quên lãng. Ling Ling trông có vẻ yếu đuối, thật ra bản chất vẫn rất kiêu ngạo, trò chuyện nhiều sẽ thấy rất thú vị, biết vui đùa biết tiếp đề tài, các câu chuyện cũng không hề nhàm chán. Trên đường về, có lẽ là sợ tẻ nhạt, hoặc có lẽ mới trò chuyện vui vẻ với bạn bè, Ling Ling nói khá nhiều, tâm trạng có vẻ rất thoải mái.

Tất nhiên, Orm không có ý thích lại, nhưng vẫn đánh giá cao. Orm từng đánh giá cao rất nhiều người, một trong số đó là một đàn chị đại học, cho đến hôm nay, mỗi khi nhắc đến đàn chị nàng vẫn khen ngợi tràn đầy, cũng mong đàn chị có được một bến đỗ hạnh phúc.

Ling Ling là người mà Orm mong có một bến đỗ hạnh phúc, hơn nữa với gia cảnh của Ling Ling, Orm cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Ra khỏi tiệm xăm, nàng hỏi địa chỉ, tiện đường đưa Ling Ling về nhà.

Orm vốn rất hào phóng, trong lòng không lo lắng cũng không nghĩ gì.

Xuống xe không bao lâu, Ling Ling gửi tin nhắn Line đến.

Ling Ling: Đến nhà rồi.

Ling Ling: Mấy ngày tới tắm rửa phải cẩn thận.

Orm: Ừ.

Orm: Cám ơn.

Orm trả lời hai câu rồi cất điện thoại, buổi trưa không nghỉ trưa, hiện giờ hơi buồn ngủ, tài xế lái ổn định, nàng không quan tâm đến cơn đói, phút chốc đã ngủ mất.

Orm nhắm mắt lại, tài xế nhìn nàng qua kính chiếu hậu.

Đèn đỏ hơn chục giây, tài xế lấy điện thoại nhắn cho người vừa hỏi hành trình.

Tài xế: Cô Orm đã đưa Ling Ling về nhà.

Tài xế phấn khích, đây coi như là chuyện thị phi của nhà giàu, sống lâu như vậy nhưng chưa từng gặp chuyện thế này, hôm nay bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo hành trình của Orm, khiến tài xế kích động không thôi.

Người thứ ba trông cũng tạm được, nhưng khoảng cách giữa cô Orm và người thứ ba quá xa xôi, nói chuyện khách khí, vô nghĩa. Nhưng tài xế nghĩ đó là diễn cho người khác xem!

Dĩ nhiên, tài xế cũng chỉ đoán mò, trong điện thoại tất nhiên là thấy gì nói đó, không hề nói mò.

Một bên khác, một giờ sau Ying mới biết được tin này.

Một giờ trước, đàn em Ratee đến thăm, hai người sẽ hợp tác trong thời gian tới.

Trước đây đã gặp mặt vài lần, Ratee là người hâm mộ của Ying, trò chuyện cũng quen thuộc hơn.

Ratee mang theo giám đốc bộ phận đến, thảo luận về yêu cầu và kế hoạch tiếp theo, người phụ trách bên Ying phát biểu ý kiến, Ying không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh uống trà và lắng nghe.

Ratee không nói gì, cũng uống trà vừa nghe vừa nhìn Ying.

Việc hợp tác bây giờ vẫn là kế hoạch bằng miệng, trò chuyện không quá nghiêm túc, thỉnh thoảng Ratee sẽ chen vào chọn ra chuyện thú vị để chọc cười mọi người, không khí rất thoải mái.

Máy tính xách tay của Ying ở ngay bên cạnh, Lie Lie ngồi một bên, khi nghe được chuyện quan trọng sẽ lập tức gõ vào.

Trò chuyện một hồi, những khái niệm mờ nhạt của hai bên hiện ra, kết thúc một phần, Ratee đột nhiên hỏi: "Nong Orm là Orm à?"

Khi Ratee hỏi điều này, Ying đang lật xem tài liệu Lie Lie mới in ra, từ trước đến nay Ying luôn nhạy cảm với Orm, vì vậy cô sững sờ ngẩng đầu, theo bản năng phát ra tiếng: "Hả?"

Trạng thái bỗng nhiên trở nên mềm mỏng của Ying bị Ratee bắt gặp, Ratee ngừng một chút, cười dùng cằm chỉ vào máy tính của Ying.

Ying quay đầu lại, cô dừng lại, sau đó đưa tay chậm rãi đóng máy tính lại.

Trên màn hình máy tính của Ying có một câu ghi chú, ghi chú viết chuyện cần phải làm, mục đầu tiên rất rõ ràng, cũng rất không phù hợp với chủ đề công việc, viết là:

"Làm Nong Orm thích mình."

Ying vẫn vậy, không chút ngượng ngùng khi bị phát hiện bí mật nho nhỏ, tài liệu nên xem thì vẫn xem, chi tiết cần thay đổi thì vẫn thay đổi.

Chuyện này cơ bản đã được quyết định, giám đốc và người phụ trách không còn việc gì, Ratee muốn ở lại trò chuyện thêm vài câu với Ying, cô vẫy tay chào tạm biệt mấy người kia.

Phòng làm việc chỉ còn lại Ying và Ratee.

Ying châm một tách trà cho Ratee, nghe Ratee xa vời nói: "Năm trước em đã gặp Orm một lần, một lần phỏng vấn."

"Tôi biết, em ấy về có nói, còn khen em."

"Khen em?" Ratee hỏi: "Khen gì em?"

"Khen kiểu bình thường mọi người hay khen."

"Ví dụ?"

Ying cúi đầu xem tài liệu: "Quên rồi."

"Đàn chị nhỏ mọn thế, còn không muốn nói."

Cô bất đắc dĩ cười nói: "Nói em lịch sự nhã nhặn, biết trước biết sau, dịu dàng hào phóng, thú vị."

Ratee tiến lại gần, dò xét hỏi: "Đàn chị, em có thể nhiều chuyện một câu không? Cái làm Nong Orm thích mình là có ý gì?"

Ying không muốn nói nhiều: "Không có ý gì."

"Hình như em có từng nghe nói, chuyện tại sao hai người lại kết hôn."

Ying ngước mắt nhìn Ratee.

"Không không. Em không có ý gì cả, em chỉ quan tâm thôi." Ratee lại nhích đến: "Đàn chị, nếu không chị nói thử với em?"

Ying đưa tầm nhìn đặt lên tài liệu: "Muốn tôi nói cái gì?"

"Chị nghĩ Orm không thích chị?"

"Chuyện đó viết vào năm ngoái." Ying hờ hững đáp.

"Em không nghĩ là chị không có thói quen chỉnh sửa ghi chú." Ratee nhỏ giọng lại: "Nói thử đi? Em có thể cho một số lời khuyên."

Ying lại ngước nhìn Ratee. Gặp chuyện về Orm, đầu óc Ying trở nên rối ren, nghe Ratee nói có thể giúp được, lại nghĩ đến chuyện Orm gặp Ling Ling Kwong vào hôm nay, nhấp một ngụm trà, rốt cuộc mở miệng: "Nói cái gì?"

Ratee không giống Ying, Ratee muốn thành công trên thương trường, và trong tình yêu Ratee cũng muốn vui vẻ yêu. Công việc Ratee không bằng Ying, nhưng về mặt này, Ratee có rất nhiều ý tưởng xấu xa.

Ratee nắm quyền chủ động: "Chị nghĩ là Orm không thích chị?"

Ying lắc đầu, tâm lý thả lỏng: "Không biết, có lúc thấy thích, có lúc thấy không thích."

Ratee à một tiếng thật dài.

"Tại sao lại cảm thấy không thích?"

"Em ấy là người khá cam chịu số phận, tôi luôn cảm thấy, bởi vì đã kết hôn với tôi nên em ấy mới bằng lòng gần gũi với tôi, hơn nữa..." Ying suy nghĩ một chút, lại nhấp một ngụm trà: "Tôi không có gì tốt để em ấy thích."

Ratee cảm thấy thật kinh khủng.

Ying nói gì?!

Ying nói không mình có gì tốt để Orm thích???

Ratee cười phá lên, tổng kết: "Chị nghĩ là, cô ấy chịu ở cạnh chị là vì hai người đã kết hôn, chị nghĩ cô ấy không thích chị, nhưng mà đôi lúc biểu hiện của cô ấy lại có vẻ không phải qua quít, nên chị lại cảm thấy cô ấy thích chị?"

Ying nhìn Ratee một lúc: "Ừ."

"Chị hỏi thử cô ấy đi."

"Hỏi rồi." Ying thở dài.

"Cô ấy nói thế nào?"

"Em ấy cười."

"Cái gì? Cười? Ý là gì?"

"Tôi không biết."

Ratee đã hiểu đại khái, cô nghĩ, khi đó bị Orm cười, có lẽ Ying không còn cam đảm để tiếp tục hỏi.

Tâm trạng của Ying đối với chuyện tình cảm thật sự kì lạ hiếm thấy, sự tò mò từ trong bản chất của Ratee lại được khơi thêm vài phần.

Đúng lúc này Lie Lie bước vào. Mở cửa ra, Lie Lie phát hiện Ratee vẫn còn ở đây, cười gượng rời phòng làm việc lại bị Ying gọi lại.

Ying biết, Lie Lie đến nói về chuyện của Orm.

Đã nói đến mức này, cô cũng không muốn giấu Ratee, sau khi Lie Lie cập nhật động thái của Orm và Ling Ling, Ratee nhịn không được tò mò: "Ling Ling là?"

"Lúc trước Orm từng thích cô ấy." Ying thành thật thú nhận.

"Giờ thế nào? Còn thích?"

"Tôi không biết."

Ratee lại hiểu, cô ngẩng đầu nhìn Lie Lie, nở nụ cười, cúi đầu nhìn Ying, lại cười: "Đàn chị, em có một cách."

...

Khi Ying về đến nhà, Orm đã ngủ quên trên sô pha phòng khách với cái điều khiển từ xa trên tay.

Tivi đang phát quảng cáo, Ying đi qua tắt tivi, lại bước tới cạnh Orm, quỳ xuống xem một lúc, đưa tay trêu chọc lông mi của Orm.

Muốn đánh thức Orm, Ying chọc xong lông mi lại chọc cằm, cuối cùng gãi ngứa vài cái ở cổ, Orm ưm mấy tiếng mới mở mắt ra.

Tỉnh dậy, mặt mày Orm nhăn lại, tay nàng ngăn lại, nắm lấy tay Ying.

"Chị về rồi."

Ying sờ sờ đầu Orm, cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu: "Ừ."

"Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ."

Nàng vươn vai: "Mười giờ rồi à, em vẫn chưa tắm nữa."

"Đi tắm đi." Ying kéo nàng đứng dậy.

Orm mang dép ngồi dậy, đi mấy bước lại quay đầu, ôm lấy vai Ying, nhướng mày hỏi: "Mấy hôm nay vợ em mệt không? Có muốn em phục vụ chị không?"

Cô Orm nắm nắm tay trong không trung mấy lần.

"Ừ." Ying không từ chối, lại hỏi: "Hôm nay tâm trạng rất vui nhỉ."

Nàng ôm lấy eo cô: "Đúng vậy!"

"Có chuyện vui?"

"Không, tâm trạng vui bình thường thôi."

"Hôm nay làm gì?"

"Không làm gì, chỉ đi làm như mọi khi thôi."

Ying gật gật đầu, Orm sờ sờ cằm Ying, thả cô ra: "Được rồi, em đi tắm trước đây."

Mới nhấc chân định đi, nhưng tay lại bị kéo, Orm quay đầu, khó hiểu nhìn Ying: "Sao vậy?"

Ying nghiêng đầu cười nhìn Orm: "Hôm trước ở nhà mẹ em đã nói gì, có nhớ không?"

Orm nheo mắt suy nghĩ một lúc: "À, tắm chung à."

Ying chớp mắt.

Orm bước trở về, dùng vai huých nhẹ vào Ying, mập mờ nói: "Ít bữa đi, hôm nay muộn quá." Nàng lại đến gần hơn: "Còn có rất nhiều thời gian, tiểu nhân sẽ hầu hạ Ying Tổng thật tốt, được không?"

Hình xăm phải giữ hơn nửa tháng mới khô được, tắm chung coi như xong.

Ngày lễ đầu tiên sau nửa tháng nữa là valentine trắng, đến lúc đó sẽ lấy hình xăm như một món quà tạo bất ngờ cho Ying.

Rất tuyệt.

Suy nghĩ, lòng nàng lại cảm thấy vui hơn, nàng rất thích hình xăm hôm nay, nàng nghĩ nếu nhìn thấy, nhất định Ying cũng sẽ thích.

Nàng đi lên lầu, Ying đi theo ở phía sau, đi được một nửa, Orm chợt nghĩ đến một việc, xoay người nhìn Ying.

"Đúng rồi." Orm đứng ngay ngắn, tay để sau lưng, ngọt ngào cười với Ying: "Em có chuyện muốn báo cáo."

Ying ngước lên nhìn Orm: "Chuyện gì?"

"Hôm nay em gặp Ling Ling, tại..." Nàng thè lưỡi, lại suy nghĩ: "Tại có việc cần, nhờ cô ấy giúp, còn đưa cô ấy về nhà nữa."

"Ban đầu Prig Khing đã nhờ một người bạn khác đến, cuối cùng người bạn đó không rảnh, Ling Ling đến thay, mãi sau em mới biết." Giải thích, nàng không nhịn được bước xuống một bước, đứng gần Ying hơn: "Chị không để bụng chứ?"

Ying cười, nụ cười từ tận đáy lòng, thở phào một cái, dịu dàng nhìn Orm: "Không để bụng."

Dù sao đã từng phục vụ, cô Orm mát xa lưng càng ngày càng thông thạo, nàng còn tìm ra lực Ying thích, làm Ying cảm thấy rất thoải mái.

Tuy Orm luôn ở vị trí thụ, nhưng bản thân luôn nàng rất công, hôm nay không dùng tinh dầu, nàng xoa bóp trên lưng Ying một lúc, lại bắt đầu sờ soạng không chịu an phận.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Ying bỗng mở ra, nhanh chóng cảm nhận được Orm đang nằm trên người cô, nhưng hôm nay Orm không có ý đùa giỡn với Ying, người nàng có hình xăm, nếu bị Ying phát hiện sẽ không hay.

Hôn vài cái, lăn một vòng, nàng lăn qua một bên, đi ngủ.

Trêu chọc xong Orm sẽ bỏ chạy, đây không phải lần đầu tiên Ying gặp chuyện như vậy, thấy nàng không có hứng thú, Ying cũng không ép, đưa tay kéo, kéo Orm vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Ying đi công tác.

Công tác nửa tháng, biết chuyện Orm chỉ biết cười khổ, cảm thấy ông Trời cũng đang phối hợp với nàng.

Ying đi công tác được một tuần, cuộc sống của Orm càng ngày càng chán,. Tháng này không có buổi phỏng vấn nào đặc biệt, toàn làm việc tại tòa soạn, mỗi ngày hai điểm một đường, nhiều hơn cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm với bạn bè.

Buổi tối về nhà, khi nào rảnh Ying sẽ gọi điện thoại tâm sự, không rảnh nàng sẽ tự lấy máy tính bảng xem tivi.

Ying đi công tác ngày thứ mười, Orm mới biết được, Ying đi cùng với Ratee.

Biết được chuyện này là khi Orm vô tình lướt đến Line của Ratee.

Theo dòng thời gian, vào mười ngày trước, Ratee đăng ảnh vé máy bay đến đảo F, Orm suy nghĩ, hình như Ying cũng đến đảo F vào hôm đó.

Sau đó kiểm tra, cùng một chuyến bay.

Chín ngày trước: "Thời tiết ở đây thật sự rất đẹp, cho các bạn xem bầu trời và biển cả, thật tuyệt."

Tám ngày trước: "Hôm nay ăn một con tôm hùm to."

Bảy ngày trước: "Ngốc nghếch đến hài hước."

Sáu ngày trước: "Đổi chỗ rồi, đi tỉnh R, đang ở sân bay."

Tất cả các bài đăng đều kèm theo hình ảnh.

Orm phóng to hình ảnh, phóng to lần nữa, chậc một tiếng, trong ảnh Ying đang nói chuyện với Lie Lie ở bên cạnh.

Orm tiếp tục lướt.

Năm ngày trước: "Cùng viết với đàn chị, đẹp chứ?"

Orm mở lên, Ratee nửa chữ, Ying nửa chữ, trong hình còn có một logo lớn của nhà sản xuất hợp tác, cho dù yếu tố quảng cáo vô cùng rõ, nhưng Orm vẫn không tránh được cảm giác chua chua.

Hừ.

Có người như Ratee ở bên cạnh, có lẽ Ying cũng sẽ thấy thú vị.

A! Ghen tị muốn chết!

Orm trở mình, nằm lỳ trên giường.

Nàng cũng muốn đi.

Bốn ngày trước: "Đàn chị vẫn rất lợi hại, biến điều không thể thành có thể, hôm nay không có ảnh, hôm nay là một ngày nhắm mắt làm ngơ, sẽ mãi là người hâm mộ bé nhỏ của Ying."

Orm lại tỏ thái độ trong lòng, tay trượt suýt chút nữa đã ấn thích bài đăng.

Nàng sợ hết hồn, lập tức đổi tay trái tiếp tục lướt.

Ba ngày trước: "Cảnh đêm."

Orm phóng to hình ảnh, quét qua mọi thứ có thể thấy được trong phòng, lại chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, tăng độ sáng màn hình lên nhìn vài giây, hạ độ sáng màn hình xuống nhìn vài giây.

Dáng vẻ tỉ mỉ nghiêm túc, như thể đang bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ.

Tất nhiên, nàng không phát hiện điều gì cả.

Hai ngày trước: "Pháo hoa."

Orm vẫn phóng to, không có bóng dáng của Ying.

Hôm qua: "Lần đầu tiên coi công việc như một kỳ nghỉ."

Hình ảnh là một bông hoa, ảnh trên mạng, không có gì bất thường.

Đây là bài đăng cuối cùng, Orm định thoát ra sau khi xem xong, nhưng thần xui quỷ khiến, nàng tải lại trang, kết quả nàng nhìn thấy một bài vừa được đăng.

"Bóc tôm cho đàn chị."

Trước bài đăng này, chỉ cảm thấy hơi chua, trong lòng có một chút không vui, một chút ghen tị, bài đăng này, Orm hoàn toàn bùng nổ.

Bóc tôm?

Bóc tôm!

Nàng rời khỏi giao diện Line, trực tiếp gọi điện thoại cho Ying.

Đổ chuông mười tiếng, cuộc gọi mới được nhận, Orm không hỏi han, giọng nói rất không vui, hỏi thẳng: "Chị với Ratee đang ăn?"

Ying trả lời rất nhanh: "Ừ, sao vậy?"

"Cô ấy bóc tôm cho chị?"

Ying bật cười: "Không có."

Orm ngồi xuống giường: "Em thấy Line của cô ấy, cô ấy nói bóc tôm cho chị."

"Em ấy đùa thôi, em ấy tự ăn, chị không ăn."

Nàng bĩu môi: "Cô ấy biết chuyện em bóc tôm cho chị?"

"Biết."

"Chị nói cho cô ấy?" Liếʍ liếʍ môi, nàng hỏi.

Ying dừng lại một chút: "Ừ."

Orm bỗng tức ngực thở dốc, có điều gì đó không biết tên đang dâng lên từ đáy lòng, cả người nàng nóng bừng.

Lúc này nàng đang quỳ gối trên giường, chống nạnh.

Trong lòng nàng rất khó chịu.

"Hai người mấy ngày nay đều đi chung nhau sao?" Orm yếu ớt hỏi.

"Ừ, công tác."

"Hai người cùng đi xem pháo hoa?" Nàng lại bĩu môi.

Bên kia dừng hai giây: "Xem, không chỉ có hai người bọn chị."

"Tôm hùm cũng đi ăn chung?"

"Ăn với đối tác."

Orm gãi đầu, thốt ra một câu hỏi: "Hai người... sẽ không ở chung một phòng chứ?"

"Không có, chị tự ngủ."

"Ồ."

Nàng rũ xuống, ngã xuống giường, làm nũng: "Chừng nào chị về?"

"Ngày mười ba."

Nàng ừ một tiếng, Ying vẫn đang dùng cơm, Orm không quấy rầy nữa, nói câu chị ăn đi rồi cúp điện thoại.

Cúp điện thoại rồi, Orm bỗng rơi xuống vực sâu, cái vực sâu này gọi là phủ định bản thân, chỉ có một mình nàng trong vực sâu.

Nàng tắt đèn trần, vặn nhỏ đèn bàn, cứ nằm như vậy.

Cho dù Ying có nói như vậy, Orm vẫn để ý.

Nàng dẩu miệng nghĩ lại đối thoại vừa rồi với Ying, nhớ lại Line của Ratee mấy hôm nay, cuối cùng nàng bật dậy từ trên giường.

Mở Line lên, nàng tìm từ trên xuống dưới, tìm được Bam, người bạn thân đã trò chuyện gần đây nhất, gửi Line của Ratee qua.

Orm: Cậu xem cô gái này thử.

Orm: Xem xong cho mình cảm nhận.

Gần đây Bam rất rỗi rảnh, Orm gửi qua không được mười giây đã nhận được câu ok từ Bam.

Để không phải chờ đợi là đau khổ, Orm vào Line của Ratee, thay vì xem những bài đăng nàng trực tiếp vào thư viện ảnh, ngoài những bức ảnh gần đây nhất, còn có rất nhiều hình ảnh hằng ngày.

Ratee là một người rất thích ghi lại cuộc sống, sống rất lạc quan và yêu đời, đặc biệt biết cảm nhận, tất cả ảnh đều do Ratee tự chụp, không có ảnh tự sướиɠ, chụp rất tốt, nội dung truyền tải của bức ảnh cũng rất tuyệt.

Có lẽ Ratee rất hấp dẫn, phải mất một thời gian dài Bam mới trả lời lại Orm.

Bam: Xem xong rồi.

Orm: Cậu xem lâu như vậy?

Bam: Ha ha ha ha ha ha cũng thường thôi.

Bam: Bốn mươi phút à, đúng là hơi lâu.

Orm: Tiến sĩ Vu, thế nào?

Bam: Line của Ratee đúng là rất thú vị.

Bam: Cô ấy thích Ying nhà cậu.

Bam: Hâm mộ cuồng nhiệt.

Bam: Mình thật sự hâm mộ Ratee.

Bam: Một người rất thú vị.

Orm: Thân thiết đến mức gọi là Ratee luôn à?

Bam: Ha ha ha ha ha ha.

Bam: Trong bình luận cô ấy cũng tự xưng là Ratee mà.

Bam: Mình cũng kêu theo.

Orm: Cậu xem Line mấy ngày nay của cô ấy.

Bam: Ồ!!!

Bam: Dạo này cô ấy đi chung với Ying à!

Bam: Bây giờ cậu đang sợ lắm phải không!

Bam: Có phải không!

Orm:...

Orm suy sụp tinh thần nằm lỳ trên giường, rống lên trong lòng, đúng!

Orm: Đùa gì vậy.

Orm: Cũng không có.

Bam: Có thì có đi.

Bam: Thừa nhận đi.

Bam: Wow.

Bam: Ratee hâm mộ cuồng nhiệt Ying lâu năm như vậy mà lại không động thủ.

Bam: Ratee cong, còn biết thả thính như vậy, hình tượng tốt như vậy.

Bam: Chậc chậc chậc chậc.

Orm: Có biết nói vài lời an ủi không!

Bam: Ha ha ha ha ha ha.

Bam: Không phải cậu không sợ sao?

Orm: Mình với Ratee cậu chọn ai?

Bam: Mình chọn Ratee.

Orm: Trả lại mình hai xu ba lần trước mình cho cậu mượn đây.

Bam: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Bam: Ý của mình là, mình chọn Ratee, Ying chọn cậu.

Bam: Ying rất yêu cậu, ai không nhìn ra.

Bam: Ratee tính là gì!

Bam: Trong mắt của Ying, Orm là Orm, còn lại đều là những người khác.

Orm: Miệng ngọt vậy?

Bam: Chứ sao, mong son của YIAN vào quý sau, quý bà nhớ để cho mình một phần nha.

Bam: Thiệt mà.

Bam: Ratee và cậu so gì đâu!

Bam: Người như vậy!

Bam: Chỉ đáng để mình suy nghĩ bất chính thôi ~

Orm: Không muốn nói chuyện.

Orm: Cho quỳ đó.

Sau khi trò chuyện với Bam, lòng của Orm bị vây bởi an ổn và bất an.

Sự thật chứng minh, Ratee cũng không bởi vì sự ghen tị của nàng mà trở nên phô trương hơn, vốn dĩ Ratee đã hấp dẫn đến vậy.

Không thể không thừa nhận, dường như Ratee rất biết chơi biết tán tỉnh biết ăn nói.

Thời gian trước Ratee từng dính tin đồn với một nữ diễn viên của ngành giải trí, chuyện không giải quyết được gì, nhưng Ratee lại không bị cư dân mạng mắng, ngược lại còn hút được một lượng người theo dõi nhờ vào cuộc sống hàng ngày trên Line.

Trời đời này người có rất nhiều người xuất sắc, người như Ratee không phải là ít, nhưng cô gái này quá thân thiết, quá thân thiết với Ying.

Orm lại ôm gối gào nhỏ một tiếng, buồn bực trong lòng.

...

Bốn ngày sau, Ying đúng hẹn trở về.

Khi ấy Orm đang đi làm, Ying gửi cho Orm một tin nhắn đã xuống máy bay, Orm hỏi buổi tối có thể ăn cơm với nhau không, bên Ying không trả lời nữa.

Có lẽ là bận, Orm không nghĩ nhiều, hình xăm trên người Orm đã ổn rồi, bài thơ nàng nghẹn mấy ngày cũng nghẹn ra từ mấy hôm trước, mai là lễ tình nhân, nàng đã lên kế hoạch.

Tặng hoa cho Ying tặng socola tặng thơ tặng hình xăm, cuối cùng dâng lên bản thân.

Tất nhiên, nếu có thể làm công, đó là tốt nhất.

Chuẩn bị đều là chuyện nhỏ, nàng không sắp xếp quá nhiều, không báo trước, nếu Ying rảnh, có thể chơi lễ, nếu không rảnh, cũng có thể chơi lễ.

Ying trở về, tâm tình của Orm phơi phới lên, không quan tâm Ying nói buổi tối không rảnh, tan tầm dùng bữa xong nàng đi đến công ty của Ying.

Dĩ nhiên là Ying không có ở công ty, nhưng Orm cũng không vội, không gọi điện thoại không nhắn tin, đèn cũng không mở, mò mẫm vào phòng nghỉ trong văn phòng của Ying.

Phòng nghỉ ngoài chiếc giường còn có một cái ghế sô pha, Orm cầm điện thoại nằm trên đó, đặt báo thức tám giờ, thầm nghĩ, nếu trước tám giờ Ying không đến, nàng sẽ tự về trước.

Trong phòng nghỉ có hương nước hoa thoang thoảng, là mùi Ying thường dùng, rất dễ chịu. Orm tiện tay lấy sách, bật đèn bàn đọc mấy phút đã ngủ mất.

Thức dậy là vì động tĩnh bên ngoài, Orm mở mắt ra, cuốn sách trên tay rơi xuống đất, nàng nhặt lên, tắt đèn rồi lén lút hé cửa phòng nghỉ.

Ánh sáng trong văn phòng khiến nàng phải thích ứng một lúc, đến khi thấy rõ người bên ngoài, Orm cứng đờ.

Ying và Ratee.

Chỉ có Ying và Ratee.

Orm cau mày nhìn một lúc, hai người đang cầm ly chân dài uống rượu, tiếng nói nhỏ, nàng không nghe được họ đang nói gì, nhưng có thể thấy rõ, Ying luôn giữ một nụ cười trên môi.

Orm bĩu môi một cách vô thức.

Qua một phút nữa, hình như Ratee nói gì đó khiến Ying cười vui vẻ hơn, hai người ăn ý chạm ly, đồng thời cùng uống rượu.

Orm cảm thấy chua hơn, cuối cùng nhịn không được, kéo cửa ra: "Hi."

Orm nghĩ thầm, đường từ phòng nghỉ đến sô pha, nàng nhất định phải đi ra điệu bộ của chính cung nương nương.

Một đoạn này, nàng đã cố gắng làm đến nơi đến chốn.

Hai người bên kia nhìn thấy nàng, có vẻ không bất ngờ lắm, chỉ đáng tiếc đường không dài, Orm đi mấy bước đã tới.

"Đến đây lúc nào?" Ying thấy nàng đến, hỏi.

Ying đã đặt cái ly xuống, đang định đứng lên, nhưng mới đứng dậy, Ratee ở bên cạnh đột nhiên kéo áo khoác của Ying.

"Gần bảy..."

Chỉ kéo một góc áo, tay kia Ratee còn cầm cái ly, mắt cũng nhìn cái ly, kéo không có sức gì cả, Ying lại ngồi xuống sô pha.

Hành động nhỏ này, mập mờ hay không mập mờ, Orm cũng không thể nói rõ.

"Bảy giờ à?"

Ying bổ sung lời của nàng, mới lại đứng lên.

Lần này Ratee không kéo cô nữa, nhưng từ đầu đến cuối, tầm mắt đều không đặt vào mặt của Orm.

Orm bỗng cảm thấy, không vui.

Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, nở một nụ cười bình thường: "Đúng vậy."

Nàng chỉ vào Ratee, chỉ Ying, rồi lại chỉ vào rượu đỏ trên bàn: "Đang làm việc?"

Ying định lên tiếng, Ratee lại giành trước: "Không có, chỉ đang tâm sự với đàn chị."

Ratee ngẩng đầu nhìn Ying, ý cười hiện lên trong đôi mắt: "Đúng không đàn chị."

"Không." Giọng nói của Ying không gợn sóng, cô nhìn Orm: "Đang nói chuyện công việc."

Ratee cười nhẹ: "Được rồi, đàn chị nói là đang nói chuyện công việc, ừ, vậy thì đúng là đang nói chuyện công việc."

Ying cảnh cáo liếc nhìn người bên cạnh, trầm giọng: "Ratee."

Orm cắn răng, đây là, gặp phải đối thủ?

"Đang bàn công việc." Ying vòng qua bàn trà đi tới trước mặt Orm, giải thích: "Bọn chị mới dùng bữa với khách xong, về được một lúc, chút nữa còn phải đi ra ngoài." Ying liếc nhìn phòng nghỉ: "Ban nãy ngủ?"

Orm ừ, được trấn an phần nào: "Ngủ một lúc."

Ying sờ sờ mái tóc hơi bù xù của nàng: "Bọn chị nói chuyện nửa tiếng nữa sẽ đi, em về hay là ở lại với chị?"

Orm bước qua ngồi trên sô pha đơn, nhặt cái gối kê lưng: "Em ngồi chung một lát. Có tiện nghe không?"

Ying mỉm cười: "Đương nhiên."

Nửa tiếng tiếp theo đã chứng thực những gì Ying nói, bàn công việc.

Mười câu có năm câu Orm không hiểu, ba câu là mơ hồ về việc lập kế hoạch, một câu nói về khách hàng, còn lại một câu là Ratee làm sôi động bầu không khí.

Thậm chí, thỉnh thoảng lại kéo Orm vào chủ đề, nàng ở bên không đến mức buồn chán.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, ba người xuống lầu, Ying đưa Orm lên xe, dặn nàng đi ngủ sớm, đừng chờ cô về.

Orm gật đầu nói ừ.

Cửa xe đóng lại, Orm rơi vào trầm tư sâu sắc.

Nói thật, nàng có hơi sợ, trông Ratee này có vẻ thích Ying, về phần thích của yêu, hay thích của hâm mộ, Orm không thể đưa ra phán đoán cụ thể.

Orm không có kinh nghiệm đối đầu với tình địch, hiển nhiên không phân biệt được ánh mắt của Ratee khi đối diện với nàng thể hiện cảm xúc nhã nhặn, hay thù địch.

Nếu như, Ratee bắt đầu tiếp cận Ying, tấn công Ying.

Orm nghĩ, nếu Ying không kết hôn với nàng, cạnh tranh công bằng, nàng dường như không có cơ hội chiến thắng.

Điều duy nhất có thể hạ gục người khác, là một câu "thích" của Ying.

Orm chợt nhớ đến những lời mẹ nói khi về nhà ăn tết, Ying thích nàng vì mới mẻ, bởi vì thích thái độ và cách sống của nàng.

Tuy rằng nàng rất được bạn bè chào đón, mọi người rất thương yêu nàng, nhưng Ying thì sao?

Nàng mở mắt ra, tự hỏi lòng: Phải, nếu Ying không cảm thấy nàng thú vị thì sao?

Nếu, Ying chán ngấy?

Orm ôm gối, càng hoảng sợ.

Về nhà, Orm có chút đần độn, vô hồn đánh răng rửa mặt, vô hồn tắm rửa.

Mười giờ rưỡi, Ying vẫn chưa về, mà tâm trí nàng chỉ toàn là giọng nói của Ratee.

"Đàn chị."

"Đàn chị."

"Đàn chị."

...

Nũng nịu, nghiêm túc, bất đắc dĩ, nghịch ngợm...

Nàng cảm thấy rất buồn phiền nên đã gọi cho Bam. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, còn chưa có tiếng, Orm đã nở nụ cười, đôi khi, bạn bè thật sự là trụ cột của tâm hồn.

"Bam Bam của mình." Giọng Orm mềm nhũn.

Bam ghét bỏ: "Gì? Cái gì vậy?"

Orm xoay người nằm lý trên giường: "Cậu đang làm gì thế?"

"Làm thí nghiệm, đang đợi, chơi điện thoại nè."

"Hèn gì nghe máy nhanh vậy."

"Còn một lúc nữa, dữ liệu hôm qua có chút vấn đề, vốn đã ổn rồi, ôi, tối nay sợ phải thức khuya."

"Có phải biết ơn mình lắm không? Gọi đúng lúc cậu đang vô cùng buồn chán, để cậu bớt chán."

"Cậu biết ơn mình mới đúng." Bam cắt ngang, giọng nói bỗng như đài phát thanh: "Cô Orm, xin hỏi cô cần giúp đỡ gì ạ?"

"Không, kiếm cậu tâm sự."

"Thật không?"

"Thật."

"Liên quan đến Ying?"

"Bảo không mà."

"Là Ratee?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Ừ."

"Ha ha ha ha ha ha, sao đó giờ mình không phát hiện cậu đáng yêu như vậy chứ, ngạo kiều thụ quả nhiên danh bất hư truyền."

"Biến đi."

"Ha ha ha, nói mình nghe, Ratee làm gì cậu? Có phải bị sốc trước vẻ đẹp tài ăn nói EQ cao của cô ấy không?"

Orm bật cười: "Có thể nói chuyện dễ nghe không?"

"Sao? Sau chuyến du lịch ngọt ngào của hai người họ, Ying không thích cậu nữa?"

"Vậy thì không có."

"Vậy là Ratee làm gì Ying?"

"Không."

"Ratee làm gì cậu?"

"Không có."

Bam phát biểu những nghi ngờ sâu thẳm trong tâm hồn mình: "Vậy cậu buồn rầu chuyện gì?"

Orm đùa cợt, nhắc lại: "Đúng vậy, mình buồn rầu cái gì."

"Ratee xuất sắc liên quan một xu gì với cậu?"

"Không có."

Bạn bè đúng là bạn bè, vài câu đã biết nàng nghĩ gì, muốn biết cái gì, muốn nghe cái gì.

"Thoải mái?"

"Một chút."

"Được rồi, đừng phủ định mình, cậu không biết bọn mình thầm ghen tị bao nhiêu."

"Ghen tị cái gì? Có thể gả cho Ying à?"

"Tất nhiên là không phải rồi, trước khi cậu lập gia đình đã ghen tị với cậu rồi, tính cách tốt ngoại hình xinh đẹp, thật ra thì chuyện quan hệ giao tiếp không chỉ nhìn bề ngoài, có thể giao tiếp mới là quan trọng nhất, mọi người thích tìm cậu nói chuyện tìm cậu chơi, cũng đã chứng minh rồi."

Orm cười trộm.

"Nhưng mà gần đây cậu bị sao vậy? Cưới Ying rồi mất hết tự tin."

Orm khẽ gào lên: "Đúng vậy."

"Được rồi, đừng đánh giá thấp mình, Ratee có cái tốt của Ratee, cậu có cái tốt của cậu, hơn nữa, nếu cậu không tốt, tại sao Ying lại thích cậu?" Bam an ủi.

Nàng cười nhỏ: "Đúng vậy."

Bên kia Bam cũng cười: "Cái đồ khốn này, không phải cậu gọi cho mình để dụ mình khen cậu chứ?"

"Không, tối thấy Ratee và Ying nói chuyện bàn công việc."

"Vậy đã chịu không nổi?"

Orm mơ hồ ậm ừ.

"Cậu mà cũng có ngày hôm nay."

Orm vùi mặt vào gối.

"Ying có nhà không? Dám trắng trợn gọi điện nói chuyện này với mình."

"Đang đi với Ratee, còn chưa về."

"Chậc chậc chậc chậc, chua như vậy. Thôi, không nói thèm nói với cậu nữa, bên mình sắp xong rồi." Bam lại nói: "Cậu đã kết hôn với Ying rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ Ying đi, nếu khó chịu quá thì tâm sự với Ying, lời của bọn mình nghe ba phần thôi."

Lời nói của tiến sĩ Vu quả thật đã làm Orm dễ chịu hơn rất nhiều, trước nay nàng chưa từng yêu, tối đa chỉ từng hưởng thụ sự mập mờ trước khi yêu, ngọt nhiều hơn đắng.

Khi đó nàng còn cười người ta kiểu cách, cười người ta yếu đuối, thật ra nghĩ lại, ai cũng như ai.

Hàng ngàn cảm xúc, hàng ngàn ngọt ngào, hàng ngàn đau thương, hàng ngàn bất lực, hàng ngàn chua xót, so sánh với nhau thì chuyện của Orm không là cái quái gì, không tính là cái gì, chỉ khi nào khó chịu, cảm giác đó mới là chân thật.

Nàng không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai trong đời.

Ying trở về vào đêm muộn, muộn đến mức Orm cảm thấy khi Ying lên giường, nàng đã bị vây trong một giấc mộng.

Hình như Ying đã nói gì đó với nàng, nàng cũng không biết mình đã trả lời điều gì, hình như nàng nghe thấy tên của Ratee, cũng không biết cái tên Ratee được nói ra từ miệng nàng, hay là từ Ying.

Sau đó nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Orm thức dậy, Ying đã không còn ở trong phòng, nàng nằm một mình bên mép giường, tỉnh táo một lúc, nàng đoán hôm qua Ying không có ôm nàng ngủ.

Hôm nay là ngày valentine trắng.

Không phải ngày lễ theo quy định của pháp luật, không có ngày nghỉ.

Theo kế hoạch, sáng sớm Orm đã hỏi thăm lịch trình hôm nay của Ying, cô nói tám giờ tối có thể về đến nhà, gật đầu vui vẻ một lúc, báo cho cửa hàng hoa bảy giờ tối giao hoa tới.

Một bữa ăn cùng nhau là không thể. Sau giờ làm việc, Orm cố tình đến trung tâm thương mại dạo một vòng, chọn một cặp cài áo có kiểu dáng trang nhã nhưng không nặng nề làm món quà nhỏ, nàng một cái, Ying một cái, sau đó quẹt sạch mấy nghìn còn lại trong thẻ.

Vì tình yêu mà quẹt sạch ví tiền, Orm thích câu nói này.

Mua cài áo xong, tâm trạng của Orm vô cùng tốt đẹp.

Nàng nhớ lúc sáng Ying đi làm, Ying mặc một bộ âu phục ngắn màu đen, nàng đã nghĩ rồi, buổi tối Ying về nhà, nàng sẽ chặn Ying ở cửa, trực tiếp móc ra cài áo mang lên cho Ying, sau đó dâng một nụ hôn.

Như vậy, tiền gói quà cũng được nàng tiết kiệm.

Không phải, như vậy, rất lãng mạn!

Orm vui vẻ không thể kiềm chế trong ảo tưởng của mình, bất chợt bị một tin nhắn trong điện thoại kéo về thực tại.

Một người bạn gửi tin nói cậu ấy vô tình gặp được Ying, kèm theo một bức ảnh.

Giọng điệu của người bạn bình thản, Orm không nghĩ nhiều mà ấn vào, ấn một cái, chiếc túi trên tay nàng suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trong hình là Ying và Ratee, hai người đang ngồi trong một cửa hàng bánh ngọt.

Orm phóng to ảnh, trùng hợp là cửa hàng này lại nằm trong trung tâm thương mại này.

Tâm trạng ban nãy tốt bao nhiêu thì bây giờ hỏng bét bấy nhiêu, Orm cất điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của người bạn, đi thẳng đến cửa hàng nọ.

Vì khoảng cách xa, trên đường đi Orm cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thật ra, việc này nghĩ đến cũng khá đơn giản.

Bạn bè cùng ăn đồ ngọt, không có gì.

Ying không thích ăn đồ ngọt nhưng đi cùng Ratee đến ăn đồ ngọt, không có gì.

Có thể Ratee sẽ hỏi Ying thích ăn gì tiện thể nhớ kĩ, không có gì.

Thậm chí hai người còn có thể chia nhau một cái bánh ngọt, không có gì.

Ratee ăn rồi đút một miếng cho Ying, không có gì.

Orm cười lạnh, trong lòng buồn bực đến mức chiếc túi trên tay giống như nặng nghìn cân.

Năm phút sau, nàng đi tới cửa hàng trong ảnh.

Cửa hàng rất lớn, Orm ở cửa quan sát một lúc, sau đó lấy ảnh nghiên cứu một hồi, rốt cuộc tìm được một cái góc tốt.

Nàng bước vào cửa, nhanh chóng phát hiện Ying và Ratee.

Hai người ngồi bên cửa sổ, trước mặt mỗi người đều có một ly đồ uống, ly trước mặt Ying trông như nước chanh, mực nước gần miệng ly, có vẻ không uống gì cả.

Ying đã quen với việc uống nước chanh khi ở ngoài.

Ôi... thế thì sao?

Ying quay lưng về phía nàng, sườn mặt Ratee quay về phía nàng, nhìn từ bên này, Ratee đang nói cười, Orm không thể thấy biểu cảm của Ying.

Quan sát mấy phút, nàng chợt cảm thấy việc nàng đứng sau chậu hoa thật nhàm chán.

Rõ ràng trong lòng tin tưởng Ying, nhưng vẫn không nhịn được đến xem.

Kết quả xem xong lại càng khó chịu hơn.

Orm cảm thấy thật vô nghĩa.

Ngay lúc nàng định rời đi để lại không gian cho họ, động tác của Ratee bất ngờ khiến nàng dừng bước.

Nàng thấy, Ratee lấy cái nĩa, xắn một miếng bánh nhỏ từ chiếc bánh mà mình đã ăn, đưa ra.

Nàng hoảng sợ và khó chịu, tai ù đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro