05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_____

suốt từ ngày hôm ấy, phác trí mân không khỏi ám ảnh với hai chữ "bạn thân".

ngủ cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau, cũng đã làm chuyện người lớn với nhau, vẫn chỉ là bạn thân thôi sao?

phác trí mân vì chuyện này mà cũng thường xuyên cáu bẳn với mẫn doãn kì, chỉ cần hắn vô tình làm điều gì đó mà không vừa ý của cậu thì ngay lập tức cậu sẽ giãy nảy lên và giận dỗi hắn. và chuyện như này cũng đã kéo dài được hơn hai tuần rồi. mẫn doãn kì  trước cái thái độ đầy gắt gỏng của cậu cũng không hề kêu ca hay than phiền nên trí mân càng cảm thấy ấm ức.

cuối tuần vừa rồi anh kim thạc trân bay từ nước ngoài về thăm cậu.

kim thạc trân là người anh mà phác trí mân chơi cùng từ lúc còn nhỏ xíu, chơi từ trước khi cậu quen mẫn doãn kì cơ. hồi bé trí mân thích anh thạc trân lắm, xong tự dưng anh lại đi sang nước ngoài để học nên không thể chơi cùng được nữa, thế là cậu cũng hết thích anh luôn.

"trí mân lớn quá, cho anh hôn một cái được không?"

nghe được lời này từ miệng kim thạc trân, doãn kì trừng mắt qua nhìn anh ta. trí mân vì đang hờn dỗi bạn trọ kia nên là dễ dàng đồng ý anh thạc trân, nhưng mà chỉ cho hôn má thôi, ai cho hôn môi.

"quà cho em đâu? đi về phải có quà cho em chứ"

"anh là món quà lớn nhất cho em rồi còn gì. hay để anh bảo mẹ gả anh cho em nhé?" thạc trân quen cái kiểu trêu đùa với trí mân rồi nên nhìn cái mặt ngốc nghếch của cậu càng làm anh muốn đùa giỡn thêm, với lại anh cũng đã để ý đến cái thái độ không mấy vui vẻ của cậu bạn cùng phòng doãn kì kia nên lại càng biết ý mà chọc tức thêm.

"eo, chê. anh cút đi tắm đi! lát quay lại nói chuyện" trí mân bĩu môi đẩy thạc trân đang cố sáp lại vào người cậu. kim thạc trân thấy bây giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi nên cũng nghe lời cậu tranh thủ đi tắm luôn.

trong lúc kim thạc trân đi tắm, mẫn doãn kì vẫn tiếp tục công việc nấu cơm của hắn, còn trí mân đọc truyện chán rồi lại mò đến tủ lạnh để kiếm đồ ăn.

"sắp ăn cơm rồi không ăn linh tinh" doãn kì chặn tủ lạnh lại không cho trí mân mở ra. như mọi lần là cậu sẽ lại nhõng nhẽo với hắn để được ăn vặt trước giờ ăn nhưng lần này trí mân lại chịu gật đầu, miễn cưỡng nhún vai rời đi.

"được thôi, bạn thân"

trí mân bĩu môi với hắn, quay lưng định bỏ đi thì bị mẫn doãn kì kéo ngược trở lại, hắn một tay đỡ eo, một tay giữ lấy tay cậu, ánh mắt vô cùng quyết liệt.

"mày với ai cũng dễ dãi cho người khác hôn thế sao?"

"ừm, cả bạn thân cũng hôn được luôn. dễ dãi thật đấy"

là ai? ai đã dạy phác trí mân nói mấy cái lời này đấy.

trí mân còn không thèm nhìn mẫn doãn kì, trực tiếp đẩy hắn ra rồi cậu bỏ lên giường nằm một mình tiếp tục đọc truyện. thạc trân chậm chân ra muộn nên không kịp hóng hớt xem chuyện gì vừa xảy ra mà bầu không khí trong phòng bỗng tự nhiên căng thẳng đến vậy.

bữa ăn ngày hôm nay diễn ra trong bầu không khí cũng căng thẳng không kém, kim thạc trân thì cứ pha trò làm trí mân vừa ăn vừa cười khúc khích, nhưng khi nói chuyện với mẫn doãn kì cậu lại tỏ ra cái vẻ hằn học làm hắn không vừa ý một xíu nào. nhưng hắn thường nhịn không thèm tranh cãi với cậu. mà doãn kì cũng không thèm trò chuyện gì với kim thạc trân luôn nên thành ra bầu không khí giữa cả ba vô cùng kỳ lạ.

ăn cơm xong doãn lì chẳng nói chẳng rằng lái xe đi ra ngoài, còn mỗi trí mân với thạc trân ở nhà.

"thôi để anh rửa bát cho, lên kia nằm đọc truyện đi"

thấy trí mân lom khom ôm đống bát đĩa bỏ vào trong chậu rửa, thạc trân liền ngỏ ý muốn làm thay cho cậu. tín nhiệm ai thì tín nhiệm chứ tín nhiệm trí mân thì thà mình tự làm còn hơn, điều này anh đã tự đúc kết ra từ lúc chơi với phác trí mân hồi còn bé xíu.

phác trí mân đương nhiên cũng không thèm tranh giành với kim thạc trân làm gì, cậu dẫn anh ra giếng nước chung để ngồi rửa bát. hôm nay các chị rủ nhau đi mua quần áo hết rồi nên chẳng ai thèm ngồi buôn, trí mân đành kéo cái ghế lại ngồi nói chuyện cùng thạc trân.

"có chuyện gì muốn tâm sự với anh à? nói đi, anh chỉ ở đây được hai hôm nữa thôi là lại phải đi học tiếp rồi" nhìn cái vẻ ấp úng vừa muốn nói lại vừa không muốn nói ra của trí mân làm thạc trân tự dưng thấy hơi buồn cười.

"em thích mẫn doãn kì"

"đương nhiên là anh biết điều đó, nhìn cái vẻ mặt ngốc nghếch của em lúc nào cũng nhìn theo cậu bạn đó là anh hiểu rồi. thế làm sao? tỏ tình bị từ chối à"

"không phải, em còn chưa tỏ tình cái gì cả. hôm trước doãn kì nói trước mặt mọi người bọn em là bạn thân. anh nghĩ mà xem làm gì có bạn thân nào mà làm chuyện người lớ-"

biết mình suýt chút nữa đã lỡ lời, trí mân liền bịt miệng lại nhưng thạc trân đã lờ mờ hiểu ra vấn đề rồi. anh bật cười thành tiếng.

"thế nên bây giờ em đang dỗi mẫn doãn kì đúng không?"

trí mân lén lút gật đầu, cậu ngại ngùng đưa mắt nhìn anh cười khanh khách một mình. đã biết là cậu ngại rồi mà thạc trân cứ hay trêu chọc cậu.

"bây giờ em phải làm gì? em giận dỗi với doãn kì cũng được gần 3 tuần rồi mà cậu ấy chẳng chịu dỗ em gì cả, hay là cậu ấy đang thích người khác rồi. thế là em sắp bị đá rồi à?"

mới chỉ nghĩ đến việc doãn kì đang thích người khác thôi là hai mắt của trí mân đã rơm rớm nước mắt. thạc trân thấy vẻ mặt buồn thiu của trí mân thì không muốn trêu cậu nữa, cuống cuồng lên dỗ dành cậu.

"anh nghĩ chắc không phải đâu" kim thạc trân tháo cái găng tay rửa bát ra, một tay nắm lấy tay cậu, một tay xoa xoa mái tóc mềm của trí mân "hay bây giờ anh chỉ cho em cách này nhé, em có thể kiểm chứng xem cậu ấy thích em hay không?"

trí mân hơi tò mò nên gật đầu nghe theo, thạc trân liếc trước liếc sau rồi mới ghé vào tai cậu thì thầm. càng nghe càng cảm thấy cách này có vẻ hiệu quả, trí mân hứng thú muốn thử làm theo anh.

ai mà ngờ một màn thì thầm to nhỏ bày cách của hai anh em kia lại lọt vào mắt của doãn kì khiến hắn cảm thấy trong lòng bỗng dưng khó chịu vô cùng. trí mân mấy ngày nay cứ hậm hực với hắn nên lúc nãy hắn đi ra ngoài mua kem về để dỗ cậu, vừa về đến nhà đã thấy hai người kia dính lấy nhau mà thì thầm cười nói.

"phác trí mân, về học bài, mai mày thi đấy"

mẫn doãn kì đá nhẹ vào cái ghế của trí mân, cắt ngang cuộc thì thầm của hai người kia. trí mân chột dạ, hơi giật mình nhìn hắn, thạc trân khẽ kéo gấu áo của cậu, anh muốn bảo cậu cứ bình tĩnh làm theo kế hoạch mà cả hai đã bàn với nhau.

"ừ-ừm, tao biết rồi, lát nữa tao về cùng anh trân"

"ừa, lát nó về cùng anh, em cứ về trước đi" kim thạc trân thấy mẫn doãn kì định nói thêm gì đó thì anh đã nhanh chóng lên tiếng trước, trí mân thấy thế cũng gật gật đầu theo để ủng hộ.

doãn kì cũng mất hứng không muốn nói gì thêm, hắn nhìn trí mân một lát xong đưa hộp kem cho cậu rồi rời đi. trí mân tự dưng cảm thấy không muốn dỗi hắn nữa, nhưng anh trân bảo cậu phải kiên nhẫn.

và thế là trong suốt hai ngày tới lúc nào trí mân cũng bám dính lấy thạc trân, tan học thì cũng bị thạc trân nhanh tay đón trước, ăn cơm xong trí mân cũng lẽo đẽo theo thạc trân ra ngoài giếng nước chung vừa rửa bát vừa ngồi nói chuyện, học bài hay đọc truyện cũng đều ngồi dính với kim thạc trân, thậm chí cả lúc ngủ trí mân cũng không thèm gác lên mẫn doãn kì nữa, cả người như con mèo đu bám lên người thạc trân.

hôm nay là ngày cuối thạc trân ở đây rồi, thế mà mẫn doãn kì cũng chả thể hiện cái thái độ gì mà ghen tuông như anh thạc trân nói gì cả. thạc trân đang kiểm tra lại đồ trước khi rời đi, nhìn mặt đứa em cứ phụng phịu nhìn mình, anh tự dưng thấy buồn cười.

"làm sao?"

"anh nói điêu, em bắt đền đấy" trí mân mếu máo, biết thế hôm đấy không thèm nghe lời anh.

"thôi nào, chỉ là phép thử thôi mà. không hại gì em mà đúng không? anh bảo rồi, nếu mẫn doãn kì không có thái độ như em không mong đợi ấy, hay em thử cân nhắc qua thích người khác đi. như kiểu thích anh chẳng hạn?"

kim thạc trân càng nói thì phác trí mân càng giận dỗi, cậu chả thèm tiễn anh nữa. thạc trân cười bất lực, con mèo này càng lớn lại càng đanh đá.

chờ một lát thì taxi đến đón, thạc trân dặn dò mẫn doãn kì một vài câu, lại muốn ra nói vài lời với trí mân nhưng cậu lại không thèm nghe.

"đây, quà cho em đây. mân béo ở nhà nhớ ngoan ngoãn nhé, sang năm nghỉ hè anh lại về chơi cùng"

thạc trân xoa cái đầu nhỏ của trí mân, đặt hai con gấu bông xinh ơi là xinh lên bàn rồi sau đó kéo vali chuẩn bị rời đi thì bị con mèo kia chạy đến ôm chặt cứng, còn dụi hết cả nước mắt nước mũi lên người anh.

"nhớ là sang năm phải về chơi với em tiếp đấy, không là em dỗi"

sau màn tạm biệt sướt mướt thì thạc trân cuối cùng cũng rời đi được, phòng trọ quay trở lại quỹ đạo như mọi ngày, chỉ còn mình cậu với doãn kì. hắn dạo này còn đổi tính đổi nết hơn cả trước, không thèm nói lời nào với cậu luôn cơ. kể cả trí mân ngang nhiên ăn uống linh tinh trước bữa cơm hắn cũng chẳng thèm nhắc nhở.

phác trí mân thấy cách của thạc trân đã không giúp mình được gì thôi lại còn làm cho tình hình giữa cậu với hắn càng thêm căng thẳng. trí mân cũng chẳng biết tiếp theo sẽ phải giải quyết như nào nữa.

mấy ngày tiếp theo thì tình hình giữa cả hai cũng chẳng đỡ hơn tí nào, trí mân tổn thương kinh khủng khiếp. dạo gần đây cứ hay ở trong nhà tắm một mình suy nghĩ linh tinh rồi lại khóc thút thít, mấy bữa nay cứ có thời gian rảnh thì lại gọi điện để đổ tội cho thạc trân.

"anh xin lỗi mà, hay anh cho em xem video mấy con mèo nhỏ của nhà anh nhé! em thích mèo con mà, nhé?"

"em đang không có tâm trạng, nhưng mà anh cứ gửi đi. em thích thì em xem"

"được rồi, đây bây giờ anh gửi cho. ngoan nhé"

trí mân ngắt máy rồi ném điện thoại ra một góc, mấy bữa trước thạc trân ở đây anh có khoe về đám mèo con ở nhà anh nhìn rất đáng yêu, mà phác trí mân phát hiện ra bản thân có một thói quen vô cùng kỳ lạ, đó là mỗi khi buồn thì cậu chỉ cần xem những thứ dễ thương thì tức khắc cảm thấy nỗi buồn trong lòng tự dưng vơi đi.

cậu mở máy tính ra thì nhanh chóng nhận được tệp video mà kim thạc trân gửi cho cậu. phác trí mân bấm vào để xem thì...

con mẹ nó!

kim thạc trân dám gửi phim người lớn cho cậu.

anh ta mất trí rồi à?

"thì ra, trí mân cũng biết xem phim người lớn sao?"

trí mân nghe thấy được giọng nói trầm quen thuộc của mẫn doãn kì phát ra ở phía sau lưng cậu.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonmin