A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyeongjun ngạc nhiên trừng mắt
"Cái gì?
"Bạn đã sa thải tôi ?! "

" Vâng, tôi đã sa thải bạn khỏi đội- "

"Nhưng điều này là không thể, thưa ngài, đây là sai lầm đầu tiên của tôi, anh không thể bỏ qua lần này thôi sao- "

"Không thể! Giờ hãy lấy tất cả đồ đạc của bạn ra khỏi phòng nhóm tiếp thị và chuyển đến đây! "

Đôi mắt của Hyeongjun gần như nheo lại, anh nhìn Yohan trong sự hoài nghi.
"Di....di....chuyển lên đây?"

"Tại sao bạn nói lắp?

Không- ý tôi là, di chuyển đến đây?

"  Bạn bị điếc à."

Hyeongjun lắc đầu ồn ào, anh có thể thấy Yohan đang đứng dậy từ chỗ ngồi của mình để đi qua
Hyeongjun. Người đàn ông với khuôn mặt phẳng lì đứng trước Hyeongjun.

"Bắt đầu từ ngày mai, bạn sẽ là thư ký của tôi, và phòng của bạn ở đây. Bên cạnh phòng của tôi."

"Nhưng thưa ngài, tại sao tôi?

"Tất nhiên là bạn có thể,  vì tôi thất nghiệp, tự do làm bất cứ điều gì."

Hyeongjun trừng mắt khó chịu cuối gầm mặt xuống.

"Anh đã liên tục trêu chọc tôi, tôi biết tôi đã sai và tôi xin lỗi , thưa ngài!"

Yohan cười thầm.
"Sau đó, di chuyển đồ đạc của bạn một cách nhanh chóng và đến đây ngay lập tức, có vẻ như nếu bạn trở thành một trưởng nhóm, bạn có rất nhiều điều thất nghiệp."

"Lại là từ thất nghiệp!"

" Không phải bạn thích từ đó sao?!". Yohan trả lời một cách mỉa mai.

Hyeongjun dũng cảm ném tập tài liệu trong tay ra trước mặt Yohan với khuôn mặt siêu khó chịu.
Sau đó Hyeongjun rời khỏi phòng của Yohan với một tâm trạng bốc khói.
Yohan cười khúc khích, nhìn chằm chằm vào sự ra đi của cậu nhân viên này.
Yohan nhặt tập tài liệu lên và mở ra mặc dù nó chỉ là một tập tin trống, nhưng không có bất kỳ báo cáo nào trong đó cả.

Tất nhiên Yohan đang gài bẫy Hyeongjun:)))))




Điên, sếp điên rồi."Đồ ngốc! Người điên! Đồ điên!
Não chó! Tôi thà bị sa thải thay vì phải làm thư ký của anh ta!

Heh, anh ta nghĩ anh ta là ai để có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn làm với tôi ?! "

" Anh ta là ông chủ ở đây Jun, anh ấy  có mọi quyền hành?! "

Hyeongjun liếc nhìn Seungyoun , người hài lòng cười với anh. Nếu chỉ có Seungyoun không phải là bạn thân của anh ấy trong văn phòng. Hyeongjun sẽ ném một bình hoa về phía đầu anh ta ngay bây giờ.
 
"Tại sao bạn bỏ lỡ? Có rất nhiều người được đổi đời khi làm thư kí cho ông chủ hehe?"

Hyeongjun lườm Minhee "Tôi là con trai! Đừng gọi tôi như thế nữa!"

"Tập tin báo cáo nào vậy tôi cũng chưa được thông qua?"

Eunsang đột nhiên đến hỏi nhẹ nhàng và Hyeongjun lập tức nhìn anh như thể nhớ ra điều gì đó.
"Ồ! Tôi muốn hỏi bạn, thực ra bạn đã báo cáo gì với sếp?"

Lông mày của Eunsang nhăn lại.

" Báo cáo? Báo cáo gì? Chúng tôi chưa thực hiện bất kỳ báo cáo nào cả. "

Hyeongjun liếc nhìn Seungyoun người đang cười lớn, người đàn ông hắng giọng và sau đó bước chầm chậm rời khỏi phòng của tiếp thị.

" Nè, Cho Seungyoun cái anh đưa cho tôi ở đâu ra."

Hyeongjun.
Trời đất! Vì vậy, tên quản lí đó và Kim Yohan là cùng một phe ?!
Arghh, thật điên rồ !!
Họ gài bẫy mình!!
Đồ ngốc !! Chết tiệt !!
Tôi ghét Kim Yohan !! "

Và Yohan phá lên cười trong một căn phòng khi nhìn Hyeongjun- người đang đập bàn của mình với sự khó chịu. Tất nhiên Yohan có thể nhìn thấy mọi thứ, anh sẵn sàng chạy đến phòng giám sát camera quan sát chỉ để xem biểu hiện Hyeongjun sau khi bị lừa.

Oh làm ơn nói, ông chủ không thực sự bị điên phải không?

                  *************

Hyungjun về đến nhà anh lúc 5 giờ chiều. Anh ta lập tức ném chiếc túi của mình lên ghế sofa trong phòng chính, sau đó anh ta cũng ngã người mình xuống đó một lúc. Hôm nay là một ngày khá vất vả, không chỉ cơ thể anh kiệt sức mà trái tim anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tay của Hyeongjun vô thức nắm chặt. Hôm nay Yohan đã đưa ra rất nhiều báo cáo cho Hyeongjun, thậm chí ngón tay của anh ấy gần như bị gãy và sưng lên vì quá nhiều ghi chép.
Hyungjun cũng phải viết lại lịch trình của Yohan trên các ghi chú.Thật rắc rối!

" Anh à."
Em trai của Hyeongjun, cả hai đều có khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu, dường như bước lại gần cậu đang nằm trên ghế sofa dài. Dohyon đặt mình lên sofa, để đôi chân của anh trai nằm trên đùi anh ấy. Sau đó Dohyon xoa bóp từ từ.

"Anh có mệt không?"

"Công việc có hơi vất vả!"

Dohyon khịt mũi nhưng tay anh vẫn tập trung xoa bóp chân Hyeongjun một cách cẩn thận.

"Thế còn trường của em, Dohyon?"

"Tốt. Mọi thứ đều ổn."

"Không còn chi phí?"

Thật ra là có. Nhưng Dohyon lắc đầu chậm chạp với sự tập trung vào màn hình tivi mà anh vừa bật.

"Không có gì,"

Dohyun trả lời rất chậm cho đến khi
Hyeongjun bây giờ thở dài, sau đó anh ta biện minh cho vị trí của mình để được ngồi. Hyeongjun nhìn Dohyun nghiêm túc trong khi người trông có vẻ không đủ can đảm để nhìn lại anh trai mình.

"Em không cần phải nói dối anh."

"Có nghiên cứu học tập, nhưng nó không bắt buộc. Vì vậy, em không cần phải đi."

Hyeongjun cầm lấy cái túi của mình rồi đứng dậy xoa đầu đứa em trai.

"Em phải đi cùng, được chứ? Về chi phí, anh sẽ trả! Tạm biệt, anh muốn nghỉ ngơi."

Dohyon khẽ thở dài, anh biết rằng anh trai mình gặp khó khăn trong việc tài trợ cho cuộc sống của mình.
Kể từ khi cha của họ qua đời và nguồn trợ cấp của cả gia đình đang cạn kiệt, Hyeongjun là một người đấu tranh để hỗ trợ cuộc sống của họ.
Dohyon hy vọng, mong muốn của Hyeongjun thay đổi vận mệnh cuộc sống của họ tốt đẹp hơn sẽ sớm trở thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro