Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyeongjun đã ngủ dậy trễ.

Đó là một điều xui xẻo đối một ngày quan vô cùng quan trọng với cậu! Điều gì xui xẻo hơn lần này sẽ đón thứ hai đầu tiên vào đầu tháng mà Hyeongjun luôn trải qua quá tệ? Hyeongjun tự hỏi ai đã tự nguyền rủa mình để luôn gặp rắc rối vào sáng thứ Hai đầu tiên vào mỗi đầu tháng? Cậu làm xù mái tóc của mình vì bực tức, anh bấm còi xe lần thứ nhất.

Tốt nhất Hyeongjun nên quên về thành phố Seoul, nơi được gọi là thành phố ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm, giờ phải giải quyết vấn đề này. Nhưng có một điều khác biệt, đây là một con đường lớn, tất cả các tài xế bấm còi để trút giận. Vấn đề là gì?

Hyungjun liếc nhìn đồng hồ, ôi chết tiệt, anh ấy đã thực sự trễ đặc biệt vì hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy sẽ có một vị CEO mới tại công ty của mình và mọi người sẽ có một buổi gặp mặt. Sẽ ra sao nếu cậu đi trễ vào ngày trọng đại như thế này? Nghĩ đến chuyện này Hyeongjun thật sự cảm thấy rất khủng khiếp.

Có gì phía trước ?!

Hyungjun hét vào một trong những người bán hàng rong trên đường phố.
"Tại sao con đường bị kẹt như thế này, anh bạn? Có chuyện gì vậy?"

Người này trả lời:
"Ôi trời! Trước mặt có những người đang giúp chó qua đường,  tôi cũng không biết nữa."

Hyeongjun không còn có thể tiêu hóa được câu nói của người đàn ông vẫn đang đứng cạnh chiếc xe của mình. Anh chớp mắt, những người điên giúp chó chạy hoảng loạn làm gì trên đường phố Seoul đông đúc này?

Hyeongjun không thể chịu đựng được nữa! Vì vậy, cách duy nhất để giải quyết cái vấn đề nan giải này là cậu lao ra khỏi xe và nhanh chóng tiến về phía trước, cảm xúc của anh ta đã dâng lên như muốn nuốt chửng người đang dắt chó ngay bây giờ.

Và chắc chắn, Hyeongjun có thể thấy rằng có ba chiếc xe sang trọng dừng lại trước những chiếc xe khác muốn đi qua đường với tiếng bóp còi inh ỏi đang chờ đợi họ.

Hyeongjun với dáng đi hùng hổ hai tay nắm chặt mặc dù có rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen được xếp hàng như quân đội, nhưng cậu không quan tâm! Anh dễ dàng vượt qua bọn người trông như băng đảng xã hội đen và sau đó đứng trước người đàn ông đeo kính đen và đeo mặt nạ che một phần khuôn mặt trong khi ôm một con chó con.

"Này ông già kia!"

Người trước mặt ngước lên, trán anh cong không thích nhìn chằm chằm
Hyeongjun với đôi mắt sắc bén mà thống trị.

"Bạn gọi tôi là gì?"

"Ông già! Tại sao?!
Bạn nghĩ bạn là ai để có thể chặn con đường này như cái trán rộng của bạn hả?! "

Một trong những người đàn ông mặc đồ đen cố gắng lại gần để ngăn cản và kéo Hyeongjun ra, nhưng người đàn ông đẹp trai đeo kính đen lắc đầu ra hiệu dừng lại.

"Bạn là gì? Bạn gọi tôi là ?"

Yohan Kim nhìn lại người đàn ông dễ thương, mắt tròn trước mặt.

"Ông già thất nghiệp!
Bạn không có việc phải làm vào sáng thứ Hai để làm ầm ĩ trên đường phố này à?! "Hyungjun lại bực bội hét lên.

Trong khi Yohan hồn nhiên nâng chú chó con trên tay.

"Bạn không thấy sao?Tôi đang giúp một con chó con. "

"Bạn có thể giúp chó con mà không làm cho người khác thất nghiệp chứ!"

"Ồ, có gì tệ khi giúp đỡ một con chó con? Bạn không có bất kỳ cơn giận dữ nào ở đây cả! Và cả câu nói ông già thất nghiệp."

Đôi mắt của Hyungjun lại trừng mắt nhìn nhau. Có thực sự bất cứ điều gì như vậy?! Người trước mặt anh thực sự là một kẻ điên rồ!

" Tôi không nói rằng bạn sai khi giúp đỡ một con chó con! Nhưng bạn có thể không làm cho đường phố bị ùn tắc giao thông không? Tôi là một người bận rộn!

Nó không giống như bạn - một kẻ đang thất nghiệp!"

Yohan cau mày không thích, sau đó anh nhận dạng được chiếc thẻ nhân viên được đeo trên áo của Hyeongjun. Yohan nở một nụ cười yếu ớt đằng sau chiếc mặt nạ của mình, anh hắng giọng sau đó.

"Sau đó, rốt cuộc bạn muốn gì?!"

Yohan cố tình hạ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai của anh ta, nhưng dường như nó không hiệu quả với Hyungjun bởi vì....

MAU DẸP MẤY CHIẾC XE CỦA BẠN RA NGAY LẬP TỨC.
TÔI PHẢI ĐI ĐẾN VĂN PHÒNG! "

Sự kiên nhẫn của Hyungjun đã kết thúc.
Hơi thở của anh đuổi theo với sự khó chịu với đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt ứa ra, Hyungjun chỉ mới làm việc trong ba tháng! Anh không muốn bị mất việc chỉ vì một người điên gây rắc rối trên đường phố như thế này!

"Được rồi, được rồi, "
Ánh mắt của Yohan chuyển sang các vệ sĩ đang đợi anh ta." Mau di chuyển xe. "Anh nói ngay lập tức dàn vệ sĩ gật đầu với mệnh lệnh của người đàn ông quyền lực này.

Hyungjun khịt mũi, anh quay lại xe. "Ông già vô dụng, ông già. Xui xẻo gì đây không biết!"

Trong một thời gian trước khi Hyeongjun thực sự rời đi trước mắt Yohan. Yohan trừng mắt không chấp nhận với những lời cậu bạn trẻ tuổi này thốt ra nhưng anh vẫn im lặng với khuôn mặt đỏ bừng kìm nén cảm xúc của chính mình.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Đợi một chút nữa, người đàn ông ngọt ngào, dữ dằn này sẽ cúi đầu chào anh. Yohan cười trong lòng, định mệnh của bạn là Song Hyeongjun!
Yohan sẽ ghi nhớ cái tên này thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro