O

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyeongjun đã đến văn phòng thành công mà không bị trễ! May quá!
Sau khi trải qua những khúc quanh đầy cảm xúc và ngã rẽ trên đường phố, cuối cùng Hyeongjun có thể thở bình tĩnh với những người bạn của mình, những người đã xếp hàng ngay ngắn để chào đón sự xuất hiện của CEO mới của công ty họ.

Đó là, CEO chưa đến! "Heh! Sao lại đến trễ như vậy?!"
Minhee kéo tay Hyeongjun vào xếp hàng, Hyungjun hít một hơi thật sâu trong khi thể hiện nụ cười đáng yêu của mình cho đến khi Hangyul, đàn anh trong văn phòng cười khúc khích một cách bực tức. "Con đường bị kẹt xe! Có một cuộc chiến nho nhỏ ở đó!"

"Hả ?!" Junho quay lại, anh chớp hai mắt ngây thơ. "Vậy, đó là ..."

"Anh ấy đến đây!"
Những tiếng thì thầm vang lên, tất cả nhân viên nhân viên đều cúi đầu kính cẩn khi bước quyết định của CEO mới của họ xuất hiện sau đó là tiếng lách cách của một vài bước khác phía sau anh ta. Hyeongjun sau đó ngậm miệng lại, câu chuyện sẽ có sau!

"Chào mừng, ngài Yohan Kim !"
Tất cả đều đồng thanh nói, YoHan gật đầu, anh mỉm cười nhẹ nhàng đánh giá cao lời chào nhỏ mà nhân viên đang làm.

-"Ah, cảm ơn các bạn đã chào đón tôi."

Âm thanh đó! Hyeongjun mỉm cười, nhịp tim đập dữ dội với tốc độ bất thường. Đây không thể là tiếng nói của ông già thất nghiệp sáng nay, phải không?

Hyeongjun cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, Hyeongjun từ từ nghiêng đầu, và hàm anh gần như ngã xuống nụ cười trở nên méo mó dần trong sự đau khổ khi nhìn thấy người đàn ông CEO mới của công ty cũng đang nhìn anh với nụ cười chê bai.
Hyeongjun nhắm mắt lại. Chết tiệt! Anh ta là Kim Yohan cũng là người mới hồi sáng này.
Bây giờ thật sự là khóc không ra nước mắt rồi. Sáng nay mày đúng là chọc phải ổ kiến lửa mà đã vậy còn nói anh ta là một kẻ thất nghiệp vô dụng. Mày ăn cám là vừa rồi đấy hu hu.

"Tên tôi là Kim Yohan, người kế nhiệm CEO Kim Donghan, người đã quyết định bàn giao công ty này cho tôi."
Yohan kiểm tra từng khuôn mặt của từng nhân viên. "Cha tôi không có một số quy tắc nghiêm ngặt trong công ty này, phải không?" Yohan lại lên tiếng.

"Phải."

"Nhưng nó khác với tôi. Tôi là một người sẽ cảm thấy không thoải mái về điều gì đó chậm chạp trong công việc, không cẩn thận và nhiều lỗi nhỏ khác mà tôi không thể chịu đựng được."

Tất cả nhân viên đều im lặng lắng nghe.

"Tôi sẽ đưa ra nhiều quy tắc kể từ bây giờ và tôi sẽ thông báo chúng sau. Tôi muốn các bạn làm việc thật chăm chỉ"

Yohan nhìn lại Hyeongjun bằng ánh mắt sắc sảo.
"Vì vậy, chúng ta sẽ không giống như thất nghiệp. Hiểu không ?!"

"Vâng, thưa ngài!"

"Tốt. Tiếp tục công việc của bạn."
Yohan vừa đi khỏi, cùng lúc cơ thể của Hyeongjun gục xuống, đôi môi cong với đôi mắt rưng rưng.
Junho và Minhee nhìn vào chàng trai nhỏ dễ thương.
"Có chuyện gì với Hyeongjun vậy?"

Hyungjun lần lượt nhìn hai người bạn thân nhất của mình.
"Tôi chết rồi. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ chết vì thất nghiệp."

Vào giờ ăn trưa như thế này, nhân viên văn phòng làm việc trong lĩnh vực quảng cáo thường sẽ thưởng thức bữa trưa trong căng tin tầng hai. Họ được cho khoảng 40 phút để ăn trưa, vì thường là người Giám đốc điều hành sẽ thường ăn trưa bên ngoài văn phòng để không phải ăn cùng với nhân viên, vì vậy phải mất khá nhiều thời gian để anh ta rời đi sau đó quay trở lại. Quy định đã được đặt ra trong nhiều năm cho đến khi....

- "Từ giờ trở đi, tôi sẽ giảm 15 phút ăn trưa của bạn. Vì vậy, bạn chỉ phải ăn trưa trong quán ăn bằng 25 phút bạn có!"

Tất cả nhân viên chỉ có thể gật đầu, mặc dù tất cả họ đều chửi rủa các quy tắc mới. Giống như Hyeongjun, người hiện đang kìm nén sự khó chịu, mặc dù thường thì anh ấy và bạn bè luôn ăn trưa ở bên ngoài. Bởi vì dạ dày của Hyeongjun không được tốt cậu là một người kén ăn.

"Rất xin lỗi ngài, nhưng nếu anh ăn trưa ở ngoài thì sẽ mất thời gian như chúng tôi thôi"
Hangyul lấy hết can đảm để hỏi vị CEO mới này.

"Ai nói là tôi sẽ ăn trưa ở ngoài?
Từ ngày mai trở đi, trưởng nhóm tiếp thị sẽ mua cơm bên ngoài rồi mang đến phòng của tôi."

Hyeongjun đứng thẳng dậy, trừng mắt hoài nghi, anh giơ ngón trỏ lên chỉ vào mình.
"Là tôi ạ?"

" Tất nhiên, bạn nghĩ bạn là ai ?!"

"N-nhưng thưa ngài, tại sao tôi phải làm thế? "

" Nếu như làm vậy bạn sẽ không thất nghiệp! "

Anh ta đúng là một tên khốn khó ưa mà.
Hyeongjun lại thầm chửi rủa CEO.
Sau đó, Yohan rời khỏi quán cà phê văn phòng như thế, với Cho Seungyoun, người quản lý cười bên cạnh anh.
Hyeongjun sau đó bước chân khập khiễng vào chiếc ghế trống đã được Minhee chuẩn bị, khóe môi cong xuống với một tiếng thở dài phát ra.

Phải làm sao cho những chuỗi ngày còn lại đây? Mình sẽ bị anh ta ức hiếp đến chết thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro