Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Độc Nương tử mỉm cười sáng lạn, nhìn thấy trên đài Hoàng Mĩ Anh bị điểm huyệt ngủ.

Nàng, chết, chẳng qua là chuyện sớm muộn.

Bạch Thiên Minh đi theo Lâm Duẫn Nhi còn có Kiều Nhu Nhu rời khỏi võ đài hội trường, rồi tới quán trọ lân cận.

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày." Ngươi tới làm gì?"

Bạch Thiên Minh nhìn Hoàng Mĩ Anh mê man, nước mắt chậm rãi chảy xuống." Nàng là nữ nhân của ta......."

Lúc ấy, hắn ở dưới đài đã thấy Hoàng Mĩ Anh có chút giống Tử Hồng. Đó là Tử Hồng, vì trong người có độc tố nên lưu lại trong thân thể của đứa nhỏ.

" Mẫu thân của nàng, chính là năm đó Hồng Cực Nhất là nữ thần y. Mọi người đều nói không có nàng không cứu được người, thế nhưng.....nàng chỉ không cứu được một người, chính là nàng. Năm đó nàng trúng độc, độc tố di căn sang đứa nhỏ, sau đó nàng liền mang theo đứa nhỏ ẩn cư ở núi rừng......" Bạch Thiên Minh nói lại chuyện cũ, không khỏi nước mắt tuôn trào.

" Vừa rồi nàng trúng độc, cho nên độc trong cơ thể phát tác- Vũ Khuynh Thanh. Người trúng độc này sẽ nhảy vũ điệu khuynh quốc khuynh thành, sau đó kiệt sức mà chết."

Duẫn Nhi vừa nghe thấy Hoàng Mĩ Anh sẽ chết, bước đến túm cổ Bạch Thiên Minh. " Như thế nào mới có thể cứu Mĩ Anh?"

Bạch Thiên Minh vừa nghe, cười khổ ra tiếng." Nàng là Mĩ Anh? Là Mĩ Anh a......"

Vẻ mặt kia, giống như ảo não, cũng giống như tự chế giễu, nhưng hối hận càng nhiều....

" Thiên sơ Tuyết Liên có thể ngăn chặn độc tính.......Năm đó ta không mang Tô Tô đi......."

Thiên Sơn Tuyết Liên, trên đỉnh Thiên sơn, vài chục năm gần đây, không có người tìm được. Hơn nữa, người đi tìm không ai sống sót......

Kiều Nhu Nhu hoảng sợ hiểu ra. " Chẳng trách dì ở lâu trên chiếc xe trượt tuyết trong sơn động......Nguyên lai là áp chết độc tố a....."

" Tô Tô còn sống ?????????????" Bạch Thiên Minh mừng rỡ như điên.

Kiều Nhu Nhu lắc đầu." Lúc Mĩ Anh năm tuổi không ở lại."

Đột nhiên, Hoàng Mĩ Anh nói mê sảng. " Duẫn Nhi.....Duẫn Nhi, Mĩ anh không muốn rời ngươi.." Lập tức đôi mắt liền mở to ra.

Nhưng, nàng bị điểm huyệt, tại sao lại tỉnh nhanh như vậy?

Bạch Thiên Minh ai oán than một tiếng. " Xem ra Mĩ Anh hoàn toàn kế thừa y thuật của Tô Tô. Điểm huyệt với nàng mà nói, không có tác dụng lớn."

Hoàng Mĩ Anh tựa hồ nhìn ai cũng không biết, thậm chí là người ở chung 10 năm như Nhu Nhu. Nhưng " Duẫn Nhi, Mĩ Anh sẽ khiêu vũ cho ngươi xem."

" Ngoan, khiêu vũ sau được không? Ta mang ngươi đi ăn?" Lâm Duẫn Nhi kiên nhẫn lừa nàng.

Hoàng Mĩ Anh khóe miệng mỉm cười." Được rồi, Mĩ Anh nghe lời của ngươi."

Bạch Thiên Minh khiếp sợ nhìn Lâm Duẫn Nhi. " Mĩ Anh tại sao nghe lời ngươi nói? Nhưng như thế.....là tốt lắm rồi...... Thế nhưng, Thiên Sơn Tuyết Liên không dễ dàng đến được."

Lâm Duẫn Nhi ánh mắt kiên định." tra nhất định sẽ tìm được Tuyết Liên, cứu Mĩ Anh."

Nhìn thấy Lam Duẫn Nhi kiên định như vậy, Bach Thiên Minh bắt đầu có chút chột dạ, năm đó hắn đối với Tô Tô...lựa chọn chính là dời nàng đi........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro