Chương 14 ( And)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Mĩ anh bị Lâm Duẫn Nhi khi dễ, cũng không phải khiêu vũ......... thế nhưng.........nhìn đến hắn sẽ không tự giác mà đỏ mặt.

Buổi sáng.

" Mĩ Anh, rời giường."

Hoàng Mĩ Anh mặt trắng hồng." Được."

Giữa trưa.

" Mĩ Anh, ăn cơm."

"À, ừ...." Hoàng Mĩ Anh tiếp tục đỏ mặt.

Buổi tối.

" Mĩ Anh, hôm nay ngươi thực nghe lời."

Hoàng Mĩ anh vẫn đỏ mặt, gật đầu.

Ơ...........Mĩ anh hôm nay lại kì quái đến như vậy? Hay là bệnh tình chuyển biến xấu đi.?!

" Khụ.........Mĩ Anh, ngươi còn muốn khiêu vũ?"

Hoàng Mĩ Anh lắc đầu rõ ràng." Không."

Lâm Duẫn Nhi trầm mặc hỏi."Vậy ngươi còn làm sao, không thoải mái? Chẳng hạn muốn làm điều gì đó?"

Hoàng Mĩ Anh gật đầu thẹn thùng." Có......Mĩ Anh muốn ngươi ôm ngủ như hôm qua."

Ngày hôm qua.

"Cọ xát" một chút, lần này Lâm Duẫn Nhi mặt đỏ.

Hắn xấu hổ cười, ý đồ nói sang chuyện khác. " Mĩ Anh, biết cha ngươi hai ngày đi đâu không?"

Mĩ Anh nhíu mày." Mĩ Anh từ trước ở cùng ngươi một chỗ, tại sao lại biết được?"

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến nặng nề.

Bạch Thiên Minh trên mặt rất mệt mỏi, trong tay cầm cái hộp, hắn đem hộp đưa cho Mĩ Anh."Mĩ Anh, cha năm đó..........lần này nhất định phải cứu con, đây là Thiên sơn Tuyết Liên, con ăn vào đi....."

Hoàng Mĩ Anh trừng mắt nhìn." Mĩ Anh không có bệnh, không cần ăn thứ này."

Bạch Thiên Minh sờ sờ tóc." Phiền toái ngươi chiếu cố Mĩ Anh........ Ta nghĩ ẩn cư thâm sơn một thời gian sau đó tìm Tô Tô."

Lâm Duẫn Nhi trịnh trọng gật đầu.

***

Bốn năm sau.

" Mẫu thân! Phụ thân nói, người không được bước chân ra khỏi bên ngoài nửa bước!" Một tiểu nam hài tử khuôn mặt trắng hồng đáng yêu chỉ vào Hoàng Mĩ anh hét lớn.

Hoàng Mĩ Anh giả bộ ủy khuất miệng bĩu môi, kéo váy ở một chân." Ta đây không cắm sừng Duẫn Nhi thì thôi! Không chính xác nói cho cha ngươi, cẩn thận ta đánh ngươi, lại bảo mẫu thân ác."

Tiểu Duẫn Nhi vừa nghe, tay nhỏ bé nắm lại, đấm vào không khí." Không nghe lời mẫu thân, đến đây đi!"

Hoàng Mĩ Anh đảo con mắt xem thường, thấy người ở phía trước, rời khỏi chạy đến đó. " duẫn Nhi, đứa con ngươi khi dễ ta..."

Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Mĩ Anh." Chân trần chạy cái gì mà chạy, còn có, tiểu tử ngươi bắt đầu khi dễ mẹ ngươi? Đi, vào trong viện ta xử."

Tiểu Duẫn Nhi ủy khuất nhìn hắn cùng nương đí, hắn bị từ bỏ........

Nhìn thấy lâm Duẫn Nhi cùng Hoàng Mĩ Anh ân ái, Tiểu Duẫn Nhi trong lòng âm thầm thề, chờ trưởng thành, hắn nhất định phải bắt cóc mẫu thân, tức chết cha hắn ( :v còn nhỏ đã bá đạo :v )

p/s: Phù cuối cũng đã cover xong bộ này tặng cho Wendy tỷ :v......... Ngyaf mai cover nốt bộ kia :v tặng ss Im :3 

Chúc những người đọc fic vui vẻ :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro