three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


lúc này, trạm cũng không quá đông, nhưng soeun lại chỉ để ý một câu trai đang đứng tựa lưng vào tường.

không phải vì đẹp hay không, bởi cậu ta đang trùm nón áo lạnh nên chẳng thấy mặt mũi đâu. quan trọng là cuốn sách cậu ta đang xem, "bí mật của naoko" - đây là cuốn sách yêu thích của soeun. cô muốn bắt chuyện với cậu ấy nhưng lại không biết mở lời thế nào. chẳng lẽ tự nhiên xông tới chào hỏi à, như vậy thì kì cục quá. lỡ đâu người ta nghĩ mình có ý xấu gì thì sao, mất mặt chết mất.

đang mải nghĩ, soeun không để ý xung quanh. thế là bị một tên chạy tới giật cặp. cô không kịp phản ứng gì, đơ ra đó, chỉ kịp la lên "cướp!"

vừa khéo lúc đó, cậu bạn kia nghe thấy, nên cùng mấy người bạn của mình chặn tên đấy lại, hoá ra cũng chỉ là một thằng nhóc bấn quá làm càn, cũng là lần đầu nó đi giật đồ người khác.

cậu ấy lấy lại cặp xách và trao cho soeun. cô đang ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, chuyện vừa rồi khiến cô nhớ lại mấy thứ không hay trong quá khứ. cậu bạn kia thấy thế, cũng có chút mất kiên nhẫn nên mới quát lên.

- nè, bạn gì đó, cặp nè, cầm đi.​

nhưng lời nói của cậu ấy không tác động gì đến soeun. cô vẫn đang tự giam mình trong không gian quá khứ. cũng phải hơn ba mươi phút trôi qua, khi mọi người xung quanh đã tản đi bớt, soeun vẫn thút thít khóc, nước mắt lem nhem cả gương mặt. cậu bạn kia hơi hoảng khi thấy cô khóc, cậu ta tưởng do mình lớn tiếng nên làm soeun khóc lóc như vậy.

- tớ xin lỗi. tớ không cố ý lớn tiếng với cậu, cậu đừng khóc nữa mà.

- hức hức, xin... tớ xin lỗi. cậu... hức... cậu không làm gì sai hết... hức.​

cậu ta không biết phải làm gì, chỉ biết vỗ vỗ vai an ủi. chưa bao giờ cậu gặp một cô gái tự dưng lại khóc ngon lành như vậy giữa đường. lại mất thêm mười phút, soeun cũng đã thôi rơi nước mắt. định đưa tay lên mắt lau, thì một tờ khăn giấy chìa ra trước mặt.

- đừng dụi mắt, nếu không lại bị đau đấy.

- ơ, cảm ơn cậu.​

soeun còn đang bận thắc mắc vì sao cậu ta biết mắt mình đang không tốt mà lại nói như vậy?

sau đó, cô mới nhận ra giọng nói của cậu ấy. thì ra là người đỡ mình dậy ban nãy, chắc lúc đó, cậu ấy thấy mình đang che che mắt nên đoán là mắt bị đau. soeun cầm giấy lau khô nước mắt, ngẩng lên nhìn thẳng vào người đối diện, cô thoáng giật mình. thì ra đó chính là cậu bạn đứng dựa tường đọc sách khi nãy. cậu bạn kia bị nhìn thì ngượng ngùng, đưa tay lên gãi đầu và cố hắng giọng. soeun giật mình, nhận ra mình hơi bị vô duyên quá rồi.

- cảm ơn cậu, có thể cho tớ biết tên chứ?

- à, min yoongi.

- choi soeun, học lớp 10/2.

- lớp hàng xóm với tớ đó. cặp sách của cậu đây, lần sau nhớ chú ý hơn nhé. tớ về đây. tạm biệt.​

vừa dứt lời, yoongi đã chạy đuổi theo chiếc xe buýt vừa rời. soeun bất chợt bật cười, thì ra yoongi không lạnh nhạt như bề ngoài cho lắm, khá là đáng yêu đó chứ. cô khẽ lắc đầu, dường như mình có chút động lòng rồi...

có những người tuy không phải mặt trời nhưng cũng đủ để khiến một ai đó say nắng. một ngày trời đầy nắng và gió, cũng không khiến mình đỏ mặt bằng một cái gãi đầu ngượng ngùng của cậu.


end chapter three

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro