two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


soeun nhanh nhảu đi lên lớp đầu tiên với suy nghĩ duy nhất là phải giành được chỗ ngồi đẹp. chuyện cũng không có gì đáng nói nếu cô không vì quá hậu đậu mà va phải người khác. cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là tập vở của đôi bên đều rơi hết ra đất mà thôi. vì chuyện này mà soeun vào lớp muộn hơn mọi người một chút, thế là chỗ ngồi gần cửa sổ cũng chẳng còn.

- ôi trời, nói trước bước không qua mà. - soeun thầm gào thét trong lòng.

- chào bạn, mình ngồi đây được không vậy?​

trong lúc chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì soeun đã nghe thấy có người hỏi mình. cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác chỉ vào chỗ trống bên cạnh. chỉ thấy người bạn kia gật đầu.

- đúng rồi á, chỗ đó còn trống không cậu gì đó ơi?

- à... cậu ngồi đi.​

hai người ngồi cạnh nhau mà không nói một lời. nhưng soeun không phải kiểu người thích im lặng, cô bèn quay sang bắt chuyện với người bạn mới này. thì ra, cô bạn ấy tên jina, một cô gái vui tính và hơi nhút nhát.

nhờ sự hoạt ngôn của mình mà soeun đã khiến jina nói chuyện thoải mái hơn. xem ra họ sẽ là một đôi bạn cùng tiến đáng quý của nhau trong ba năm học sắp tới đây.

cô chủ nhiệm vào lớp ngay sau đó không lâu. vừa nghe cô thông báo đôi điều, soeun vừa nhìn ra cửa sổ. một điều lạ lùng là soeun quyết định chọn nguyện vọng vào đây chính là vì cây sứ trắng mà cô đang ngắm. không biết tại sao, nhưng mỗi khi trong lòng đầy lo lắng, chỉ cần nhìn hoa sứ trắng cũng giúp soeun bình tâm hơn, có lẽ là vì nó gắn liền với những kí ức vui vẻ và trong trẻo ngày cô còn bé.

tiếp lời cô chủ nhiệm, từng thành viên trong lớp đứng lên giới thiệu tên cho nhau nghe. có vài người khá là cao ngạo, có vài người lại tự ti nhưng chung quy đều khá hoà đồng, soeun âm thầm đánh giá.

tiết học đầu tiên bắt đầu, soeun là một học sinh chăm chỉ nhưng dễ lơ đãng. kiến thức vẫn vào đầu, còn tâm trí thì đang rong chơi. soeun vừa ghi bài, vừa nhẩm đếm thời gian. "bao giờ thì ra chơi ta?" - soeun nghĩ.

chẳng mấy chốc tiếng chuông ra chơi vang lên. học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, ai nấy đều rạng rỡ chứ không uể oải như ban nãy và soeun cũng vậy. cô đi từ từ sang lớp hamin, tay không quên kéo theo jina. có mới cũng không quên cũ, dù sao soeun không muốn khiến bạn bè mình phải buồn mà.

- hamin, chị đây sang chơi với em nè.

- muốn chết hả, kêu ai là em đấy hả?

- hì hì bớt nóng. giới thiệu với cậu, đây là jina, bạn cùng bàn của tớ á.​

hamin và jina kết bạn khá nhanh, cả ba người đều tương đồng với nhau về sở thích nên rất dễ nói chuyện. đang say sưa với câu chuyện của mình, soeun cảm thấy trong mắt hơi cộm nên đi xuống nhà vệ sinh để rửa mắt. cô vừa đi vừa dụi tay, không để ý lại bị đụng trúng nên té oạch xuống sàn.

trong khi đang xuýt xoa cái thân ê ẩm khi bị trượt mấy bậc thang, soeun lại được ai đó đỡ dậy. khi đang cúi đầu cảm ơn, soeun chỉ nghe thấy người kia bảo không cần, vừa ngước mặt lên để nhìn thì người đó đã quay lưng đi rồi.

- gì mà kiệm lời phát ớn vậy?

soeun không quá để tâm, tiếp tục việc cần làm. rồi quay lên lớp, cô không nghĩgiờ ra chơi lại qua nhanh như vậy. tiết học tiếp theo lại bắt đầu, cô tập trunghơn và cảm thấy thoải mái vô cùng. học đến tiết năm, vừa ôm cái bụng đói, vừa nghĩxem trưa nay nên ăn gì, soeun vội vàng dọn đồ vào cặp, chuẩn bị ra về. vì làngày khai giảng nên trường chỉ cho học một buổi thôi, soeun tạm biệt hamin vàjina, rồi ra trạm xe buýt đứng chờ.


end chapter two

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro