cadenza

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

oneshot


--

"Nó vẫn chưa sẵn sàng."

Giọng Yoongi phát ra có chút thô ráp dội qua các mép phòng. Vẫn còn tương đối sớm; Mọi thứ trong căn phòng vẫn vang lên âm thanh cọt kẹt theo màn đêm, kể cả những người bên trong nó.

"Em có thể ngồi xuống chứ? Em đang làm cho tôi lo lắng. "

Jungkook trượt vào hàng ghế đầu tiên, cuộn hai bàn tay vào nhau chỉ để cho nó bận bịu. Sau đó cậu mở chúng ra, vặn cổ tay thành vòng tròn, đặt đầu ngón tay lên lớp vải jean trên đầu gối và bắt đầu đánh nhịp, bắt chước thao tác ngân rung khi chơi đàn.

"Anh có thể bắt đầu, hyung."

Yoongi trông khác xa với người đàn ông mà Jungkook nhìn thấy lần đầu tiên trên sân khấu trong tất cả các video mà cậu xem, mặc vest và đeo nơ, tóc vuốt keo và má ửng hồng vì sức nóng từ ánh đèn sân khấu. Hiện tại anh ấy đang mặc quần jean, áo sơ mi kẻ sọc rộng và đi giày thể thao. Anh ấy trông nam tính hơn - khác xa với cái vẻ ngoài sạch sẽ, khắc nghiệt của một nhạc công chuyên nghiệp.

Cậu nuốt nước bọt, nhìn xuống tay mình.

Và sau đó –

Yoongi bắt đầu.

Trong một giây, cả thế giới như cô đọng vào bàn tay của anh trên phím đàn, như ai đó đang cầm máy quay và nhấn mạnh vào nút phóng to nó.

Anh hơi cắn môi khi chơi, Jungkook để ý.

Dòng âm thanh không thật sự hoàn chỉnh như nó cần, vì không có sự hỗ trợ của dàn nhạc phía sau. Dù vậy, các nốt nhạc vẫn dễ dàng lấp đầy căn phòng cao trần, rũ bỏ mọi bụi bặm của nó, cả bầu không khí buồn ngủ của màn đêm.

Khúc nhạc lướt về phần êm dịu hơn, trôi chảy hơn được chơi bằng những nốt cao trên đàn piano – một sự tương phản với âm sắc u ám của phần mở đầu, với những hợp âm trầm, mạnh mẽ ở nửa dưới cây đàn. Yoongi di chuyển nhẹ nhàng theo điệu nhạc, rời mắt khỏi tay mình cho đến khi nhịp điệu bắt đầu trở lại, rồi anh choàng vai xuống cây đàn piano, mắt lại dán chặt vào chúng.

Yoongi biết về nhạc cụ như cơn thủy triều biết tự trôi theo trăng. Những nốt nhạc như một phần của bản thân anh, như những sự thật được bộc lộ trực tiếp từ tâm hồn anh; và chúng dường như không thể nào đoán trước được.


--


"Tôi đã chơi cho em nghe," Yoongi ngại ngùng nói trước cốc trà xanh. "và giờ thì đến lượt em."

"Tại sao anh lại muốn nghe em chơi?"

Cello của Jungkook được đặt vào chỗ trống trong bàn, như một vị khách thứ ba. Cậu đưa tay ra, lướt ngón tay trên chiếc vỏ bọc bằng crôm theo thói quen, cảm nhận một lớp mịn màng và sáng bóng bên dưới đầu ngón tay của mình.

"Em chỉ chơi ở hàng thứ tư(*fourth desk) trong dàn nhạc"

"Thì?" Yoongi nhướng mày nhìn cậu. Một ánh nhìn thử thách. "Tôi đã cho em thấy linh hồn của tôi. Em cho tôi xem linh hồn của em. "

Jungkook cắn môi, nhấp một ngụm trà.

"Được thôi," cậu nói.


*fourth desk - chỉ vị trí ngồi của nhạc công trong dàn nhạc. Những nhạc công ngồi cần vị trí thứ nhất, hai thường là người đảm nhiệm chính trong phân đoạn nhạc cụ đó. 

--


Nhiều tháng sau đó, Yoongi sẽ thì thầm với cậu giữa những nụ hôn

Lần đầu tiên khi em chơi cho anh. Đó là khi anh biết. Anh đã tìm thấy một người khác giống như mình. Em chơi đàn như đang thở. Như đó là cách duy nhất mà em biết làm nó như thế nào.


--


Hợp âm đầu tiên của bản cello concerto in e minor của Elgar vang lên không trung, như những tiếng rì rầm trên mặt hồ nước. Ba nốt nhạc, Son, Mi, Si(1). Bằng một lực độc nhất cậu kéo cây vĩ đi qua cả ba dây đàn.

Hương nhựa thông lan toả vào không khí. Mùi của chất gỗ đánh vecni.

Jungkook nơi đây một mình.

Cậu chơi lại khúc nhạc một lần nữa.

Hồi trước, giáo viên của cậu đã nói rằng một người có thể chơi từng nốt trong một bản concerto một cách hoàn hảo, nhưng sẽ chẳng là gì nếu không có niềm đam mê, không có cảm xúc trong nó. Mỗi nốt nhạc là một mảnh linh hồn. Công việc của người nghệ sĩ là biến nó thành một mảnh linh hồn của riêng họ.

Cậu chơi hợp âm tới lần thứ ba, nhắm mắt lại và để ba nốt nhạc đó quấn lấy cậu, xé toạc bên trong mình.

Sau đôi mi nhắm nghiền, cậu thấy dáng hình của một chàng trai trẻ bên cây đàn piano trong một căn phòng độc tấu trống trải, đang khom lưng trên những phím đàn.

Các ngón tay của Jungkook tự động di chuyển. Sang hợp âm tiếp theo, bốn nốt nhạc: Mi, Si, Sol, Mi(1). Nhạc cụ rung lên với lực bên dưới những đầu ngón tay cậu, giống như có dòng năng lượng bên trong nó, sẵn sàng được giải phóng. Trong bóng tối của tâm trí, cậu tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé với mái tóc nhuộm vàng, đang ngồi lên đôi giày thể thao dưới sàn và nhìn cậu chơi đàn bằng đôi mắt đen nháy.

Cậu hạ xuống nốt Mi thấp nhất, cảm thấy những rung động truyền qua những đầu ngón tay lên cánh tay của mình. Cậu nán lại đó một lúc lâu, để cho âm thanh ngân vang lên.

Mùi nhựa thông trong không khí, những hạt bụi kết dính thành những đám mây trắng. Nó dính trên ngón tay của cậu, trên đường vân vải của chiếc quần jean. Mùi gỗ đánh vecni khiến cậu liên tưởng đến căn phòng tập của mình trong ngôi nhà ở Busan, những bức tường màu xanh lam và tấm thảm màu kem, cùng những tấm bằng danh hiệu độc tấu treo trên tường.

Jungkook mở mắt ra trong một căn phòng trống.


(1): Các nốt nhạc ở đây được thể hiện dưới nốt bình - tức là theo hệ nốt cơ bản. Nhưng mình đã viết tắt nó để chỉ còn tên của nốt nhạc. 

--


Trong buổi diễn tập, Taehyung thình lình đánh vào đầu cậu bằng cây vĩ của anh.

"Đừng chảy dãi vì anh chàng chơi piano đó nữa. Thật không ngờ em có chủ nghĩa tôn sùng bàn tay người khác đến vậy."

"Im đi." Jungkook rít lên giận dữ, tự mình bận rộn sắp xếp lại bản nhạc trên giá đỡ khi Yoongi chọn thời điểm đó để nhìn sang cậu, khoá ánh mắt trong giây lát vào một Jungkook đang ngồi trong khu vực cello.

Anh được nâng lên cao trên một bục cách xa phần còn lại của dàn nhạc, ngồi thẳng lưng một cách khó chịu trên ghế piano và tự nhéo lấy phần da trên ngón tay cái của mình.

"Em không có cái chủ nghĩa tôn sùng bàn tay hay gì hết," Jungkook nói sau khi Yoongi nhìn đi chỗ khác và cậu cho rằng việc thoát ra khỏi bản nhạc là điều an toàn.

"Nói dối," Taehyung trêu chọc. "Hãy nhìn em kìa. Tất cả biểu hiện nóng lòng và bận tâm về anh chàng độc tấu kia đều đang hiện rõ trên mặt em. Em đã gặp anh ta? "

"Bọn em đã...nói chuyện," Jungkook nói, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.

"Star crossed lovers(*)," Taehyung trưng ra một bộ mặt thấu hiểu khiến Jungkook thúc cùi chỏ vào bên hông anh.

"Anh thật là phiền phức, anh biết điều đó chứ?"

Và rồi người nhạc trưởng giơ tay lên, phần còn lại của dàn nhạc chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Jungkook hỏi một cách điên cuồng, đảo mắt đầy bực bội khi bắt gặp Taehyung đang thủ thỉ với những người khác, để một Jungkook phải lúng túng đi tìm đúng khuôn nhạc.

"Làm ơn hãy chú ý, Jungkook," nhạc trưởng khiển trách cậu, và Taehyung nhếch mép cười.

Jungkook giả vờ như không để ý thấy ánh nhìn của Yoongi từ vị trí của anh bên cạnh đàn piano.


*star crossed lovers: một cậu thoại trong Romeo and Juliet - tình yêu được 'viết lên những vì sao

--


Em đã nhìn chằm chằm vào anh trong buổi diễn tập đó, Yoongi nói, thở hổn hển khi Jungkook hôn xuống ngực anh. Em nhớ.

Anh cũng nhìn em, hyung, Jungkook mỉm cười trong khoé miệng.

Anh luôn nhìn vào em, Kook.

Nó thật là rùng rợn, hyung.

Và em yêu điều đó.


--


"Jungkook."

Jungkook không ngờ lại gặp Yoongi ở đây, giữa cả tá cơ thể đầy mồ hôi, nồng nặc mùi rượu của những sinh viên đại học tại một bữa tiệc tại gia, một tay anh cầm một chiếc cốc nhựa màu đỏ và tay kia vẫy chào Jungkook.

"Em không ngờ anh lại giao du với sinh viên đại học đấy."

"Tôi cũng là một sinh viên" Yoongi nói lớn qua lớp âm thanh. "Theo nghĩa đen."

Jungkook nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy tiếng nhạc có chút ồn ào.

"Muốn đi hít thở không khí chứ?"

Ở khu vườn phía sau căn nhà, họ ngồi trên bậc thềm ban công, Yoongi nói với cậu rằng anh quen Namjoon và Seokjin, và họ biết Hoseok (chủ nhân của bữa tiệc này), người hoá ra là, có quen biết với Jungkook.

"Thế giới thật nhỏ," Jungkook bình luận khi cậu cố gắng liên kết tất cả những mối quan hệ đó trong não của mình.

"Làm sao em lại quen Hoseok?"

"Thực ra, anh ấy đang hẹn hò với bạn thân của em," Jungkook nói, những ngón tay lần theo đường nét của chiếc cốc nhựa trên tay. Cậu không chắc mình đã uống một thứ nước với bao nhiêu phần là nước chanh và bao nhiêu phần là vodka, nhưng cậu bắt đầu nghi ngờ nó thuộc nhiều hơn ở vế sau. "Anh biết Taehyung chứ? Anh ấy cặp với em trong dàn nhạc."

"Người có mái tóc màu tím?"

"Đúng, đó chính là anh ấy." Jungkook mỉm cười thích thú. "Và làm thế nào anh lại quen Namjoon và Seokjin?"

"Namjoon và tôi đều học một năm ở Julliard(*)."

Jungkook cảm thấy mắt mình như lồi ra khỏi đầu.

"Đừng," Yoongi cười nhẹ. "Nó thật sự không phải là một việc lớn. Nghĩ lại thì. Đó cũng được coi là một thành tựu lớn lúc tôi mới bắt đầu qua đó. Nhưng, ừm. Sao cũng được. Bởi vì... chúng tôi là những người Hàn Quốc duy nhất vào năm đó, Namjoon và tôi," Yoongi giải thích, trông hơi bối rối. "Vì vậy cả hai gần như ... bị mắc kẹt với nhau."

"Và Seokjin?"

"Bạn cùng phòng." Yoongi nuốt khan, nhấp thêm một ngụm. "Nhưng khi quay trở lại đây. Thì chúng tôi không còn là bạn cùng phòng nữa. Tôi đã chuyển ra ngoài."

"Và bây giờ, anh gia nhập Seoul Philharmonic," Jungkook mơ màng nói, cảm thấy lưỡi mình lỏng lẻo trong miệng. "Với tư cách một nghệ sỹ độc tấu. Điên rồ thật chứ."

"Hãy cố gắng thêm một vài năm nữa," Yoongi nói, ra một cử chỉ vào màn đêm. Bầu trời trên cao không hẳn có màu đen, mà là một màu nâu bởi ti tỉ những ánh đèn điện. Nó làm cho Jungkook nhớ Busan. "Rồi sẽ sớm là em thôi."

Jungkook mỉm cười trong nỗi băn khoăn.

"Em sẽ không chắc lắm đâu, hyung."

Tiếng reo hò vang lên từ một nơi nào đó trong căn nhà phía sau. Như có người nào đó ở dưới khu vườn ném chúng vào một bụi cây.

"Tôi nghĩ rằng em đang đánh giá thấp bản thân mình." Yoongi nốc cạn phần rượu còn lại của mình, lấy mu bàn tay lau khoé miệng. "Chết tiệt, tôi say rồi."

"Tae nói với em rằng có nước chanh trong cái này," Jungkook nói, nhìn xuống cốc của mình. "Nhưng em bắt đầu nghĩ đó chỉ là vodka."

"Chúng ta sẽ rất vui vẻ và say sưa trong buổi tập ngày mai."

"Ugh. Không thể nào. "

Yoongi nhắm mắt lại, đung đưa người về phía trước một chút cho đến khi đầu anh tựa vào vai Jungkook.

Jungkook cố gắng duy trì nhịp thở của mình.

Cậu có thể ngửi thấy anh; Mùi dầu gội trên tóc anh, mùi rượu rum trong ly nước của anh, mùi nước hoa trên da anh thoảng thoảng bên dưới một lớp mồ hôi.

"Đừng đánh giá thấp bản thân," Yoongi nói, lê chân về phía trước cho đến khi đùi của họ chạm vào nhau. "Tôi nghĩ rằng em rất tuyệt."

"Anh tuyệt hơn, hyung."

"Đó là bởi vì tôi già hơn. Nhiều kinh nghiệm sống hơn." Yoongi nhắm mắt lại. "Em sẽ đến được đó thôi. Đừng lo lắng."


*Julliard: Học viện âm nhạc và nghệ thuật đỉnh nhất thế giới, đặt trụ sở tại New York (đúng vậy đó T.T) 

--


Jungkook ngồi trong phòng tập và chơi nhạc cho đến khi xuất hiện những đường rãnh đỏ ở ngón tay và cổ tay dần đau nhức, chiếc áo sơ mi dính đầy mồ hôi phía sau.

Trong đầu cậu thấp thoáng bóng hình chàng trai ngồi bên cây đàn piano. Jungkook buộc nó tan biến đi.

Nó vẫn chưa là một phần trong cậu, như những gì người hướng dẫn đã nói với cậu. Nếu các nốt nhạc chưa là một phần của em, thì hãy biến nó thành một phần của mình.

"Nếu chúng không dành cho em thì sao?"

Cậu thất vọng, mệt mỏi, không có gì bên trong cậu đang hoạt động.

Người hướng dẫn nheo mắt lại.

"Âm nhạc sinh ra để được chơi và lắng nghe nó. Bất cứ thứ gì đều sẽ có ý nghĩa với em, nếu em làm cho nó như vậy. "


--


Điều gì đó dâng trào trong lồng ngực cậu theo từng ngày trôi qua, từng buổi tập với sự xuất hiện của hình bóng Yoongi trong khóe mắt.

"Làm thế nào để anh biến những nốt nhạc trở thành một phần tâm hồn mình?" Jungkook hỏi Yoongi vào một đêm khi cậu ấy say và bằng cách nào đó, cậu đã gọi vào số điện thoại của Yoongi. "Em không làm được điều đó."

"Tôi nghĩ nó sẽ khác nhau đối với những người khác nhau," Yoongi nói sau một lúc dừng lại.

"Em không hiểu," Jungkook nói, trong nỗi thất vọng. "Em có thể chơi tốt tất cả các nốt, ngay cả cadenza. Nhưng em vẫn cảm thấy nó chưa đủ. "

"Có lẽ em chỉ cần tìm một điều gì đó khiến em cảm nhận được nó."

Jungkook chợt nghĩ về hình bóng mờ ảo ẩn hiện trong tâm trí mình khi cậu chơi nhạc, rằng đã có lúc cậu tập luyện một mình và tưởng tượng anh đang ngồi trước mặt, lắng nghe cậu chơi đàn.

"Anh nghĩ về điều gì khi chơi đàn?"

Một khoảng lặng khác. Jungkook nghe Yoongi nuốt nước bọt.

"Còn tuỳ thuộc."

"vào?"

Tĩnh lặng.

"Nó...khá phức tạp," cuối cùng Yoongi nói. "Tôi không giải thích được. Tôi khá là tệ trọng khoản sử dụng từ ngữ. Tôi sẽ...nói với em vào một ngày nào đó. "


--


Jungkook bắt gặp Yoongi luyện tập vào một hôm tối muộn, chơi đi chơi lại một ô nhịp trong chương ba của bản hoà tấu mà cậu cho rằng anh sẽ không thể nào hoàn thành chúng được.

"Hyung, đã muộn rồi."

Yoongi nhìn lên, những ngón tay đánh phải những nốt nhạc nghịch tai.

"Chết tiệt," Anh nói với một nụ cười lập loè thoáng qua. "Em làm tôi sợ."

"Xin lỗi," Jungkook lẩm bẩm, bước thêm một bước vào phòng. "Nhưng đã trễ rồi, hyung. Anh cần đi lấy thứ gì đó để ăn."

Yoongi nhìn xuống những ngón tay của mình. Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi; buổi hòa nhạc đang đến gần và anh ấy dường như ngày càng lo lắng hơn về nó.

"Chúng ta có thể ăn thịt cừu nướng xiên?" Anh hỏi sau một lúc nghĩ ngợi. Anh nắm hai bàn tay thành nắm đấm rồi lại mở ra, co duỗi các ngón tay, rồi giãn cơ và cong lưng, hơi nhăn mặt khi nó vào đúng khớp. "Tôi sẽ trả tiền."

"Tất nhiên rồi, hyung."


"Nó là vấn đề ở một ô nhịp," Yoongi nói với một miệng đầy thịt cừu, đũa cắm vào bát mì tương đen trước mặt. "Ô thứ...ba mươi tư gì đó. Tôi chỉ...không thể chơi được chúng. Ngón tay cứ xoắn vào nhau một cách lố bịch nhưng vẫn không có cách nào để chơi được khúc nhạc đó. "

"Em không nghe thấy có điều gì sai với nó," Jungkook thì thầm.

"Em thật ngọt ngào. Nhưng nó có."

Anh đặt đũa xuống, chống hai tay lên đầu.

"Tôi không thể vượt qua sự thật rằng buổi hòa nhạc này cần phải hoàn hảo. Bản nhạc đã được viết một cách hoàn hảo. Đó là một trong những tác phẩm hay nhất từng được viết cho một bản độc tấu piano. Tôi thật sự không thể phá huỷ nó được."

"Nhưng anh sẽ không," Jungkook khẳng định khi cậu đổ sốt tương đen lên đũa của mình. "Thứ âm nhạc đó...hyung, nó là một phần trong anh. Anh đã biến nó thành như một phần của mình. Khi anh chơi chúng...chúng nghe rất tinh khiết. Giống như anh đang chơi tất cả các nốt lần đầu tiên, nhưng lại rất hoàn hảo. Nó giống như...em không biết nữa. Em chỉ ước anh hãy cho em biết anh nghĩ gì khi bản thân mình đang chơi nhạc. "

Yoongi giữ yên lặng trong giây lát một cách kỳ lạ.

"Em có cười tôi không nếu tôi nói rằng đó là cây đàn piano, là, mối tình đầu của tôi?"

Jungkook lắc đầu.

"Gần như tôi không phải nghĩ đến bất cứ điều gì khi chơi," Yoongi tiếp tục, dùng các đốt ngón tay đập nhẹ lên mặt bàn. "Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ... chưa bao giờ có thể giải thích về điều này. Tôi không nghĩ về bất cứ thứ gì khác ngoại trừ cây đàn piano. Tôi không cần phải làm vậy. Tôi không có nhiều bạn bè khi lớn lên, cha mẹ tôi đã ... mong muốn tôi trở thành một luật sư hoặc một doanh nhân hay một nghề nghiệp nào đó tương tự. Piano là nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy, em biết đấy, sự an toàn, như được trở về nhà, tôi không chắc nữa."

"Em hiểu," Jungkook nhỏ nhẹ, và tiếp lời, "Em nghĩ em biết cảm giác đó là như thế nào. Em cũng không có nhiều bạn. Gia đình em đã di chuyển rất nhiều nơi. Và cello là hằng số bất biến trong cuộc sống của em. Dẫu cho em có đi đến một nơi nào đó xa hơn, xa khỏi nơi đây."

Yoongi gật đầu.

"Đúng vậy," anh nói bằng chất giọng trầm. "Đúng, nó là như vậy."


--


"Này. Liệu tôi có thể hỏi em một điều chứ? Kiểu như một ân huệ."

Họ không ở một mình. Jungkook có thể cảm nhận được Taehyung, Namjoon và Jimin đang lắng nghe từ một khoảng cách xa nơi họ đang tụ lại thành một vòng tròn, trò chuyện vào cuối buổi diễn tập trước khi ra về. Phần còn lại của căn phòng đầy ắp những tiếng kéo ghế và tiếng nói chuyện trong lúc mọi người đang cất nhạc cụ, nhét bản nhạc vào folder và thả chúng vào những chiếc hộp lớn ở hai bên cửa ra vào. Jimin vẫn kẹp lấy cây violin dưới cánh tay, lướt ngón tay lơ đãng trên dây đàn khi anh ấy giả vờ không nghe cuộc nói chuyện của Jungkook.

"Tất nhiên rồi," Jungkook nói với Yoongi, cố gắng phớt lờ họ. "Có chuyện gì vậy anh?"

"Tôi đã sáng tác." Yoongi xoa gáy, chuyển ánh nhìn đi nơi khác. "Chỉ là...ý tôi là, nó không nhiều. Nhưng nó giống như... một bản hoà tấu cho cello, và cả piano nữa. Và tôi không thực sự quen biết bất kỳ nghệ sĩ chơi cello nào khác nên tôi tự hỏi liệu em có muốn chơi nó không? cho tôi? với tôi? Em biết đấy. Với cây đàn cello của em. "

"Em rất muốn, hyung."

Jungkook cười rạng rỡ với anh, phớt lờ cái cách mà bên trong cậu đang tan chảy vì vẻ ngoài bối rối của Yoongi.

"Thật sao?" Yoongi hỏi, trông khá ngạc nhiên. "Tuyệt vời. Tốt lắm. Cảm ơn em!"

"Anh có muốn gặp nhau ở đây trước buổi diễn tập ngày mai chứ?" Jungkook hỏi. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực một cách khó chịu, những ngón tay cậu lơ đễnh di chuyển trên đùi.

"Được," Yoongi nói trong hơi thở gấp gáp. "Nghe tuyệt đấy. Tôi sẽ nhắn tin cho em, được chứ? Và giờ tôi sẽ. Thu dọn một chút đồ đạc của mình."

Yoongi quay trở lại chỗ cây đàn piano, và Jungkook cố kìm nén một nụ cười rạng rỡ.

"Một buổi hẹn hò!" Giọng nói của Taehyung vang lên từ phía sau cậu, rồi đột nhiên có một vòng tay ôm lấy vai, níu lấy cậu, "anh biết ngay mà!"

"Anh có nhận ra rằng chúng ta cũng đã đi với nhau rất nhiều, gần như mọi lúc. Và đó là những gì bạn bè làm, hyung. "

"Mmmm, bạn sao," Jimin nói, chọc vào má của Jungkook. "Hai người quả là bạn tốt của nhau."

"Em muốn hẹn hò với Yoongi-hyung?" Namjoon hỏi.

"Không!" Jungkook đáp lại một cách nhanh chóng, đưa tay che lên miệng Namjoon để giữ cho anh ấy im lặng. "Hoặc có lẽ? Em không biết."

Namjoon nhướng mày khi Jungkook thả những ngón tay trên miệng anh xuống.

"Anh ấy muốn gì, Kook?" Anh hỏi, đầu tựa vào cằm Jimin, điều đó khiến Jimin tỏ ra cáu kỉnh.

"Anh ấy đã viết một cái gì đó," Jungkook nói một cách sơ sài, khom người để mở hộp đàn cello của mình. "Một bản hoà tấu, cho piano và cello. Và anh ấy muốn em chơi thử phần cello cho nó."

Taehyung đang há hốc miệng. Jimin cũng vậy. Namjoon che miệng mình lại bằng hai tay đặt dưới hàm.

"Min Yoongi đã sáng tác một bản nhạc cho em," Taehyung thì thầm, trông như mắt anh có thể nổ tung ra khỏi đầu bất cứ lúc nào.

"Hãy im lặng đi mà," Jungkook rít lên, liếc qua vai Taehyung nhìn về chỗ Yoongi đang ngồi. "Và không, anh ấy không soạn nó cho em, anh ấy chỉ muốn em ... demo nó."

"Em đang nói rằng," Jimin nói một cách yếu ớt. "Đó là Min Yoongi. Đúng nghĩa là nghệ sĩ piano tài năng nhất mà Seoul Philharmonic từng biết. Anh ấy chuẩn bị đạt được độ nổi tiếng của Yo-yo ma(2) trong thập kỷ này, và anh ấy muốn em demo cho sáng tác của anh ấy sao."

"Anh ấy nói rằng anh ấy không biết bất kỳ nghệ sĩ cello nào khác," Jungkook nói, mắt hướng xuống đất.

"Đồ ngốc," Taehyung líu lo. "Anh ấy thích em, và em cũng thích anh ấy."

"Anh có thể hạ giọng mình xuống chứ?"

"Không," Taehyung nói, đặt lên má Jungkook một nụ hôn ướt át. "Anh sẽ không vì dù sao thì anh ấy cũng đã rời đi rồi. "

Jungkook nhìn lại nơi cây đàn piano, chiếc ghế giờ đã trống rỗng.

"Các sáng tác của anh ấy rất, rất tuyệt," Namjoon nói xa xăm, nhìn về hướng cánh cửa mà Yoongi vừa bước ra. "Em thật may mắn, Kook-ah. Hãy tận dụng tối đa nó."

"Ồ, tin em đi, em ấy sẽ thôi."

"Thật không thể chịu đựng được anh mà," Jungkook nói với Taehyung, người chỉ đang nhếch mép cười.

"Anh chỉ nói sự thật," Taehyung khúc khích cười.


(2) Yo-yo ma: nghệ sĩ cello trứ danh tốt nghiệp trường Julliard và Havard, đạt 18 giải Grammy với độ nổi tiếng phủ khắp giới yêu nhạc cổ điển trên toàn thế giới. 

--


Bản nhạc này dành cho em, Yoongi sẽ thì thầm vào một đêm mà những giọt mưa đang đánh nhịp trên mái nhà, và dù cho màn đêm đen kịt kéo đến bên ngoài nhưng ga trải giường của họ vẫn ấm áp và có mùi vị thân thuộc. Chiếc headphones treo trên tai cậu,

Âm nhạc.

Một cái khác sao? Hơi thở của Jungkook như bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh đã viết cho em một bản nhạc khác?

Tất cả đều dành cho em, Kook-ah. Đây là tất cả dành cho em.


--


Jungkook siết chặt đầu gối mình quanh cây đàn cello kẹp giữa hai chân, nhắm mắt lại.

Căn hộ của cậu bao trùm bởi sự tĩnh lặng xung quanh. Cậu khá chắc rằng mình sẽ nhận được những lời phàn nàn về tiếng ồn vì luyện tập lúc đêm muộn như thế này, nhưng Jungkook đột nhiên tràn ngập một sự thôi thúc khiến cậu muốn kéo cây vĩ lên dây đàn.

"Tôi tự hỏi liệu em có muốn chơi nó cho tôi không?"

Jungkook không chắc mình có đang hô hấp bình thường hay không.

Bên trong đầu cậu, Yoongi đang ở đó, trong một góc phòng, nhìn cậu với đôi mắt thâm quầng.

Đúng, cứ như vậy, Kook. Nó thật đẹp. Nghe thật đẹp.

Jungkook đã chơi toàn bộ bản nhạc, chơi qua tất cả các chương.

Khi cậu hoàn thành nó, luồng hơi thở mà cậu giữ chặt từ đầu đến giờ, được giải phóng và cậu thở hổn hển khi để đầu mình chúi về phía trước.

Cậu nghĩ về một Yoongi đang gần bên, những ngón tay anh lướt trên đường cong của cây đàn, lướt lên cánh tay của Jungkook, đến độ dốc của vai cậu, rồi nơi hõm cổ cậu. Hơi thở của Yoongi phả vào da cậu, lướt đến bờ môi cậu, ấm áp, ẩm ướt và để lại những vết bầm tím xinh đẹp ở bất cứ nơi nào nó đi qua.

Đẹp, Kook. Rất đẹp.

Jungkook bừng mở mắt, lắc đầu, cúi xuống, những ngón tay cậu đang bấu chặt vào đầu gối của chính mình.

Cậu để cây đàn cello tựa vào mình, như một sự hiện diện âm thầm, bền bỉ, với sức nặng vững chắc đè lên ngực cậu, truyền xuống mặt đất.

Cậu hít một hơi thật sâu.


--


Yoongi xuất hiện với mái tóc ẩm ướt và làn da ửng hồng cùng một chiếc túi giấy nhỏ đựng hai chiếc bánh croissants hạnh nhân.

"Em không bị dị ứng, đúng chứ?"

"Không, hyung. Với cái này thì ổn. Cảm ơn anh."

Anh ấy trông có vẻ bồn chồn, loạng choạng di chuyển giữa cây đàn piano với chiếc máy tính đặt trên giá đỡ và một vài bản nhạc trong túi xách dưới chân anh ấy.

"À, chết tiệt, em sẽ cần—" anh lục lọi trong túi xách, lôi ra một vài tờ giấy và đặt xuống giá đỡ trước mặt Jungkook. Cây đàn cello của cậu được mở ra, nằm yên giữa hai đầu gối, vẫn còn rung lên nhè nhẹ sau khi vừa được lên dây. Jungkook liếc nhìn các nốt trên bản nhạc.

Euphoria, đọc tiêu đề ở dòng trên cùng.

Bản nhạc có chút dày đặc, nhưng số chỉ nhịp (time signature) cho cậu biết nó có tiết tấu chậm. 4/4, Mi thứ, điệu legato (*) .

"Em có theo kịp nó không?" Yoongi hỏi, ngồi sau cây đàn piano.

"Chắc chắn rồi," Jungkook nói, ngả người ra sau và đặt cây vĩ lên dây đàn. Cậu mở điện thoại của mình, đặt nó ở chế độ ghi âm và đặt nó xuống sàn. "Hãy làm nó thôi."

Bản nhạc khiến Jungkook liên tưởng đến ánh sáng, gần như vậy. Hay nói đúng hơn, là ánh chiều tà vào mùa hè khi trời vừa bắt đầu ngả vàng. Giữa vách ngăn của ngày và đêm khi bầu trời vẫn hửng sáng trong sắc xanh và mặt trăng là một vệt mờ nhạt ở góc trời, chực chờ mọc lên trên mọi nẻo đường. Jungkook nghĩ về bệ cửa sổ trong phòng ngủ của mình ở Busan, căn phòng với những bức tường màu xanh lam và tấm thảm màu kem và những tấm bằng chứng nhận giải thưởng độc tấu treo trên tường. Nó thật quen thuộc đến nỗi cậu cảm nhận được sự nhức nhối, chạy từ bả vai xuống cánh tay, đến các ngón tay, cổ và dọc sống lưng.

Bản nhạc không quá dài. Jungkook hầu như không có thời gian để tập trung vào tất cả những cảm xúc được nhồi nhét trong cơ thể của mình để theo kịp tốc độ ngón tay lướt qua các nốt nhạc một cách nhanh chóng.

Mỗi khi ánh mắt cậu vụt lên, cậu luôn thấy Yoongi đang nhìn về phía mình.

Họ kết thúc nó cùng nhau. Jungkook mất một phút để thu thập tất cả những ngôn từ mà cậu muốn thể hiện và sắp xếp chúng trong miệng, nhưng thật khó khăn.

"Mẹ kiếp," thay vào đó cậu nói một cách hùng hồn, khiến Yoongi bật cười, và cùng với đó là sự căng thẳng chợt tan biến. "Chết tiệt, hyung, nó thật tuyệt vời. Thật đáng kinh ngạc. Cảm ơn anh."

"Cảm ơn em," Yoongi nói một cách chân thật. "Em đã chơi nó giống như tôi tưởng tượng. Y như vậy. Thậm chí còn tốt hơn."

Họ nhìn nhau. Mùi gỗ đã qua xử lý bay nặng trĩu trong không khí.

"Tất cả những cảm hứng này đến từ đâu?" Jungkook đột ngột thốt lên. "Anh đặt nó ở đâu bên trong mình?"

"Tôi thực sự không biết," Yoongi thừa nhận. "Nó chỉ... ở đó. Tôi nghĩ nó đã luôn ở đó như vậy. "

"... Chúng ta có thể chơi lại bản nhạc một lần nữa không?"


*điệu legato - thể hiện bản nhạc được chơi một cách liền mạch, liên tiếp nhau, nhịp nhàng và không có quãng nghỉ. 

--


Mỗi nốt nhạc, tôi đều dành cho em


--


Buổi hoà nhạc đang đến rất gần. Có những vòng tròn bên dưới mắt Yoongi, trông như vệt thâm tím.

"Nhìn này," anh nói giọng khàn khàn vào một ngày nào đó, lật điện thoại mình ra cho Jungkook và Taehyung xem. Một bài báo được đăng lên Naver, với một bức ảnh có vẻ ngoài hơi cũ của anh ấy trong bộ vest ở phía trên cùng bài báo. "'Phòng hòa nhạc nổi tiếng nhất Hàn Quốc," Yoongi nói. "'Một trong những sự pha trộn âm nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại.' "

"'Một trong những tài năng trẻ triển vọng nhất của Hàn Quốc'."  Taehyung đọc, sau đó nhìn Yoongi với một cái nhìn đầy ý nghĩa. "Toàn bộ bài báo chứa đầy những từ ngữ so sánh 'nhất', và anh là một trong số đó, hyung. Họ cho rằng anh rất tuyệt vời. Anh sẽ ổn thôi mà."


Jungkook bắt gặp Yoongi đang khóc ở một trong những phòng tập, thanh âm nhẹ nhàng, buồn bã truyền qua khắp hành lang.

"Hyung," Namjoon lên tiếng khi Jungkook dừng lại phía bên ngoài ngưỡng cửa, nín thở. "Hyung, thôi nào, không sao đâu, đó chỉ là một sai lầm."

Có một sự im lặng khủng khiếp, và sau đó—

"Anh mệt quá, Joon-ah."

Giọng Yoongi nghe thật nhỏ bé.

"Em biết, em biết, hyung. Tại sao chúng ta không về nhà nhỉ? Hãy về nhà đi, hyung, xin anh."

Jungkook đã kịp quay đi trước khi họ có thể nhận ra cậu đang nán lại nơi này.


--


yoongi

Này

Tôi có thể qua nhà em không?


--


Anh ấy trông thật mệt mỏi, Jungkook nghĩ khi cậu mở cửa cho Yoongi, trông anh thật nhỏ bé và khốn khổ trong chiếc áo len lớn hơn ba kích cỡ so với anh ấy.

"Chào em," Yoongi nói khẽ. "Tôi xin lỗi, tôi – xin lỗi. Chỉ là một lát thôi. Tôi vừa—"

"Không sao đâu, hyung," Jungkook nói, mỉm cười. "Anh có ... anh có muốn một cái ôm?"

"Ừm, được, xin em, đó sẽ là—"

Và rồi đầu Yoongi hoàn toàn nằm gọn bên dưới cằm Jungkook. Yoongi siết chặt, siết chặt cậu đến mức Jungkook nghĩ rằng cậu rất có thể sẽ phải ngừng thở, anh vùi đầu vào ngực Jungkook và nhắm mắt lại.

Cả hai thở nhịp nhàng.

Cậu ngửi thấy mùi dầu gội trên đầu Yoongi.

Một cách lơ đãng, Jungkook quấn những ngón tay của mình vào tóc Yoongi, trượt chúng qua những lọn tóc ở gáy anh. Yoongi gầm nhẹ vào lồng ngực cậu, vòng tay siết chặt hơn nữa.

"Mm," Anh lầm bầm trong ngực Jungkook. "Thật là...tốt. Cảm ơn em."

"Được rồi."

Jungkook tự hỏi liệu Yoongi có thể cảm thấy trái tim cậu đang đập thình thịch trong lồng ngực không.

"Này anh," Jungkook nói sau vài phút trôi qua. "Anh có muốn...ngồi xuống ghế không?"

Yoongi gật đầu trong lồng ngực cậu, cho phép Jungkook quấn các ngón tay quanh cổ tay mình và dẫn anh đến ghế sofa, nơi Yoongi nằm dựa vào phía trước của Jungkook, ngồi giữa hai chân cậu và kéo cánh tay của Jungkook vây quanh bụng mình.

"Tôi mệt quá," anh thở dài khi họ đã yên vị, dịch chuyển hướng nhìn, và nói vào vùng da cổ của Jungkook. "Tôi xin lỗi, và cảm ơn vì đã cho tôi đến. "

"Không sao đâu," Jungkook thở phào. "Em cũng không có việc bận."

Đầu ngón tay của Yoongi gõ nhẹ vào xương quai xanh của Jungkook. Anh nhấn mạnh hơn một chút, bắt đầu đánh nhịp qua lại lên chúng.

"Tôi làm đúng không?" Anh thì thầm. "Điều mà em luôn làm."

Jungkook cười phá lên.

"Đó là âm rung, hyung. Anh phải giữ ngón tay của mình ở cùng một vị trí, đây." Cậu đặt tay mình lên tay Yoongi, giữ yên nó. "Và bây giờ chỉ cần di chuyển ngón tay của anh tại chỗ. Ở đó. Đúng vậy."

"Tôi chắc chắn mình có thể trở thành một nghệ sỹ cello tuyệt vời," Yoongi nói, nhắm mắt lại và cúi đầu xuống một lần nữa nhưng không có động thái gì để mong muốn gỡ tay Jungkook ra khỏi tay mình.

"Hẳn rồi", Jungkook nói. "Bàn tay to, ngón tay dài. Tất cả đều phù hợp."

Da của Yoongi mềm mại và ấm áp so với làn da của cậu.

"Em sẽ chơi một bản nhạc cho tôi chứ? Đến tận cuối cùng?" Sau đó, anh ấy đột ngột nói tiếp. "Xin lỗi. Hoặc em có thể không cần phải làm vậy. "

"Không, không đâu," Jungkook nói, ngồi dậy một chút. "Em sẽ chơi nó cho anh."

Ngồi trên một chiếc ghế đối diện với một Yoongi trên chiếc ghế sofa, với cây đàn cello kẹp giữa hai đầu gối, Jungkook đột nhiên cảm thấy mình bị phơi bày một cách kỳ lạ.

"Có bản nhạc nào mà anh muốn nghe không?" Jungkook hỏi, ngón tay lướt trên bề mặt nhẵn của chất gỗ, những đường rãnh nhỏ bé bên dưới đầu ngón tay.

"The adagio của Elgar," Yoongi nói ngay lập tức, rồi đỏ mặt. "Vui lòng."

Jungkook nhắm mắt lại, những ngón tay lướt trên phím đàn ngay cả trước khi cây vĩ chạm tới dây đàn.

Nó cuối cùng đã xảy đến với cậu rằng, sau ngần ấy thời gian sống trong trí tưởng tượng của mình, Yoongi đang ở ngay đây, ngắm nhìn cậu chơi nhạc từ ghế sofa.

Tôi sẽ trút hết tâm hồn mình cho anh ấy

Jungkook quyết định.

Mỗi nốt nhạc mà tôi chơi đều sẽ dành cho anh ấy.

Căn hộ buồn ngủ dường như tràn ngập tần số âm thanh sâu lắng của the adagio, tiếng đàn cello ngân vang dưới đầu ngón tay cậu, vùi cây vĩ của mình vào dây đàn ở phần thấp hơn và cảm nhận chúng hơn là lắng nghe chúng vang dội khắp căn phòng.

Và tất cả những gì xoay quanh trí não cậu là Yoongi Yoongi Yoongi, mùi hương của anh, xúc cảm từ da anh tiếp xúc với da Jungkook, hay cái cách mà vùng da quanh mắt anh nhăn lại khi cười, phần nướu phía trên của anh lộ ra khi nét cười đậm sâu.

Mỗi nốt nhạc, em đều dành cho anh.

Hơi thở của Jungkook run rẩy khi cậu đi đến chương cuối của bản nhạc, cảm nhận nốt cuối cùng, một nốt Si giáng, vang lên khắp phòng.

Anh có cảm thấy nó không, hyung? Jungkook muốn hỏi điều đó. Những nốt nhạc này là của anh, hyung, tất cả đều dành cho anh.

Yoongi bày ra một vẻ mặt mà Jungkook không kịp định hình, nét mặt anh ấy từ từ nhăn lại, kiểu như có lẽ anh ấy sắp khóc.

"Lại đây, Kook-ah, xin em," anh nói, giọng vỡ vụn.

Jungkook đặt cây đàn cello của mình xuống và ngã vào vòng tay của Yoongi, hơi thở dồn dập thoát ra khỏi cậu và Yoongi đang áp sát mặt mình vào ngực cậu, những ngón tay đan vào phía sau lưng áo của Jungkook.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy một chút linh hồn của em trong đó, Kook-ah," anh ấy thốt ra sau một lúc lâu. "Cảm ơn, cảm ơn em đã chơi bản nhạc đó cho tôi. Cảm ơn em vì đã cho tôi xem nó. "

Jungkook bị choáng ngợp bởi điệu crescendo trong lồng ngực của mình. Nó vang lên văng vẳng bên tai cậu, một bản giao hưởng của mọi nhạc cụ chơi theo tiết tấu fortissimo(*).

"Tốt", Jungkook kiềm chế bản thân mình. "Đó chính xác là những gì em muốn anh thấy."

Yoongi đặt một bàn tay vào giữa họ, ấn xuống ngực Jungkook, ngón tay căng ra.

Cả hai người họ nhìn vào tay anh và cách lồng ngực của Jungkook đang phập phồng dưới lòng bàn tay ấy.

Jungkook tự hỏi một lần nữa liệu anh ấy có thể cảm nhận được trái tim cậu bên dưới đầu ngón tay của mình không,

Đập hối hả hối hả hối hả.


*fortissimo - thường ký hiệu bằng 'ff' - thể hiện cường độ nốt nhạc rất to và mạnh. 

--


Yoongi mỉm cười với cậu mỗi khi cậu bắt gặp ánh mắt của anh trong buổi diễn tập.

Jungkook chợt cảm thấy mình muốn hát.

(Cậu đã hát, rất lâu sau đó khi ở một mình. Giai điệu của Euphoria, ngân nga nhẹ nhàng trong hơi thở.)


--


Cậu đã đi sắm một vài bộ vest mới với Taehyung, Jimin và Namjoon vào cuối tuần, trước buổi hoà nhạc, để mua những thứ họ sẽ mặc lên sân khấu. Điều đó không quá cần thiết, vì hầu hết họ đã biểu diễn trong đủ các buổi hòa nhạc để có đủ số lượng áo sơ mi và nơ đeo cổ, nhưng Taehyung khăng khăng rằng vai anh ấy đã rộng hơn và chiếc áo vest hiện tại không vừa với anh ấy nữa, thế nên mẹ anh đã gửi cho anh một ít tiền để sắm cho mình một cái áo mới, đồng thời, tạo cơ hội cho một chuyến đi mua sắm của cả nhóm.

Hoseok cũng được dắt theo, nhất quyết nắm tay Taehyung mỗi khi họ bước ra khỏi một cửa tiệm.

"Cái này thì sao?" Taehyung hỏi ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, bây giờ đang mặc chiếc áo vest thứ mười mà anh ấy đã thử. Jungkook không hoàn toàn chắc rằng tại sao anh ấy lại phải đi vào phòng thay đồ mỗi lần chỉ để mặc mỗi chiếc áo vest; Hoseok nói với cậu rằng đó là vì anh ấy thích sự tiết lộ.

"Tuyệt đó," Jimin nói một cách lơ đễnh, nhìn bản thân trong gương khi giơ cao chiếc nơ đen lên cổ.

"Em biết rằng mình sẽ phải nhuộm lại tóc, đúng không?" Namjoon nói. Anh ấy đã có một chiếc áo vest cho riêng mình và hiện đang thử các cặp khuy măng sét khác nhau. Anh dường như được kết nối với một cặp khuy hình cua bạc. "Em thực sự không thể lên sân khấu với mái tóc màu tím đó."

Taehyung cau mày, vươn tay chạy qua những lọn tóc của mình.

"Anh nói đúng," anh nói một cách chán nản. "Chết tiệt. Em rất thích màu tóc này. "

"Màu đen cũng rất hợp với em," Hoseok nói, ngả ra, dựa vào tay của mình. "Hoặc nâu. Hay vàng, nó có được cho phép không? "

"Miễn sao nó không rõ ràng là được nhuộm, thì em nghĩ nó ổn," Jungkook nói nhỏ. Cậu đang lật qua lật lại chiếc nơ trong tay mình, tự hỏi liệu Yoongi có thích nó không-

"Không sao đâu cưng, sau này em có thể nhuộm nó lại," Hoseok nói, đứng dậy vuốt nhẹ lòng bàn tay xuống bờ vai và cánh tay của Taehyung. "Anh nghĩ đây là bộ vest dành cho em đấy."

"Anh chắc chứ?" Taehyung hỏi, ngỏ lời với mọi người, và tất cả đều đồng ý. "Tuyệt," Taehyung nói, với vẻ hài lòng. "Trông em sẽ như bay trên sân khấu."


Taehyung mua bộ vest, Jimin trả tiền cho một chiếc cà vạt, và Namjoon chọn được chiếc khuy măng sét hình con cua bạc.

"Làm thế nào mà anh cuối cùng lại quyết định mua chúng?" Jimin hỏi anh lúc ở quầy thu ngân và Namjoon chỉ nhún vai và ngoáy mũi.

Jungkook quyết định không chọn bất cứ chiếc nơ nào, quyết định rằng cậu thực sự khá thích chiếc nơ mà cậu hay sử dụng từ trước đến nay – cậu đeo nó cho mọi buổi hòa nhạc mà cậu đã chơi dưới tư cách một nghệ sĩ của Seoul Philharmonic, và cho rằng theo một cách nào đó, nó đem lại cho cậu may mắn.


--


Cổ tay và hõm cổ và dọc sống lưng của Jungkook và cả các ngón tay đang bấm vào nhau của cậu, cảm nhận được sự đau nhức và cứng ngắc khi di chuyển chúng.

Trong giấc mơ nửa vời vào một buổi sáng sớm, Jungkook mơ thấy một cái miệng màu hồng mềm mại hôn khắp đầu ngón tay cậu và ngậm chúng vào miệng, môi kéo khắp lòng bàn tay, răng sượt qua các khớp ngón tay. Ở nơi cổ tay cậu bắt đầu xuất hiện những đường gân xanh nổi lên bên dưới bề mặt da mỏng. Môi của Yoongi chạy dọc theo sống lưng cậu, nơi nó đang nhức nhối, bắt đầu từ cục xương nhỏ ngay dưới cổ cậu, lòng bàn tay ấm áp và mềm mại của anh giữ nguyên trên da cậu.

Jungkook bừng mở mắt.

Bàn tay chợt cảm thấy lạnh.


--


Họ diễn tập mà không có Yoongi trong hai giờ đầu tiên vào ngày diễn ra buổi hoà nhạc, dọn dẹp những góc nhỏ nhất của khán phòng.

Những tấm áp phích treo dọc các hành lang. Hình ảnh của Yoongi đi kèm với tên của tác phẩm – Bản độc tấu piano số 2 của Rachmaninoff ở cung Đô thứ, chương I: moderato, chương II: adagio sostenuto, chương III: allegro scherzando - và logo của Seoul Philharmonic ngay phía dưới, kèm theo ngày tháng và địa điểm tổ chức. Jungkook luôn yêu thích những ngày tổ chức buổi hoà nhạc, cảm giác kích thích được tăng lên trong những ngày như thế này, căn phòng thay đồ chật chội nồng nặc mùi keo xịt tóc và vang lên những âm thanh bất hoà của ít nhất hai mươi nhạc công đang lên dây cho nhạc cụ của họ trong cùng một lúc.

Jungkook lang thang trên các hành lang, với nửa trên mặc áo sơ mi và nửa dưới mặc quần tây, tai nghe cắm trong tai. Cậu đang nghe lại đoạn thu âm của Euphoria mà cậu đã kịp lưu lại ở buổi demo hôm trước.

Yoongi đến muộn hơn vào một giờ sau đó, đeo chiếc ba lô trên vai, một tay cầm chiếc túi đựng bộ vest giơ lên cao và tay kia cầm ly cà phê giấy dùng một lần. Anh ấy gần như ngay lập tức di chuyển đến phòng thay đồ riêng của mình.

Anh trông không còn mệt mỏi nữa, Jungkook để ý. Một điều gì đó đặt trên vai anh giống như một sự tự tin thầm lặng.


"Chào anh."

"Chào em."

Rất lâu sau đó, khi Yoongi đang đứng trước gương trong phòng thay đồ, đang sửa lại mái tóc của mình. Jungkook đã thay xong đồ của mình, hơi cứng người trong chiếc áo vest.

"Anh cảm thấy thế nào?" cậu hỏi, bước sâu vào phòng khi Yoongi quay người về phía cậu và ôm lấy cậu ngay lập tức, khiến Jungkook dường như tắt thở.

"Tôi không sao," anh nói, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Jungkook. "Tôi ổn." Anh hơi lùi lại. "Nó sẽ ổn thôi, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi, hyung," Jungkook nói. "Anh sẽ làm được."

"Đúng vậy," Yoongi nói, co giãn các ngón tay của mình. Anh mỉm cười. "Chúng ta còn bao lâu?"

"Cửa đang bắt đầu mở. Chúng ta cần có mặt trên sân khấu trong hai mươi phút nữa. "

"Tuyệt."

Anh liếc nhìn chiếc đàn piano được đặt kế bức tường trong phòng thay đồ của mình.

"Chỉ một lần luyện tập cuối cùng," anh nói, và Jungkook gật đầu, mang theo ý muốn rời đi.

"Hẹn gặp anh trên sân khấu, hyung."

"Hẹn gặp em trên sân khấu, Kook-ah."


Jungkook ngồi trên sàn, chà nhựa thông lên dây vĩ, và kiểm tra lần thứ ba xem nó đã được lên dây chưa.

"Lo lắng chứ?" Taehyung hỏi khi cậu đang siết chặt cây vĩ của mình.

"Một chút thôi. Anh Hoseok có đến xem không anh? "

Taehyung cười toe toét. "Tất nhiên rồi. Anh ấy có mang hoa tới."

"Em có mang gì cho Yoongi-hyung không?" Jimin hỏi nhẹ, bước tới với cây violin kẹp dưới cánh tay.

"Không," Jungkook trả lời, mặt đỏ bừng.

"Thậm chí không một bó hoa sao?" Jimin trêu chọc. "Thật xấu hổ."

"Chúng sẽ héo úa ở đây. Nhiệt độ trong phòng quá nóng."

Jungkook đứng dậy, nâng chiếc đàn cello của mình lên.

"Chúng ta nên đi thôi," cậu kiên quyết nói, phớt lờ cái cách mà Taehyung và Jimin đang cười khẩy mình phía sau lưng.


Cậu có thể nghe thấy tiếng khán giả từ phía sau hậu trường, cả khán phòng chật kín người đến xem họ biểu diễn. Cậu rũ vai, vặn cổ tay, rung rinh ngón tay trên mặt gỗ của cây đàn.

Tiếng vỗ tay vang lên. Cánh cửa nơi cuối hành lang được mở ra, và hàng người phía trước họ bắt đầu di chuyển.

"Hẹn gặp lại hai người ở đầu bên kia, amigos(*)" Jimin nói nhanh trước khi bước vào nhập hội với các nghệ sĩ violin khác, và Taehyung tặng cho anh ấy một cử chỉ chào giả.

Jungkook vẫn không nhìn thấy Yoongi cho đến khi họ ổn định vào chỗ của mình trên sân khấu; Anh ấy ngồi sau một trong những cây đàn piano đẹp nhất của dàn nhạc; Một chiếc dương cầm hiệu Steinway màu đen bóng loáng, nắp để mở, lộ ra một ma trận đầy những dây vàng bên trong nó.

Làn da của anh bừng sáng dưới ánh đèn sân khấu nóng bỏng. Anh ấy trông thật điềm tĩnh, gần như là vẻ mặt vô cảm như lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh trong video.

Mắt Yoongi di chuyển sang chỗ Jungkook.

Jungkook mỉm cười.


Với một chuyển động của cánh tay người nhạc trưởng, Yoongi bắt đầu.


*amigos - một từ lóng tiếng Tây Ban Nha - nghĩa là, những người bạn. 

--


Một giờ sau, toàn bộ khán giả đứng dậy tán thưởng khi Yoongi cúi đầu, nhận lấy cành hoa từ một cô gái trẻ đang ôm một bó hoa lớn, được ném lên sân khấu.

Một giờ sau nữa, tất cả bọn họ đều thấm đẫm mồ hôi, kiệt sức, mắt và tay đầy đau nhức. Nhưng có gì đó đang bùng lên trong lồng ngực của Jungkook khi cậu nhìn thấy khán giả đang đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã và Yoongi một lần nữa cúi đầu, sau đó làm động tác hướng lời khen ngợi đến dàn nhạc phía sau anh.

Bên cạnh cậu, Taehyung mỉm cười rạng rỡ.


Trong sự thích thú của dòng khán giả phía bên ngoài, Jungkook hơi lùi lại vì dường như có cả ngàn người đang tiến lại gần Yoongi để chúc mừng anh ấy, ấn thêm nhiều bó hoa vào vòng tay anh, và bắt tay anh. Yoongi cúi chào mỗi lần như vậy, đáp lại lời cảm ơn của họ.

"Kook-ah," Yoongi nói khẽ khi quay người lại và phát hiện Jungkook ở đó, nhưng trước khi Jungkook có thể tiến gần lại anh, thì Yoongi bị tấn công bởi một người đàn ông cầm một bó hoa hồng đầy cầu kỳ.

"Hyung!" Yoongi gằn giọng khi người đó bắt đầu đặt những nụ hôn cẩu thả lên má anh, rõ ràng là bị giằng xé giữa việc hôn anh hay ôm anh.

Jungkook muộn màng nhận ra rằng đây chắc hẳn là Seokjin.

"Ôi chúa ơi," anh ấy nói và ôm một tay vào ngực mình. "Chúa ơi , Yoongi, Em thật là – tuyệt con mẹ nó vời! Bạn cùng phòng của anh là một siêu sao. Anh là bạn của nghệ sĩ dương cầm giỏi nhất Seoul. "

"Làm ơn im đi," Yoongi bế tắc nói, nhưng anh đang cười rất tươi. Seokjin lấy tay ôm lấy mặt anh, hôn lên má anh lần nữa, dường như quá khó khăn để có thể nói một câu mạch lạc.

"Em cũng vậy," Seokjin thở hổn hển khi Namjoon đến gần họ, kéo anh ấy vào lòng. "Em cũng rất tuyệt nữa. Cả hai người đều tuyệt vời. Thánh thần ơi. Anh được vây quanh bởi những thiên tài. "

Yoongi cố gắng lách mình ra khỏi Seokjin khi Seokjin chuyển sự chú ý sang Namjoon, với lấy Jungkook và kéo cậu lại gần. Anh có mùi của keo xịt tóc, của nước hoa và của những bông hoa hiện giờ đang bị ép lại giữa họ.

"Anh đã làm được, hyung," Jungkook thốt lên. "Tất cả họ đều đang tán dương anh."

"Dừng lại đi," Yoongi nói, lắc đầu. "Hãy đừng nói về điều đó nữa."

"Anh thật phi thường, hyung," Jungkook nói, hơi lùi lại để có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thật lòng hơn giây phút này. "Em chưa từng thấy một ai như vậy trước đây."

Và sau đó là một tiếng ré lên, và Jimin, Taehyung và Hoseok ném mình vào người Yoongi và tất cả trọng lượng cơ thể dồn lên người anh ấy, Jimin gần như đánh gục Jungkook bằng hộp đàn violin trên lưng của mình.

Jungkook gặp bố mẹ của Yoongi, một cặp vợ chồng với tông giọng trầm ấm như người con trai của họ và đôi mắt ngấn lệ khi họ chúc mừng anh. Cậu cũng gặp anh trai của Yoongi, và hai người em họ của anh trông có vẻ không thoải mái trong bộ váy nhã nhặn của mình. Trong suốt khoảng thời gian đó, Jungkook đã nán lại, cậu mong đợi Yoongi bảo cậu hãy đi chơi với những người khác đi, nhưng thay vào đó, Yoongi giữ cậu bên mình, và giới thiệu cậu với mọi người trong gia đình của anh.

Họ ở lại trong tiền sảnh khá lâu, vì dường như mọi người đều muốn chúc mừng Yoongi. Các phóng viên kéo anh ấy qua một bên để chụp một vài bức anh với người nhạc trưởng, ấn vào vòng tay anh ti tỉ những bó hoá khác và rồi cuối cùng Seokjin cũng vỗ tay ra hiệu và lên tiếng.

"Nào, Mọi người. Hãy để bọn anh vào lục soát nhà em và tổ chức một bữa tiệc sau đó, Yoongi-yah? "

Mắt Yoongi mở lớn.

"Anh đang nói đến bao nhiêu người ...?"

"Chỉ ... bảy người chúng ta," Seokjin lí nhí. "Tất cả đều tham gia chứ?"

Một điệp khúc đồng tình nổi lên khiến Yoongi chỉ biết thở dài và nhún vai.

"Ổn thôi. Vì anh sẽ trả tiền cho đống rượu, hyung."


--


Cậu đang ngồi trên sàn trong căn hộ của Yoongi, lưng tựa vào ghế sofa, và đùi thì áp sát vào đùi Yoongi. Jungkook không thể biết được liệu cậu có đang bị chú ý bởi người khác hay không. Tất cả bọn họ đều say xỉn, chuyền nhau chai soju theo vòng tròn. Taehyung nằm dài trong lòng Hoseok, cười khúc khích khi Hoseok vuốt nhẹ lên mái tóc anh ấy. Namjoon đang tham gia vào một cuộc kể chuyện đầy kịch tính được gọi theo cách trìu mến là "đêm hoang dã của Yoongi", rằng có một lần anh ấy đã quá say xỉn đến nỗi đột nhập vào tòa nhà Julliard để đánh lại tất cả các bài hát của Billy Joel trên một trong những chiếc dương cầm được dùng để biểu diễn.

"Và đó là đêm kỳ dị nhất cuộc đời anh," Namjoon nói khi Jimin cười khúc khích đến nỗi đổ dồn toàn bộ cơ thể về phía Namjoon, còn Yoongi trông như thể sắp tan chảy ra sàn nhà.

"Anh ấy ... cũng hát những bài hát của Billy Joel nữa sao?" Taehyung nhướng mày hỏi.

"Ồ, đúng vậy," Namjoon nói một cách ung dung. "Nếu em cho rằng đó là hát."

"Em không biết là anh đã hát đấy, hyung," Jungkook nói, thúc nhẹ cùi chỏ vào xương sườn của Yoongi khi anh ấy đang vùi mặt vào tay mình để mà rên rỉ.

"Tôi không ."

"Yoongi-yah, hãy cho bọn anh nghe lại nó nào!" Seokjin hét lên từ trong bếp, dù anh có vẻ đã quá say để có thể nấu ramen nhưng anh vẫn múc nó từ cái nồi đặt trên bếp vào một cái tô.

"Không, sẽ không dù bất cứ một lần chết tiệt nào nữa," Yoongi khoanh tay nói.

"Awww, thôi nào, hyung," Hoseok cười toe toét. "Anh  piano man(*), đúng chứ?"

"Và piano man đó hôm nay đã tạm nghỉ kinh doanh."

"Hãy chơi nó, hyung?" Jungkook nói. "Em đã chơi khúc nhạc kia cho anh. Và bây giờ đã đến lượt anh," giọng nói của cậu dần rơi vào im lặng, chỉ để cho Yoongi nghe thấy.

Yoongi thở dài thườn thượt.

"Được rồi."

*piano man ở đây ý chỉ Yoongi là một người chơi piano - nhưng cũng bao gồm hàm ý về bài hát 'Piano man' của Billy Joel.


Một cảm giác ấm nóng, ngọt ngào trong dạ dày của Jungkook khi nhìn những người bạn của cậu hét lên lời bài hát 'Piano man' của Billy Joel, còn Yoongi đang đánh phần nhạc đệm. Jimin kéo Jungkook nhảy múa khắp phòng, rít lên khi họ đụng phải Taehyung và Hoseok.

Seokjin bước vào phòng với cây harmonica, thổi lên nhịp điệu đoạn bridge của bài hát, khiến Namjoon phun ra một ngụm rượu soju mà anh ấy vừa uống.

"Anh lấy nó ở đâu?" Yoongi hét lên từ phía sau cây đàn piano, những ngón tay vẫn tiếp tục di chuyển trên phím đàn.

"Trên tủ đầu giường của em," Seokjin nói, thở hắt giữa câu nói. "Anh luôn biết em cất những nhạc cụ bí mật của mình ở đâu, Yoongi-ssi, em đã sống với anh ba năm đó, nhớ không."

"Anh ấy làm cho nó nghe giống như đó là một cái sex toy," Jungkook lắng nghe Taehyung thì thầm với Hoseok.

"Hoặc nó thật sự là vậy," Hoseok đáp lại.

"Tại sao anh lại chơi nó giỏi như vậy?" Namjoon chớp mắt với Seokjin khi anh ấy chơi một đoạn riff khác bằng cây harmonica.

"Vì anh là thiên tài âm nhạc của hai người," Seokjin nói. "Anh tiếp thu nó. Thẩm thấu nó và chơi nó."

Họ tiếp tục biểu diễn nhiều bài hát khác của Billy Joel, và khi Jungkook hát càng nhiều thì tâm hồn cậu càng cảm thấy bay bổng, đầu cậu quay cuồng với ánh sáng vàng dịu, giống như sự mờ ảo của ánh đèn hội chợ.

Cậu không nghĩ rằng mình đã từng thấy Yoongi vui vẻ hơn thời khắc hiện tại, ngồi sau đàn piano trong chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ, mỉm cười thật tươi với những ngón tay lên xuống phím đàn, gật đầu theo điệu nhạc và chân nhịp nhàng đạp xuống pedal(*).

Đó là chính là nơi anh ấy thuộc về, Jungkook nhận ra.

*pedal - bàn đạp phía dưới đàn piano, để điều chỉnh các nốt nhạc vang lên. 


Taehyung và Hoseok gửi lời chào tạm biệt họ đầu tiên, cả hai đều chúc mừng Yoongi lần cuối ở ngưỡng cửa khi Hoseok bế Taehyung xuống cầu thang. Sau đó là Namjoon và Seokjin, nhanh chóng theo sau họ là Jimin.

Và chỉ còn Yoongi và Jungkook ở lại căn phòng.

Bây giờ đã quá nửa đêm, một khoảng thời gian thường không thể bắt gặp trong đêm. Mọi thứ trong đầu của Jungkook đều thật chậm rãi, như thể cậu đang lội qua một con đường mòn. Tác dụng của rượu đã vơi đi một chút, thay vào đó là sự mệt mỏi thấu xương vì một ngày dài đã bắt kịp cậu.

Yoongi thả mình xuống chiếc ghế sofa, chạm nhẹ lên màn hình điện thoại và rồi –

Tiếng nhạc bắt đầu phát ra từ chiếc điện thoại.

"Euphoria," Jungkook thốt lên.

"Anh nghĩ rằng chúng ta cần một cái gì đó để bình tĩnh hơn một chút," Yoongi nói. "Anh đã sử dụng phần mềm để ghi âm sơ bộ cho bản nhạc. Dù vậy, em vẫn chơi nó tốt hơn. Một ngày nào đó em sẽ thu âm hoàn chỉnh cho anh chứ?

Jungkook nuốt nước bọt, để cho âm nhạc lấp đầy tai mình trong chốc lát, khiến cậu chìm trong cơn mưa nhỏ.

"Tất nhiên rồi," cậu nói, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Yoongi. "Đó sẽ là một vinh dự cho em."

Yoongi đặt một ánh nhìn lên cậu, một cái nhìn khiến cậu không thể gọi tên.

"Em thật là..." anh ấy bắt đầu, sau đó nhỏ dần. "Anh không biết nữa." Anh nhăn mặt lại. "Em thật là ... em, ugh, Anh thật sự không biết. Anh nghĩ mình vẫn đang say."

"Em không hiểu điều đó nghĩa là gì, hyung," Jungkook nói khẽ.

"Ừm, anh cũng vậy. Anh sẽ tìm cách để nói nó. Anh không thật sự giỏi trong việc sử dụng từ ngữ."

Jungkook nghĩ rằng cậu ấy hiểu điều đó. Như việc thể hiện cảm xúc của mình thông qua âm nhạc, thông qua việc kéo một cây vĩ lên dây đàn dường như luôn hấp dẫn hơn.

"Nhưng, đó thực sự là một vinh dự," Jungkook nói, bước lại gần anh. "Anh chỉ là... hyung, anh thật tuyệt vời. Như cách mà anh đã biểu diễn vào tối nay. Em... em rất thích anh, em cũng không thể nói ra thành lời một cách đúng nhất, như điều em muốn nói, cách em nghĩ hay cách em cảm nhận...nhưng người ta có thể xem anh biểu diễn và cảm thấy như được về nhà. Giống như...em đang ở xa Busan hàng nghìn dặm, nhưng khi anh chơi đàn và dường như anh ...bị cuốn vào âm nhạc, nó thật thoả mãn, đến nỗi em cũng cảm thấy sự thoả mãn đó. Như em được trở về nhà. Đó là một dạng nghệ thuật mà em chưa từng thấy trước đây hyung, nó rất tuyệt vời, em thậm chí không thể—"

Em muốn trở thành lý do khiến anh chơi một bản nhạc, cậu nghĩ. Ý nghĩ đó làm cậu choáng ngợp.

Euphoria vẫn đang nổi trên nền nhạc.

"Anh đã nói rằng piano là tình yêu đầu tiên của mình, và khi em nghĩ đến điều đó, sau khi em chứng kiến anh chơi nó, em đã tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu của anh? nếu thật vậy, em cũng muốn nó,"

Đôi mắt của Yoongi sâu thẳm.

Mọi thứ quay cuồng quanh Jungkook, điệu crescendo nổi lên trong lồng ngực cậu đạt lên tới đỉnh rồi đổ ập xuống xung quanh cậu, một tiếng vang chói tai.

Và sau đó, Yoongi tiến đến hôn cậu.

Những ngón tay anh quấn lấy lớp vải áo phông của Jungkook, kéo cậu lại gần hơn cho đến khi nụ hôn chuyển từ cái chạm nhẹ thành một thứ gì đó gắn kết hơn, đôi môi họ dính chặt vào nhau và bất cứ điều gì Jungkook chuẩn bị nói đều tan biến. Môi của Yoongi mềm mại, và Jungkook thấy mình đang tan chảy, trượt người về phía trước cho đến khi cậu ngồi lên người Yoongi trên chiếc ghế sofa, đầu gối đặt hai bên hông anh.

Bàn tay của Yoongi chạm vào cậu thật nhẹ nhàng, lòng bàn tay to lớn và những ngón tay thuôn dài cuộn lại quanh vùng eo cậu, đặt lên vai cậu, di chuyển lên xuống sống lưng cậu khiến Jungkook rùng mình trên người anh.

Mọi thứ trở nên vàng sẫm, như thể đầu Jungkook vừa được đổ vào một thùng hổ phách nóng chảy, và có một chút buồn vui lẫn lộn trên đầu lưỡi khiến cậu nhớ đến Yoongi, khiến cậu cảm thấy mùi gỗ đánh vecni lắng đọng trong không khí.

"Chúa," Yoongi thở hổn hển khi Jungkook kề môi mình vào cổ anh, cắn mút thật mạnh. "Chúa ơi, Kook, em không thể...chết tiệt , em không thể tiếp tục những điều này mà không mong đợi anh sẽ không..."

"Làm cái này?" Jungkook nhếch mép, cúi xuống hôn Yoongi một lần nữa, mỉm cười trong nụ hôn.

"Anh đã chờ đợi điều này từ rất lâu," Yoongi nói trong hơi thở gấp. "Em không biết đâu, Kook."

"Hyung, em cũng vậy," Jungkook hơi luống cuống nói, cầm lấy khuôn mặt của Yoongi để gắn đôi môi họ lại với nhau, và rên rỉ vì cảm giác khoan khoái đó. Yoongi tiếp tục tạo ra những âm thanh, như một dải hợp âm pianissimo(*), những âm thanh đẹp đẽ, tinh tế nhất khiến cả người Jungkook nhức nhối. Cậu chỉ nhận ra rằng mình cũng đang tạo nên những âm thanh tương tự khi Yoongi lùi lại, vuốt một tay qua mái tóc cậu.

*pianissimo - ký hiệu pp - thể hiện những hợp âm, nốt nhạc được chơi cực kỳ nhẹ nhàng và mỏng. 

"Em nghe hay quá," anh nói khẽ, đôi mắt khuất lấp sau hàng mi. "Jungkook-ah, mẹ kiếp. Em thật đẹp. "

"Hyung, hãy hôn em."

Jungkook rùng mình, một cảm giác phát sốt khiến cậu nóng bừng cả người. Cậu có thể cảm thấy sức nóng giữa hai chân mình, hay trong chính dạ dày của mình. Cậu nghiến hông mình xuống đùi Yoongi, thưởng thức thanh âm mà anh phát ra; khúc aria(*) đẹp nhất, cả một cadenza chỉ dành cho cậu.

*aria - một kiểu hát trong opera, chỉ độc lập một giọng hát như nói liền mạch mà không có sự hỗ trợ của nhạc cụ đệm nào. 

"Kook xinh đẹp của anh," Yoongi thì thầm giữa những nụ hôn. "Là của riêng anh. Em có muốn trở thành của anh không? "

"Sẽ luôn là như vậy," Jungkook thở gấp, lắc lư người về phía trước và bất động trước sự ma sát. "Đã là của anh kể từ khi anh chơi cho em bản nhạc đầu tiên đó. Hyung thật đẹp. Em thích anh rất nhiều. "

"Anh cũng thích em," Yoongi gầm gừ, những ngón tay vòng qua eo Jungkook để di chuyển hông cậu về phía trước một lần nữa. "Em thích anh sao?"

"Làm sao có thể không thích anh chứ?"

Yoongi kéo Jungkook trở lại bằng một tay đặt sau gáy cậu.

"Chúng ta sẽ..."

"Em muốn làm điều này?" Yoongi hỏi, vẫn đưa tay ôm lấy đôi má của Jungkook.

"Em không..." Jungkook lắc hông một cái nữa mà không cần suy nghĩ, nhìn đôi mắt của Yoongi nhắm lại trong giây lát.

"Anh có thể chứ...?" Yoongi hỏi với tông giọng trầm khi tay anh hạ xuống, cho đến khi Jungkook gửi cho anh một cái gật đầu nhanh chóng và anh sờ nắn Jungkook qua chiếc quần jean của cậu.

"Chết tiệt," Jungkook rít lên. "Đúng thế. Cứ như vậy, hyung. "

Quần áo của họ rời ra từng mảnh sau đó. Ban đầu là áo phông của cả hai, rồi đến quần jean của Jungkook, rồi chiếc áo len của Yoongi. Yoongi chạm vào Jungkook thật chậm, thật cẩn thận, mắt tròn dẹt, luôn dừng lại hỏi như thế này có ổn không? Anh đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên làn da của Jungkook khi Jungkook đung đưa cơ thể trên người anh, cả thế giới chỉ thu lại vào bàn tay của Yoongi đang ôm lấy cậu, luồng khí nóng hổi thắt lại trong bụng.

"Thật xinh đẹp," Yoongi ậm ừ, mút mạnh vào da cổ của Jungkook. "Nghe thật hay."

Jungkook kêu lên một tiếng, một từ nghe rất giống Yoongi, đôi mắt nhắm nghiền.

"Được rồi, Kook, anh đỡ được em rồi, hyung đỡ được em rồi, em có thể bắn, muốn thấy em, muốn thấy em bắn, Kook-ah."

Jungkook run rẩy.

Yoongi hôn cậu thật chậm rãi.

Và sau đó, Jungkook luồn tay vào quần trong của Yoongi, khiến anh thở gấp, bờ môi ướt át trên đôi vai trần của Jungkook, những âm thanh tinh khôi nhất tuôn ra từ miệng anh thật ngọt ngào cho đến khi, với một cái ưỡn lưng, anh theo sau Jungkook qua miền cực khoái.

"Đây," Yoongi lầm bầm sau một lúc lấy lại hơi thở của mình. "Em hãy ở lại đây. Anh sẽ đi... lấy thứ gì đó để dọn dẹp. "


Jungkook để cho Yoongi dùng chiếc khăn ẩm lau nhẹ lên da, lên tay và trán cậu, cẩn thận ở những nơi nhạy cảm nhất. Rồi bằng những ngón tay của mình vòng qua cổ tay của Jungkook, anh dẫn Jungkook vào phòng ngủ, kéo cậu lại gần bên tấm ga trải giường.

Jungkook thúc nhẹ vào hàm của Yoongi cho đến khi miệng họ lại khít với nhau. Đây là những nụ hôn dịu dàng nhất của cậu cho đến nay, ngón tay cái của Yoongi vuốt trên xương gò má của Jungkook, những ngón tay của Jungkook vuốt chùm tóc sau gáy của Yoongi.

"Em thích anh sao," Yoongi nói trong cơn mơ màng khi kéo Jungkook gần lại, đôi tay trần lướt trên vùng da trần. Đó không phải là một câu hỏi, nó là một sự thật.

"Em thích anh, hyung."

Yoongi cười, một âm thanh khiến cơ thể cả hai đều rung động.

"Chúa ơi," anh thì thầm, đặt một nụ hôn lên trán Jungkook. "Chết tiệt. Em biết đấy, khi em đang nói, nói tất cả... những điều đó, điều duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là 'anh sẽ hôn em. Anh sẽ hôn cậu nhóc này'."

"Hôm nay, trong phòng thay đồ em đã muốn hôn anh," Jungkook nói, ấn những ngón tay đang run rẩy lên ngực của Yoongi và di chúng qua lại. "Thậm chí, lúc anh vừa đến hội trường. Hay cả trước đó, khi anh viết euphoria, khi anh buồn và căng thẳng trên chiếc ghế sofa ở nhà em, khi anh có mặt tại bữa tiệc. Cả lần anh chơi nhạc với em lần đầu tiên, anh nhớ không? "

"Tất nhiên là anh nhớ," Yoongi nói nhỏ. "Bản nhạc đó là dành cho em, em biết không. Euphoria. Anh đã viết nó cho em mà thậm chí không nhận ra điều đó. Và sau khi em chơi bản nhạc đó, anh đã nghĩa rằng 'chết tiệt, em ấy là người duy nhất mà mình muốn thấy em biểu diễn tác phẩm này."

"Em sẽ chơi nó," Jungkook nói một cách chắc nịch. "Em sẽ chơi nó cho anh bất kể bao nhiêu lần."


Họ hôn nhau cho đến khi mí mắt nặng trĩu và Jungkook cảm thấy sự ấm áp vây quanh khắp người, đè nặng lên giấc mơ. Cậu cuộn mình vào người Yoongi, nằm nghiêng, đầu gối hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay anh ôm gương mặt cậu.

Cậu ngửi thấy mùi hoa loa kèn, có lẽ là từ một trong những bó hoa của anh.

"Anh vẫn chưa thể tin được những chuyện xảy ra hôm nay," Yoongi lầm bầm, giơ ngón tay cái lên vuốt nhẹ xương gò má của Jungkook. "Buổi hoà nhạc. Em. Anh chưa bao giờ chơi được nó tốt như hôm nay."

"Em ước mình có thể theo dõi anh biểu diễn," Jungkook thở dài, cúi người về phía trước để hôn lên mũi Yoongi.

Nó khiến cậu hơi sững người vì cử chỉ dễ dàng thoát ra khỏi cậu.

"Em ước rằng em có thể mang hoa đến tặng anh," cậu ấy tiếp tục. "Nhưng em biết chúng sẽ héo úa trong phòng thay đồ. Em ước rằng... em không biết nữa. "

"Khi em biểu diễn khúc độc tấu trên đó, anh sẽ mang cho em tất cả những bông hoa," Yoongi nói. "Anh sẽ ngồi vào hàng ghế đầu tiên."

"Anh nói điều đó như thể nó thực sự sẽ xảy ra vậy."

"Mmm, nó đúng là như vậy," Yoongi nói, kéo Jungkook về phía mình. "Sẽ là em ở trên đó chơi bản concerto cho cello của elgar. Anh cảm nhận được điều đó."

"Anh nói gì cũng được, hyung."

"Ừm. Anh là một người thông tuệ mà. "

Họ nở nụ cười nhẹ nhàng, cho đến khi cả hai im lặng trở lại và chỉ còn tiếng thở của họ, tiếng đập thình thịch của trái tim Jungkook trong lồng ngực.

Nó đang hát.

"Em muốn ngủ chứ?" Yoongi hỏi, và Jungkook gật đầu trong ngực anh. "Được rồi, chúc ngủ ngon, Kook-ah."


--


Họ thức dậy để xem các bài đánh giá về buổi hòa nhạc, được đăng trong mục âm nhạc của các trang báo mạng.

Đó là một cuộc càn quét sạch sẽ. Yoongi đã đưa cả thế giới đi vào tâm bão.

"Anh đã đánh bay cả thế giới bằng cơn bão, hyung," Jungkook thì thầm.

Họ dành nhiều thời gian cho bữa sáng để trò chuyện.

Như từ bao lâu họ đã cảm thấy như vậy về nhau, họ muốn gì, họ muốn đối phương gọi mình như thế nào, họ muốn đi nhanh như thế nào trong mối quan hệ này.

"Chúng ta hãy chậm lại một chút, được chứ?" Yoongi nói trong bữa sáng. "Chúng ta...chúng ta có nhiều thời gian mà, phải không? Không cần phải vội vàng. "

"Vâng," Jungkook nói. "Mọi thứ với chúng ta bây giờ là quá đủ rồi."

Và nó thực sự là như vậy. Được ngồi đối diện với Yoongi trong căn bếp của anh ấy với tia sáng xám hắt qua cửa sổ, ngực Jungkook đầy ắp những điều không thể gọi tên. Như có một bài hát chảy trong cậu, cậu nhận ra điều đó. Cậu chưa nghe thấy chúng. Nhưng mọi thứ cậu giữ trong lòng bấy lâu nay đang quay cuồng thành một thứ gì đó mới mẻ, tự biến mình thành một cơn cuồng phong.

Một thứ gì đó gần như có thể nghe thấy được.

Căn hộ của Yoongi phủ đầy hoa; Có nhiều bó hoa khác nhau đặt trong những chiếc bình không đồng đều, đặt trên nắp đàn piano, trên tivi và bàn cà phê. Chúng có mùi thật ngọt ngào.

"Tất cả điều này là thật sao?" Yoongi hỏi đột ngột. "Nó có thật không? Anh liệu có đang mơ? "

"Em không nghĩ vậy." Jungkook cười rạng rỡ khi Yoongi hôn cậu một lần nữa, thật nhẹ nhàng.


Ngày trôi qua với cảm giác trống rỗng một cách kỳ lạ khi mà không có buổi diễn tập hay buổi hòa nhạc nào để nghĩ về, vì vậy Jungkook lôi chiếc đàn cello của mình ra, nhận thấy nó đã bị bỏ lại một góc hành lang từ đêm qua. Cậu chơi Euphoria trong phòng khách của Yoongi trong khi anh đang tắm.

Khi Yoongi xuất hiện, mái tóc ẩm ướt và bồng bềnh, kính treo trên mắt, anh nán lại ngưỡng cửa cho đến khi Jungkook kết thúc bản nhạc.

Và sau đó anh kéo Jungkook trở lại giường, hôn cậu thật lâu và chậm chạp, kéo dòng âm thanh phát ra từ cổ họng Jungkook, một thứ âm nhạc phát ra thật khác biệt. 

Như một dải âm thanh xinh đẹp.


--


Anh có thể chơi tất cả các nốt nhạc trên thế giới và nó vẫn không đủ để diễn tả cảm giác của anh về em. 

Điều đó thật ngớ ngẩn, hyung.

Anh có thể viết một nghìn bản hòa tấu.

Hyung—

Chơi mọi cadenza. Nhưng nó sẽ không bao giờ là đủ, Kook-ah.


--


"Thấy chưa. Em đã bảo mà, đồ thua cuộc. Họ đã nhìn chằm chằm vào nhau suốt đêm sau buổi hòa nhạc."

"Thật sốc khi biết em vẫn đủ tỉnh táo để thấy điều đó," Hoseok nói một cách khô khan.

Taehyung trông thật tự mãn. Jungkook bị thôi thúc bởi ý nghĩ muốn thúc cùi chỏ vào xương sườn anh ấy, nhưng cậu không thể vì Yoongi đang nắm tay cậu và ngoài ra, ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng đủ làm cậu hài lòng.

"Thành thật mà nói, anh đã nói đùa về hai người," Jimin nói một cách chậm rãi, "rằng, con mẹ nó. Hai người sẽ tạo ra những đứa trẻ thiên tài âm nhạc."

"Bọn em không thể, về mặt sinh học, hyung," Jungkook nói một cách yếu ớt.

"Điều này thật quá đáng yêu," Seokjin líu lo, ôm cả Yoongi và Jungkook trong vòng tay của mình. "Tuyệt vời. Âm nhạc trong đám cưới của hai đứa hẳn sẽ rất kì diệu. "

"Hyung..."

"Em mừng cho cả hai," Namjoon nói, ngả ra phía sau, dựa vào tay mình. "Yoongi-hyung cuối cùng cũng đã có những hoạt động đúng nghĩa."

"Được rồi, mẹ kiếp..."

Jungkook cảm thấy dòng ấm áp trở lại bên trong cậu khi họ bắt đầu cãi nhau, ngón tay của Yoongi liên kết với ngón tay cậu; một sự hiện diện lặng lẽ như đang nói rằng anh ở đây.


--


Jungkook được lấp đầy bởi cả nghìn bài hát.

Chúng đập vào ngực cậu như cái vỗ cánh của một con chim,

Đang chực chờ được giải thoát.

Jungkook nghĩ chỉ là vấn đề về thời gian cho đến khi chúng xuất hiện, và khi đó bầu trời sẽ tràn ngập những bầy chim, với muôn ngàn màu sắc khác nhau, không khí đặc quánh bởi những tiếng đập cánh.


--


"Có gì đó khác biệt trong em," người hướng dẫn của cậu nhận xét chỉ vài tuần sau đó, khi Jungkook ngồi trong phòng tập và để chơi những nốt cuối cùng trong bản nhạc the adagio của Elgar, âm thanh vang lên khắp phòng. "Điều đó, đối với tôi, có vẻ như em đã tìm thấy nó. Em đã biến những nốt nhạc thành của riêng mình."

Jungkook phải cắn chặt môi để che đi nụ cười của mình.

"Bất cứ điều gì em đang nghĩ về hiện tại, nó đã hiệu quả," cô ấy tiếp tục. "Làm tốt lắm."



Yoongi đứng dựa vào bức tường gạch phía bên ngoài toà nhà, vòng tay vào ngực để tránh cái lạnh.

Anh mỉm cười với Jungkook khi cậu xuất hiện, đeo cây đàn cello trên lưng và chìa tay ra cho Jungkook nắm lấy.

"Đi thôi nào, Kook-ah. Chúng ta còn rất nhiều bản nhạc để chơi. "


--


- hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro