Phần tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh vẫn còn nhớ rằng cậu gặp anh đã cắn anh đến chảy máu chỉ để làm rõ đứa trẻ kia là con của anh....chính là con của anh.

Khi được bác sĩ cho vào nhìn mặt người thân một lần cuối tôi điên cuồng chạy vào bên cậu.Nhưng anh không thấy nụ cười hạnh phúc của cậu trong giấc mơ của anh, cậu đã khép nhìn quá nhiều rồi!!!Những lúc cậu gặp khó khăn nhất thì anh không hề ở đó,nhưng mà ốm nghén cũng không thấy bóng dáng anh đâu!!Chỉ đến lúc cậu ra đi thanh thản rồi anh lại đứng ở đây và thấy hối hận về nhưng việc làm của chính mình,anh hận chính mình vì sao không thể thấu hiểu,thông cảm cho cậu sớm hơn nữa.

Anh mất em rồi Jimin à- cứ mỗi từ anh nói ra càng cảm thấy anh đang kiềm chế.Chính anh cũng đang tự nhủ rằng suốt cuộc đời sẽ luôn luôn chăm sóc đứa con bé nhỏ của anh và cậu

  Anh gào thét tên cậu trong thầm lặng.Nửa cuộc đời của tôi,hạnh phúc của tôi,cuộc sống của tôi bị em mang theo hết rồi.Tôi thầm chửi mình là một thằng khốn nạn,bây giờ tôi mới biết cậu quan trọng đối với anh như thế nào.Chưa bao giờ tôi cần em về bên tôi như lúc này đây đúng rồi chính là lúc này. Anh trách vì sao thượng đế mang em đến bên tôi và rời xa tôi một cách nghiệt ngã như thế này.

Về với anh đi mà Jimin! Hãy mang lại cho anh tiếng cười như trước đi mà!Hãy cho anh một cơ hội để cửa sai đi mà.... chỉ cần đúng một cơ hội nữa thôi mà. Em đừng im lặng như thế được không hãy mở mắt và trả lời anh đi.- Anh cứ một mình nói chuyện với một xác không hồn trước mặt anh đây

  Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại.Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.

  Giá như ngày xưa em đừng đến.
Giá như ngày trước anh không như vậy.
Em à. Anh phải làm sao?
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Tại ai?

Tôi mở bức thư mà em đã viết cho tôi chỉ mấy ngày trước thôi!

  2h sáng.
Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?
Anh có đang nghĩ đến em không?
Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.
Không có em, anh sống ra sao?
Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.
Anh đang ở đâu thế người em yêu?
Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy?
Em làm gì sai à?
Em chưa đủ tốt hả a?
Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.
Em yêu anh.
Em nhớ anh.
Em cần anh.
Quay về với em đi được không.
2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.
2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.
Em sẽ mãi yêu anh.
Yêu anh trong từng hơi thở.
Từng nhịp đập.
Từng nhịp một...từng nhịp cuối cùng trong em.
Em vẫn sẽ đợi anh.
Đợi anh.
Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.
Về với em đi anh.
Cho em được YÊU anh.
Được BÊN anh.
Nhẹ thôi.
Khẽ thôi.
1 lần thôi.
Cho em được bên anh.
Cho nước mắt em ngừng chảy.
2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.
Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.
Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.
Đừng bao giờ nói câu " Mình xa nhau nhé"

Đừng.
Đau lắm.
1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.
Anh đang ở đâu.
Có nhớ em không.
Em nhớ anh.
Người em yêu.
1 nửa của em.
Cuộc sống của em.
Về với em đi anh.
Xin anh.
Làm ơn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro