2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi bộ về nhà chỉ mất 15p. Nhìn căn biệt thự to lớn, sáng trọng này nhưng lại không một bóng người. Park Jimin thật cô đơn l.

Cậu không cần tiền. Cậu không cần nhà cao cửa rộng, không cần siêu xe
Cậu không cần vị trí Min thiếu phu quân này. Cậu không muốn suốt ngày chỉ có thể quanh quẩn ở một căn biệt này một mình

Thứ cậu muốn mà có lẽ cả cuộc đời này không bao giờ cậu có được MỘT GIA ĐÌNH HOÀN CHỈNH.

Phải là là một gia đình sống hạnh phúc với nhau. Có ba mẹ, con cái hoà thuận chăm sóc yêu thương, cậu sẽ lấy một người cậu yêu thương và người đó cũng yêu thương cậu
Nhưng....cái đó giờ chỉ có thể là điều ước sao?!

Lúc trước ở một mình trong căn phòng dưới tầng hầm cậu cũng chưa cô đơn như vậy.

Đáng lí ra người có được yêu thương từ mọi người phải là cậu chứ?! Sao lại là cô gái đó - Lee Sora

Nếu năm đó không xảy ra sự cố nhầm lẫn thì liệu cậu có được hạnh phúc. Được ba mẹ Park yêu thương xem như bảo bối. Được mọi người xung quanh ân cần quan tâm?! Và....được Min Yoongi yêu cậu như người con gái đó?! Haha

Có nên trách số cậu quá đen đi?! Những ca sinh trước không có sự nhầm lẫn vậy mà khi cậu chào đời lại xảy ra nhầm lẫn.
Đúng số cậu đen từ trong trứng !

_____________________________

Ngày 13/10/xxxx

Tại bệnh viện

- Sắp sinh rồi! Mau chuẩn bị dụng cụ! - tiếng bác sĩ hô lên

Cùng lúc hai người phụ nữ mang thai được đưa vào. Một là phu nhân của Park gia và người con dâu họ Lee

2 tiếng sau ~

Trong phòng vọng ra tiếng khóc oa oa của trẻ con. Một trai một gái được sinh ra

Trùng hợp thay hai nhà mới có người sinh này đều ở chung phòng trong suốt một tuần đến khi xuất viện. Lạ thay không phải bà Lee sinh ra được con trai sao? Nên vui mừng chứ tại sao luôn khóc lóc sụt sùi, lại còn hay nhìn về phía giường bệnh của Park phu nhân?

Tất cả là sắp đặt?!

Tưởng như chuyện đã qua đi nhưng không. Năm cậu bé trai tròn 17t là lúc bị lôi đi sền sệt đến trước biệt thự to lớn. Cậu bé thắc mắc 'tại sao lại đi đến đây chứ? Thật tốn thời gian mà? Để thời gian này cậu có thể kiếm thêm mấy nghìn won'. Đúng lúc giọng nói ồm ồm vang lên

- đến nhận lại người thân của mày.

'Người thân' có ai khác ngoài họ là người thân của cậu ?

Nhưng cuối cùng họ chính là không nỡ rời bỏ , không nỡ tổn thương cô gái đó. Cậu âm thầm đứng một góc nghe được bọn họ không nỡ rời xa cô gái đó, không muốn cô gái đó phải khổ sở và điều đau lòng hơn rằng họ dám nói rằng nếu cô ta thực sự là con gái của họ thì tốt biết mấy. Cậu lúc đấy chỉ biết cúi gầm mặt nhìn xuống đôi dép xỏ ngón mòn đế của mình.

Đến bây giờ vẫn thế. Họ chấp nhận tổn thương cậu cũng không để cô gái đó chịu ủy khuất.

                End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro