Chap 5: Ôn nhu (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ơ! Đây là đâu? Vách tường được sơn màu vàng ngà, giường sắt, tủ gỗ, rèm cửa xanh lam...Thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, dễ chịu. Chí Mẫn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng so với nhà mình khác nhau một trời một vực. Uh, thật là chóng mặt mà. Chí Mẫn dùng hai tay mà ôm lấy đầu.

"Ngươi đã tỉnh?" Doãn Khởi bưng điểm tâm sáng đi đến bên cạnh hắn, "Đây là nhà của ta, ngày hôm qua ngươi đã uống say, ta lại không biết địa chỉ của ngươi cho nên mới tiện thể đưa ngươi về nhà." Hôm qua Doãn Khởi đã kiểm tra toàn thân Chí Mẫn, ngoại trừ thân thể mềm dẻo khác biệt với nam giới thì những thứ khác đều không có vấn đề gì. Tất nhiên, trong quá trình kiểm tra, Doãn Khởi thiếu chút nữa không kiềm chế được muốn đem Chí Mãn mà XXOO, bất quá, dựa vào sự nhẫn nại cực lực hắn cuối cùng cũng có thể nhịn xuống. Chí Mẫn đột nhiên hảo tâm như vậy vốn không phải tốt lành gì mà vì hắn nghĩ rằng: " Con mồi một khi cam tâm tình nguyện thì mới thú vị, huống hồ không ai có thể thoát khỏi sự quyến rũ của ta! Nhất định làm cho hắn phải thỉnh cầu, van xin mình..."

"Uh, cám ơn." Chí Mẫn đã sáng tỏ rất nhiều, bỏ kính ra thật đúng là không quen, ngay cả nhìn đồ vật cũng phải híp mắt lại mới thấy rõ được. "Mắt kính của ta đâu?"

"Ngay ở đầu giường." Doãn Khởi nhìn Chí Mẫn vừa mới rời giường, bộ dáng lười nhác lập tức biến thành lạnh lùng mà không khỏi cảm thấy may mắn, bởi vì người này mỗi ngày đều mang mắt kính bằng không hắn cũng sẽ chẳng còn là xử nam, dựa vào bộ dáng của Chí Mẫn chắc chắn hấp dẫn được rất rất nhiều người.

"Ở đây ta có chuẩn bị một ít cháo, dạ dày của ngươi chắc chắn là không thoải mái nên trước hết ăn ít điểm tâm đi đã!" Chí Mẫn nhìn gương mặt đột nhiên phóng to trước mắt mình có chút thích ứng không kịp, cho tới bây giờ...chưa từng có ai quan tâm đến hắn như vậy.

Chí Mẫn chậm rãi mở miệng tiếp nhận cháo từ đối phương. Ánh nắng nhẹ nhàng từ khe cửa sổ rọi lên khuôn mặt của Doãn Khởi, phản xạ ra một vòng sáng rất rất chói mắt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Công ty.

"Chủ tịch, đây là điều khoản hợp tác cùng Thịnh Dịch. Chủ tịch, chủ tịch?" Trương Tiểu Lăng kinh ngạc phát hiện con người lạnh lùng luôn say mê công việc này cư nhiên đang ngẩn ngơ! Trời ạ, hai tròng mắt ta không phải hỏng rồi chứ, là ảo giác, chắc chắn là ảo giác...

"Uh? Chuyện gì?" Thanh âm Trương Tiểu Lăng cắt đứt dòng suy nghĩ của Chí Mẫn, từ hôm rời khỏi nhà Doãn Khởi, trong đầu Chí Mẫn vẫn luôn xuất hiện hình ảnh của hắn, người kia ôn nhu, chiếu cố, quan tâm chính mình...Chí Mẫn lần nữa thả hồn vào mạch suy nghĩ.

Vừa rồi lại xuất hiện ảo giác nữa, chủ tịch như thế nào mà lại ngẩn người cơ chứ? Có lẽ buổi sáng đã ăn quá nhiều mất rồi? Trương Tiểu Lăng vừa che hai mắt vừa nói : "Chủ tịch, hình như mắt ta có một chút vấn đề, bây giờ ta phải đi kiểm tra nên cho ta xin nghỉ phép một ngày." Không đợi Chí Mẫn đáp ứng nàng liền vội vàng mà chạy đi.

"Chủ tịch, ngươi còn chưa về sao?" Doãn Khởi chuẩn bị về nhà nhưng lại thấy đèn vẫn còn sáng nên mới hỏi.

"Uh, hả?" Hình ảnh người thanh niên còn đang lởn vởn trong đầu lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, ngẩng nhìn bầu trời hoá ra đã là buổi tối mất rồi.

"Công việc còn chưa làm xong sao? Đã ăn cơm chưa?" Doãn Khởi thấy Chí Mẫn giống như còn chưa thanh tỉnh liền đi hẳn vào phòng hắn, quan tâm hỏi: "Cảm thấy không thoải mái à? Có muốn ta đưa đến bệnh viện không?" Hắn vừa nói vừa lấy tay sờ sờ lên trán Chí Mẫn.

"Không, không cần." Chí Mẫn ngơ ngác nhìn động tác của Doãn Khởi, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, cảm giác có người quan tâm tới mình thật là tốt!

Doãn Khởi nhìn nét mặt Chí Mẫn liền mơ hồ nhận ra hắn vốn là một người luôn thiếu vắng sự quan tâm vì thế không nhịn nổi mà đối đãi hắn càng thêm ôn nhu.

"Còn không mau đi ăn? Hay chúng ta cùng nhau dùng cơm đi? Ta mời ngươi" Doãn Khởi nhẹ nhàng hỏi.

"Uh." Chí Mẫn ngơ ngác mà bị Doãn Khởi dẫn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro