7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi cứ như vậy để hắn kéo Tích Tích đi sao?"

Điền Chính Quốc hậm hực chống nạnh,  bên kia Mẫn Doãn Tuệ ôm mặt cười khổ. Thực ra từ lúc Nhị ca ca nàng tỉnh lại, cả Hoàng hậu cũng nhận ra hắn không giống lúc trước, nhưng mà từ sở thích cho đến thói quen của hắn đều không sai một chút nào, chẳng qua là Mẫn Doãn Kỳ hắn xử sự với mọi người hơi khác, cũng không đến mức đáng ngại. Mẫn Doãn Tuệ cúi xuống nhìn Điền Chính Quốc, nói:

"Thế tử, cứ để Hiệu Tích đi đi, ta và Người cùng đi câu cá có được không?"

Điền Chính Quốc biết nếu mình có khóc ầm lên ở đây cũng không còn nghĩa lý gì nữa, đắn đo một lát liền gật gật cái đầu nhỏ, mấy món trang sức buộc dưới đuôi những bím tóc khẽ kêu leng keng. Nhưng mà, nó càng nghĩ về khuôn mặt đỏ ửng của Trịnh Hiệu Tích khi bị kéo đi, càng thấy có gì đó sai sai.

Lạc Hoa Đài.

Trịnh Hiệu Tích dù nghĩ thế nào cũng thấy việc để Mẫn Doãn Kỳ giúp mình bôi thuốc là không thích hợp cho lắm, huống hồ vết bỏng cũng đã sắp lành, không nên làm phiền đến hắn.

Y kéo ống tay áo xuống, nhẹ nhàng đẩy tay Mẫn Doãn Kỳ ra.

"Huynh... Đệ khỏe rồi, chuyện cũng qua rồi, thực sự... không cần đâu."

"Sao lại không cần?"

Mẫn Doãn Kỳ tiếp tục đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích lại muốn đẩy mình ra, liền nhanh tay cầm lấy bàn tay Trịnh Hiệu Tích, giữ chặt. Bàn tay đó của Trịnh Hiệu Tích đột ngột giống như bị điện giật, hốt hoảng rút về thật nhanh. Trong giây lát, hai người nhìn nhau, không biết nói gì tiếp theo.

"Ta xin lỗi, ta...ta không biết đệ không thích."

"Không có."

Mẫn Doãn Kỳ cho rằng mình nghe nhầm rồi, liền gãi gãi đầu, nói tiếp:

"Ta... có một số chuyện trong quá khứ ta đã vô tình quên mất, nhưng mà ta thực sự không có cố ý. Đệ tha lỗi cho ta chứ?"

"Ừm."

Mẫn Doãn Kỳ nhìn xuống bàn tay mình, thuốc khi nãy đổ ra còn chưa kịp bôi, nhưng tình huống bây giờ làm sao tiếp tục được nữa, thế là hắn tiện tay bôi luôn lên quần mình.

"Đệ nghỉ ngơi đi, ta, ta về trước."

Trịnh Hiệu Tích nhìn bước chân Mẫn Doãn Kỳ đi càng lúc càng gấp, lại nhìn xuống bàn tay của mình, hai vành tai chợt cảm thấy nóng lên.

Mặt khác, Mẫn Doãn Kỳ đi vài bước, cảm thấy một số chuyện hình như không còn nằm trong phạm vi tiểu thuyết của hắn nữa. Tiểu thuyết bắt đầu từ năm Mẫn Doãn Kỳ mười chín tuổi, những phần viết về quá khứ cũng không chi tiết tỉ mỉ. Nếu như nói hắn được đưa  vào chính tiểu thuyết của mình, lẽ ra những phần ở quá khứ không tồn tại mới phải. Huống chi, Mẫn Doãn Kỳ còn lờ mờ nhận ra chút gì đó sai sai.

Lúc Hoàng hậu đến chăm sóc Mẫn Doãn Kỳ, bên cạnh Người ngoài nữ tì còn có một lão cung nữ, Mẫn Doãn Kỳ vừa nhìn người đó, đầu liền bật ra ba chữ "An Cô cô", còn cảm thấy khuôn mặt này có nét thân thuộc. Nhưng đáng nói, ngay cả trong những gì hắn đã viết, người này đều chưa được nhắc qua.

Lúc Điền Thế tử nhắc lại chuyện hắn làm Trịnh Hiệu Tích bị thương, Mẫn Doãn Kỳ bên tai vẫn còn ong ong tiếng Hoàng hậu khóc lóc. Cứ như... dù hắn chưa từng trải qua hay chưa từng đối diện, những chuyện đó đều lưu trong tâm trí hắn.

Mẫn Doãn Kỳ thừ người một hồi lâu, lúc này hắn đã ngồi yên trong thư phòng, đang xem một quyển sách.  Khi nãy hắn đã hỏi qua nhân viên của Magic Shop, bọn họ cho rằng có lẽ cánh cổng đưa hắn đến nơi này quả thực có vấn đề.

Magic Shop  tồn tại nhằm giúp con người tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn, bằng cách đưa họ trải qua cuộc sống mà họ cho rằng hoàn hảo. Tuy nhiên, không phải ai cũng nhận được đãi ngộ này.

Ngưng Mơ Mộng quay lại, đưa cho Mẫn Doãn Kỳ một xấp hồ sơ. Nó ậm ừ, lát sau mới nói:

"Có chuyện này, quý khách. Thực chất không phải cánh cửa kia có vấn đề, mà là vị nhân viên lựa chọn hoàn cảnh của tiệm chúng tôi có vấn đề."

"Ý ông là sao?"

Ngưng Mơ Mộng chỉ cho Mẫn Doãn Kỳ một người trong xấp hồ sơ trước mặt.

Min Yoongi

3/9/1993

Tai nạn xe

Có gì đó không đúng. Hay rõ hơn, đây không phải ngày tháng năm sinh của hắn.

Ngưng Mơ Mộng hắng giọng, Mẫn Doãn Kỳ bắt đầu cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng.

"Lẽ ra, người cần phải đi tìm chỉ số hạnh phúc là người kia, chứ không phải quý khách. Đã có sự nhầm lẫn ở đây, và chúng tôi không thể không chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, thật may mắn cho... người nọ, là cánh cửa này không biết nhầm lẫn."

Ngừng một lát, nó nói tiếp:

"Người đi tìm hạnh phúc, phải là người chưa từng làm hại bất kỳ ai. Hay đúng hơn, anh Min Yoongi, anh không phải là người được đi tìm chỉ số hạnh phúc. Tôi rất tiếc khi phải thông báo với anh, rằng anh đang phải đi tìm hạnh phúc cho nạn nhân của anh trong thế giới tiểu thuyết 《Thiên Trường Địa Cửu》"

Mẫn Doãn Kỳ không hiểu lắm hai từ nạn nhân. Cho đến khi người đối diện hắn tiếp tục:

"Tức là, anh và người kia đã bị nhầm lẫn hồ sơ với nhau. Anh có khởi đầu giàu có, phú quý là do nhân viên chúng tôi xếp anh vào dạng chưa từng hại ai. Còn sau khi tra xét lại, quý khách, anh đã đâm vào một người trong đêm xảy ra tai nạn."

Tròng mắt Mẫn Doãn Kỳ xuất hiện một tầng tơ máu.

"Người đó cũng đã đến thế giới của anh, quý khách. Và anh, anh phải khiến nạn nhân của mình hạnh phúc. Thêm vào đó, có lẽ trong thế giới kia, hạnh phúc của anh sẽ không được đảm bảo nữa."

Trước khi quay đi qua cánh cửa và đối diện với thực tại, Mẫn Doãn Kỳ hỏi:

"Người tôi đã đâm phải là ai?"

"Hòa Thân vương - Trịnh Hiệu Tích. Nhưng mà... cậu ta chả nhớ gì cả."

Ngoài cung chợt có tiếng nói, Hoàng hậu đến.

Mẫn Doãn Kỳ hoàn hồn, vội ra thiên điện tiếp đón.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Kỳ nhi, con đứng lên đi."

Hắn nhìn người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên lo sợ. Nếu như hắn là kẻ gây ra cái chết cho người khác, hạnh phúc của hắn sẽ không đảm bảo nữa, như vậy thì người mẹ này... có khi nào cũng sẽ không còn bên cạnh hắn nữa không? Tuy ban nãy không nói ra, nhưng hắn hiểu, phải khiến cho Trịnh Hiệu Tích hạnh phúc, nghĩa là nếu không làm được, hắn có thể sẽ không yên.

"Mẫu hậu đến gặp con, trước là xem con thế nào rồi. Mấy ngày qua trong cung nhiều việc, ta cũng chỉ có thể hỏi thăm thái y, không rảnh đến xem con."

"Nhi thần đã khỏe nhiều, Người đừng lo."

"Sau là, có chuyện này muốn nói cho con nghe."

Mẫn Doãn Kỳ chớp mắt, chờ lắng nghe.

"Điền thế tử nhập cung, con đã gặp chưa?"

Chờ Mẫn Doãn Kỳ gật đầu, Hoàng hậu nói tiếp:

"Khắc Tư Quận chúa, tỷ tỷ khác mẹ của y cũng nhập cung. Ta thấy... Khắc Tư cũng đã đến tuổi cập kê, muốn xem ý con..."

"Đương nhiên không được!"

Nàng không khỏi mỉm cười, xoa xoa tay Mẫn Doãn Kỳ.

"Con bình tĩnh lại."

Bình tĩnh thế nào được, nếu lần này Mẫn Doãn Kỳ lấy nàng, sau này thời gian dắt Trịnh Hiệu Tích đi tìm hạnh phúc hạnh phiếc gì đó đào ở đâu ra.

"Điền Vương có rất nhiều con trai, nhưng chỉ có duy nhất một nữ nhi là Khắc Tư kia. Hắn muốn giữ chồng của Khắc Tư ở lại Thảo Châu, tức là ở rể. Mặt khác, Thảo Châu và Thái Bình quốc ta xưa nay luôn lấy việc cầu thân để thắt chặt giao hảo, nữ nhi kia tuy không thể kế thừa Vương vị, càng không thể xen vào quyền hạn tiền triều, nhưng nhất định là giúp ta củng cố thêm thâm tình với Điền Vương.

Phụ hoàng con đang băn khoăn, Ngài không muốn để các hoàng tử thân vương đến Thảo Châu, trong số các tôn thất như Trí Mân hay Nam Tuấn, phụ thân phụ mẫu của họ đều là người có tầm ảnh hưởng trong triều, càng tuyệt không muốn đưa hài tử mình đi đến nơi xa xôi lại gần biên ải kia. Con nói xem, nếu ta có cách không cần phải khước từ hôn sự này, chẳng phải Ngài sẽ lưu tâm chúng ta sao?"

"Ý Người là đem con đây gả cho công chúa kia sao?"

"Hài tử ngốc. Con xem, trong cung vẫn có kẻ không phải tôn thất, không phải hoàng tử, chỉ cần là kẻ đó đến Thảo Châu làm Quận mã, chúng ta nói với Hoàng đế việc này không phải vừa lập công, vừa giúp con dọn đường sao? Dù gì,... kẻ đó cũng sống nhờ sủng hạnh vốn dành cho cô mẫu y lâu như vậy."

"Mẫu hậu muốn con hiến kế cho Phụ hoàng, muốn Trịnh Hiệu Tích lấy Khắc Tư sao?"

Hoàng hậu không nói, khẽ mỉm cười.

Mình bị đưa đi với Trịnh Hiệu Tích khác gì nhau chứ!

"Mẫu hậu!"

"Kỳ nhi?"

"Con không đồng ý để Trịnh Hiệu Tích đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro