Màu Nâu Trong Đôi Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ trường học, một chút chán nản vì YoonA không có ở đó, bỗng nhiên thấy nhàm chán khi không ai lườm tôi, cóc đầu tôi, gây sự.

0.0~...

Ah~...từ khi nào lại trở nên như vậy? Tôi cười khổ một tiếng, YoonA àh~ thật ghê gớm nha, chưa chi đã làm tôi nhớ em rồi.

Bởi vì thân thể bị thương chưa lành mà em ấy vẫn được nằm nhà mà nghỉ ngơi, trong khi tôi phải đến trường. Thật ra tối qua dụ lắm nó mới chịu trở về nhà với tôi, appa rất là giận bởi vì không chịu có trách nhiệm với bản thân. Ông lại càm ràm lo lắng hết 30 phút.

Ha! Tôi biết là appa yêu thương chúng tôi mà.

Quăng chiếc cập lên bàn, tôi phóng sang cái căn phòng màu xám kia, muốn khinh dễ người khác nhất, chính là chờ đến lúc người đó không có khả năng phản kháng. YoonA bây giờ, rất dễ trêu. Haha...

Không nén được thích thú, tôi với tư cách sinh trước 3 tiếng đồng hồ dù sao vẫn là lớn hơn, tự cho mình cái quyền chọc em gái.

Ló đầu vào thấy con bé đang nằm lỳ trên giường, cầm điện thoại hí hoáy. Chắc là chơi game rồi.

- YoonA, em thật sung sướng!

Nó liếc tôi bằng ánh mắt quen thuộc sau đó trở về màn hình điện thoại.
Đậu...bản chất không đổi được mà.

- Vô đây làm gì?

Đanh đá, đáng ghét. Ốm mà không hết xù lông.

- Không ngờ đứa nhỏ hôm qua với cái cục nợ này là một.

- Ý gì?

Tôi cười, không rõ cười cái gì. Tự nhiên lại muốn "cãi nhau", tâm trạng cái người kia rất tốt, tốt nên nói câu nào cũng chụp ngay câu đó.

- Em vẫn đáng ghét như vậy.

Mặt em bỗng nhiên tối xầm lại, thái độ nhìn vào biết ngay là đang khó chịu. Sao? Khó chịu vì tôi bảo em đáng ghét hả? Từ khi nào lại để ý lời khen chê của người khác vậy? Thật là đáng ngạc nhiên nha~.

Nhìn tới nhìn lui không thấy YoonA lên tiếng, cảm thấy có chút nhột, không lẻ nó định xách cổ tôi ra ngoài nếu như nói thêm câu nào nữa. Hứ, đồ đáng ghét.

Tôi quẩy mông đi!

- Thay băng cho em.

Huh? Mắt tôi trợn tròn, thay...băng? Không nghe nhầm chứ? Tôi quay lại với đôi mắt ngạc nhiên không - tin - được. YoonA hờ hửng bỏ điện thoại xuống, nhìn tôi.

- Thay băng.

Em còn chỉ vào cánh tay băng bó của mình minh hoạ. Mắt tôi lại chớp, chớp thêm vài chục cái vẫn không tin được. Từ bé tới giờ, chúng tôi có phòng riêng, có người chăm sóc riêng, thậm chí chuyện mua đồ lót màu gì còn không biết. Đằng này, Yoong bị thương hầu như khắp người, nếu cái kiểu thay băng đơn thuần vậy ra tôi được xem cái không bao giờ được xem sao?

- Chuyện...đó, y tá...

Thật ra thì tôi rất không muốn từ chối, nhưng phẩm giá của mình sao lại có thể dễ dàng gạt bỏ. Cái cơ thể gầy gầy cao cao ấy, nằm mơ cũng muốn chiêm ngưỡng một lần.

-_-!!!

Sao thấy mình biến thái vậy.

Hơ? Lại dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tôi. Mà mặt tôi thì đã ngượng chín đỏ.
---

- Em rất gầy~!

Không hiểu sao, càng không biết sao tay tôi đã và đang cầm một cây kéo cắt từng miếng vải trên vết thương. Trong mắt ánh lên sự chua xót không lý giải được.

YoonA nằm sấp mà im lặng.

- Đau không?

Không có tiếng trả lời, mặc nhiên cứng đầu như vậy, đến nói chuyện cũng rất kiệm lời, em có thể không nói được nhiều nhưng ít nhất cũng phải trả lời tôi chứ.

Cơ thể bên dưới tôi run rẩy một nhịp, một tiếng rên "ừm" nghe như muỗi phát ra. Tôi chợt dừng lại, nhìn miếng băng dính một màu đỏ, vết thương cũng sậm màu trông đáng sợ.

Tay tôi run lên, cảm thấy chính mình đau lòng cùng thương xót. Bất chợt không giữ được hình tượng, cuối mặt xuống nén một giọt lệ.

- Đau thì cứ lên tiếng, không cần phải chịu đựng. Chị sẽ đau lòng!

Bâng vơ nói ra một câu, không nghĩ người kia bỗng trả lời "vâng" một tiếng. Không hiểu sao lại chợt cười mỉm.

Thật nhanh làm xong, đã thấy một tầng mồ hôi đầy trán. Ngốc! Đã bảo không cần cắn răng chịu đựng mà.

YoonA ngồi dậy, mặc nhanh chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, căn bản lại thấy thật nhỏ bé. Chúng tôi ngồi trên giường đối diện nhau, tiện tay dọn dẹp lại những thứ bày ra lại không nghĩ con nhóc kia lại cứ nhìn tôi không chớp mắt.

Vô tình nhìn lên, đôi mắt nai màu nâu xinh đẹp chớp nhẹ mi. Trong ấy chân thật hiện lên hình ảnh của chính mình, tim bỗng đập thịch một cái không hiểu nổi.

- Chị~...

Mắt tôi lại được dịp tròn xoe, một vòng tay đã ôm mình cứng ngắc. Mùi thuốc còn toả ra thoang thoảng, bối rối đến ngờ nghệch, cảm giác này thật thích. Nhưng thập phần ái muội~

- Bị làm sao?

Tôi ngây ngô hỏi, tay còn không dám đụng, lại sợ em bị đau.

- Không phải em gái...

- ...

- Thật tốt!

Một trận đánh úp vào tai, tôi cả kinh hoang man. "Không phải em gái..." Tốt sao? Là ý gì?

- Ý em là gì?

YoonA rời khỏi cái ôm, một tia hụt hẫng lướt qua mắt tôi, nhưng chẳng ai kịp nhìn thấy. Em nhìn tôi kiểu say đắm, như thể rất muốn đè tôi ra ăn vậy. Àh, do tôi thêm bớt thôi. Sau này nhớ lại, vẫn là thêm bớt. -_-!

- Jessica~

- ...

- Em yêu chị!

0.0~

---

Bối rối là cảm giác hiện giờ, sau khi nghe được ba chữ đấy, tôi chỉ có việc trưng bộ mặt ngỡ ngàng ra nhìn, sau đó vội vã chạy ào về phòng. Sau đó nữa là như bây giờ, nằm ườn trên giường không biết làm sao.

Yêu?

Chưa bao giờ nghĩ đến, tôi yêu YoonA, tất nhiên. Con bé là em gái tôi mà! Nhưng thực chất thì tôi biết rõ bản thân mình đã có cảm giác khác rồi. Hôm nay, em không đi học, cả ngày...tôi ngồi thừ người ra nhìn cửa sổ, thật mong được về nhà. Là vì cái gì?

Còn nhớ những ngày trước, mỗi lần YoonA đánh nhau, chỉ cần nghe lại một lần đau lòng, lại quan sát thật kĩ, lại tò mò không biết bị thương ở đâu. Còn thêm cả cái sự nhìn ngây ngô xem em ấy chơi bóng rổ. Thật điên rồi~

"Ahhhhhh....."

Tôi chụp gối hét to một tiếng, bất mãn với chính cảm xúc của mình.

Tại sao nghe được câu đó, không những không sợ hãi, không những khinh thường mà còn có chút vui vẻ cùng hạnh phúc.

"Jessica àh~, không được...con bé là em gái mày mà"

"Không phải, thậm chí không cùng chung dòng máu"

"Không được, không được"

Hét cả một đêm lăn lộn thẩm vấn bản thân, tới gần sáng mới mờ mịt nhắm mắt. Sáng mai, đến mở mắt còn không nổi, tôi say luôn một buổi sáng.

Trong mơ, còn thấy cả đôi mắt nai màu nâu xinh đẹp nhìn tôi.

"Em yêu chị"

"Aiishii..."

11h trưa, quả thật hôm nay lại mang danh cúp học quả không còn gì xấu hổ, bụng đói miên man cồn cào. Mặc dù rất muốn trốn luôn trong phòng, Jessica tôi vẫn không thể nhịn đói mà tuyệt thực nha. Nghĩ vậy liền nhảy xuống giường và mở cửa.

Thật không ngờ, gương mặt đầu tiên tôi thấy lại chính là YoonA~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro