Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[8]

Đánh đổ 2 ly nước, Lee Jeong-eun bị bỏng ngay lập tức thu tay về, dẫu vậy mu bàn tay vẫn đỏ lên một mảng lớn, phồng rát và đau đớn.

"Chủ tịch, chị không sao chứ?" Nhân viên cửa hàng vội vã đưa khăn ướt đến, giọng nói tràn đầy lo lắng, "Có cần em ở lại không?" Ngày thường, Pacify Her sẽ mở cửa đến 11 giờ, nhưng hôm nay đột nhiên lại đóng cửa sớm, không chỉ thế chủ tịch còn yêu càu tất cả mọi người rời đi,... thật sự khiến cho người ta không thể không lo lắng.

Khăn lạnh nhanh chóng xoa dịu cơn đau, Lee Jeong-eun cuối cùng cũng có thể mỉm cười, trấn an cô nhân viên đang lo lắng quá mức. "Không, không sao hết. So-ra còn phải đón hai chuyến tàu điện mà, muộn rồi, em mau về nhà đi. "Không hổ danh là chủ tịch mà tất cả nhân viên đều yêu quý, chỉ mới làm việc nửa tháng mà được cô nhớ tên.

Min Sora dù ngượng ngùng nhưng vẫn phải nghe lời xách túi rời đi, trước khi ra về cô gái vẫn ngoái đầu lại dặn dò: "Chủ tịch, xin đừng ép mình."

Đứa trẻ vậy mà cũng nhìn ra cô đang miễn cưỡng liều mình sao? Cô cười gượng, bỏ chiếc khăn đi, mặc dù trên mu bàn tay may mắn không xuất hiện vết phỏng nhưng mảng đỏ lan từ dưới ngón trỏ lên cổ tay trông vẫn thật ghê người, và cơn đau sẽ không vì một hai phút chườm đá mà biến mất, ngược lại, còn theo dây thần kinh truyền đến từng đợt tê tái.

Không, cơn đau không phải do nước sôi. Những giọt nước mắt tựa pha lê xuất hiện bên khóe mắt, giữa cửa hàng trống trải chỉ còn một mình Lee Jeong-eun trông coi, cô che mắt lại, dường như đánh mất cảm giác hô hấp.

Sẽ rất đau, sẽ rất hoảng loạn, cũng sẽ lo lắng và sợ hãi, tất cả là do người đàn ông đó.

Cùng với tiếng leng keng vang đến, cánh cửa cửa hàng được mở ra, đế giày da nện xuống nền nhà trơn bóng đều đặn, cũng từng chút một đạp vào trái tim hẫng đi của Lee Jeong-eun. Ngay sau đó, gã ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện, khiến cho Lee Jeong-eun suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Ngài tới rồi."

Bộ dáng cùng kính này Lee Jeong-eun – Lee Kang-joon đã thấy đủ cũng đã thấy phát ngán. Gã xua tay, ý rằng Lee Jeong-eun bình tĩnh lại. Gã không thể hiểu được, rõ ràng gã đối đãi với người nhà này trước nay đều hết sức lịch sự, thậm chí còn chưa từng hô to gọi nhỏ, chỉ cần là yêu cầu của Lee Jeong-eun, gã sẽ ngay lập tức đáp ứng. Cho dù đó là một cửa hàng quần áo, hay chi phí bệnh viện hằng năm cùng với rất nhiều thuốc men và thiết bị kéo dài sự sống, gã cũng chưa bao giờ từ chối. Dẫu vậy mỗi lần đến gặp, cái thái độ sợ sệt đến độ muốn quỳ xuống này của Lee Jeong-eun, nó khiến Lee Kang-joon... khó chịu.

Mặc dù sắc mặt lúc này hoàn toàn tái nhợt, nhưng Lee Kang-joon cũng phải thừa nhận rằng trên mặt cô có bóng dáng của Lee Dong-wook. Chỉ là một cái bóng. Ngay cả khi được bọc trong thứ thời trang xa xỉ, Lee Jeong-eun cũng sẽ không bao giờ mang thứ ánh sáng rực rỡ đến nghẹt thở của Lee Dong-wook.

Nhưng chỉ một chút cũng vậy thôi cũng được, và vì họ có quan hệ huyết thống nên Lee Kang-joon cố tình dịu giọng, "Cô đã viết thư chưa?"

Lee Jeong-eun vội vàng gật đầu, cô hoảng hốt đứng dậy, hai đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa khuỵu xuống. May mắn mà Gong Yoo vẫn luôn đứng bên cạnh Lee Kang-joon đã đưa tay giúp cô, để người đẹp trước mắt không phải khó xử trước mặt hai người đàn ông.

Bức thư đặt trên mặt bàn làm việc của chủ tịch, không được đặt trong bao, quả thực... cô cũng không muốn phải đối mặt với bức thư đầy giả tạo này. Nhưng Lee Kang-joon rất hài lòng. Như một quy tắc bất thành văn, bức thư không được phép niêm phong, gã đọc trước. Chỉ cho phép tin tốt, không được phép đưa tin xấu; chỉ được vui, không được khóc; tin tốt nhất định phải nhân mạnh, và tin xấu thì một chữ cũng không được viết.

Lee Jeong-eun rứt rứt ngón tay một hồi, cẩn thận mở miệng, "Thiếu gia, có thể nói cho Dong-wook... chuyện của cha...?"

"Jeong-eun, chúng ta đã nói rồi? Những chuyện như vậy sẽ khiến Dong-wook không vui."

"Nhưng đã ba năm rồi, không thể giấu anh ấy cả đời được..."

Nhưng với một cái liếc ngang, Lee Jeong-eun ngay lập tức nuốt xuống những lời còn lại. Lee Kang-joon khá hài lòng với công việc hiện tại của mình, "Jeong-eun, cô phải hiểu cho Dong Wook, đừng lúc nào làm phiền cậu ấy với những điều tầm thường như vậy. Cô không muốn anh trai mình sống một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc hơn sao?"

Những lời rơi vào tai Gong Yoo lại đầy mỉa mai. Lee Kang-joon tiếp tục: "Nếu không phải vì không thể tổ chức sinh nhật cùng em ấy tôi cũng sẽ không gấp gáp như vậy. Cô đã làm việc chăm chỉ rồi, Sun-hee sẽ đến vào hôm khác. Cần gì cứ nói với cô ấy, được chứ? "

Đã đến nước này, Lee Jeong-eun biết mình có nói thêm nữa cũng vô ích. Cô cúi đầu, lớp phấn trên gò má dần loang lổ những đốm khô, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại thành nắm đấm, nếp váy bị vò nhúm lại thành từng vệt.

Gong Yoo quay lại nhìn cô, chỉ cảm thấy người phụ nữ này, ngồi một mình trước từng hàng những lễ phục hoa mỹ, ngay cả dưới ánh đèn sáng rọi, –vẫn thật đáng thương. Đáng thương như Lee Dong Wook.

Không ai có thể ngăn được ý thích bất chợt của Lee Kang-joon. Gã thúc giục Gong Yoo quay xe trở về bệnh viện. Không đợi Gong Yoo dừng hẳn lại gã đã đẩy cửa xuống xe, Kim Seong-joo đứng bên ngoài đón như muốn nhảy cả tim ra ngoài.

"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

Lee Kang-joon kích động túm áo Kim Seong-joo, "Dong-wook đâu? Em ấy ngủ chưa? Mang đồ tới, ngay!"

Tất nhiên Kim Seong-joo cũng không thể từ chối gã, vì vậy ông chỉ có thể cho người chuẩn bị mọi thứ, và Gong Yoo hiểu những gì Lee Kang-joon muốn làm. Hắn vừa mới bước tới thì liền bị Kim Seong-joo ngăn lại, "Gong Yoo, cậu làm cái gì đấy?"

"Tôi..." sẽ làm gì? Tôi.. muốn làm gì? Tất nhiên, ngăn tên khốn kia đi tìm Lee Dong Wook! Và những lời này, dù thế nào đi chăng nữa –cũng không thể thốt ra, như dung nham nóng chảy cuộn trên đầu lưỡi, thiêu bỏng khoang miệng, nóng đỏ bừng con mắt, cũng không thể thốt ra.

Kim Seong-joo giữ lấy tay trái Gong Yoo, vừa như cảnh cáo lại như trấn an. "Chẳng lẽ thiếu gia sẽ làm ra chuyện gì sao?"

Sẽ.

Lee Dong Wook nhìn Lee Kang Joon đẩy cửa bước vào. Con người khi bắt gặp một con chó hoang thì sẽ phản ứng như thế nào? Có người sẽ quay người bỏ chạy; lại có người nhìn chằm chằm vào con chó đang sủa không ngừng, không chớp mắt; bởi họ sợ, sợ rằng một khi chớp mắt, thứ đến với họ là vết cắn ngập răng và máu.

Nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi ánh mắt của Lee Kang-joon. Không biết từ lúc nào, thưởng thức thái độ phản kháng của Lee Dong Wook đã trở thành thú vui tiêu khiển của Lee Kang Joon.

Cởi áo khoác, gã lấy từ trong túi ra một lá thư, giở giọng dỗ dành một đứa trẻ. "Suỵt, suỵt, Dong Wook, xem này, là thư của Jeong-eun đó."

Lee Dong-wook đã bị ép sát đến bên chiếc ghế tựa, cả người loạng choạng, mất thăng bằng và ngã trên chiếc ghế sau lưng. Chỉ một thoáng sau đó, Lee Kang-joon liền lao tới, một tay nắm lấy hàm Lee Dong-wook, khiến cậu không khỏi hoài nghi, nếu muốn gã lập tức có thể bóp chết cậu ngay lập tức.

Lee Kang-joon vẫn như cũ –vô cùng ôn tồn. "Thực sự xin lỗi vì không thể cùng em tổ chức sinh nhật. Em muốn gì? Anh mang cho em, được không? Đừng giận nhé, công việc lần này thực sự rất quan trọng. Hoặc khi anh xong việc, anh sẽ mời Nakamori Akina sang Hàn Quốc hát cho một mình em nghe, được không? "

Điên rồ và lố bịch đến nực cười. Lee Dong-wook nhếch mép cười hắt ra, răng hàm nghiến chặt cố lắm mới gắn ra mấy chữ, "Bỏ bức thư xuống rồi cút đi."

Lee Kang-joon là một con chó điên. Gong Yoo biết điều đó, Ma Dong-seok biết điều đó, Kim Seong-joo biết điều đó và Lee Dong-wook cũng biết điều đó. Mặc cho tóc vẫn đang bị Lee Kang-joon nắm lấy, cậu sẵn sàng ném vào bất cứ thứ gì có thể kích thích gã, sao cũng được, chỉ cần càng khiến con chó này càng nổi điên càng tốt. Mặc cho có bị đánh đến gãy xương sườn, cậu cũng sẽ không thua.

Một khi cậu trở nên yếu thế, cậu sẽ trở thành con chim hoàng yến của gã.

Lee Dong Wook không muốn điều đó.

Rất lâu về trước, Lee Kang-joon đã thăm dò được tính khí của cậu. Cũng giống như bây giờ, gã biết Lee Dong Wook chỉ muốn muốn chọc tức mình, Lee Kang-joon không những không tức giận mà ngược lại càng tỏ ra yêu chiều. Những ngón tay tàn nhẫn vuốt ve chiếc cằm chạm ngọc tinh xảo, Lee Kang-joon thì thầm. "Dong Wook, em thực sự không muốn xem những gì Jeong-eun viết cho em sao?"

Jeong-eun. Lee Jeong-eun.

Hẳn rồi, Lee Dong Wook hạ mắt xuống, cánh tay buông thõng bên hông, ngoan ngoãn như con búp bê vô hồn. Lee Kang-joon cực kỳ hài lòng, bàn tay vừa mới bóp chặt quai hàm của cậu vòng ra sau gáy Dong-wook, đè chặt không cho cậu né tránh, hôn lên khóe miệng. Cái động chạm không chút khiêu gợi, lại giống như một đứa trẻ làm nũng với mẹ mình, như chuồn chuồn chấm nước, hôn đi hôn lại, từng cái, không dứt.

Ngay sau đó, gã lấy ống tiêm ra, cuộn ống tay áo của Lee Dong Wook lên, hơi thở nặng nề đan xen giữa hai người. "Dong Wook, ngoan nào, chỉ một lát thôi, sẽ không đau đâu?"

Cánh tay trắng nõn gầy đến mức có thể nhìn thấy xương, nhưng hốc khuỷu tay vốn dĩ càng thêm trắng mềm nay lại xanh tím một mảng, nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều vết xuất huyết dưới ẩn da, dày đặc, chồng lên nhau. Người biết vừa nhìn liền hiểu, là dấu vết do chích thuốc liên tục để lại.

Lee Kang-joon cầm ống tiêm, nhìn chằm chằm Lee Dong-wook không chớp mắt, tận cho đến khi mũi kim gần như đâm ngập trong da thịt cậu. Hình ảnh này luôn khiến Lee Kang-joon nhớ tới, những lúc gã ở trong Dong-wook. Càng nghĩ càng ngứa ngáy.

Lee Dong-wook ngã vào vòng tay gã, Lee Kang-joon bế người lên, thay vì đi vào phòng ngủ, gã lại ôm người sải bước xuống lầu.

Ngay cả Kim Seong-joo và Gong Yoo đều không ngờ tới hành động này của gã.

"Thiếu gia,..."

Lười trả lời Kim Seong-joo, Lee Kang-joon hất cằm, "Lái xe, tôi muốn đưa Dong-wook đến căn hộ mới."

Căn hộ mới? Gong Yoo nhất thời còn chưa kịp phản ứng, muốn nhìn về phía Lee Dong-wook đang bất tỉnh thì Kim Seong-joo đã đánh vào lưng hắn, vội la lên: "Đó không phải là căn hộ ở Nonhyeon sao? Trong điều hướng có chi tiết địa chỉ, đi mở cửa cho thiếu gia! "

Kim Seong-joo mắng xong, quay người lại gật đầu chào Lee Kang-joon, "Nhưng thiếu gia, cần gì phải vội vàng như vậy? Hành lý của Dong-wook vẫn đang được thu xếp..."

"Giữ lại mấy thứ Dong-wook thích, còn lại bỏ hết đi, thay mới toàn bộ. "

Như mọi khi.

Thấy không có cách nào thuyết phục được gã, Gong Yoo cũng chỉ đành xoay người mở cửa cho Lee Kang-joon, chỉ thấy gã cẩn thận đặt Lee Dong-wook ở ghế sau, ngay sau đó lại sợ Lee Dong-wook đụng phải thứ gì đó, gã ngồi vào ôm chặt lấy người trong lồng ngực. Tất cả như một cái gai trong mắt Gong Yoo.

Theo bản năng, hắn chạm lên túi áo, vẫn còn đó con hạc giấy do Lee Dong-wook nhét cho hắn. Đó là nguyện vọng của hắn với Dong-wook, bảo vệ, bảo vệ người ấy, bảo vệ cậu.

Một đời bình an vui vẻ.

Lá bùa bình an treo trên gương chiếu hậu lướt qua, đung đưa cắt ngang mắt Gong Yoo, khiến hắn chỉ có thể nhìn qua mốt thoáng khe hở. Lee Kang-joon giống như con rồng canh giữ bảo vật, vững vàng chiếm cứ bên cạnh Lee Dong-wook. Cánh tay gồng cứng, như móng vuốt cào ra trên tay Dong Wook lớp máu đỏ tươi. Bất cứ ai dám đến gần, gã phun ra những ngọn lửa đỏ, thiêu cháy bộ giáp của hiệp sĩ thành tro bụi.

Gong Yoo không biết liệu mình có bị thiêu cháy hay không, nhưng hắn muốn đưa tay ra nắm lấy vị hoàng tử bé bị bắt cóc kia, hắn muốn cứu cậu khỏi đây.

.
.
.
Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro