Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[9]

Đó là chiếc lồng chim tuyệt đẹp. Bên trong là con chim hoàng yến với cái chân bị bẻ gãy.

Nếu như để Gong Yoo nhận xét thì căn hộ ở Nonhyeon quả thực rất lộng lẫy, cả tòa nhà như một ngọn đuốc thắp cao, xuyên thủng bầu trời. Ngay cả khi đã đặt chân vào nơi này rồi, hắn vẫn có cảm giác đó –cảm giác chính mình không thuộc về nơi này. Nhưng đối với Lee Kang-joon mà nói, lộng lẫy đến mấy cũng chỉ là một cái lồng, là cái lồng đẹp hơn trong vô số cái được thay thế để có thể giữ Lee Dong-wook.

Gã thực sự quá nóng vội, nóng vội đến mức không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào khác, chỉ có Gong Yoo. Một căn hộ trên tầng cao sắp sửa trở thành một nhà tù khác.

Ở tầng cao nhất, vì không muốn bị quấy rầy nên Lee Kang-joon đã mua trọn tầng; lại bởi vì biết Lee Dong-wook không thích sống ở một nơi quá rộng lớn, lớn đến dọa người, gã đành từ bỏ ý định nối thông hai căn hộ tầng thượng, thực sự bỏ trống căn hộ còn lại.

Cửa vào kiên cố đến mức nhìn còn tưởng đó là cổng thành. Gong Yoo liếc qua là biết ngay, trong tình huống muốn đột nhập mà không có mật mã, sợ rằng chỉ có thể dùng C4*. Hắn đứng lặng trước cửa, không quay lại ngay, giọng điệu khó xử.

"Thiếu gia, tôi không biết mật mã."

Dựa theo quy tắc của Kim Seong-joo, ngay cả khi Gong Yoo đã được đưa lên làm tài xế riêng của Lee Kang-joon, cũng không đến lượt hắn có quyền biết mật khẩu mở cửa. Lee Kang-joon luôn hành động thận trọng, bất luận là ở đâu, gã cũng sẽ thay đổi mã khóa cửa mỗi tháng một lần. Mật mã một khi bị lộ, nó sẽ trở thành uy hiếp.

Đáng tiếc, lúc này Lee Kang-joon vẫn đang ôm Lee Dong-wook không buông, lại càng không muốn giao cho Gong Yoo, không có cách nào đành phải buông lỏng cảnh giác. "7029."

Ngay cả khi cánh cửa đẩy ra nhẹ nhàng không một tiếng động, Lee Dong-wook vẫn luôn hôn mê cũng dần dần tỉnh lại. Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, tay chân còn run, mí mắt như bị đè chặt, mở ra cũng phải dùng hết sực lực. Thế giới như quay cuồng, bên tai có tiếng ong ong, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức Lee Dong-wook cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung.

Trong vô thức, cậu nắm lấy tay áo người trước mặt, khó khăn hỏi: "Đâ... đây là đâu... khó chịu quá ..."

Căn hộ đã được bài trí sẵn, dù là tranh tường hay vật dụng trang trí, tất cả đều rất tinh tế. Vì sợ Lee Dong-wook không thích nên Lee Kang-joon chủ ý chọn phong cách hiện đại và đơn giản, chỉ để cậu có thể thoải mái nhất. Thấy Lee Dong-wook tỉnh, Lee Kang-joon vội vàng xoay người vào phòng khách, cẩn thận đặt người lên sô pha, lấy từ trong túi ra một túi bột màu xám.

"Dong Wook, em tỉnh rồi sao? Suỵt, shh, đừng sợ, lần này độ tinh khiết cao hơn nên sẽ hơi khó chịu chút, sẽ quen thôi. Nghe lời, thêm một chút nữa thôi, được chứ? Có như vậy mới vui vẻ được."

Còn không biết gã muốn làm gì nữa thì Gong Yoo thực sự sẽ ném cái danh cảnh sát của mình cho chó gặm. Hắn vội nắm lấy cánh tay Lee Kang-joon, "Thiếu gia! Cậu ấy sẽ chết!"

"Mày biết cái gì!" Hoang đường, từ lúc nào đã đến lượt một thằng lái xe được chỉ tay vào gã? Lee Kang-joon hất Gong Yoo đi. "Vào bếp lấy nước!"

Lee Kang-joon ở một bên vẫn còn đang nổi cơn lôi đình, thì  Lee Dong-wook ở bên kia đã dựa vào lưng ghế sofa, cả người đang thất thần cố gắng đứng dậy. Thế nhưng chân tay lúc này hoàn toàn nhue rệu rã run rẩy, đừng nói đến đi lại, muốn đứng một hồi cũng đã rất khó. Nhìn thấy người kia vật lộn khổ sở, Gong Yoo không khỏi cao giọng, "Thiếu gia! Cậu ấy đã như vậy rồi ngài vẫn còn muốn tăng liều? Nếu cậu ấy thật sự chết thì phải làm sao?"

"Cậu ấy sẽ chết mất!"

Lửa giận xông lên như cơn nôn mửa, không bao giờ có thể kìm nén, Lee Kang-joon túm lấy cổ áo Gong Yoo: "Câm miệng! Mày có tư cách gì mà dám giở giọng với tao?"

Giống như hai con dã thú, giương nanh múa vuốt với nhau, chuẩn bị lao vào xé xác kẻ trước mắt.

Nhìn thấy nắm đấm của Lee Kang-joon sắp đưa lên, Lee Dong-wook liền ngã nhào xuống đất, cánh tay run rẩy nắm chặt ống quần kẻ kia.

Giống như bị dìm trong nước vậy, màng nhĩ không ngừng rung động, trong đầu liên tục vang đến những tiếng nổ thật lớn, dường như có một cái búa tạ, không ngừng giáng xuống sống lưng cậu,... –Cậu vẫn biết Lee Kang-joon muốn làm gì.

"Dừng... dừng lại ... tôi không cho phép ... anh làm tổn thương người vô tội... không... không được phép..."

Vất vả thật đấy, khoang ngực nhưcái ống thổi bị vỡ, mỗi một từ thoát ra đều dội lại. Mùi rỉ sét xộc thẳng lên mũi và miệng, nồng nặc đến mức Lee Dong Wook nghĩ rằng đã có cái răng nào đó gãy vì cú ngã khi nãy. Và dường như có một dòng nhiệt thoát ra từ mũi, chảy máu cam sao? Nhận thức dần trở nên mờ mịt, cậu không thể chắc chắn liệu cảm giác của mình có phải là thật hay không.

Dù vậy, Lee Kang-joon cũng không được phép làm tổn thương Gong Yoo, hắn vô tội.

Con chim với cái chân gãy muốn dang rộng đôi cánh của mình.

Gong Yoo sững sờ tại chỗ trong giây lát, nhưng ngay lúc hắn vẫn còn đang bàng hoàng, Lee Kang-joon đã thả hắn ra và quay lại chỗ Lee Dong-wook, đỡ cậu đứng dậy. Gã thậm chí còn đi vòng qua Gong Yoo, tự mình vào bếp lấy một chai nước, như thể rằng Gong Yoo hoàn toàn trở nên vô hình trong căn phòng.

Chất bột màu trắng xám nhanh chóng hòa tan thành chất lỏng, Lee Kang-joon kéo cánh tay Lee Dong-wook. Giống như con rắn hai đầu dụ dỗ nàng Eve, đầu lưỡi cuộn trào nham hiểm. "Dong Wook, ngoan nào, chỉ một chút thôi, được không? Anh không quan tâm đến hắn, không đáng, và anh không giận, được chứ? Anh biết em rất khó chịu, nhưng sinh nhật này anh thực sự không thể ở lại ... Dong Wook, hôm nay, bù cho anh, được không? "

Gong Yoo đứng phía sau Lee Kang-joon, nhìn Lee Dong-wook chật vật chống đỡ. Cậu cũng nhìn thấy hắn. Đến cũng vẫn chậm rãi đưa tay về phía Lee Kang-joon. Khuôn mặt ấy, tái nhợt, khảm sâu đôi mắt như đầm nước thẳm chìm khuất giữa đêm đông, và cả những gợn nước vùng vẫy. Ngay khi Lee Kang-joon cúi xuống, Lee Dong-wook đột nhiên mỉm cười với hắn, miệng hé mở,...

Đừng nhìn. Đừng sợ.

Nước mắt bỗng che kín tầm mắt hắn, khuôn miệng há hốc trong vô ích, giống như một con cá bị ném lên bờ, dù có cố gắng đến mấy không khí cũng không cách nào thông vào phổi. Mỗi ngón tay đều đau, nhức nhối, khó chịu. Cả người đã không còn sức để tiếp tục chống đỡ chính mình, Gong Yoo lảo đảo lui về sau hai bước.

Hắn trơ mắt nhìn Lee Kang-joon buông ống tiêm trong tay xuống, như kẻ điên cắn vào cổ Lee Dong-wook, để tiếng gầm gừ thoát ra từ khóe miệng. "Dong Wook, bảo bối của anh."

Dong Wook.

Em là ai?

Em là bảo bối của hắn. Là bảo bối nên được nâng niu trong tay, sải bước trong gió, có vạt nắng tháng Tư trên đỉnh đầu, và nụ cười rực rỡ hơn hoa của núi,... Bảo bối của hắn, nên sống một đời hạnh phúc như vậy.

Ngay khi Gong Yoo sắp không chịu nổi nữa, hắn nghe thấy Lee Kang-joon thấp giọng."Ra ngoài." Như được giải thoát, hắn ngay lập tức bỏ chạy, không quay đầu lại. Cánh cửa  mở ra trở lại trạng thái vốn có, chỉ trong thoáng chốc, lặng im và bất khả xâm phạm, phía sau lưng Gong Yoo là một thế giới bị cô lập.

Hắn ở bên ngoài và Lee Dong-wook ở bên trong.

Gong Yoo giống như một linh hồn lang thang, bước chân cứ lướt đi, hắn thậm chí còn không biết mình đã xuống lầu bằng cách nào. Những khu bất động sản đắt đỏ luôn được sắp đặt kỹ lưỡng, ngay cả các tài xế cũng có khu vực sảnh chờ ở bên ngoài mỗi căn hộ để nghỉ ngơi. Trang trí cũng không hề qua loa chút nào, độ êm ái của ghế thậm chí còn gấp nhiều lần so với ghế của cảnh sát trưởng. Nhưng ngay lúc này đối với Gong Yoo lại không hơn một bàn chông, đôi chân rung rung, chốc chốc lại nâng tay nhìn đồng hồ, đợi gần một tiếng đồng hồ thì Lee Kang-joon mới xuống lầu.

Vẻ thỏa mãn hiện nguyên trên khuôn mặt xán lạn của Lee Kang-joon. Gã vậy mà lại vô cùng hào phóng, cũng không có ý định làm khó Gong Yoo nữa, thay vào đó, gã vỗ vai Gong Yoo và với giọng điệu chuẩn mực của một  ông chủ tốt, "Gong Yoo, sau tôi không muốn thấy chuyện như vậy nữa. Tôi biết cậu đang nghĩ thay tôi, nhưng cũng đừng quên vị trí của mình."

Còn có thể khác sao? Gong Yoo như né được phát súng thứ hai, nhanh nhẹn mở cửa xe, cung kính đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Seoul, giống như bất kỳ đô thị nào trên thế giới, là một thành phố không ngủ, với những ánh đèn neon sáng rực từ hoàng hôn đến bình minh, là những màn hình quảng cáo biến chuyển không ngừng, chiếu lên cửa sổ, lên khuôn mặt tươi cười của những người qua đường và lên cửa kính mỗi chiếc xe lướt qua. Chúng xuyên qua tấm kính, đổ lên khuôn mặt Gong Yoo, để hắn che đi hốc mắt đỏ bừng.

Đối với Lee Kang-joon, ngày hôm nay đã kết thúc, trọn vẹn và thỏa mãn. Nhưng đối với Gong Yoo, ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu. Nửa giờ sau khi đưa Lee Kang-joon đi khỏi, hắn lại lái xe quay lại căn hộ ở Nonhyeon. Dưới danh nghĩa Lee Kang-joon và biển số xe độc ​​quyền, Gong Yoo dễ dàng đứng trước cánh cửa đó một lần nữa.

Hắn ở bên ngoài và Lee Dong-wook ở bên trong.

Gian phòng vắng lặng. Gong Yoo không bật đèn, tự mình cảm nhận bóng tối, từng chút từng chút một men theo ánh sáng leo lắt bên ngoài cửa sổ. Phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ... Là phòng ngủ. Đèn đầu giường vẫn còn bật, những vân sáng nhàn nhạt thả trên bức tường vách, đã đến nước này, Gong Yoo đột nhiên sợ hãi.

Người sợ cái gì?

Chạm tay lên ngực, Gong Yoo tự hỏi, hắn sợ phải nhìn thấy Lee Dong Wook bị hủy hoại? Hay sợ, đối phương sẽ chất vấn hắn vì sao lại bỏ chạy? Ngay lập tức, nụ cười của Lee Dong Wook hiện lên trong tâm trí hắn. Đôi môi đỏ mấp máy mà lặng im, Lee Dong Wook đang gọi hắn.

Đừng nhìn.

Đừng sợ.

Không có gì phải sợ.

Phần đế giày như bị dán keo dính chặt vào thảm, khiến mỗi bước đi của Gong Yoo trở nên khó khăn vô cùng. Bước qua cánh cửa, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim quặn lại, muốn thoát khỏi lồng ngực. Lee Dong-wook vẫn ở đó, mơ màng và chìm trong chăn bông.

Cậu nghiêng đầu, nằm ngửa, tóc mái rơi tán loạn, dính vào má, che đi gần hết đôi mắt. Cánh tay trần lộ ra bên ngoài chăn bông, và hắn có thể thấy rõ dấu tay hằn trên đó, mới thôi, xanh tím gớm ghiếc.

"Dong Wook?" Dù biết rằng sẽ chẳng có một lời đáp lại, Gong Yoo vẫn thì thầm tên cậu, cúi xuống. Lee Dong Wook thực sự không đáp lại, ngay cả hơi thở nặng nề cũng không hề thay đổi.

Khi đến gần hơn, hắn phát hiện, cậu ngủ thật say nhưng lại không ngừng run rẩy. Những ngón tay run run, thỉnh thoảng lại co lại. Biểu hiện của dùng thuốc quá liều.

Giống như những khu vực giàu có khác ở Seoul, Nonhyeon không có đêm đen, chỉ có ánh đèn như sao xa, và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn từ phòng ngủ nhìn ra, thấp thoáng những bóng tàu truân chuyển giữa lòng sông Hàn không quản màn đêm. Những ánh sáng nhân tạo này hoặc rực rỡ hoặc dịu dàng, rất nhiều trong số chúng xuyên qua các khe hở trên màn rèm cửa, rơi xuống cánh tay của Lee Dong-wook, rải lên những hạt sáng tựa giọt vàng trong suốt, ám thị Gong Yoo đến nhặt chúng lên.

Khoảnh khắc ngón tay chạm lên làn da còn ẩm hơi nước, nước mắt của Gong Yoo rơi xuống và vỡ vụn.

"Lee Dong Wook..." Tiếng nức nở không thể kìm chế, Gong Yoo quỳ xuống bên cạnh giường, bàn tay nắm lấy Lee Dong Wook như thể đang ôm một khối băng, "Dong Wook..." Rốt cuộc cậu đã làm gì sai, để rồi phải chịu đựng tất cả những điều này?

Hắn chầm chậm cúi xuống, gạt đi những sợi tóc ướt mồ hôi dính trên mặt cậu, trán áp trán, để những giọt nước mắt rơi trên gò má Dong Wook. Như đang thì thầm với người trong lòng, lại như nói với chính kẻ đã chạy trốn kia: "Dong Wook, tôi sẽ cứu em."

"Nhất định."

"Tôi sẽ bảo vệ em."

Thu hết can đảm, hắn cuối cùng cũng buông lại một nụ hôn trên mái tóc cậu. Cẩn thận đắp chăn lại cho Dong-wook, bước ra cửa, hắn cởi bỏ lớp vỏ Gong Yoo, trở lại với Gong Ji-cheol, lẫn trong dòng người hối hả đi về phía tủ chứa đồ quen thuộc.

Nếu con chim gãy chân không thể tự phá thùng hàng rào, sẽ phải có người mở ra cho nó.

Gong Ji-cheol cầm điện thoại, nuốt nước bọt, cố gắng hết sức nói với Ma Dong-seok những gì hắn cần. "Ma Dong-seok, giúp tôi làm việc này."

.
.
.
Hết chương 9

*Chú thích:

1. C4 hay thuốc nổ dẻo  là hỗn hợp có thành phần 85% , 15% , có dạng dẻo dễ nhào nặn, được sử dụng trong xây dựng nhằm mục đích phá hủy công trình, phá đá mở đường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro