Cuộc gặp gỡ "lạ lùng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Á!"- Hắn va vào người tôi đau điếng. Định chửi hắn một câu nhưng rồi....

"Này, mắt mũi để đâu đấy hả, thằng đần kia?"- Tôi buông nhẹ một câu không kém phần mỉa mai.

" Ôi, ôi, mình xin lỗi! Tại mình bị trễ giờ học rồi!"

Ha! Trễ giờ học? Nghĩ gì chứ? Mới có 7:00 sáng thôi mà! Mà bây giờ, vào cái năm 2016 này thì mọi người bắt đầu làm việc lúc 8:00 chứ? Tôi đến trường sớm chỉ để chơi bóng rổ thôi ! Nghĩ vậy nên tôi mới giễu hắn:

- Ê, mắt đúng là có vấn đề rồi đó! Nhìn lại đồng hồ coi!

Hắn nhìn đồng hồ của hắn và há hốc mồm ra! Tôi cố gắng nín cười để không mang tiếng là một kẻ vô duyên bất lịch sự. Ngước lên một chút, chà, hắn trông cũng.... không tệ! Hắn cận thị( hèn gì) nên đeo một chiếc kính vuông gọng xanh lá cây. Tóc dài, bù xù trông rất giống Harry Potter, nhân vật chính trong bộ truyện mà tôi cực hâm mộ! Hắn ăn mặc cũng giống như học sinh bình thường thôi! Quần bò kết hợp với áo sơ mi kẻ sọc xanh lam, phối bên ngoài cùng một chiếc áo phông trắng! Thế là đủ.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ và cố gắng nhớ hình dạng của hắn ( một điều cần thiết để làm một thám tử học sinh như tôi) thì hắn đưa tay và nói:

-Để mình đỡ bạn dậy!

Mải nghĩ nên tôi đã không nhận ra, tôi vẫn đang nằm bò toài bên vệ đường. Ôi trời ơi! Thật sao? Tôi là một đứa con gái mà nói thật thì chưa thằng con trai nào dám làm vậy. Tôi ấy mà, vốn đã quen với lối sống tự lập từ nhỏ nên những gì có thể tự làm ( như việc đứng dậy), tôi đều tự chủ động và hiểu được điều đó nên bọn con trai cũng chưa bao giờ giúp tôi. Có chút bất ngờ nên tôi ngơ ngác nhìn hắn. Chắc hắn nhìn thấy tôi như vậy nên mỉm cười bảo:

-Có gì phải ngại, con trai ga lăng với con gái là chuyện bình thường mà!

Tôi "ừm" một tiếng mà không nhìn hắn và để hắn kéo dậy, phủi quần áo rồi:

-Cảm ơn nhé! Sau để ý nha! Mình đi trước đây!

Hắn cười một cái rồi chạy vụt đi! Tôi lại một tay đập bóng, vác chiếc cặp với cái vợt cầu lông lắc lẻo trên lưng và đến trường. 

Giới thiệu qua một chút thì tôi, cả tên đầy đủ thì rất dài, Thiên Vũ Bạch Dương, ngắn gọn lại thì thường được gọi là Dương Dương. Năm nay tôi vừa tròn 17 tuổi, đang theo học tại trường cấp 3 Horoscope tại thành phố Yang. Là con một của nhà thám tử đại tài, cố vấn cảnh sát Thiên Minh Tuấn và tiểu thư của gia tộc nhà họ Vũ, gia tộc nắm trong tay tập đoàn lớn nhất nhì sài thành, Vũ Ngọc Loan. Nghe qua thì ai cũng sẽ cảm thấy, gia đình tôi thật " quyền lực" nhưng đi đôi với những " quyền lực" đó là những mối đe dọa không tên, những áp lực vô hình khiến cho những năm đầu đời của tôi không mấy yên ổn. Chính vì thế mà bố tôi đã quyết định đưa cả nhà đến một nơi khác, về thành phố nhỏ này, che giấu thân phận và sinh sống. Thế nhưng, yên bình cũng không được lâu, bốn năm về trước, một sự cố bất ngờ xảy đến khi bố tôi đang biểu diễn ảo thuật, một trong những thú vui và ngón nghề tay trái của bố, khiến cho bố đã mãi mãi rời khỏi cuộc sống của tôi. Tôi từ đó, cũng đã vụt trưởng thành, vốn đã tự lập giờ lại càng tự lập, và trong tôi, đã hình thành một lỗ hổng lớn, không thể nói tên. 

Mặc dù còn sớm nhưng sân bóng rổ của trường cấp 3 Horoscope vẫn loáng thoáng bóng một vài cao thủ. Nói về thể thao thì trường Horoscope mà đứng thứ hai thì không trường nào đứng số một. Truyền thống và giải thưởng thể thao của trường qua từng năm đã sớm chật kín phòng văn hóa. Vốn là một đứa đam mê thể thao nên đây cũng là một trong những lý do tôi nhất quyết chọn học trường cấp 3 này. Như một thói quen, tôi rảo bước đến sân bóng, chiếc cặp buông lỏng nơi vai đáp xuống vạt cỏ cạnh sân, đôi tay đầy nốt sần từ việc tập luyện lập tức cầm lấy trái bóng to và nặng ném từng quả một.

Năm nay, tôi đã học lớp 11 rồi! Còn 1 năm để chơi nữa thôi là phải vùi đầu vào học để thi lên trường Đại học. Tôi vẫn chưa quyết định sẽ là trường đại học gì nhưng tôi sẽ mang theo giấc mơ của mình: trở thành một vận động viên bóng rổ nổi tiếng nhưng vẫn có thể thỏa đam mê, tiếp tục nghiên cứu về thế giới sinh học đầy màu sắc. Nghe thật điên rồ và thú thực thì tôi vẫn chưa biết nên " kết hợp" chúng thế nào đây. Nhưng mà, hừm, không thử sao biết, phải không? 

Lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi sau gần một tiếng tập luyện. Chạy vội vào nhà vệ sinh, tôi chỉ kịp thay bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước và rửa qua đôi bàn tay đã đen xì thì một bản nhạc quen thuộc reo lên. Chuông vào lớp, chuông vào lớp đã vang lên rồi! Thay vì tiếng chuông bình thường như các trường cấp 3 khác thì trường tôi đã lấy đoạn nhạc dạo của bài hát của trường để làm chuông báo hiệu. Với tôi, đây là một sự khác biệt rất thú vị. Vào lớp và tan lớp, đều được nghe bản nhạc quen thuộc, còn gì tuyệt hơn! Là một lớp trưởng, tôi không thể vào muộn được. Vội vã lẳng cái cặp nặng trịnh lên vai cộng thêm hai vật "bất li thân" luôn mang theo, phóng thẳng lên lớp 11A2, cái lớp đang ầm như chợ vỡ! Mở đầu là lớp phó sự kiện Hoàng Lê Đức Minh, kiêm luôn đội trưởng đội bóng đá đang đá bóng cùng với Lại Anh Dũng, đội phó, thêm cả mấy anh chàng "sửu nhi" cũng đang tham gia nữa. Tôi bước vào lớp và "e hèm " một cái, đội bóng lập tức tái mặt và ôm ngay quả bóng biến về chỗ như sợ nó sẽ biến mất vào tay tôi vậy. "Hứ" tôi thầm cười mỉa và đến chỗ của mình, thả bịch cái cặp xuống. Như thường lệ, cô bạn thân của tôi, Vũ Ngọc Hân đang say sưa ngồi nghe nhạc và chơi Subway Surfing. Nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao một trò chơi chỉ có những thao tác đơn giản như vậy lại có thể mê hoặc cô bạn vốn rất khó chiều của tôi đến thế. Tặc lưỡi bỏ qua trước khung cảnh quen thuộc, tôi bước lên bục giảng,  cầm cây thước" thần thánh " của thầy giáo chủ nhiệm gõ 3 cái xuống mặt bàn và hô to:

-Các bạn ơi về chỗ đi, vào giờ rồi!

Các bạn lần lượt về chỗ ngồi và nói chuyện râm ran! Tôi ngồi xuống chỗ ngồi thân yêu của mình và 1 phút sau, thầy Hùng, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi bước vào và theo lệ thường, tôi hô:

-Các bạn, đứng!

Thầy Hùng mỉm cười:

-Thế mình có phải đứng không bạn lớp trưởng???

Cả lớp cười rộ lên. Tôi cũng mỉm cười. Thầy bao giờ cũng vậy, như chưa bao giờ lớn. Thầy chủ nhiệm chúng tôi năm nay là năm thứ hai rồi. Điều đặc biệt của thầy chính là cách dạy. Lớp chúng tôi là lớp chọn nên thú thực, khi mỗi giáo viên bước vào lớp đều sẽ bị đám học sinh tự-cho-là-mình-giỏi chúng tôi dò xét. Nhưng thầy là một ngoại lệ. Dù thành tích của thầy chưa có mấy, nhưng qua thời gian, cách dạy của thầy đã chinh phục chúng tôi. Một cách dạy rất dễ hiểu và giúp chúng tôi ghi nhớ rất lâu. 

Hôm nay là ngày đầu của năm học mới. Không khí thật dễ chịu. Đang say sưa trong mớ cảm xúc hỗn độn để giết thời gian trong khi thầy say sưa ngồi giới thiệu về những sự kiện trong năm nay rồi những vấn đề kỷ luật khiến cho thì bỗng bóng một thằng con trai quen quen chạy ào vào lớp, mặt đỏ như trái gấc và ngượng nghịu nói với thầy giáo:

-Thưa thầy, con xin lỗi vì đã đến trễ ạ! Mãi không tìm thấy lớp mình đâu nên con phải đi vài vòng quanh trường nên vào lớp muộn. Xin thầy thứ lỗi cho con và cho con vào lớp ạ!

Cả lớp ồ lên, nhất là tụi con gái. Bọn chúng cứ hô hào hò hét:

-Ố ồ, rốt cuộc thì lớp ta cũng đã có một hotboy rồi!

-Một "soái ca" chính hiệu đấy!

Thầy đáp nhẹ tênh:

- Ừ, vào lớp đi con! Con có phải tên là Hà Tuấn Phong đúng không? Vào đi, vào đi để thầy giới thiệu "gương mặt thân quen" này cho cả lớp nào!

Hắn rụt rè vào lớp và đến bây giờ tôi mới nhận ra hắn chính là tên đâm sầm vào tôi vào sáng sớm! Chao ôi! Nhìn quần áo xộc xệch chưa kìa! Chắc có khi hắn lại phóng về nhà để ăn bữa sáng rồi mới đến trường tiếp. Hắn vụng về thật đấy, hoặc cũng có thể là quá vội mà trên khoé miệng vẫn còn dính chút sốt cà chua. Phần cuối áo hơi nhàu và có vẻ ẩm. Chắc là vội quá mà không kịp lau tay vào khăn cho tử tế, đành "bôi" vội và phần cuối áo. Đúng là con trai có khác! Nhìn cái mặt thì không đến nỗi nào, mà sao sự xuềnh xoàng thì hệt như nhau vậy.

- Con hãy giới thiệu về mình cho cả lớp nghe đi!- Thầy giáo khuyến khích cậu chàng đã đỏ lựng mặt trên bảng

- Vâng, thưa thầy! Mình tên là Hà Tuấn Phong, năm nay được vào lớp 11A2 là một vinh dự đối với mình. Là một học sinh mới nên mình cũng còn lạ lẫm, mong các bạn sẽ giúp đỡ mình.

Nói rồi, anh chàng đưa tay lên tỏ ý chào và nở một nụ cười rất chi là " thương mại". Bọn con gái lớp tôi bỗng chốc đổ cái " rầm".

- Tốt lắm Phong, vậy bây giờ con ngồi đâu nhỉ? À, mà dạo này lớp trưởng đang rỗi việc quá, lớp phó sự kiện và lớp phó kỷ luật thì lại bù đầu vào việc. Thôi, để lớp trưởng còn có việc để làm thì, Hân, con chuyển sang ngồi cạnh lớp phó kỷ luật đi còn Phong, con xuống ngồi cạnh lớp trưởng để bạn ấy có thể giúp con làm quen nhé!

- Ơ... dạ vâng ạ!

Hắn cười nhẹ rồi bước xuống cạnh tôi và ngồi xuống. Và thế là hắn đã từ một thằng đần đâm sầm vào tôi sáng nay chỉ vì sợ muộn học, đã thành bạn cùng bàn của tôi từ ngày hôm đấy. Thật là một cuộc gặp gỡ lạ lùng.

Chẳng ngờ được rồi sau, hắn còn mang đến cuộc đời tôi hàng tỉ rắc rồi khác =_= ~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro