Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay vẫn như thông lệ, tôi rời nhà từ sớm để đến với sân bóng rổ thân thương. " Nắng tháng Tám, rám trái bưởi", tôi từng nghe câu này ở đâu đó. Mà kể đúng thật! Nhập học vào giữa tháng Tám, cái tháng đáng nhẽ ra nên là tháng bắt đầu của cơn gió se se mùa thu, không khí mát hơn một chút cho việc học đỡ căng thẳng mệt mỏi nhưng không! Tôi đang rảo bước đến trường trong cái thời tiết hừm, chắc cũng phải 40 độ đấy. Mới sáng sớm mà ông mặt trời chẳng buông tha cho được chút nào!

Ngày hôm nay đặc biệt nóng! Cảm nhận của tôi sau gần 40 phút tập luyện là như vậy. Bình thường, thể lực của một đứa cuồng thể thao như tôi phải trụ được ít nhất là 1 tiếng hoặc hơn mà giờ tôi đã bắt đầu thở dốc. Lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi rồi. " Chắc nay phải dừng ở đây thôi", tôi tự nhủ. Vớ lấy chiếc cặp đang nằm gọn ở vạt cỏ, chào tạm biệt với mấy cao thủ vẫn đang mê mải với trái bóng màu cam, tôi chạy đến nhà vệ sinh gần đó để tranh thủ rửa ráy tay chân một chút. Nay kết thúc sớm nên còn nhiều thời gian, không vội, còn hẳn 30 phút nữa mới đến giờ vào lớp cơ mà. Nghĩ vậy nên tôi chạy qua canteen trường mua chai nước, rồi leo lên sân thượng của trường. 

Sân thượng vốn là nơi trồng các loại cây, hoa, thậm chí có cả rau nữa. Ngoài các bác lao công dọn dẹp chăm sóc cái vườn nhỏ nhỏ ấy, hay một vài giáo viên cũng cùng cái đam mê vườn tược thì đa số học sinh đều không tìm được cái cảm giác thú vị ở trên đấy. Nhưng tôi thì khác. Tôi đam mê sinh học, nhưng lại mù tịt về thực vật. Đã có một khoảng thời gian, tôi nhìn chi thực vật mà không có cảm giác gì thú vị hay đáng để tìm hiểu. Cơ mà đã là đam mê, thì cần phải tìm hiểu hết về nó. Chính vì vậy nên khu vườn nhỏ này giống như một nơi để giải lao, cũng là một nơi để học tập, một góc nhỏ của tôi.

Vốn không có ai leo lên vào cái giờ này nên tôi vẫn đinh ninh rằng tôi sẽ chỉ có một mình. Thế nhưng vừa mở cánh cửa bước vào thì...

-Oái, đau quá!

Cánh cửa sắt to bị tôi mở mà đập cái uỳnh vào cái người đen đủi đứng sau nó. Tôi cũng giật bắn mình theo tiếng kêu. Thôi xong rồi, nhỡ va phải vào thầy cô hay bác lao công nào, thì chắc là chớt quá. Nghĩ vậy nên tôi vội vàng đóng sầm cái cửa lại, định chạy mất để "thoát tội". Nhưng rồi sự chính trực như cản bước chân tôi lại. Hít một hơi sâu bình tĩnh, tôi mở lại cánh cửa:

-Em xin l...Ơ, là cậu à?

Cái bóng cao cao với cặp kính cận gọng xanh lá cây quen thuộc xuất hiện. Chẳng phải đây là Phong, thằng đần va vào tôi ngày đầu tiên đi học, giờ là bạn cùng bàn của tôi sao? Dù được thầy chủ nhiệm giao cho nhiệm vụ đưa người bạn mới này đi làm quen, nhưng rồi bù đầu với những bài tập và họp chi đoàn thường niên đầu năm nên tôi đã lỡ quên béng mất cậu bạn ngồi cạnh. Mà kể cùng hài! Hắn lên lớp mà ngày nào cũng im như thóc, cũng chẳng hỏi mà cũng chẳng bắt chuyện với tôi. Cũng không hẳn là im như thóc, thỉnh thoảng cũng có tiếng, mà là tiếng ngáy gần xa....

- Chà, lực tay mạnh đấy lớp trưởng.

Hắn vừa xoa xoa cái cục sưng u ở trán vừa "khen" tôi.

- À ừ, xin lỗi nhé! Bình thường thì trên này không có ai, nên tôi lỡ dùng lực hơi quá. Sorry sorry!

- Tôi cũng tưởng trốn trên này, rồi sẽ không có ai đến chứ. 

Tôi không trả lời hắn, trong lòng tự dưng dấy lên cảm giác có chút hơi....phiền. Vốn không phải một đứa sống nội tâm, nhưng tôi khá thích khoảng trời này. Và giờ thì hắn xuất hiện như một kẻ phá đám. Thôi thì đây cũng là của chung, trách hắn sao được. 

- Tí đừng xuống học muộn nhé!

Sau khi bước đến và tỉ mẩn xem xét một chút các luống rau và hoa xem có bất kỳ sự thay đổi nào đáng ghi chép không thì tôi buông lại một câu và chuẩn bị đi xuống. Vốn định tận hưởng một chút sự yên bình trước khi vào học mà có ai đó đã phá tan cái " yên bình" đó rồi nên thà xuống lớp xem lại bài tập còn hơn. Ai dè hắn cũng đứng dậy:

- Xuống cùng đi, tôi ở trên này cũng ngắm đủ rồi.

-Ừ, vậy cũng được.

Không quan tâm lắm hắn muốn làm gì nên tôi cũng mặc. Chúng tôi bước xuống từng bậc cầu thang, hướng đến lớp học của mình. Tôi miên man trong những suy nghĩ linh tinh. Kể ra thì cuộc hội thoại trên sân thượng của trường đó là cuộc hội thoại đầu tiên chúng tôi nói với nhau kể từ ngày đầu năm học. Giọng của hắn, khá ấm....Sao tôi lại không để ý đến nó từ đầu nhỉ? Ngoài những đam mê chính ra thì tôi có một thói quen khó bỏ đó là chui vào một góc xó xỉnh nào đó ngồi nghe nhạc. Khi tôi nói là thói quen, thực sự nó là thói quen đấy. Buồn cũng làm, vui cũng làm, suy nghĩ cũng làm, nói chung là bất kể thứ cảm xúc gì đều sẽ có thể được giải quyết bằng một vài bản nhạc ưa thích trong một không gian bé nhỏ của riêng bản thân. Thói quen là vậy nên tôi khá nhạy cảm với những âm thanh xung quanh mình. Những giọng nói, ngữ điệu, âm thanh của mọi người cũng nằm trong những âm thanh ấy. Thậm chí đã có những khoảng thời gian, tôi có thể phân biệt mọi người chỉ bằng chất giọng. Nhưng vì không quá quan tâm nữa nên giờ thì chắc tôi chịu rồi.

Mải nghĩ nên tôi không để ý rằng đã đến cửa lớp và ngay trước cái khoảnh khắc mà trán của tôi chuẩn bị tiếp xúc với cái cửa với một lực bao nhiêu Newton đấy thì một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra và ngăn không cho thảm họa đó xảy ra. 

- Mắt mũi để đâu đấy hả, lớp trưởng?

Hẳn vừa cười vừa chọc tôi.

- À ờm cảm ơn nhé!

- Không có chi, lớp trưởng!

Hắn vừa tiếp tục cười vừa thuận tay đẩy cánh cửa gỗ và bước vào lớp, để lại tôi đứng ngoài vẫn đang chưa hoàn hồn. Định hình lại một lúc, tôi cũng đẩy cửa bước vào và tiến đến chỗ ngồi quen thuộc. Đặt chiếc cặp của mình xuống, tôi lơ đễnh hỏi một câu:

- Chép xong vở văn chưa, nay cô kiểm tra đấy. 

- Hả, văn nào cơ? 

Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Dù không nói chuyện với hắn mà cũng chẳng để ý xem trong giờ hắn làm gì, nhưng là lớp trưởng nên tôi cũng biết một chun chút về tình hình học tập của mọi người trong lớp. Ngoài những con điểm tuyệt đối của những môn như lý hóa hay toán ra thì mấy môn xã hội hắn dở tệ. Kiểm tra vở, hắn luôn là học sinh đầu tiên nhận được những cái lắc đầu ngao ngán của giáo viên, còn trong tiết thì khỏi cần phải nói, sẽ là những tiết tôi được nghe cái âm thanh đều đều của nhịp thở, thỉnh thoảng có những tiếng ngáy nhẹ của hắn. 

- Nay cô lấy điểm đấy, không phải kiểm tra bừa như bình thường đâu.

Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn hắn luống cuống lấy quyển vở gần-như-trắng-tinh của hắn ra mà tôi suýt phì cười.

- Lớp trưởng, cho mượn vở xíu được không? 15 phút thôi, cho tôi chép với!

Hắn ngước ánh mắt hết sức tuyệt vọng và cầu cứu lên nhìn tôi. Tôi chẹp miệng, thôi thì nể tình hôm nay vừa đập cửa vào mặt hắn và được hắn " cứu" một lần thì thôi làm phúc chút vậy.

- Này, 15 phút thôi đấy!

- Lớp trưởng đại nhân, đội ơn cứu mạng!

Tôi không nói gì. Còn nhiều thời gian quá, giờ làm gì được nhỉ? 

Rút điện thoại trong cặp ra như một thói quen, lại mở bản nhạc yêu thích, chui vào thế giới của riêng mình. 

- Này, thầy vào rồi kìa, lớp trưởng!

Đang mải mê với giai điệu trong headphone thì bỗng một cái vỗ vai làm tôi giật bắn cả mình. Phong kéo tôi ra khỏi cái thế giới nhỏ bé ấy để về với thực tại.

- Các bạn, đứng!

Thầy mỉm cười:

- Các bạn ngồi xuống đi. Hôm nay chúng ta lại đón chào thêm hai gương mặt mới nhé. Đáng ra các bạn cũng sẽ chuyển vào từ đầu năm như bạn Phong, nhưng do gia đình có chút việc nên hai bạn đến hôm nay mới chính thức gia nhập lớp chúng ta.

Cùng với lời giới thiệu của thầy, đằng sau thầy xuất hiện bóng dáng hai thằng con trai. Tôi bỗng nhiên ngơ ngác nhìn sang Phong. Một trong hai khuôn mặt đó giống hệt với người đang ngồi cạnh tôi. Phong cũng nhận ra ánh mắt nghi hoặc đó của tôi, khẽ đáp lời:

- Đó là Hà Trung Quân , em trai sinh đôi của tôi.

- Em trai sinh đôi? Ủa nếu vậy thì sao cậu lại nhập học từ đầu năm mà cậu ấy lại bây giờ mới xuất hiện vậy?

- Chuyện dài lắm!

Phong mỉm cười nhìn sang tôi. Vẫn là nụ cười như bình thường thôi, nhưng bỗng dưng tôi cảm thấy ánh nhìn và mọi biểu cảm của Phong trở nên thật lạnh lẽo. Tôi bỗng rùng mình. Quen quá, thực sự, quen quá....

Mải nghĩ và nói chuyện với Phong nên tôi không để ý đến màn giới thiệu của hai thành viên mới. Một người thì tôi cũng vừa biết qua lời kể của Phong rồi. Một người thì hình như nghe loáng thoáng họ Vương tên Lâm thì phải. Vương Lâm? Không phải không phải, còn một chữ ở giữa nữa. Chữ gì ấy nhỉ?

- Lớp trưởng, con cố gắng giúp hai bạn làm quen với môi trường mới nhé!

- Dạ vâng ạ thưa thầy!

Cuối lớp chúng tôi còn một chiếc bàn trống, bên cạnh bàn của tôi và Phong. Chẳng là là lớp chọn của khối nên kẻ đến người đi. Mỗi năm lớp tôi đều sẽ chuẩn bị một chiếc bàn trống phòng những trường hợp....như thế này xảy ra. Hiển nhiên hai người bạn mới sẽ ngồi vào chiếc bàn đó, ngay cạnh tôi. Cũng tiện. Cả ba người mới đều đã ở đây rồi. Có vấn đề gì tôi đều có thể hỗ trợ một thể chứ không cần phải hỗ trợ từng người nữa.

Trông giống hệt nhau nhưng Quân khác anh trai mình ở chỗ không đeo kính. Và nếu Phong tỏa ra một không khí thân thiện, thậm chí là hơi ngốc nghếch và luôn nở nụ cười thì ở Quân, tôi có cảm giác như cậu ta không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai vậy. 

- Ờm chào hai cậu nha. Lớp mình đã học được hơn 1 tuần rồi. Chốc nữa tôi sẽ photo toàn bộ vở đã học của các môn ra để các cậu chép lại nhé. Các môn cũng được dàn đều nên vở ghi cũng chưa quá nhiều đâu. Tuy nhiên thì các giáo viên rất chú trọng và luôn kiểm tra vở viết, vì thế nên các cậu chịu khó chút nhé.

Quân chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, còn Lâm thì hồ hởi hơn một chút:

- Tất nhiên rồi, lớp trưởng, thank you rất nhiều nhé!

Tôi cũng gật đầu đáp lại. Cùng lúc đó thì Phong huơ huơ quyển vở văn trước mặt tôi:

- Tôi chép xong rồi, trả cậu này.

Tôi nhận lấy:

- Chép nhanh nhỉ, đủ hết chưa thế?

- Ờm thì....chắc là đủ?

Hắn vừa lè lưỡi trêu tôi vừa trả lời. Tôi dám chắc là với từng đấy thời gian thì chắc hắn phải chép với tốc độ ánh sáng hoặc là chỉ chép vài từ của một bài như đối phó thôi. Tôi lắc đầu thở dài, tí lại bị cô nói cho mà coi. Tôi đã giúp hết mình rồi nhé!

Các tiết học diễn ra như bình thường. Hắn lại bị ăn mắng, như thường lệ với quả vở như gà bới của hắn. Ngoài ra thì qua các tiết học tôi lại phát hiện ra đầu óc của những cậu bạn mới này quả thật không hề bình thường. Tôi đã nghĩ đầu óc của Phong với những con điểm tuyệt đối các môn tự nhiên mà ngày nào hắn cũng ngủ đã không bình thường lắm rồi thì nay bài toán khó nhất của lớp được Quân giải trong 30 giây, theo sau đó là Phong với 45 giây và Lâm với 1 phút thì.... Haizz, danh hiệu học sinh xuất sắc nhất mà tôi vẫn đạt được hàng năm lại khó rồi đây.

Nay có một tiết sinh hoạt cuối giờ, là tiết mà các hoạt động mới của trường trong tháng sẽ được thầy chủ nhiệm phổ biến nên hết tiết học cuối cùng, như thường lệ, tôi chỉ huy các bạn trong lớp xếp bàn thành hình chữ u, bản thân mình thì lôi quyển sổ dày tôi tự tay thiết kế bìa ra để ghi chép. Quyển sổ này đã theo tôi rất lâu, là món quà cuối cùng mà bố tôi đã tặng vào sinh nhật lần thứ 6, cũng là ngày đầu tiên tôi đi học, ngày 16 tháng 8. Tôi rất yêu quyển sổ nhỏ này, mọi thứ đều ghi vào đó. Nhưng không hiểu sao, tôi lại tìm thấy một vài trang giấy đã bị xé rách trong quyển sổ đó. Là tôi, hay là người khác?

- Tháng này trường chúng ta tổ chức cuộc thi " Cùng tiến". Mỗi lớp sẽ cử một đội học tập gồm 6 người, 3 nam 3 nữ để tham dự cuộc thi này. Mỗi người sẽ phụ trách một trong 6 môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sinh để tham dự. Hơi tiếc là vì cuộc thi này cùng hệ thống với cuộc thi Khoa học giữa năm học nên các bạn sở trường với các môn xã hội sẽ chưa có cơ hội phát huy trong cuộc thi này. Thầy đã xem kết quả học tập các năm trước và kết quả từ đầu năm đến nay và quyết định chọn 6 bạn: Hà Trung Quân sẽ phụ trách môn Toán, môn Văn sẽ do lớp phó kỷ luật Lê Ngọc Anh đảm nhiệm, môn Anh thì sẽ được giao cho bạn Vũ Ngọc Hân nhé. Đó là 3 môn chính. Còn với 3 môn tự nhiên, Lý thầy sẽ giao trọng trách cho bạn Hà Tuấn Phong nhé. Hóa thì hừm, lớp mình mới nổi lên bạn Vương Nhất Lâm, điểm tuyệt đối với thời gian làm bài nhanh nhất nên Hóa sẽ là môn em phụ trách nhé Lâm. Còn lại Sinh thì đương nhiên, bạn lớp trưởng của chúng ta với giải Nhất Quận cấp 2 và điểm trung bình luôn đạt điểm tuyệt đối thì thầy tin giao cho em không có khó khăn gì, đúng không?

Thầy thao thao bất tuyệt liền một hồi, đến lúc phân xong rồi mới nghỉ lấy hơi một chút.

- Dạ được ạ, thưa thầy!

- Thời gian gấp rút, các con có tròn 1 tháng để chuẩn bị theo bộ đề này.

Vừa nói, thầy vừa lôi ra trong cặp sách của thầy 6 tập giấy chắc phải dày ngang với tất cả các sách giáo khoa của chúng tôi gộp lại. Tôi thở dài hơi ngao ngán. Giải bóng rổ cũng tới gần kề rồi, chắc phải rút ngắn thời gian tập luyện lại quá. Phải sắp xếp nói chuyện lại với huấn luyện viên thôi.

- Các bạn nắm được thông tin hết chưa nhỉ? Các bạn còn lại trong lớp cố gắng giúp đỡ các bạn hết sức có thể để các bạn đạt được kết quả tốt nhất nhé. Ờm, lớp trưởng, con lên đây nhận các bộ đề, rồi chia cho các bạn và lên thời gian ôn tập nhé. Vì để phục vụ cho cuộc thi nên giờ giấc và các tài liệu trong thư viện các con được dùng thoải mái. 

- Dạ vâng ạ, thưa thầy!

Tôi vội chạy lên đỡ 6 tập đề dày cộp. Vốn sinh ra với thân hình thuộc dạng hơi nhỏ và chiều cao 3m bẻ đôi nên lúc tôi đỡ có chút khó khăn. " Sắp không đỡ được nữa rồi", tôi tự nhủ và cố gồng hết sức lên để bê về bàn của mình. Nhưng cơ thể đã phản bội tôi, tôi ngã khuỵu. Cũng may, ngay lúc đó một bàn tay đã đỡ được tôi.

- À ờm, cảm ơn nhé!

Tôi vừa quay ra vừa nói lời cảm ơn thì chạm ngay ánh mắt lạnh như băng của Quân. Quân không nói gì, chỉ đỡ 3 bộ đề trên cùng xuống và bê nó về bàn của tôi. 

- À thì các bạn ơi, mọi người tập trung lấy đề nhé! 

Tôi gọi những người " đồng đội" của mình lại. 

- Ờ thì cùng là bạn cùng lớp với nhau, nên mình không giới thiệu lại mọi người nữa nhé. Giờ thì chúng mình cùng lên kế hoạch ôn tập nào!

6 con người, tập trung lại, cho một mục tiêu duy nhất, rồi sẽ đạt được kết quả như thế nào đây?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro