Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Nhi đã hẹn được chị ấy nên cuối tuần chúng tôi sẽ đi caffe. Từ giờ đến lúc đó tôi vẫn cư xử rất bình thường, thật sự thì trong lòng tôi đã nguội lạnh rồi, tôi chỉ không muốn mắc nợ người dưng thôi. Ngày ấy cũng đã đến, tôi đạp xe đến địa điểm hẹn sớm hơn 1 tiếng. Lựa một chỗ ngồi kín đáo rồi gọi 1 ly đen đá không đường, đó là sở thích của tôi khi cảm thấy trống rỗng. Tôi đi sớm chỉ để ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đây cũng là quán quen, tôi hay đến hội gặp những anh chị lớn hơn, họ chơi đàn rồi ca hát rất vui. Đến đây làm tôi có cảm giác thoải mái thả lõng, nhâm nhi ly cafe đắng quen thuộc, nhắm mắt ngửa đầu cảm nhận vị đắng lan toả. Đang phiêu thì có một bàn tay ấm đặt lên trán tôi, tôi phản xạ nắm lấy bàn tay đó rồi mở mắt nhìn chủ nhân của bàn tay này.
- Xin lỗi chị tới trễ.
Vẫn giọng nói dịu dàng và nụ cười xinh đẹp đó, chị mặc một chiếc váy trắng, nhìn chị thật đẹp, chị cười chào tôi rồi ngồi bên cạnh tôi.
- Là em đến sớm.
Tôi trả lời rồi quay mặt ra hướng cửa sổ. Không khí im lặng này kéo dài đến khi cô xuất hiện.
Cô ngồi đối diện tôi: - Hai người đến sớm vậy?
Chị vừa cười vừa quàng tay qua tay tôi:
- Phải tranh thủ chứ.
Tôi cũng mặc kệ chị muốn làm gì, lỡ đễnh quay qua nhìn cô:
- Em có thói quen đi sớm.
Tôi nói xong liền im lặng nhìn ra ngoài, còn cô và chị nói chuyện với nhau rất vui. Họ kể về kỉ niệm của họ rồi lại lân la qua công việc, đến khi tôi cầm ly cafe lên uống thì chị bất ngờ dành lấy:
- Em không được uống cafe.
Tôi nhíu mày nhìn ly cafe rồi cũng thuận theo, lại quay đi nhìn ra ngoài.
Cô nhìn tôi: - Không phải em nói muốn gặp bạn cô sao? Sao bây giờ im lặng thế?
Tôi sực nhớ ra mình đến đây không phải để ngồi trầm ngâm mà là để nói chuyện với chị. Tôi quay qua vừa cười vừa gãi đầu:
- Em quên mất, thói quen khó bỏ.
Tôi quay qua chị, lúc này mặt tôi và mặt chị rất gần nhau, tôi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của chị, tôi nhẹ giọng:
- Cảm ơn chị vì những hộp sữa.
Chị cười lấy tay xoa mặt tôi: - Em thích là được.
Tôi dần ngồi thẳng dậy, rồi đẩy nhẹ chị ra, chậm rãi nói:
- Em đã gửi sữa về địa chỉ nhà chị, sau này đừng làm thế nữa, em không muốn nhận đồ của người lạ.
Chị cười ngượng: - Em vẫn như vậy nhỉ? Chúng ta cũng không phải là người lạ.
Tôi nghiêng đầu nhìn chị: - Vậy chúng ta là gì? Người yêu, không. Người tình, không. Người thân, không. Bạn bè, càng không.
Mỗi câu tôi nói, chị dần thu lại nụ cười, dùng một ánh mắt buồn nhìn tôi:
- Du, em đừng như vậy.
Tôi đứng dậy: - Chuyện muốn nói, em nói xong rồi, thưa cô em về, chào chị em về.
Tôi liền đi thẳng ra cửa ra về, trong lòng chỉ có khó chịu cùng hụt hẫng.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm xuống, ngay lúc này tôi không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ thả lõng rồi ngủ thiếp đi. Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh lạnh trên khoé mắt liền giật mình mở mắt ra thì thấy Mao cùng với tiểu Tam đang lo lắng nhìn tôi.
Tôi xoa xoa mắt: - Tụi bây làm gì mà lạnh thế?
Mao đưa cái khăn lạnh lên: - Tao thấy mày khóc nên lau đi, đau lòng đến vậy à?
Tiểu Tam ôm ôm đầu tôi vỗ vỗ: - Không sao, không sao, có tụi tao đây.
Tôi cười khổ: - Ác mộng thôi, không sao.
Mao cũng vỗ vỗ đầu tôi: - Không cần phải đau lòng nữa, quá khứ rồi.
Tụi nó biết tổng là tôi vừa mới đi gặp chị về. Tôi suy nghĩ một chút liền nói:
- Tối nay đi nhậu đi.
Hai đứa nó nhìn nhau rồi đồng ý.
Tối đó, bọn tôi hẹn team nhậu ra, có tôi, Mao, tiểu Tam, Jin, và Jan. Hai đứa Jin và Jan là chị em song sinh, là bạn thân với tôi từ nhỏ rồi. Jin tên thật là Anh Như, bề ngoài nữ tính nhưng bên trong mạnh mẽ, còn Jan tên thật là Anh Nhã có khí chất của nữ vương lạnh lùng ít cười, là đứa khó hiểu nhất trong đám. Bọn tôi rất hay cùng nhau đi nhậu đêm như thế này, toàn nói dối qua nhà Jin và Jan ngủ, còn tụi nó thì nói dối qua nhà bạn ngủ.
Jin vỗ vỗ vai tôi: - Chụy biết cưng thất tình, nhưng thất tình gì mà thất cả năm thế mày. Tao còn tưởng vô học thì mày tha cho tụi tao chứ.
Tôi lườm nó: - Mày khoái thấy mồ mà bày đặt, uống hết ly đi mày.
Jan nhìn tôi từ trên xuống dưới: - Nay mày ốm vậy?
Thế là Mao nó kể hết vụ tôi bị tụt huyết áp cho tụi nó nghe, tôi đã cố chặn nó lại mà không kịp, Jan rất hay cằn nhằn tôi về vụ sức khoẻ hic.
Đúng như mong đợi Jan véo tai tôi:
- Vậy sao? Lần sau đừng giấu tao.
Tôi vâng vâng dạ dạ nghe lời, chỉ là lúc đó không muốn làm tụi nó lo lắng thôi. Từ nhỏ, ba mẹ luôn vắng nhà nên tôi hay được gửi qua nhà 2 đứa nó ở, tôi và Jin luôn như anh chị em đùa giỡn chí choé, còn tôi và Jan thì đích thị là mẹ con tình thâm. Jan chăm tôi như con nít vậy, sau này thì có cả Mao nữa, tôi như có hai bà mẹ nuôi haha.
Một hồi sau, khi đã ngấm say, Mao đánh vào vai tôi:
- Bình thường thì thông thái lắm mà, bây giờ có tí chuyện cũng không giải quyết được.
Tôi lơ ngơ nhìn nó: - Chuyện gì mày?
Mao lại nhìn qua Jan: - Mày coi nó đi, đi yêu dân chơi rồi bị đá, rồi giờ thích luôn bạn dân chơi, mày nghĩ coi nó còn bị người dắt mũi bao nhiêu lần nữa?
Jan nhíu mày quay qua nhìn tôi, ánh mắt như kiểu cần lời giải thích.
Tôi cười khổ rồi kể rất chi tiết chuyện tôi thích cô Nhi và chuyện lúc sáng, tôi thở dài:
- Sẽ không để lập lại đâu.
Jan nhìn tôi ánh mắt dịu dàng rồi xoa đầu tôi: - Ừm.
Chỉ một từ như vậy, nước mắt của tôi ráng kiềm nén từ lâu đã chảy ra khi nào không biết. Tôi nhìn Jan một cách uất ức:
- Tao sẽ không yêu nữa đâu.
Thấy tôi khóc, Jan liền ôm đầu tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Tôi như vớ được phao, khóc oà lên như muốn trút hết tất cả nổi khó chịu này đi và quên hết đi những chuyện tình cảm không đáng nói này.
Tối hôm đó chúng tôi mua thêm bia vào nhà nghỉ uống tiếp, uống đến gần sáng mới gục ngã. Khi tỉnh dậy chúng tôi vẫn tiếp tục ăn uống nhậu nhẹt, đến tận khuya mới về nhà, thật may không ai bị ba mẹ phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro