Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm lết tới trường, người tôi như cọng bún thiu, mệt mỏi nằm gục trên bàn. Mao cũng không khá hơn, mặc dù ráng tạo dáng mình vẫn ổn nhưng đôi mắt đờ đẫn của nó đã nói lên tất cả. Trong lớp cũng có mấy đứa gục ngã như tôi, chắc lại quẫy bar cả đêm đây. Tình hình lớp chúng tôi thứ 2 đầu tuần: "Vô hồn".
Cô bước vào lớp nhìn quanh lớp, rồi cô dừng mắt ở chỗ tôi:
- Thứ 2 là khó khăn với các em quá à?
Có đứa rên lên: - Không khó cô ơi.
Cô nhíu mày khó hiểu, cũng phải thôi, mấy tuần trước chỉ có 2-3 đứa thôi, hôm nay lại gần như nữa lớp, lại có cả tôi và Mao nữa:
- Các em có thể giải thích không?
Mao như tỉnh giấc nhìn cô: - Chỉ là cuối tuần đi chơi mệt thôi cô.
Cô vừa xem sổ đầu bài vừa nói: - Các em ăn mừng vì bị hạng bét tháng này à?
Cả lớp đều im lặng, vì thật sự không còn sức để phản kháng nữa. Tôi thì đã gục ngã hoàn toàn rồi, nằm trên bàn ngủ lúc nào không hay. Cô lại nói thêm vài câu gì đó nhưng vẫn không ai đáp lại liền nổi giận:
- Những ai không muốn học thì mời ra ngoài, các em không thể nào nghiêm túc hơn trong lớp học sao? Nếu mệt các em có thể xin nghỉ ở nhà, còn đây là lớp học, không phải phòng ngủ.
Cả lớp như bừng tỉnh ngồi ngay ngắn lại, chỉ riêng tôi thì đã ngủ rồi thì làm sao nghe cô nói gì được. Cô nhìn tôi châm chú, thấy vậy Mao lay tôi dậy. Tôi mệt mỏi ngồi dậy:- Hửm.
Cô lạnh lùng: - Nếu em vẫn còn mệt có thể nghỉ ngơi ở nhà, đừng đến lớp chỉ để ngủ.
Tôi nghe sao lùng bùng lỗ tai, đại não không thể hoạt động, lí trí của tôi cũng bay đi đâu rồi, tôi mở miệng nói trong vô thức:
- Ừm
Tôi lơ ngơ nhìn cô, mặt cô càng ngày càng lạnh, tôi cũng đang rất muốn về nên cứ nghĩ là chút nữa xin cô về. Ai ngờ đâu cô đuổi tôi trước luôn rồi:
- Vậy mời em ra khỏi lớp, khi nào khoẻ lại vào.
Tôi cũng nghe theo, đi ra khỏi lớp, Mao cũng đi theo tôi.
Ra ngoài Mao nhìn tôi: - Nay mày gan vậy? Không sợ làm người thương buồn à?
Tôi nhìn nó khó hiểu: - Tao làm gì?
Mao mắt to mắt nhỏ nhìn tôi:- Mày vô lễ với cô, cô đuổi mày ra khỏi lớp mày cũng đi, giờ còn hỏi à?
Tôi đơ ra, sau đó cẩn thận nghe Mao kể lại lúc trong lớp. Thì ra cô đang la mắng tôi chứ không phải quan tâm này nọ, vậy mà trong lúc mơ màng tôi tưởng cô quan tâm tôi có mệt không. Tôi ôm trán thở dài:
- Kệ đi, lỡ rồi, khi nào xin lỗi cô sau.
Tôi với nó trèo rào trốn ra ngoài chơi net, chơi được lúc lại mệt quá nên đi vào nhà nghỉ ngủ. Đánh một giấc thật đã thì trời cũng tối, tôi lò mò mở mắt thì thấy Mao đang ôm tôi, cũng quá quen rồi nên kêu nó dậy đi về. Tôi nhìn điện thoại thì thấy quá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, của ba mẹ, của đám bạn, của Jan, và của cô. Tôi đọc tin nhắn của ba mẹ trước, thì ra không thấy tôi về nên gọi hỏi, tôi gọi về nhà nói là Mao gặp chuyện buồn nên tôi đang an ủi nó quên mất điện thoại để chế độ im lặng. Có bị la chút xíu nhưng vẫn ổn, tôi lại xem tin nhắn của Jan: đi đâu giờ chưa về?. Tôi bật cười, nó vẫn như vậy, giống như mẹ tôi hay cằn nhằn tôi rồi lo lắng cho tôi, gọi lại cho nó giải thích rồi hẹn tối nay qua nhà nó ngủ. Đọc qua tin nhắn của mấy đứa thì biết Dũng đã mang cặp về giúp chúng tôi, rồi tôi lướt qua nhìn tin nhắn của cô, do dự không biết có nên đọc không, nhưng cũng bấm vào đại xem sao. Cô nói muốn hẹn gặp riêng tôi, chỉ hai người. Tôi có hơi do dự, nhưng cũng gọi lại cô để trả lời. Trong điện thoại, giọng cô có chút lo lắng, nhưng vẫn rất lạnh lùng, cô hỏi tụi tôi đã đi đâu, tôi vẫn nói sự thật, khi nghe tới đoạn tôi và Mao vào nhà nghỉ thì cô có chút im lặng. Cô hẹn tôi 7h gặp mặt ở quán caffe hôm trước đi. Tôi nhìn đồng hồ đã 6h20 rồi, lay Mao dậy rồi nói nó gọi về nhà, tối nay qua Jan ngủ, chuẩn bị đi với nó qua gặp cô.
Tôi cứ nghĩ bọn tôi sẽ tới trước cô, nhưng không. Cô đã ngồi ở đó đợi chúng tôi, nhìn ly nước cam đã tan hết đá thì tôi nghĩ cô đã ngồi đây khá lâu rồi, chắc vừa gặp ai khác xong.
Tôi vừa dẫn Mao vào ghế bên trong ngồi vừa quay qua nói với cô: - Thưa cô tụi em mới tới, cô tới lâu chưa?
Cô nhìn chằm chằm vào tay tôi đang nắm tay Mao nhíu mày: - Cô vừa ngồi với bạn.
Tôi ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề: - Có chuyện gì cần nói không cô?
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi hồi lâu, tôi cũng nhìn cô, mắt cô lộ rõ vết thâm quầng, có lẻ đã thức khuya nhiều đây. Cô có vẻ mệt mỏi, ánh mắt của cô có chút gì đó đau buồn, tôi nghĩ chắc cô vừa gặp người yêu, có lẻ cãi nhau hoặc chia tay. Đang mãi suy nghĩ thì cô thở dài lên tiếng:
- Cô biết các em không thích cô, nhưng cũng đừng vì thế mà ảnh hưởng học tập. Hôm nay thái độ bỏ đi của hai em thật sự rất quá đáng.
Tôi định nói thì Mao đặt tay lên tay tôi ý nói để tao:
- Thật xin lỗi cô, lúc sáng là tụi em sai, lần sau sẽ không tái phạm.
Cô nhìn chằm chằm vào Mao: - Cô hi vọng như vậy.
Tôi nhìn hai người đang đấu mắt với nhau, cảm giác như hai người phụ nữ đang dành giật một thứ gì đó của nhau, chắc có lẻ tôi nhìn sai rồi.
Đang lúc không biết phải làm gì thì có tiếng nói dịu dàng quen thuộc vang lên:
- Tiểu Du, đã trễ rồi sao còn chưa về?
Tôi theo bản năng quay qua người đó cười ngây ngô:
- Jan
Jan tiến tới xoa đầu tôi rồi chào cô:
- Chào cô, em là bạn của Du, có vẻ bạn ấy phạm sai lầm nghiêm trọng nào rồi phải không?
Cô có chút khó hiểu nhìn Jan, nhưng vẫn khéo léo cười nhẹ: - Chào em, chỉ một vài lỗi nhỏ thôi.
Tôi ngồi sát vào Mao chừa chỗ cho Jan ngồi, rồi quay qua nói với cô:
- Cô hẹn em ra đây không chỉ nói về chuyện sáng nay đúng chứ?
Cô nhìn tôi lạnh lùng: - Phải, cô cũng biết các em như thế nào, nhưng trong lớp học các em nên hạn chế thể hiện tình cảm của mình, hãy chú ý một chút.
Tôi ngây ngốc nhìn cô, tôi vẫn không hiểu lắm ý của cô, vừa định hỏi lại thì Mao đã chặn lại:
- Tụi em sẽ chú ý, cảm ơn cô đã nhắc nhở.
Jan tiếp lời: - Cũng trễ rồi, tụi em xin phép về, ba mẹ đang đợi ở nhà.
Nói xong Jan và Mao đứng dậy lôi tôi đi, tôi thuận ý đi theo, nhưng có lén liếc qua cô thì thấy sắc mặt cô không được tốt lắm. Chúng tôi đi rồi liền có một bóng dáng phụ nữ ở trong góc đi ra ngồi đối diện cô:
- Chắc là mày nên bỏ ý định đi thôi, em ấy đào hoa lắm.
Cô xoa hai bên huyệt thái dương:
- Im đi.
Người phụ nữ kia cười rộ lên: - Haha, tao đã nói rồi, mày không nên thích em ấy. Dù sao cũng từng là người tình của tao nên tao cũng hiểu tính em ấy.
Cô lạnh lùng nhìn người đối diện: - Kiều Linh, mày có thể bớt nói lời thừa được không?
Kiều Linh nhún vai: - Ai ngờ mày lại đi thích em ấy chứ, tụi bây gặp nhau khi nào mà mày lại dính tiếng sét ái tình thế hả?
Cô bình tĩnh nhắm mắt lại thở dài:
- Không biết....Cơ mà đứa trẻ ấy là ai vậy?
Kiểu Linh ranh ma cười: - Cô bé đó là đối thủ nặng kí đấy, lúc trước Du quen tao thì cô bé ấy phá không biết bao nhiêu lần.
Cô nhếch mày: - Mày đừng nhắc đến việc mày quen em ấy nữa, mày không xứng.
Kiểu Linh nhếch môi: - Hừ, dù sao lúc đó tao cũng thật thích em ấy, nếu em ấy không quá trong sáng thì tao sẽ không từ bỏ đâu.
Cô nhíu mày khó hiểu: - Trong sáng?
Kiều Linh ủ rũ: - Còn không phải sao, quen nhau cả năm trời mà đừng nói đến lên giường, hôn môi còn không được. Mỗi lần định cưỡng luôn cho rồi thì bị phá. Hừ.
Trên gương mặt cô dần hiện lên nụ cười nhưng liền biến mất: - Hai cô bé Jan và Mao đó là gì của em ấy?
Kiều Linh nhún vai: - Là bạn thân, có lẻ vậy.
Cô nhăn mày: - Có lẻ sao?
Kiều linh suy nghĩ rồi chắc chắn: - Tao thấy Mao thì có vẻ là bạn thân, nhưng Jan thì không hẳn, em ấy rất nghe lời Jan, không những vậy mà còn có phần ỷ lại.
Cô mỉm cười, một nụ cười rất bí hiểm: - Vậy chắc tao không cần phải giả vờ nữa, nếu không sẽ giành không lại mất.
Kiều Linh hơi lạnh gáy: - Tao sợ con người thật của mày.
Cô nhìn ra khung cửa sổ, mỉm cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro