Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dường như hai đứa nó giấu tôi chuyện gì đó. Về tới nhà Jan, tôi vẫn im lặng sửa soạn tắm rửa thay đồ, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Jan, Jin, Mao đã ngồi sẵn trên giường. Jin thấy tôi bước ra liền mắng:
- Mày ngủ trong đó à?
Tôi không trả lời, đi thong thả đến chỗ Jan rồi ngồi kế bên. Jan đứng dậy lấy mấy sấy tóc, còn Mao lấy khăn lau tóc cho tôi.
Jin nhìn cảnh này thì thở dài: - Có cần chiều nó như vậy không? Nó có tay mà.
Mao liếc nó: - Tay nó yếu.
Jan thì vẫn im lặng sấy tóc cho tôi. Tôi thật thích cảm giác này, Jan rất dịu dàng và cẩn thận, tôi lim dim mắt dựa đầu vào lòng Jan hưởng thụ.
Jin trợn tròn mắt: - Sao hai người không quen nhau luôn đi? Bán cẩu lương cho ai ăn thế kia?
Tôi hí mắt nhìn nó: - Cho mày ăn?
Jin hứ một cái rồi bực tức đứng dậy đi về phòng riêng. Thấy nó đi rồi tôi mới lên tiếng hỏi:
- Chuyện này là sao?
Mao nằm bấm điện thoại giả lơ: - Chuyện gì? Có chuyện gì sao?
Tôi quay qua giựt điện thoại nó rồi gằn giọng:
- Đừng nghĩ tao không biết.
Mao hừ một tiếng rồi nhìn về phía Jan: - Mày giải thích đi.
Tôi lại quay qua nhìn Jan với ánh mắt khó hiểu. Jan vẫn im lặng sấy tóc cho tôi, sấy một lúc sau, cất máy sấy đi rồi ngồi kế bên tôi chậm rãi nói:
- Mày muốn hỏi gì?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: - Tại sao lại hành động như vậy?
Jan nhún vai: - Vì muốn tốt cho mày.
Tôi trầm mặt: - Như thế nào là tốt cho tao.
Jan nhìn tôi không trả lời, nó thật sự rất khó hiểu, tôi gần như sắp điên lên thì Mao chặn lại:
- Để tao nói cho rồi, mày không nhớ cô Nhi là ai à?
Tôi quay qua nhìn Mao khó hiểu, nó trợn mắt với tôi:
- Lúc mày quen Kiều Linh thì đã gặp cô ấy rồi, lúc đó mày say bét nhè ra, vô tình làm anh hùng cứu mỹ nhân cứu cô ấy khỏi đám lưu manh. Cô ấy tiếp cận mày có mục đích hết đấy.
Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn ráng nhớ lại:
- Tao không nhớ, nhưng chuyện đó liên quan gì việc cô ấy muốn tiếp cận tao.
Mao định trả lời thì Jan chặn lại:
- Vì cô ấy thấy có hứng thú với mày.
Mao tiếp lời:
- Tụi tao đã thử để mày tiếp xúc với cô ấy, ai ngờ mày lại đâm đầu vào thích thật. Tao với Jan đã tìm hiểu về cô ấy rồi, cô ấy không đàng hoàng như vẻ bề ngoài đâu. Nên giờ tụi tao mới ngăn cản mày.
Tôi thật sự bực lên rồi: - Như thế nào?
Mao nhìn tôi sắp phát điên lên thì nuốt nước bọt:
- Cô ấy từng quen rất nhiều người, cũng giống như Kiều Linh chỉ xem mày là món đồ thú vị thôi.
Tôi bật cười lớn, đau đớn: - Thì ai cũng như vậy mà, tụi mày cũng vậy mà.
Nói rồi tôi đứng dậy đi ra cửa, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, tại sao tụi nó lại giấu tôi ngay từ đầu, tại sao lại dắt mũi tôi như vậy, tụi nó muốn xem tôi sa vào bẫy rồi mới có lòng tốt vớt ra sao,... Vô số suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu tôi, đang bước đi trong vô thức thì Jan níu tay tôi lại:
- Mày định đi đâu?
Tôi gạt tay nó ra: - Được rồi, đừng xem tao là con nít, tao qua Jin ngủ.
Tôi liền mở cửa chạy qua phòng Jin, có lẻ chỉ có nó mới không làm phiền tôi lúc này. Khi thấy tôi Jin định đóng cửa lại không cho vào, tôi liền nhanh chân lách vào, rồi chạy lại giường chùm mền.
Jin chạy vào giựt mền: - Con điên, chỗ tao, cút qua kia ngủ.
Giọng tôi hơi run vì đang kiềm chế không phải khóc: - Cho tao ngủ đây một đêm thôi.
Như nhận ra giọng tôi hơi lạ, nó liền để yên cho tôi ngủ lại. Cả đêm hôm đó tôi suy nghĩ rất nhiều, có lẻ tôi đã quá ngây thơ rồi, dễ dàng bị mọi người xung quanh lừa dối như vậy, ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng muốn lừa dối tôi.
Cả đêm không ngủ, khi trời gần sáng tôi liền lén đi về nhà. Về đến nhà tôi xin ba mẹ đi về quê vài ngày, như biết tâm trạng tôi đang không tốt, sợ quá khứ sẽ lập lại nên ba mẹ đã đồng ý và xin phép cho tôi nghỉ 1 tuần.
Trên chiếc xe khách chạy về quê, tôi nhìn dòng xe trên đường, trong lòng một mãnh trống rỗng.
Về đến quê, tôi cất đồ vào căn nhà cũ khi còn nhỏ tôi đã ở, nay nó thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi sửa soạn rồi đi đến ngôi chùa lâu năm gần nhà, đến nơi tôi chào hỏi các sư thầy rồi một mình đi lên ngọn đồi kế bên.
Thời tiết hôm nay có phần âm u, trên đường lên đồi tôi nhớ lại những kỉ niệm khi còn nhỏ. Lúc nhỏ, vì nhà nghèo ba mẹ đã bỏ tôi ở quê sống cùng bà ngoại. Lúc đó, tôi chỉ mới 5 tháng tuổi, tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Bà hay dắt tôi lên ngọn đồi này chơi, và dạy tôi cách trồng hoa, dạy tôi cách đan vòng hoa, tác phẩm đầu tiên của tôi rất xấu nhưng tôi vẫn mừng rỡ đem đi tặng bà:
- Ngoại ơi, ngoại ơi, con làm được rồi nè.
Bà nhìn tôi trìu mến, đón nhận vòng hoa thật cẩn thận rồi mang lên đầu:
- Thấy ngoại đẹp không?
Tôi cười tít mắt rồi dơ ngón tay cái lên:
- Bà là đẹp nhất.
Bà mỉm cười rồi gõ vào đầu tôi:
- Khéo nịnh, nhỏ đã mồm miệng thế này rồi, lớn lên không biết sẽ mật ngọt cho ai nghe đây?
Tôi ôm đầu chề môi:
- Con chỉ nịnh mỗi ngoại thôi.
Rồi bà cháu tôi lại cười giỡn cùng nhau, tiếng cười ấy vẫn như vang vẳng bên tai tôi khi tôi nhìn thấy khung cảnh thân quen này. Tôi dừng bước trước ngôi mộ của bà:
- Ngoại ơi, con về rồi đây.
Tôi đặt vòng hoa tôi tự làm trên đường đến đây xuống trước mộ bà. Sau đó dọn dẹp xung quanh, lau đi lớp bụi trên ngôi mộ rồi tôi ngồi xuống tựa đầu vào hình của bà:
- Cũng đã 2 năm rồi ngoại ha, con đã cao lớn chừng này rồi này. Ngoại thấy con cao không, con phải cúi đầu xuống mới đụng trán vào trán ngoại được nè, con không phải nhón chân lên để với tới bà nữa.
Tôi vừa nói, nước mắt của tôi vừa rơi, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu kiềm nén tôi đều nói ra hết:
- Ngoại ơi, ngoại còn nhớ lúc con còn nhỏ, ngoại hay nói: sau này con phải thật mạnh mẽ, phải tự biết chăm sóc bản thân, phải nấu ăn ngon để có thể tự mình nuôi mình, phải biết võ để có thể bảo vệ chính mình. Ngoại có biết, bây giờ con nấu ăn ngon như thế nào không? Ngoại có biết, đến bây giờ vẫn chưa ai đánh lại con không, con đã nghe lời ngoại đi học võ, còn múa võ cho ngoại xem nữa. Nhưng đến năm con 10 tuổi, ngoại lại đuổi con về với ba mẹ, sao lúc đó ngoại lại không cùng con đi theo ba mẹ? Sao lúc đó ngoại lại đánh đuổi con? Nếu như ngoại để con ở lại, thì đã có người chăm sóc cho ngoại lúc ngoại bệnh, nếu như ngoại cùng con đi với ba mẹ thì ngoại đã không phải một mình nơi đây. Tại sao ngoại lại bỏ con một mình như vậy chứ? Tại sao chứ?...
Trời âm u bắt đầu đổ cơn mưa, từng hạt mưa lạnh giá rơi trên người tôi, như muốn rửa hết đi những giọt nước mắt này. Tôi ngồi tựa lưng vào mộ bà, ngước nhìn những hạt mưa đang rơi xuống:
- Ngoại à, con biết ngoại vì lo cho tương lai của con nên mới làm như thế, con biết ngoại thích nơi này vì nơi này có ông nên không muốn rời đi, tất cả con đều biết hết, cháu của ngoại thông minh lắm đúng không. Con xin lỗi vì đã không ở bên ngoại chăm sóc cho ngoại, con xin lỗi vì đã yếu đuối. Cũng 2 năm rồi, con đã hứa với ngoại là không đánh nhau, không hút cần, không chơi cùng người xấu nữa, cố gắng học hành, cố gắng kết bạn, cố gắng trở thành một người tốt. Nhưng ngoại à, làm người tốt khó quá, mọi người đều muốn đùa cợt con. Con đã yêu một người con gái bà à, nhưng chị ấy lại xem con là đồ chơi, vứt đi dễ dàng. Con lại bắt đầu thích một người con gái khác, người đó lại tiếp tục muốn xem con là đồ chơi. Ngoại còn nhớ Jan không? Con bé hay cùng con xuống thăm ngoại đó, nó lúc nào cũng thần thần bí bí, lúc nào cũng không muốn con biết chuyện gì cả, lúc nào cũng bắt nạt con. Nhưng con không giận nó, con biết nó luôn đối xử tốt với con, luôn chăm sóc cho con giống như ngoại vậy. Bây giờ con có thêm đứa bạn giống Jan vậy, con hay gọi nó là Mao, hai đứa nó bắt tay nhau bắt nạt con. Còn Jin thì vẫn vậy ngoại à, nó cũng biết hết mọi thứ nhưng mặc kệ không thèm quan tâm, con lại thấy thích tính nó hơn, không lo nghĩ, không để ý chuyện gì. Con vừa cãi nhau với tụi nó ngoại à, con sẽ xin lỗi tụi nó sớm thôi,... Ngoại ơi, con không biết mình phải làm gì nữa, con thấy ngột ngạt quá.
Tôi nhắm mắt lại cảm nhận mưa đang rơi trên mặt tôi, thật lạnh, thật đau nhưng tôi lại thích cảm giác này, nó rất chân thật. Không biết đã ngồi bao lâu, mưa cũng đã tạnh, trời lại trong xanh lại rồi, người tôi hiện tại không còn chút sức lực nào nữa. Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn phía đối diện. Đối diện ngôi mộ của bà tôi một những cái cây mà bà cùng tôi trồng, nay chúng đã lớn cao rồi. Tôi nhìn thấy có gì đó là lạ ở dưới cái cây nhỏ nhất, tôi gồng mình đứng dậy tiến lại gần. Giống như là một góc của chiếc hộp sắt, tôi đào nó lên, nói đúng ra là một cái rương. Có một cái ổ khoá nhỏ nhìn rất cũ kỉ, tôi nhận ra ngay đó là ổ khóc của bà tôi hay khoá chiếc tủ gỗ đựng kẹo của bà ngày xưa, bà không cho tôi ăn kẹo nhiều nên hay khóa lại không cho tôi đụng đến. Tôi không có chìa khoá nên đành ôm nó quay lại ngôi mộ:
Ngoại để lại cho con cái này à, con tìm thấy rồi nè, ngoại ơi, con phải về rồi, ngày mai con lại đến thăm ngoại.
Trời đã dần tối, tôi mệt mỏi ôm chiếc rương quay lại chùa để chào tạm biệt các thầy. Nhưng khi nhìn thấy chiếc rương, sư thầy lớn tuổi nhất ngôi chùa đã mỉm cười với tôi:
- Con tìm thấy rồi à, bà con có dặn ta, khi con tìm thấy chiếc rương này thì hãy tìm chìa khoá ở nơi con thích nhất.
Tôi nhìn sư thầy rồi lại nhìn lên phía ngọn đồi, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Dạ con cảm ơn sư, ngày mai con lại đến.
Tôi chào tạm biệt rồi đi về nghỉ ngơi.
Quả nhiên sau khi ngâm mình trong mưa, tối đó tôi bị sốt cao, tôi thở dốc mê mang. Trong lúc mê mang, tôi thấy bà đến thăm tôi, đặt tay lên trán tôi rồi mắng:
- Sao lại dầm mưa thế này hả? Bà đã dặn bao nhiêu lần là phải tự biết chăm sóc mình rồi hả?
Tôi mỉm cười yếu ớt, rồi bà đi lấy vài viên thuốc cho tôi uống:
- Uống vào chống khoẻ còn đi về học nữa.
Tôi thuận theo uống vào, được bà dỗ dành tôi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro