Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên của Izuku ở UA!

Có nhiều điều bạn có thể nói về Izuku Midoriya, nhưng quyết tâm chắc chắn là một trong số đó.

Với lời khuyên của Katsuki vang vọng trong tâm trí, Izuku bắt đầu hành trình dài để trở thành một giáo viên. Cậu vượt qua đại học, làm trợ giảng, và cuối cùng, nhờ vào mạng lưới quan hệ và sự kiên trì không ngừng nghỉ, cậu đã giành được một vị trí tại trường trung học UA.

Đứng trước cổng trường UA lần nữa, Izuku cảm nhận một luồng phấn khích đang trào dâng trong lòng cậu. Cậu đã trở lại nơi thiêng liêng này, nơi mà những huyền thoại như All Might và Aizawa-sensei từng bước qua. Chính nơi đây đã đào tạo, định hình và truyền cảm hứng cho cậu, giờ đây lại trở thành sân khấu để cậu dẫn dắt thế hệ anh hùng tiếp theo. Cảm giác như số phận đã đưa mọi thứ trở về đúng vị trí.

Thật đúng đắn, thật công bằng khi cậu cũng có mặt ở đây, giúp đỡ và đồng hành cùng những anh hùng trẻ tuổi trên con đường đi đến chiến thắng.

Hah, Izuku nghĩ. Sao nghe giống Kacchan quá đi.

Với sự nghiệp bận rộn và khác biệt của họ, thật khó để Izuku giữ liên lạc với các bạn học cũ của mình. Cậu nhớ họ rất nhiều—những buổi học đến khuya đầy mệt mỏi, những bữa ăn kinh khủng trong ký túc xá, sự thấu hiểu không lời từ những kỷ niệm đã gắn kết họ lại với nhau. Nhưng giờ đây, tất cả họ đều đã trở thành những anh hùng chuyên nghiệp, và Izuku thấy mình đang ở trên một hành trình khác. Đứng ngoài cuộc thật khó khăn, đặc biệt là lúc đầu, nhưng cậu đã nhận ra rằng con đường mới này chính là nơi cậu cần đến. Đây là cơ hội để cậu đền đáp, sử dụng tất cả những gì mình đã học và trải nghiệm để giúp đỡ người khác.

Nhưng cậu vẫn mong rằng thỉnh thoảng họ sẽ gọi cho cậu.

Izuku nhớ Katsuki nhất, mặc dù cậu không bao giờ thừa nhận điều đó. Họ đã không thể tách rời kể từ khi còn nhỏ, luôn cạnh tranh và giúp nhau trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng khi Izuku không còn quirk nữa, tình bạn từng được hàn gắn của họ đã dần phai nhạt. Izuku không mong đợi gì cả, thật sự. Hai người họ hầu như không nói chuyện khi ở gần nhau. Dù vậy, cậu không thể không tự hỏi Katsuki hiện đang thế nào.

Izuku lắc đầu để xua tan những suy nghĩ đó. Hôm nay là ngày đầu tiên của mình ở UA...lại nữa...trời ơi!

Và không gì có thể ngăn cản cậu tạo ra sự khác biệt.

---

Được rồi, có lẽ điều này sẽ khó khăn hơn cậu tưởng.

Izuku dựa người lên bàn làm việc, đầu gục vào cánh tay một cách chán nản, khi Aizawa-sensei—đợi đã, giờ chỉ gọi là Aizawa thôi, theo yêu cầu của thầy ấy, vì giờ họ là đồng nghiệp—đặt một tay an ủi lên vai Izuku.

"Em cần nghiêm khắc hơn với học sinh của mình." Aizawa nhẹ nhàng trách móc, giọng nói mang theo sự từng trải. Dù mối quan hệ giữa họ đã thay đổi từ thầy trò thành đồng nghiệp, Aizawa vẫn là một người thầy hướng dẫn.

"Em biết, em biết." Izuku thở dài đáp lại, ngẩng đầu lên để lộ đôi lông mày cau có. "Em chỉ nghĩ các em ấy sẽ tôn trọng em ngay thôi! Yêu cầu như vậy có quá đáng không?" Cậu lại gục đầu ngã vào cánh tay, cảm thấy nản lòng.

Aizawa phải cố gắng lắm mới không bật cười trước dáng vẻ sướt mướt của cậu học trò cũ. "Là vì các học sinh biết em không phải là một anh hùng chuyên nghiệp. Nhưng rồi chúng sẽ dần tôn trọng em thôi. Nhất là khi em bắt đầu làm việc với những cuốn sổ ghi chép nổi tiếng của mình." thầy ấy nói, với một nụ cười thoáng qua trên môi. Giọng nói của thầy vẫn đều đều, nhưng ý định đằng sau nó thì rất rõ ràng—thầy đang cố gắng làm cho Izuku vui vẻ hơn.

Izuku từ từ ngồi dậy trên ghế, đưa tay vuốt mái tóc ra khỏi mắt. "Cảm ơn, Aizawa-sensei—ý em là, Aizawa." cậu nói, cố nở một nụ cười nhỏ đầy biết ơn. Thầy giáo kín tiếng này hiếm khi an ủi ai, vì thế Izuku thực sự trân trọng cử chỉ ấy.

Với một cái gật đầu cuối cùng và một cái siết nhẹ trên vai, Aizawa rời đi, có lẽ là về nhà sau một ngày làm việc.

Các học sinh bây giờ không còn bắt buộc phải sống trong khuôn viên trường như thời của Izuku nữa. Với sự suy giảm hoạt động của tội phạm, nhiều học sinh đã chọn sống ngoài trường, trong khi các ký túc xá dư thừa được tái sử dụng thành nơi ở cho các gia đình bị mất nhà cửa, người vô gia cư và những người cần được giúp đỡ.

Izuku thở dài và liếc nhìn đồng hồ. Đã đến lúc cậu phải về nhà. Cậu chỉ có thể chuẩn bị một chút khi mà học sinh của mình vẫn chưa hứng thú với bài giảng của cậu. Nhưng Aizawa đã đúng—các học sinh sẽ thay đổi theo thời gian.

Tất cả những gì cậu cần làm là kiên nhẫn và chờ đợi.

...

...Nhưng Izuku chưa bao giờ giỏi trong việc chờ đợi như thế.

Cậu cầm điện thoại lên và, trước khi kịp suy nghĩ lại, cậu đã bấm số của một người quen thuộc.

"Izuku?"

"Kacchan?"

"Mày gọi tao làm cái quái gì thế?"

"Kacchan! Đây là cách cậu chào một người bạn cũ à?"

"Kệ đi. Mày muốn gì?"

"Tớ...ừm..."

"Nói thẳng ra đi, đồ mọt sách—"

"—Tớ có một việc muốn nhờ cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku