Chương 22: Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thấy bài này siêu hợp với hai đứa luôn 🫶🫶, định chèn chương 21 mà quên mất =)))))

Katsuki's pov!

Katsuki đang nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê, thì cảm nhận được Izuku kéo tay mình không ngừng.

"Dậy đi, Kacchan!" Giọng Izuku trong trẻo và tràn đầy năng lượng cắt ngang trạng thái mơ màng của Katsuki. Anh cảm nhận được những ngón tay của Izuku lướt qua tay mình khi cậu cố kéo anh ra khỏi chăn.

"Chúng ta sẽ trễ mất!"

Katsuki rên rỉ đáp lại, sự miễn cưỡng của ảnh lộ rõ. Anh để Izuku kéo tay mình, nhưng không có ý định ngồi dậy.

"Được rồi, được rồi..." anh lẩm bẩm, giả vờ. Nhưng khi Izuku lơ đãng, Katsuki đã nắm lấy cơ hội. Với một cú kéo nhanh, anh kéo Izuku ngã xuống giường, khiến bạn trai anh kêu lên vì bất ngờ.

"Đùa thôi." Katsuki nói với một nụ cười tinh nghịch, kéo Izuku lại gần bên mình hơn.

Izuku đấm nhẹ vào Katsuki để phản đối một cách vui vẻ. Katsuki khúc khích cười, âm thanh rung lên khắp cơ thể anh khi anh ôm Izuku, làm ấm không gian giữa họ.

Izuku thở dài nhẹ nhàng, cơ thể thư giãn trong vòng tay Katsuki. Katsuki có thể cảm nhận sự căng thẳng của bạn trai mình giảm dần khi cậu rúc vào gần hơn. Anh dụi đầu vào mái tóc Izuku, giọng nói anh khẽ thì thầm.

"Mỗi ngày tao đều phải dậy sớm. Tao tuần tra vào cùng một thời điểm mỗi ngày. Nhưng lần này, hãy để tao được nằm trên cái giường chết tiệt này." Katsuki lẩm bẩm, hy vọng thuyết phục Izuku tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.

Izuku thở dài hài lòng, yên tâm trong vòng tay Katsuki. "Được rồi, một phút... nhưng chỉ vì cậu thuyết phục quá thôi." cậu lẩm bẩm, nhắm mắt và cuộn mình sâu hơn vào hơi ấm.

Nụ cười tự mãn của Katsuki lan rộng trên gương mặt anh, được chiếu sáng bởi ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng sớm.

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Deku trở lại làm anh hùng, và truyền thông rầm rộ về sự trở lại của cậu. Sự nổi tiếng của Izuku đã tăng vọt, nhờ nụ cười dễ gần và cách cậu thu hút người hâm mộ bằng những tương tác chân thành. Trái tim Katsuki dâng trào niềm tự hào mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt Izuku trên TV hoặc nghe người khác ca ngợi về thành tích của cậu.

Izuku vốn dĩ được định sẵn là một anh hùng—Katsuki có thể thấy điều đó bây giờ. Trong thời niên thiếu, Katsuki không thể tưởng tượng nổi điều đó. Nhưng tại UA, Izuku đã chứng minh anh đã sai hết lần này đến lần khác. Và khi cậu mất đi One For All... Katsuki cảm thấy tâm hồn mình tan vỡ cùng với giấc mơ của Izuku. Ý nghĩ không có Izuku bên cạnh, sự cạnh tranh thúc đẩy lẫn nhau của họ, thật không thể chịu đựng nổi.

Vì vậy, Katsuki đã cố gắng giúp đỡ theo cách tốt nhất mà anh có thể. Anh thậm chí đã gọi cho Izuku và nói cho cậu biết ý tưởng mới của mình. Vì vậy, trong một thời gian, Izuku trở thành một anh hùng theo một vai trò khác—như một giáo viên, giáo dục và hướng dẫn thế hệ mới.

Nhưng vì ích kỷ, Katsuki muốn nhiều hơn nữa . Anh muốn Izuku ở bên cạnh anh, như trước đây, để cùng nhau đạt được ước mơ của họ.

Và giờ, điều đó cuối cùng đã trở thành sự thật.

Danh tiếng của Deku là điều cậu xứng đáng nhận được, hơn bất cứ ai. Đó là điều cậu đã đạt được qua hành động trong cuộc chiến và cuộc sống mà cậu đã xây dựng kể từ đó.

Nhưng ngay cả với tất cả sự chú ý đó, Katsuki vẫn rất vui khi biết Izuku vẫn là của mình. Khi Katsuki ôm chặt cậu, anh không thể không cảm thấy biết ơn những khoảnh khắc yên tĩnh này giữa cơn bão của cuộc sống bận rộn.

Izuku bắt đầu cựa quậy dưới cơ thể anh, dấu hiệu quen thuộc của sự thiếu kiên nhẫn. "Kacchan..." cậu phàn nàn, và Katsuki gần như cảm nhận được cậu đang đảo mắt.

Katsuki thở dài khi cố gắng giả vờ bực bội. "Được rồi." anh nói, đầu hàng và rời khỏi giường. Khi đứng lên, Izuku vươn tay ra, giữ lấy môi Katsuki trong một nụ hôn khiến anh thở dốc. Tay Izuku luồn qua mái tóc Katsuki, và Katsuki gần như rên rỉ vì sự tiếp xúc nóng bỏng đó.

Anh không chắc điều này bắt đầu từ khi nào, nhưng mọi thứ về Izuku đều khiến anh phát điên. Từ cách bàn tay cậu chạm trên da anh đến sự quyết tâm trong đôi mắt cậu, cả những lọn tóc rối—mọi thứ về Izuku đều khiến anh cảm thấy hoàn toàn quay cuồng. Cái miệng thông minh của cậu có lẽ là tồi tệ nhất, nó luôn trêu chọc Katsuki theo cách khiến anh muốn phát điên.

Ah, khi mà điều này bắt đầu, Katsuki nghĩ. Đó là ngày đầu tiên, khi gặp lại Izuku ở UA...

Izuku tách ra, đọc được ánh mắt yêu thương trong mắt Katsuki. Họ luôn như vậy—giao tiếp mà không cần nói một lời nào.

Chết tiệt, sao mình càng ngày càng sến sẩm vậy trời.

Izuku để lại một nụ hôn nhanh chóng lên môi Katsuki trước khi vào phòng tắm để thay đồ, lắc lư mông theo từng bước đi.

Đầu tai Katsuki đỏ lên. Thằng khốn này, tao sẽ—

"Cuộc phỏng vấn, Kacchan! Cuộc phỏng vấn!" Izuku gọi, ló đầu ra khỏi phòng tắm.

"Đúng rồi nhỉ." Katsuki trả lời, tập trung trở lại vào nhiệm vụ hiện tại.

Dù sao thì, họ vẫn ở bên nhau. Sẽ có thời gian cho mọi thứ sau này—những buổi sáng muộn trên giường, ôm nhau vào những đêm yên tĩnh, những buổi hẹn hò bất ngờ vào ban ngày.

Việc ở bên Izuku không còn là giấc mơ của anh nữa mà nó đã trở thành sự thật.

Và Katsuki sẽ không bao giờ từ bỏ điều đó.

---

Cuộc phỏng vấn này sẽ như những lần khác—vô nghĩa và nhạt nhẽo. Điều duy nhất cứu vãn lần này là: Izuku ở đây.

Có bạn trai bên cạnh thật sự khiến mọi thứ tốt hơn. Ngay cả người phỏng vấn chương trình cũng ngạc nhiên về việc thiếu những lời xúc phạm và việc Katsuki sẵn sàng làm theo những gì được bảo. Dynamight chắc chắn được biết đến vì sự không hợp tác của mình. Nhưng—anh nổi tiếng vì làm việc hiệu quả thế nên đó là những gì anh sẽ làm hôm nay.

Ngoài ra, sự hiện diện của Izuku cũng giúp anh bình tĩnh lại. Một chút thôi.

Ảnh hưởng dịu dàng của Izuku thực sự có tác dụng kỳ diệu với anh. Thật kỳ lạ—chỉ cần có bạn trai bên cạnh là có thể xoa dịu được những góc cạnh thô ráp thường thấy của Katsuki.

Cuộc phỏng vấn sắp bắt đầu. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa trắng êm ái, đối diện với người phỏng vấn, một người phụ nữ mặc đồ màu xanh. Katsuki không quan tâm đến việc nhớ tên của cô ta.

"Các cậu đã sẵn sàng chưa?" người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi, liếc nhìn Izuku để xác nhận. Izuku gật đầu đầy nhiệt tình, năng lượng của cậu lan tỏa ngay cả khi ánh mắt của người phụ nữ chuyển sang Katsuki. Katsuki cảm thấy ánh nhìn tối tăm trong mắt cô và nhăn nhó đáp lại.

"Và đừng chửi thề, Dynamight." cô cảnh báo, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô nở một nụ cười với người quay phim, người bắt đầu đếm ngược bằng ngón tay.

Katsuki đảo mắt, không thèm trả lời. Anh cảm nhận một cú vỗ nhẹ trên vai từ Izuku và thở dài, anh thẳng lưng một chút và cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trung lập hơn.

"Ba... hai... một..."

"Và chúng ta đang lên sóng trực tiếp! Hôm nay tôi có mặt ở đây cùng với hai vị anh hùng chuyên nghiệp Deku và Dynamight. Chào mừng các anh hùng đến với chương trình!"

"Rất vui khi được ở đây!" Izuku vui vẻ đáp lại, giọng nói của cậu tràn đầy nhiệt huyết.

Katsuki chỉ gật đầu một cách cộc lốc, giữ dáng vẻ thoải mái dù trong lòng anh đang rên rỉ vì chán nản. Anh đã quen với những buổi phỏng vấn thế này, cái vòng lặp nhàm chán nhưng quen thuộc.

"Rất vui khi được đón tiếp các cậu! Chúng ta bắt đầu ngay nhé?" Người phỏng vấn lấy ra một bộ bài sang trọng, có lẽ là những câu hỏi đã được chuẩn bị trước cho buổi phỏng vấn hôm nay. Chỉ cần nhìn thấy chồng bài đó, Katsuki đã cảm thấy sự kiên nhẫn của mình bắt đầu vơi dần.

"Vậy thì, Deku, hãy kể cho chúng tôi nghe về việc cậu đã quay trở lại công việc anh hùng như thế nào nhé!"

Đôi mắt Izuku sáng lên khi cậu bắt đầu, "À, thực ra đó là một câu chuyện dài! Vậy nên..."

Trong suốt buổi phỏng vấn, Izuku xử lý hầu hết các câu hỏi bằng sự duyên dáng và tỉ mỉ quen thuộc của mình. Katsuki chỉ chen vào khi câu hỏi nhắm thẳng vào anh, nhưng câu trả lời của anh luôn ngắn gọn, đi kèm với vài tiếng càu nhàu và cái gật đầu. Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, và Katsuki gần như quên đi ánh nhìn của máy quay khi thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

"Tiếp theo, chúng ta có một câu hỏi khá riêng tư dành cho cả hai." người phỏng vấn bắt đầu, giọng điệu ám chỉ điều gì đó kém chuyên nghiệp hơn.

Chuông báo động trong lòng Katsuki vang lên. Anh có thể đoán ngay từ nụ cười mờ ám của cô ta rằng đây không phải là một chủ đề dễ chịu.

"Có tin đồn rằng hai người..à, có mối quan hệ thân thiết hơn là cộng sự anh hùng."

Chết tiệt, Katsuki nghĩ, anh nghiến răng. Anh có thể cảm nhận được hơi nóng dần lan tỏa lên đôi tai, và anh liếc nhanh sang Izuku, người cũng trông bối rối không kém.

"Truyền thông đã liên tục loan tin những bức ảnh của hai người..." Cô ta tạm dừng để tạo hiệu ứng kịch tính, ném chồng bài sang một bên. "...trong những tình huống cho thấy mối quan hệ.. có phần riêng tư hơn. Các cậu có thể làm rõ chuyện này không?"

Katsuki nheo mắt lại. Đây không nằm trong danh sách câu hỏi đã được định trước, và rõ ràng là người phỏng vấn đang cố gắng kích động anh.

Bàn tay của Izuku nhẹ nhàng chạm vào đầu gối Katsuki, một lời nhắc nhở thầm lặng để anh giữ bình tĩnh. Katsuki có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Izuku, một nguồn năng lượng ổn định giữa sự căng thẳng đang leo thang.

Izuku hít một hơi thật sâu và bắt đầu, giọng nói cậu vẫn bình tĩnh dù tình huống không mấy dễ chịu. "À, chúng tôi đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ—thực sự chúng tôi là bạn từ thời thơ ấu. Việc tái kết hợp với Kac—Dynamight là một phần hạnh phúc trong cuộc sống của tôi suốt những năm qua."

Izuku quay đầu nhìn Katsuki, và ánh mắt tràn đầy tình yêu của cậu gần như khiến Katsuki tan chảy, anh không thể không mỉm cười đáp lại bất chấp hoàn cảnh này.

Người phỏng vấn cười vui vẻ, nghiêng người tới gần hơn. "Vậy là... chỉ là tái kết hợp thôi? Không có gì hơn sao?" cô ta tiếp tục, nụ cười trông có vẻ nham hiểm và Katsuki vô cùng khó chịu với nó.

"À thì... ừm... về mặt công việc, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy," Izuku tiếp tục, khéo léo chuyển hướng cuộc trò chuyện sang một chủ đề an toàn hơn. "Tôi luôn học hỏi từ anh ấy mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng điều đó hơn cả việc chỉ tái kết hợp."

"Tôi hiểu rồi." cô ta đáp, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này. Cô ta vén một lọn tóc vàng qua vai, chuẩn bị tung đòn kết liễu. "Vậy còn tin đồn về việc hai người đã về nhà cùng nhau thì sao?"

Sự bình tĩnh của Izuku bắt đầu dao động khi cậu cố gắng trả lời. "Chúng tôi chỉ—"

Nhưng cơn giận của Katsuki bùng nổ như một ngọn lửa hoang dại. Tất cả các bài huấn luyện và lời khuyên trước buổi phỏng vấn hôm nay đều biến mất khỏi tâm trí anh trong tích tắc. Đây không phải là những câu hỏi xâm phạm nữa; mà nó còn khiến Izuku cảm thấy không thoải mái, và Katsuki không thể để điều đó tiếp tục.

Anh chịu đủ rồi.

"—Được rồi, đủ rồi nhé!" Katsuki chen ngang, cơn giận của anh bùng lên.

Anh quay sang Izuku, nắm lấy tay cậu và kéo cậu đứng dậy, ngón tay họ dễ dàng đan vào nhau như hàng trăm lần trước đó.

"Làm sao cô dám xâm phạm vào cuộc sống cá nhân của chúng tôi!" Katsuki gầm lên với cô ta, đứng trước máy quay với ánh mắt đầy giận dữ. "Chúng tôi đang hẹn hò, thế đấy—tôi không quan tâm ai biết chuyện này đâu! Giờ thì cút xéo với những câu hỏi đi!"

Cả trường quay rơi vào im lặng khi cơn bùng nổ của Katsuki vang vọng khắp căn phòng. Nét mặt của người phỏng vấn thay đổi, vẻ ngoài chuyên nghiệp của cô ta rạn nứt dưới sức nặng của cơn thịnh nộ của anh. Nhưng ánh mắt háo hức vì tiết lộ đầy tai tiếng này chỉ càng làm tăng thêm sự phẫn nộ trong lòng Katsuki.

Làm sao họ dám—

"Đi mà lao ra đường đi! Tôi chịu đủ mấy thứ vớ vẩn này rồi." Katsuki kết thúc, giọng anh pha lẫn giữa sự thách thức và mệt mỏi. Anh lao ra khỏi trường quay, Izuku theo sau.

Cả trường quay rơi vào hỗn loạn, nhân viên vội vàng tắt sóng và cố gắng ngăn chặn những lời chửi thề của Katsuki. Nhưng Katsuki chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì trong đó. Anh đã chịu đủ sự xâm phạm này rồi, quá đủ với những câu hỏi tọc mạch.

Khi ra khỏi trường quay, anh ngồi phịch xuống cầu thang, cơn giận dữ dần nhường chỗ cho sự nhận thức nặng nề. Cơn bùng nổ của anh là một hành động thô bạo và thiếu kiểm soát, anh đã tiết lộ mọi thứ trước khi đến thời điểm thích hợp, thậm chí trước khi anh kịp hỏi Izuku về chuyện đó. Đầu óc Katsuki quay cuồng, anh cố gắng xử lý toàn bộ những gì vừa xảy ra. Hậu quả từ hành động của anh bắt đầu lộ ra, và anh không khỏi cảm thấy một chút hối hận.

Izuku tìm thấy anh ở đó, ngồi bên cạnh Katsuki với ánh mắt lo lắng. "Kacchan," cậu nhẹ nhàng nói, đặt tay lên vai Katsuki như để an ủi. "không sao đâu. Cậu đã làm những gì cần phải làm rồi."

Katsuki ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chạm mắt Izuku, chúng pha lẫn chút hối hận và tổn thương. "Tao không cố ý—"

Izuku nhẹ nhàng lắc đầu. "Tớ biết mà. Chỉ là... cậu đã bảo vệ chúng ta. Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Hơn cả những gì cậu nghĩ đó."

Katsuki thở dài, để sự căng thẳng dần trôi khỏi vai mình. "Ừ, nhưng chuyện này chẳng ra làm sao cả, đúng không?"

Nụ cười của Izuku ấm áp và đầy an ủi. "Cậu đã làm rất tốt, Kacchan. Đôi khi, mọi người cần nghe rõ sự thật. Tin tớ đi, từ một giáo viên cũ đấy."

Katsuki gật đầu, cảm thấy một chút gánh nặng được nhấc khỏi mình. Khi họ ngồi cùng nhau trong cầu thang yên tĩnh, anh nhận ra rằng dù hậu quả từ hành động của anh có hỗn loạn đến đâu, anh cũng không muốn nó theo một cách nào khác. Bảo vệ mối quan hệ của anh với Izuku luôn đáng giá với mọi rắc rối đi kèm.

Izuku bật cười, kéo Katsuki ra khỏi dòng suy nghĩ. "Nhưng cậu có thấy vẻ mặt của cô ta không?" cậu hỏi, vẫn cười khúc khích.

Katsuki không thể không cười phá lên. "Ừ, như thể con chó của cô ta vừa chết và cô ta lại nhận được món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất vậy." anh đáp, rồi lắc đầu. "Lũ khốn."

"Mhm," Izuku đồng ý, mái tóc xoăn màu xanh lá cây của cậu rơi xuống vai Katsuki. Sự tiếp xúc này mang đến một cảm giác an ủi, giúp Katsuki bình tĩnh hơn giữa cơn lốc họ vừa trải qua.

Họ ngồi đó cùng nhau, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này trước khi lao vào sự hỗn loạn của cuộc sống. Katsuki tìm thấy sự bình yên trong hơi ấm của Izuku, nhịp thở đều đặn của cậu, và tiếng xào xạc dịu dàng của những lọn tóc xanh.

Izuku là người lên tiếng trước. "Cậu đã sẵn sàng chưa?" cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của cậu như một mỏ neo vững chắc giữa cơn bão của ngày hôm đó.

Katsuki nhìn xuống Izuku, ánh mắt anh phản chiếu lời hứa không lời về mối quan hệ của họ. Vào khoảnh khắc đó, anh biết một cách chắc chắn rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để đảm bảo hạnh phúc cho Izuku, để bảo vệ tình yêu đang tràn ngập giữa họ.

"Ừ," Katsuki đáp, giọng chắc nịch. "làm thôi."

Nụ cười của Izuku là tất cả những gì anh cần. Với một nụ hôn mãnh liệt cuối cùng, họ đứng lên cùng nhau, tay trong tay và sẵn sàng đối mặt với những gì sắp tới.

Bởi vì cuối cùng, họ có nhau, và điều đó là quá đủ rồi.



END


đã end trước khi đi học TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku