Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa trên chap 430!

Khi năm học sắp kết thúc, Izuku thấy mình đang suy ngẫm về năm thứ hai đi dạy của mình với tư cách là giáo viên.

Thật kinh ngạc khi thời gian trôi qua nhanh đến thế—đã hai năm kể từ khi cậu lần đầu tiên đảm nhận vai trò giáo viên tại UA, và tám năm kể từ cuộc chiến. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã học hỏi được nhiều hơn những gì mình mong đợi, cả về việc dạy học lẫn về bản thân mình.

Các học sinh của cậu khiến mọi khoảnh khắc trở nên đáng giá. Mỗi tràng cười, mỗi câu chuyện cười nội bộ và tất cả những lời thú nhận chân thành đều là những kho báu mà cậu biết mình sẽ vô cùng trân trọng trong nhiều năm tới. Ngay cả khi họ trở thành những anh hùng chuyên nghiệp, sự hiện diện của họ sẽ vẫn là nguồn an ủi và niềm vui. Điều đó khiến tất cả những mất mát mà cậu từng cảm nhận, như sự vắng mặt của One For All và giấc mơ trở thành một anh hùng chuyên nghiệp, trở nên dễ chịu hơn một chút.

Khi các học sinh cuối cùng đã về nhà và UA trở lại yên tĩnh, Izuku bắt đầu dọn dẹp văn phòng của mình, chuẩn bị về nhà sau một ngày dài nhưng đầy ý nghĩa và trọn vẹn.

Cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì một tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng. Ngẩng đầu lên, cậu thấy Aizawa đang đứng ở cửa, với vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Izuku vẫy tay chào. "Chào Aizawa-sensei. Có chuyện gì vậy?"

"Chúc mừng em đã hoàn thành năm thứ hai," Aizawa nói, giọng nói của ông gần như che giấu sự chân thành trong lời nói. Izuku không khỏi mỉm cười rạng rỡ, cảm kích lời khen ngợi hiếm hoi này. "và đừng gọi tôi là Aizawa-sensei."

Izuku cười khúc khích, tiếp tục thu dọn đồ đạc. "Được rồi, được rồi. Em cảm ơn."

"Không có gì." Aizawa đáp, bước vào phòng và liếc nhìn đống lộn xộn trên bàn của Izuku.

"Em đã xem cái này chưa?" Aizawa giơ điện thoại lên, chỉ vào một bài báo với tiêu đề về Katsuki, người đang bị ghi hình khi quát tháo ai đó vì đứng quá gần. "Bạn thời thơ ấu của em sẽ lại tụt hạng trên bảng xếp hạng nữa cho mà xem."

"Gìi, Kacchan?" Izuku cười lớn, biết rằng bạn trai của mình không hề quan tâm đến bảng xếp hạng chút nào, mặc dù chắc chắn anh sẽ rất tức giận về bài báo. "Thầy cũng cố gắng để lấy lại hình tượng cho cậu ấy rồi đúng không ạ, sensei?"

Aizawa trừng mắt nhìn cậu khi nghe cái tên đó. "Ừ, nhưng vô ích. Lần này thì khó rồi, cách em ấy nói chuyện..." Aizawa nhún vai và Izuku bật cười, hiểu chính xác điều ông muốn nói.

"Todoroki kiểu gì cũng vượt lên dẫn trước." Izuku gật đầu nói. Vị trí số một gần đây là cuộc cạnh tranh quyết liệt giữa Katsuki, Todoroki và Mirio, với Mirio hiện đang giữ vị trí cao nhất.

Họ tiếp tục trò chuyện về các học sinh cũ của Aizawa và câu chuyện của những anh hùng chuyên nghiệp, trong khi Izuku hào hứng kể lại mọi thứ cậu đã quan sát được từ bên lề.

"—Và hôm nọ, Togata-senpai đã hét lên 'Anh sợ quá!' trong khi cười—"

"—Midoriya. Em đã làm công việc này một thời gian rồi, và việc mọi người đều trở thành anh hùng chuyên nghiệp... em có cảm thấy cô đơn không?" Aizawa ngắt lời một cách trầm ngâm.

Izuku ngừng lại, nhìn lên người thầy cũ của mình với vẻ trầm tư. "Hmm..." Cậu ngâm nga, dành một chút thời gian để suy nghĩ.

"Năm xưa, khi nghe thầy nói chuyện với Fuwa-senpai... em nghĩ rằng: ngay cả khi em có thể trở lại vô năng, miễn là em còn tận dụng kinh nghiệm của mình để khích lệ người khác," Izuku cười nhẹ, mặc dù suy nghĩ đó làm tim cậu thắt lại. "em nghĩ điều đó cũng khá là tuyệt rồi, theo một cách nào đó." cậu nói, nhìn về phía Aizawa.

"Giờ em cũng khá tuyệt đúng không ạ, sensei?"

Người thầy của cậu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ. "Em biết đấy, tôi đã nói điều này khi em mới bắt đầu và giờ tôi vẫn nói lại—em cần nghiêm khắc hơn với học sinh của mình."

Izuku thở dài, cố gắng không đảo mắt.

"Điều đó quan trọng lắm đấy, em biết không?" Aizawa kết thúc khi Izuku đóng cặp sách lại.

Họ trò chuyện thêm một lúc nữa, trao đổi về các chủ đề khác nhau, trước khi chào tạm biệt nhau. Izuku rời khỏi trường, trở về căn hộ của mình với nhiều suy nghĩ lẫn lộn trong đầu.

Mùa xuân đến, hoa anh đào bung nở rực rỡ nhuộm hồng cả một góc trời, báo hiệu một sự khởi đầu mới. Năm học mới sắp đến gần, và Izuku háo hức gặp gỡ các học sinh của mình, để truyền cảm hứng và hướng dẫn chúng theo cách tốt nhất mà cậu có thể.

Izuku muốn khích lệ học sinh của mình—trở thành người thầy có thể nâng đỡ họ, giúp họ trưởng thành và thực hiện ước mơ của mình.

Tuy nhiên, giữa vẻ đẹp của mùa xuân và sự hào hứng của những khởi đầu mới, những lời của Aizawa vẫn vang vọng trong tâm trí cậu.

...việc mọi người đều trở thành anh hùng chuyên nghiệp... em có cảm thấy cô đơn không?

Câu hỏi đó vẫn còn lẩn quẩn, không sao xua đi được.

Em có cảm thấy cô đơn không?

Izuku thấy mình trôi dạt về quá khứ—những trận chiến dữ dội chống lại Shigaraki, những buổi tập luyện không ngừng nghỉ với bạn bè, và những khoảnh khắc anh hùng thoáng qua gần đây khi những tên tội phạm luôn ở gần cậu. Mỗi ký ức đều kéo cậu lại, nhắc nhở về cuộc sống mà cậu đã từng được sống. Tiếng gọi trở lại con đường anh hùng, với tình đồng đội và adrenaline, giống như một sức kéo dai dẳng—và Izuku không thể phủ nhận sợi dây liên kết đó, kéo cậu trở lại chiến trường.

Cậu không cảm thấy cô đơn sao?

Nếu cậu được hỏi câu hỏi đó một lần nữa, liệu cậu có trả lời giống như trước?

Izuku không biết.

---

Ngày đầu tiên của năm học đã dấy lên một làn sóng cảm xúc lạ lẫm trong Izuku.

Năm đầu tiên của cậu là sự phấn khích khi có được một công việc giảng dạy tại UA. Năm thứ hai tràn ngập sự háo hức cho một vòng truyền cảm hứng khác cho các học sinh của mình. Nhưng hôm nay, khi cậu bước qua cổng trường với chiếc cặp trên tay, cậu cảm thấy một cảm giác lo lắng đang cồn cào trong bụng mình.

Cậu tự hỏi các bạn của mình hiện đang làm gì.

Họ đang làm việc công việc anh hùng tuyệt vời gì? Họ đã truyền cảm hứng cho bao nhiêu người rồi? Những suy nghĩ cứ xoáy cuộn không ngừng, và cậu không thể thoát khỏi tâm trạng này.

Để phân tâm, Izuku kiểm tra điện thoại của mình, hy vọng nhận được tin nhắn từ Katsuki để xoa dịu nỗi đau trong trái tim mình.

Màn hình của cậu sáng lên với năm mươi bốn tin nhắn chưa đọc từ All Might.

Izuku mở to mắt kinh ngạc. Cậu biết rằng cựu anh hùng đã ở Mỹ để thực hiện một nhiệm vụ bí mật, nhưng không ai cho cậu biết chi tiết. Cậu hy vọng All Might không gặp nguy hiểm, hoặc tệ hơn. Không chần chừ, cậu lao vào đống tin nhắn:

XIN CHÀO!

NHÓC MIDORIYA!

TA CÓ MỘT MÓN QUÀ BẤT NGỜ!

TRẢ LỜI NGAY NHÉ!

Izuku không thể không bật cười, lắc đầu khi bắt đầu lướt qua các tin nhắn.

Chắc không phải là tình huống khẩn cấp... mà là một món quà bất ngờ?

Mỗi tin nhắn đều trở nên sống động và khẩn thiết hơn, và Izuku không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cậu bắt đầu gõ câu trả lời, nhưng trước khi có thể viết được nhiều hơn, một giọng nói vang lên phía sau cậu:

"Sao lâu thế, nhóc Midoriya?!"

Izuku quay lại và thấy All Might đang đi về phía cậu, cầm theo một chiếc vali trông giống như chiếc ông đã tặng Izuku nhiều năm trước.

"Ôi! All Might—nếu chú nói sớm hơn, cháu đã có thể ra sân bay đón chú rồi!" Izuku kêu lên, cố gắng bình tĩnh lại sau cú sốc bất ngờ này, nhưng cậu vẫn rất vui mừng khi được gặp lại người thầy của mình.

"Ta có món quà bất ngờ cho cháu đây!" All Might nói, giọng nói tràn đầy sự hào hứng.

"Là... một bức tranh treo tường sao ạ?" Izuku hỏi, lông mày nhíu lại vì bối rối. Nhưng chiếc vali công nghệ cao này có vẻ quá cầu kỳ so với một món đồ tầm thường như một bức tranh.

Đôi mắt của All Might lấp lánh với sự nhiệt tình không thể kiềm chế. "Không—nhóc Midoriya, món quà này rất quan trọng, rất quan trọng với tương lai của cháu."

Izuku đứng yên, mắt cậu mở to.

"Dữ liệu từ trận chiến của ta với All For One tám năm trước đã mở ra những khả năng điên rồ! Công nghệ không ngừng phát triển cùng với sự tiến hóa của quirk. Cái này cung cấp cho cháu nhiều khả năng tương tự như One for All!" All Might cẩn thận đặt thiết bị vào bàn tay đang chờ đợi của Izuku. 

Izuku liếc nhìn chiếc vali, rõ ràng là bị sốc. "Nhưng cái này trông tốn kém lắm, cháu không thể..." 

"Nó được tạo ra bởi một người bạn từ Mỹ của ta và nhóc Hatsume, và được tài trợ bởi cựu học sinh lớp A, với nhóc Bakugo là trung tâm!"

Izuku cảm thấy tâm trí mình quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ, những hình ảnh hiện lên rõ nét trước mắt cậu. Cậu nhớ lại mỗi lần Katsuki về muộn hơn thường lệ, với bụi than đầy trên quần áo, tay và tóc. Mỗi lần Katsuki rời đi sớm, hướng về trung tâm thành phố, đúng là nơi mà Hatsume Industries tọa lạc. Mỗi lần điện thoại của Katsuki rung lên, không phải tin nhắn từ một ai khác—mà là từ Hatsume, và có lẽ là từ All Might.

Và cuối cùng, những câu hỏi dai dẳng của Katsuki, hỏi liệu Izuku có còn muốn quay lại chiến trường không, có còn muốn trở thành Deku một lần nữa không.

Nước mắt trào dâng trong mắt Izuku, cảm xúc của cậu lấn át tất cả.

Katsuki là trung tâm mọi chuyện, làm việc không biết mệt mỏi đằng sau để đưa Izuku trở lại chiến trường. Cậu nhận ra rằng Katsuki đã dành rất nhiều thời gian và tiền bạc để hỗ trợ ước mơ của cậu, mà không hề nhận ra là mình cũng đã khao khát muốn trở thành một anh hùng chuyên nghiệp đến mức nào...

Điều đó khiến trái tim Izuku như vỡ vụn trong hạnh phúc.

"Bí mật đã bại lộ!" All Might tuyên bố với một nụ cười rạng rỡ. "Nhớ kỹ này nhóc. Nhóc đã tự mình có được sức mạnh này một cách hoàn toàn xứng đáng!"

Ngay khi lời của All Might thấm vào, Katsuki xuất hiện, đứng thẳng và kiên định với một nụ cười ấm áp và tự hào trên khuôn mặt. Cảnh tượng đó như một cơn sóng cuốn trôi mọi cảm xúc trong Izuku, mở ra một chương mới trong cuộc đời cậu.

"Đi nào," Katsuki nói rồi đưa tay về phía cậu.

"Deku!"

Và Izuku nắm lấy bàn tay đó, như cách cậu vẫn thường làm, và sẽ luôn như vậy.

---

"Tớ không thể tin là tất cả các cậu đều biết mà không nói với tớ!" Izuku phàn nàn vào tối hôm đó, nằm dài trên ghế sofa ở căn hộ của Katsuki.

Tiếng cười rầm rộ của Katsuki khiến ngón chân Izuku co rúm lại khi cậu di chuyển lại gần trên ghế sofa, nhận lấy lon bia từ tay Katsuki.

"Tin tao đi, không dễ đâu—tao suýt nữa làm lộ hết mọi chuyện vài lần rồi." Katsuki thừa nhận một cách ngượng ngùng. "Và tao vẫn tức vì All Might đã đến gặp mày trước tao. Tao muốn là người nói cho mày biết!"

Tiếng cười của Izuku nhẹ nhàng vang khắp phòng khi Katsuki nâng ly chúc mừng.

"Để trở thành một anh hùng chuyên nghiệp." Katsuki nâng ly, giọng nói đầy tự hào.

Izuku cười, cảm thấy gánh nặng của ngày hôm đó tan biến trong sự ấm áp của sự hiện diện của Katsuki và cái lạnh của bia. "Để trở thành một anh hùng chuyên nghiệp." cậu đáp lại, chạm ly với Katsuki.

Họ nhấp từng ngụm trong im lặng cho đến khi Katsuki đặt ly xuống bàn, và sau một lúc, Izuku cũng làm theo, cậu hắng giọng.

"Bao lâu rồi?" Izuku nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt xanh của cậu phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ trong phòng.

Katsuki nuốt nước bọt, luồn tay qua mái tóc vàng tro của mình. "Gần như kể từ khi tụi tao biết mày sẽ không còn quirk nữa. Ban đầu tao hơi nghi ngờ." anh thừa nhận, đưa tay ra để chạm vào các đường nét trên đầu ngón tay của Izuku.

"Thực sự sao?"

"Đúng vậy," Katsuki gật đầu. "nhưng khi tao ghé qua Hatsume khoảng một năm trước, tao thấy nó có thể trở thành hiện thực... và sau đó tụi tao đã bắt tay vào làm việc."

"Ý cậu là..." Mắt Izuku mở to. "Cậu đã làm việc với họ sao? tài trợ cho nó?"

"Tất nhiên rồi," Katsuki đáp. "những tên đó không kiếm được nhiều tiền như các anh hùng chuyên nghiệp. Tao đã tiết kiệm được rất nhiều rồi, và—"

"Kacchan," Izuku ngắt lời, ánh mắt cậu long lanh với những cảm xúc mà cậu sắp nói ra. "Tại sao cậu lại làm tất cả những điều đó?"

Bàn tay của Katsuki dừng lại khi anh siết chặt tay Izuku.

"Là vì mày." anh thừa nhận, giọng nói anh nghẹn ngào. "Trở thành số một chẳng có ý nghĩa gì nếu không có mày bên cạnh." Katsuki kéo Izuku gần lại, gương mặt họ gần như chạm vào nhau.

"Trở thành một anh hùng có thể là lẽ sống của mày, nhưng mày... mày chính là lẽ sống của tao."

Trái tim Izuku tràn ngập—

"Tao yêu mày, Izuku." Katsuki thừa nhận, đôi mắt anh sáng lên. "Mày thúc đẩy tao trở thành người mà tao muốn trở thành. Và tất cả những gì tao từng muốn là trở thành người đó vì mày—tao sẽ trở thành người đó vì mày. Tao hứa đấy."

Izuku vòng tay ôm chặt Katsuki, giữ anh gần lại và không bao giờ buông tay.

"Tớ cũng yêu cậu." Izuku thì thầm, vùi mặt vào cổ anh.

"Hãy ở bên cạnh tao mãi mãi."

Cái siết chặt đáp lại của Katsuki đã cho Izuku biết mọi thứ—không cần lời nói nào. Đó là một lời hứa và một lời cam kết, được niêm phong bằng sự hiểu biết không lời rằng mối liên kết của họ sẽ bền chặt, bất kể điều gì xảy ra.

---

Nhiệm vụ đầu tiên của Izuku đến không lâu sau khi cậu thử đồ trang phục anh hùng mới của mình.

Trang phục mới của cậu về cơ bản là bản sao của trang phục từ cuộc chiến, ngoại trừ một số điều chỉnh nhỏ để phù hợp với việc không còn quirk. Các ống tay áo bảo vệ kéo dài từ vai đến cổ tay, vừa bảo vệ và tăng cường sức mạnh thể chất. Đôi giày của cậu được trang bị khả năng đẩy thêm để nâng cao tốc độ và khả năng linh hoạt của cậu, trong khi các miếng đệm đầu gối chắc chắn đảm bảo cả khả năng bảo vệ và thoải mái trong các tình huống chiến đấu căng thẳng. Thắt lưng không chỉ là công cụ cho sơ cứu; nó được trang bị một loạt các thiết bị công nghệ cao để hỗ trợ cậu theo những cách mà One For All không còn có thể.

Mặc dù thấy lo lắng khi quay lại chiến trường, Izuku không khỏi cảm thấy phấn khích.

Cậu luôn mơ ước trở thành một anh hùng, ngay cả khi còn là một đứa trẻ, hô vang tên All Might chỉ để mẹ và Katsuki nghe thấy. Giờ đây, giấc mơ ấy cuối cùng đã nằm trong tầm với, và cậu được bước tiếp vai trò mà cậu hằng mong ước.

Việc giảng dạy đã mang lại cho cậu một cảm giác thỏa mãn sâu sắc, một mục đích khi mọi thứ khác đều cảm thấy không chắc chắn. Và Katsuki là người đã chỉ cho cậu thấy rằng có nhiều cách để tạo nên sự khác biệt, không chỉ với tư cách là một anh hùng, mà còn là một người giáo viên và một người cố vấn.

Nhưng với nhiệm vụ này ở phía trước, ngọn lửa cũ trong lòng cậu lại bùng cháy. Katsuki, cùng với All Might, Hatsume, và cựu học sinh lớp A đã thổi một luồng sinh khí mới vào giấc mơ cũ của cậu, thổi bùng lên đam mê của Izuku. Với sự giúp đỡ của công nghệ mới, họ đã cho cậu một mục đích sống mới:

Trở thành một anh hùng.

"Một trận lở đất xảy ra ở đường cao tốc Starwar đang làm tắc nghẽn giao thông: yêu cầu hỗ trợ từ các anh hùng!" Một giọng nói vang lên trong tai nghe của Izuku. Không một chút do dự, cậu lao vào hành động, trái tim cậu đập mạnh vì quyết tâm và phấn khích.

Đến hiện trường cùng bạn bè giống như được bước vào một giấc mơ. Làm việc cùng nhau, chiến đấu vì lẽ phải—họ thực sự là một đội mạnh mẽ. Khi họ giải quyết hỗn loạn, Izuku liếc nhìn xung quanh, cậu thoáng thấy bóng dáng của Shigaraki dưới ánh nắng mặt trời.

Ký ức ùa về, những bóng ma nhảy múa trong tâm trí cậu và tiến vào ánh đèn sân khấu, đe dọa trỗi dậy—

Nhưng đúng lúc đó, Katsuki đưa tay ra, gọi tên Deku một lần nữa.

Đó là cái tên từng chất chứa bao đấu tranh và nghi ngờ, nhưng giờ đây nó vang lên đầy ấm áp của sự ủng hộ vô bờ bến. Nghe lại cái tên ấy mang đến cho Izuku niềm vui, nó làm trái tim cậu ngập tràn hạnh phúc.

Cậu biết rằng sẽ có những thử thách và khoảnh khắc khó khăn. Trở thành một anh hùng không phải lúc nào cũng dễ dàng hay hào nhoáng—cuộc chiến đã dạy cho cậu điều đó. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, đôi khi tất cả những gì cần là, một bàn tay đưa ra—một bàn tay để giúp đỡ, để ủng hộ và để yêu thương.

Đây là câu chuyện về cách tất cả chúng ta mãi mãi vươn tay ra để cứu giúp.



Một số câu tớ dịch theo page Đọc BNHA đi pạn nghennnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku