Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hiểu lầm ?

Tiếng chuông cảnh báo đầu tiên vang lên trong đầu Izuku vào một đêm khi họ đang xem Through the Ages: All Might.

Họ vẫn ôm nhau như thường lệ, Katsuki quàng tay qua vai Izuku, trong khi để Izuku thoải mái dựa vào ngực anh. Katsuki đã làm bỏng ngô, bát bỏng ngô được đặt giữa hai chân Izuku khi họ nằm dài cùng nhau.

Một tiếng rung lớn vang lên trên bàn phòng khách.

Katsuki không bao giờ kiểm tra điện thoại của mình vào ban ngày, chứ đừng nói đến khi họ đang ở cùng nhau. Izuku cũng vậy—hiếm khi có điều gì quan trọng đến mức phải làm thế. Vì vậy, khi điện thoại của Katsuki bắt đầu rung không ngừng, Izuku liền để ý anh. Và việc Katsuki chộp lấy nó quá nhanh, như thể anh đã chờ đợi nó, điều đó thật kỳ lạ. Nhưng có lẽ chỉ là Kirishima hoặc Kaminari hay một trong những người bạn khác của họ, đúng không?

Izuku nhún vai và tập trung trở lại vào bộ phim.

Tiếng chuông cảnh báo thứ hai vang lên vào bữa trưa ngày hôm sau.

Sau khi trả lời một loạt tin nhắn, Katsuki đột ngột đứng dậy, xin lỗi vì phải rời bữa ăn.

"Này—tao có việc gấp. Mai chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?" anh hỏi, đã gần như bước ra khỏi cửa.

"Ừm! Tất nhiên rồi, Kac—" Izuku cố gắng đáp lại, nhưng Katsuki đã đi mất.

Tiếng chuông cảnh báo thứ ba là nghiêm trọng nhất, nó thực sự khiến Izuku chìm sâu vào những dòng suy nghĩ vô tận. 

Chuyện xảy ra vào một buổi chiều khi họ đang cùng nhau đi bộ về từ trường. Katsuki đã đến đón Izuku sau khi cậu tan học, và Izuku vui vẻ trò chuyện trong khi Katsuki thì lắng nghe chăm chú.

Đột nhiên, điện thoại của Katsuki sáng lên liên tục với các thông báo, nhưng Katsuki dường như không hề bối rối, anh vẫn tận hưởng khoảnh khắc ở bên Izuku. Tuy nhiên, khi tiếng chuông quen thuộc vang lên báo có cuộc gọi đến, Katsuki liền nhìn Izuku với ánh mắt áy náy trước khi nghe máy.

"Ừ? Hm. Hm. Được rồi. Sẽ có mặt trong mười phút nữa." Katsuki kết thúc, nhìn Izuku với vẻ ngượng ngùng.

"Có nhiệm vụ à?" Izuku hỏi, cố gắng không làm phiền anh.

"Đại loại thế." Katsuki trả lời một cách mơ hồ, nhìn điện thoại thêm một lần nữa.

"Cậu định đi đâu vậy?" Izuku hỏi, nỗi tò mò lấn át sự ngần ngại của cậu.

Katsuki ngập ngừng trong giây lát, rồi nhún vai. "Chỉ là một việc nhỏ cần phải xử lý thôi. Mai tao sẽ đền bù cho mày." Anh nở một nụ cười trấn an Izuku, nhưng cử chỉ đó chẳng làm dịu đi nỗi lo ngày càng lớn trong lòng cậu chút nào.

Katsuki chào tạm biệt rồi rời đi, anh chạy nhanh về phía trung tâm thành phố, để lại Izuku với những suy nghĩ riêng của mình.

---

Izuku thực sự không muốn nghi ngờ Katsuki.

Cậu tin tưởng Katsuki bằng tất cả những gì cậu có và hy vọng Katsuki cũng cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, dường như Katsuki đang giấu cậu điều gì đó—những điều có vẻ khá quan trọng, dựa vào sự bí mật xung quanh chúng. Anh biến mất vào những giờ lạ lùng, trở về với mái tóc bết dầu hoặc tay dính đầy mỡ, số lượng tin nhắn và cuộc gọi kỳ lạ—tất cả đều là những bí ẩn mà Izuku khẩn thiết muốn giải mã.

Izuku chỉ không hiểu có điều gì quan trọng đến mức Katsuki không thể nói ra.

Vì vậy, kết luận duy nhất mà đầu óc cậu có thể nghĩ tới, tất nhiên, là kịch bản tồi tệ nhất:

Katsuki có thể đang hẹn hò với người khác.

Không phải là họ đã chính thức yêu nhau hay gì cả. Thực ra, buổi hẹn hò đầu tiên và một vài khoảnh khắc gần gũi mới chỉ xảy ra gần đây, nên sẽ hoàn toàn dễ hiểu nếu Katsuki muốn gặp gỡ một ai đó khác—một người không phải là Izuku.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Izuku phải vui vẻ với chuyện đó.

Izuku nhớ lại những kỷ niệm của họ: những bữa trưa ở trường tràn ngập tiếng cười và trò đùa; những đêm muộn cùng nhau xem phim All Might, ôm nhau trên ghế sofa; buổi hẹn hò đầu tiên, cùng nắm tay đi dạo quanh thị trấn; và buổi tiệc muộn đó, nơi mà sự hòa hợp giữa họ rực sáng hơn cả một vì sao. Những sự kiện trong hai năm qua lướt qua tâm trí cậu, từng khoảnh khắc đều gợi nhớ về Katsuki, những cảm xúc không thể nào phủ nhận đang khuấy động điên cuồng trong cậu.

Cảm giác hụt hẫng trong lòng cậu ngày càng một nặng nề hơn, mỗi nhịp đập của trái tim càng làm tăng thêm nỗi lo lắng sâu thẳm bên trong cậu.

Tớ tin cậu, Kacchan. Izuku tự nhủ, cố gắng xua tan nỗi lo âu.

Tớ tin cậu, và sẽ luôn như vậy.

Điện thoại của Izuku kêu lên một tiếng báo tin nhắn, cái tên "Kacchan" hiện lên trên màn hình.

Kacchan: Thứ Sáu này mày rảnh chứ? Sau giờ học?

Bất chấp nỗi lo lắng và nỗi sợ hãi đang lớn dần bên trong, Izuku không thể ngăn mình mỉm cười.

Izuku: Ý cậu là ngày Valentine à?

Có một khoảng dừng, những bong bóng tin nhắn xuất hiện và biến mất khi Katsuki gõ. Khi tin nhắn cuối cùng đến, nó chỉ đơn giản là:

Kacchan: Có lẽ vậy.

Izuku bật cười, nụ cười ấm áp trên mặt ngày càng rạng rỡ hơn. Cậu nhanh chóng nhắn lại:

Izuku: Ừm, tớ rảnh.

Phản hồi của Katsuki đến vài giây sau:

Kacchan: Tốt.

---

Cả tuần đó dường như kéo dài mãi mãi, từng ngày trôi qua chậm chạp khi Izuku đếm ngược từng giờ cho đến thứ Sáu. Nhưng dù phải chờ đợi trong sự hồi hộp, cậu vẫn không thể dứt bỏ được niềm vui sướng trong lòng—Izuku sắp được đi hẹn hò lần nữa với Katsuki. Dần dần, tinh thần cậu phấn chấn trở lại, những lo lắng về việc Katsuki có thể đang giấu giếm điều gì đó dần tan biến.

Thứ Năm hóa ra lại là ngày dài nhất từ trước đến nay. Học sinh của cậu, dù rất quý giá, cũng trở nên mất tập trung hơn bao giờ hết khi năm học sắp kết thúc. Điều đó đã thử thách sự kiên nhẫn gần như vô hạn của Izuku đến giới hạn.

Vì vậy khi Izuku cuối cùng cũng rời khỏi tòa nhà, trời đã gần sáu giờ tối, mặt trời đang dần lặn nhẹ nhàng phía sau đường chân trời của thành phố. Izuku vẫn còn rất nhiều việc phải làm hôm nay, và việc chấm điểm giờ đây quan trọng hơn bao giờ hết. Cậu liếc nhìn đồng hồ, rồi nhặt túi của mình lên và bước xuống bậc thang, đi ra khỏi cổng chính.

"Izuku."

Âm thanh của tên mình khiến Izuku khựng người lại. Cậu không để ý đến bóng người đang dựa vào tường cạnh cổng, nhưng khi quay lại theo giọng nói đó, cậu ngạc nhiên khi thấy Katsuki đang đứng chờ ở đó trong bộ trang phục anh hùng, tay cầm một bó hoa nhỏ.

Izuku há hốc miệng khi Katsuki rời khỏi bức tường và tiến về phía cậu.

"Chào nha." Izuku lí nhí, khuôn mặt ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành một nụ cười rạng rỡ.

"Tao có một câu hỏi ngớ ngẩn dành cho mày, mọt sách." Katsuki nói, giọng anh có chút khàn khàn nhưng không giấu được sự lo lắng khi anh gần như nhét bó hoa vào tay Izuku.

"Mày có muốn cùng tao đón Valentine không?"

Tâm trí Izuku như nổ tung, tim cậu lỡ nhịp vài lần khi nhìn thấy đôi tai của Katsuki ửng đỏ dưới ánh hoàng hôn. Cậu chậm rãi vươn tay ra, nhận lấy bó hoa từ tay Katsuki. Khi đưa hoa lên gần mũi, hương thơm dịu dàng của hoa hồng và những cánh hoa trắng nhỏ khiến cậu ngây ngất.

Izuku bật cười nhẹ, ánh mắt cậu sáng lên với sự pha trộn giữa niềm vui và sự hoài nghi khi nhìn Katsuki. "Tất nhiên rồi, tớ đồng ý." cậu nói, giọng nói của cậu gần như chỉ là tiếng thì thầm, nuốt nghẹn những cảm xúc đang dâng trào trong cổ họng.

Biểu cảm của Katsuki dịu lại, vẻ cộc cằn thường ngày của anh dần tan chảy thành thứ gì đó rất đỗi dịu dàng khi anh nhìn sâu vào mắt Izuku. "Tuyệt. Giờ thì đi thôi, trước khi mày bắt đầu khóc hay gì đó."

Izuku lại cười lần nữa, trái tim cậu ngập tràn hạnh phúc. Đây sẽ là ngày lễ Valentine đầu tiên của cậu với người mà cậu yêu, cậu không thể mong đợi điều gì, hay bất kỳ ai đó tốt hơn thế.

"Sao cậu biết?" Izuku hỏi, lau đi một giọt nước mắt đang lăn dài trên mái, cậu cẩn thận cất bó hoa vào túi.

"Vì tao hiểu mày mà." Katsuki nghiêng người nắm lấy tay Izuku, đan ngón tay của họ vào nhau khi cả hai cùng bắt đầu bước về nhà. "Giờ mọi chuyện đã xong—tối nay xem phim gì đây?"

Izuku đảo mắt, cười một cách tinh nghịch. "Không thể để tớ lãng mạn một chút à?"

"Không được. Nếu mày nói là All Might II, thì tao sẽ không đến đâu."

Izuku cười lớn. "Thế còn... All Might III thì sao?"

"...Được thôi, nhưng chỉ khi mày tự làm bỏng ngô nhá."

"Rồi rồi." Izuku nói, bật cười khi cả hai tiếp tục bước đi trên phố, bàn tay ấm áp của Katsuki khiến mọi thứ khác dường như tan biến đi, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn.

---

Izuku gặp Katsuki gần như là mỗi ngày, vậy tại sao việc đi chơi cùng nhau vào ngày lễ Valentine lại khiến cậu hồi hộp đến vậy?

Cậu dành phần lớn buổi tối để thử mọi bộ đồ trong tủ, và rồi chẳng ưng ý với bộ nào cả. Tất nhiên, vào ngày quan trọng nhất trong tuần, Izuku lại chẳng có gì để mặc!

Cuối cùng, cậu chọn một phiên bản lịch sự hơn trang phục thường ngày của mình—quần đen, áo sơ mi trắng và áo khoác đen vừa vặn với dáng người. Cậu vừa mới chuẩn bị xong thì tiếng gõ cửa vào đúng sáu giờ tối báo hiệu rằng, Katsuki đã đến.

Izuku hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại trước khi mở cửa.

Wow.

Katsuki mặc một bộ vest xám đậm được cắt may chỉn chu làm nổi bật vóc dáng mạnh mẽ của anh. Chiếc áo sơ mi trắng tinh kết hợp cùng cà vạt đen thanh mảnh càng làm tôn lên vẻ cuốn hút cho phong cách mạnh mẽ thường thấy ở Katsuki. Đã quen nhìn anh trong bộ trang phục thường ngày hoặc trang phục anh hùng, Izuku vẫn không khỏi cảm thấy tim mình rung động khi ngắm nhìn anh ấy như thế này.

Katsuki dừng lại để nhìn Izuku thật lâu. Nhưng sau một lúc, anh đưa tay ra, mái tóc vàng nhạt ánh lên nhẹ nhàng trong ánh sáng. "Đi thôi nào, mọt sách."

Izuku gật đầu, không còn chút tinh nghịch thường thấy. "Ừm."

Họ đã có một buổi tối tuyệt vời, cùng dạo bước trên những con phố, ăn tối tại nhà hàng và tận hưởng thời gian hạnh phúc bên nhau. Đó là một ngày lễ Valentine hoàn hảo—mọi chi tiết đều được Katsuki lên kế hoạch tỉ mỉ, và Izuku không thể nào yêu anh ấy hơn được nữa.

Nhưng khi đêm dần trôi qua, Izuku không thể xua tan nỗi bất an về những hành động bí ẩn gần đây của Katsuki. Katsuki là tất cả những gì Izuku từng mơ ước, vậy tại sao cậu lại không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng này?

Khi họ trở về căn hộ của Izuku vào đêm muộn, bước đi bên cạnh nhau, những ánh đèn thành phố lấp lánh như những ngôi sao xung quanh họ, Izuku cố gắng gạt bỏ mọi lo lắng ra xa. Tiếng cười của Katsuki và hơi ấm từ bàn tay anh đủ để khiến cậu quên đi tất cả, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Khi họ đến căn hộ của cậu, Izuku định bước vào bên trong. "Chúc ngủ ngon, Kacchan." cậu gọi, đã đưa tay chạm vào tay nắm cửa.

Katsuki nắm lấy cánh tay cậu. "Này."

Izuku quay lại, nhíu mày bối rối. "Gì thế?"

Katsuki hắng giọng, trông anh có vẻ không thoải mái. "Có phải...có phải mọi chuyện hôm nay hơi quá đáng không?" anh hỏi một cách thẳng thắn.

Izuku chớp chớp mắt, bất ngờ hỏi. "Gì cơ?"

Katsuki khẽ dịch chuyển, tìm kiếm từ ngữ thích hợp. "Tao không biết...có phải là bữa tối sang trọng quá không? Nếu mày muốn đơn giản hơn thì tao có thể sửa mà. Tao không ngại làm đồ ăn cho mày đâu—thật ra, tao rất thích làm thế." Anh nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu. "Hay là do bó hoa? Vì Mina bảo tao phải hỏi mày chứ không nên đoán bừa—"

"—Kacchan," Izuku ngắt lời, lắc đầu. "Cậu đang nói gì vậy?"

"Tối nay," Katsuki nói, giọng anh trầm xuống. "hình như có điều gì đó đang làm mày phiền lòng... Tao nghĩ..."

Anh nhún vai, gãi gãi sau gáy. "Tao nghĩ có thể là tao đã làm sai điều gì đó tối nay. Ugh! Mày biết tao không giỏi trong chuyện này nhưng... mọi thứ...có ổn không?"

Izuku nhìn anh, cảm xúc cậu dâng trào. "Không, không, không phải chuyện tối nay. Tối nay thật tuyệt vời—chỉ là... có lẽ tớ đã suy nghĩ quá nhiều. Tớ không muốn làm hỏng buổi hẹn này."

"Mày sẽ không làm thế." Katsuki nói một cách chắc chắn, tiến gần và nắm lấy tay Izuku. Ánh sáng làm nổi bật lên những cái bóng sâu thẳm trên gương mặt anh, nhưng ánh mắt anh thì lại rất chân thành. "Mày không thể đâu."

Ngón tay cái của Katsuki nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Izuku, như một cử chỉ an ủi. "Nói cho tao biết những gì đang làm mày phiền lòng đi."

Izuku thở dài, cảm nhận những giọt nước mắt cay xè ở khóe mắt. "Kacchan," cậu bắt đầu, giọng nói cậu run rẩy.

"Cậu đang hẹn hò với người khác sao?"

Katsuki ngơ ngác, vẻ mặt của anh pha trộn giữa sự bối rối và tổn thương cùng lúc. Anh mất một lúc để xử lý câu hỏi, rồi từ từ lắc đầu. "Cái gì thế? Không, Izuku! Điều gì khiến mày nghĩ vậy?"

Anh siết chặt tay Izuku hơn, kéo cậu lại gần như để nhấn mạnh sự chân thành của mình.

"Tao không hẹn hò với ai cả. Tao không muốn bất kỳ ai khác. Tao chỉ muốn mày thôi."

"Nhưng còn những tin nhắn thì sao?" Izuku kêu lên, nước mắt cậu tuôn rơi một cách tự do. "Và việc lén lút suốt thời gian qua? Cậu không nói gì với tớ, và tớ đã cố gắng không tò mò hay tọc mạch—nhưng chúng ta đã kể cho nhau về mọi thứ trong suốt hai năm qua! Tớ tin tưởng cậu nhưng thật khó để không cảm thấy lo lắng."

Vẻ mặt Katsuki căng thẳng, trông anh như xen lẫn giữa sự bực bội và tiếc nuối. "Tao không cố ý làm mày cảm thấy như vậy. Những tin nhắn và sự bí mật—đều có lý do, nhưng không phải như mày nghĩ đâu."

Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt khỏi má Izuku. "Tao chỉ muốn tạo bất ngờ cho mày, chứ không phải đẩy mày ra xa." Ánh mắt Katsuki trở nên dịu dàng khi nhìn vào ánh mắt đẫm lệ của Izuku.

"Tao xin lỗi."

Izuku biết những lời đó có ý nghĩa thế nào với Katsuki. Nếu anh ấy xin lỗi—tức là anh ấy chắc chắn rất chân thành. Izuku gật đầu, ngước đôi mắt xanh mệt mỏi của mình lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ dịu dàng của Katsuki, cậu cảm thấy tình yêu mình dành cho Katsuki dường như sâu đậm hơn từng phút.

Katsuki lau đi một giọt nước mắt nữa, vẻ mặt của anh chân thật và mở lòng. "Tao hứa đó, 'Zuku'." Katsuki nói, giọng nói anh trở nên nghẹn ngào, "Tao sẽ kể cho mày tất cả mọi thứ. Tao sẽ cho mày đọc tất cả tin nhắn, mô tả từng ngày, và giải thích từng chi tiết. Tao chỉ cần thời gian..." Katsuki nuốt nước bọt, hít thở sâu. "Chỉ đến khi hoa anh đào nở thôi. Mày có thể chờ tao cho đến lúc đó không?"

Izuku dừng lại, lắng nghe lời yêu cầu chân thành của Katsuki, rồi kéo anh lại gần hơn, cậu vùi mặt vào ngực Katsuki. "Được rồi." cậu thì thầm.

Katsuki thở phào nhẹ nhõm, ôm Izuku chặt hơn. "Nó sẽ rất đáng giá, tao hứa đấy."

Izuku gật đầu vào ngực Katsuki, và trong một lúc, họ cứ đứng đó, lắng nghe nhịp tim đều đặn của nhau.

Katsuki ngước lên để đặt cằm lên vai Izuku, anh thở dài. "Hôm nay đáng lẽ không nên diễn ra như thế này." anh thừa nhận.

Izuku cười khúc khích, quay mặt để thì thầm vào tai Katsuki. "Tớ đã có một khoảng thời gian thật sự rất tuyệt vời." cậu thừa nhận, má cậu ửng hồng.

"Được rồi, nhưng giờ thì mày lại khóc lóc vào ngày lễ tình nhân đấy." Katsuki phàn nàn với một nụ cười.

"Có phải đâu."

"Có mà."

Izuku lại bật cười, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. "Vậy thì nó nên diễn ra như thế nào thế?" cậu trêu chọc.

Biểu cảm Katsuki trở nên nghiêm túc, giọng nói anh mềm mại nhưng kiên quyết. "Tao muốn hỏi mày có muốn làm người yêu tao không."

Tim Izuku bỗng đập nhanh, hơi thở của cậu bị nghẹn lại trong cổ họng. Cậu lùi lại một chút, nhìn lên Katsuki với đôi mắt mở to, má cậu đỏ bừng. "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Katsuki lộ vẻ lo lắng và hy vọng. "Ừ, tao nghiêm túc đấy."

"Kacchan!" Izuku kêu lên, giọng nói của cậu như pha trộn giữa sự ngạc nhiên và vui sướng. Cậu ngả người ra sau, lắc nhẹ Katsuki, rồi vòng tay qua cổ anh.

"Đó có phải là đồng ý không?" Katsuki hỏi, giọng nói anh bị nghẹn lại bên vai Izuku.

"Ừm—đúng thế!" Izuku lùi lại, khuôn mặt rạng rỡ vì phấn khích. Không chút do dự, cậu đặt một nụ hôn dài lên Katsuki, một nụ hôn khiến toàn bộ cơ thể cậu cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp. Và khi cậu cuối cùng cũng tách ra, Katsuki cũng đang mỉm cười.

"Cuối cùng thì," Izuku nói, giọng nói của cậu tràn ngập niềm vui, nụ cười của Katsuki làm tan biến mọi nghi ngờ còn lại.

"Cuối cùng là sao?" Katsuki trêu chọc, ánh mắt anh lấp lánh tinh nghịch. "Mày cũng có thể hỏi tao mà!"

"Thế thì có gì vui chứ?" Izuku đáp lại, đưa tay lên vuốt ve má Katsuki.

Katsuki cọ má vào lòng bàn tay của Izuku, mặt anh nhăn nhó. "Mày không biết tao đã khó khăn như thế nào để nói ra điều đó đâu—tao không giỏi mấy chuyện này. Mày phải giúp tao chứ!"

"Tớ xin lỗi," Izuku nói rồi cười nhẹ. "hm, tớ đoán là tớ sẽ phải đền bù cho cậu?"

"Đúng thế," Katsuki nói, kéo Izuku lại gần hơn. "mày bắt buộc phải làm vậy."

"Mhm," Izuku đồng ý, nhưng trước khi cậu có thể nói gì thêm, Katsuki đã khóa môi cậu vào một nụ hôn cháy bỏng. Nụ hôn này sâu hơn, đầy đam mê và hứa hẹn cho hành trình mới của họ, cùng nhau như những người bạn đời. Khi họ cuối cùng cũng tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển, trán họ tựa vào nhau.

Izuku không thể không mỉm cười, trái tim cậu ngập tràn sự mãn nguyện. "Tớ thật sự rất hạnh phúc, Kacchan. Cậu làm tớ cảm thấy hạnh phúc đến nỗi tớ không thể thở nổi. Được quen biết cậu, ở bên cậu... tất cả như là một giấc mơ. Tớ thật sự yêu—" Izuku ngừng lại, cảm thấy lo lắng khi không chắc liệu Katsuki có nhận ra ẩn ý trong lời nói của mình không.

Nụ cười của Katsuki như bừng sáng, ánh mắt anh lấp lánh vẻ hiểu biết. "Ừ? Cái gì thế?"

Izuku đỏ mặt, nhưng cậu đáp lại ánh mắt của Katsuki với sự ngại ngùng và quyết tâm. "Tớ thật sự yêu điều này—chúng ta. Mọi thứ về nó."

Vẻ mặt của Katsuki trở nên rất đỗi dịu dàng, anh kéo Izuku lại gần hơn và giọng nói anh tràn đầy ấm áp. "Tao cũng vậy. Hơn cả những gì mày có thể biết."

Họ đứng đó một lúc lâu và quấn chặt trong vòng tay của nhau, để thế giới trôi đi khi họ trân trọng khoảnh khắc thân mật này. Mùa xuân sẽ sớm đến, với hoa anh đào nở rộ theo sau.

Nhưng hiện tại, họ hài lòng với việc thưởng thức món quà yên tĩnh và hoàn hảo này, trong thế giới riêng chỉ có hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku