Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izuku và dàn Bakusquad! 

Vài ngày sau buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ, Katsuki hỏi Izuku xem cậu có muốn cùng anh đi dự một bữa tiệc vào cuối tuần sắp tới không.

"Bữa tiệc gì vậy?" Izuku hỏi khi họ cùng nhau đi dạo qua thành phố phủ đầy tuyết.

"Tiệc đón năm mới." Katsuki lầm bầm, rõ ràng là không mấy ấn tượng.

Izuku quay sang anh, nhướng mày hỏi. "Không phải năm mới đã qua mấy tuần rồi sao?"

"Ừ, nhưng các anh hùng chuyên nghiệp thực sự không thể ăn mừng vào ngày đó. Tụi tao phải giải quyết quá nhiều tình huống khẩn cấp ngớ ngẩn từ mấy vụ lộn xộn đó."

Izuku gật đầu đồng tình, tay gõ nhẹ lên cằm suy nghĩ. "Có những ai thế?"

"Chỉ có đám ồn ào lớp 1-A. Tao, thằng Tóc Chỉa, thằng Pikachu, con Mắt Gấu Trúc, thằng Băng Dính và Tai, có lẽ vậy," Katsuki đáp, nhún vai.

Izuku lườm anh. "Cậu có tài đặt biệt danh thật đấy."

Katsuki hừ giọng. "Đâu phải lỗi của tao nếu tao đã quen bọn chúng từ lâu rồi, mà tên thật của bọn chúng vẫn còn chướng tai như vậy."

Izuku cười cười rồi lắc đầu. Nhưng sau một lúc, cậu do dự nhíu mày. "Ý tớ là, cảm ơn cậu vì đã mời, nhưng tớ không muốn làm phiền hay gì cả."

Katsuki liếc nhìn cậu với vẻ không hài lòng. "Sao mày lại cảm thấy mình làm phiền?"

"Ừm..." Izuku cảm thấy không thoải mái. "Tớ không phải là một anh hùng chuyên nghiệp, và tớ hầu như không liên lạc với mọi người, nên có thể sẽ hơi kỳ lạ nếu tớ xuất hiện ở đó..."

"Mày làm quá rồi." Katsuki vươn tay và vò những lọn tóc rối trên đầu Izuku. "Bọn nó thực sự muốn mày đến đấy. Thực ra, bọn nó đều phàn nàn rằng tao đang 'bắt mày làm con tin' hay gì đó. Tao không biết bọn nó lấy ý tưởng đó từ đâu."

Izuku nhìn Katsuki với ánh mắt hiểu ý, cậu cảm thấy an tâm hơn. "Được rồi, nếu cậu nói vậy thì tớ sẽ đi, Kacchan."

"Tao nói thật đấy. Chúng ta có thể cùng nhau đến nhà Mina. Sero lúc nào cũng đến muộn, nên bữa tiệc sẽ không bắt đầu ngay đâu."

"Vậy là cậu thực sự nhớ tên bọn họ mà!"

"Cái gì, tao á? Không, không bao giờ."

"Tớ sẽ đi nói cho họ biết."

"Đừng có mà làm thế!"

---

Bữa tiệc không phải đón năm mới được tổ chức tại căn hộ penthouse của Mina, một không gian sang trọng nhờ vào vô số hợp đồng và quảng cáo của cô từ khi trở thành anh hùng chuyên nghiệp. Izuku nhìn lên với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi họ đi thang máy lên trên, thảm trải sàn và sàn đá cẩm thạch bóng loáng trải dọc lối đi. Âm nhạc vang vọng trong không gian khi họ tiến gần đến lối vào màu hồng sáng.

Ngay sau khi gõ cửa, người anh hùng tóc hồng chào đón họ nồng nhiệt với một tiếng hét từ miệng cô. Cô lao đến và ôm chầm lấy Izuku. "Tớ nhớ cậu quá!" cô kêu lên, siết chặt cậu vào vai mình.

Izuku đáp lại cái ôm, cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. "Tớ cũng nhớ cậu." cậu đáp, giọng nói tràn đầy tình cảm chân thành.

Mina lùi lại và quay sang Katsuki, người đã vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Cô lườm anh, vẫy tay như để xua đi. "Thôi đi, Bakugo. Tớ không muốn ôm cậu đâu."

Katsuki khoanh tay trước ngực, mặt nở một nụ cười tinh nghịch. "Ừ, phải rồi. Mày chỉ tiếc vì không tấn công được tao thôi."

Mina cười, lờ đi những trò đùa của Katsuki khi cô nắm tay Izuku và kéo cậu vào trong. "Đi thôi, Midoriya! Mọi người tưởng cậu quá bận với việc truyền cảm hứng cho mấy đứa nhóc nên không thể tin là cậu thực sự ở đây đó! Nói cho tớ biết đi—cậu đã bao giờ thử chơi Keg stand chưa?" (Keg stand là một trò chơi uống rượu phổ biến ở Mỹ, trong trò này người chơi lật ngược người lại, tay chống xuống đất hoặc được giữ bởi bạn bè, và uống bia từ một keg (thùng bia) qua vòi rót trong khi giữ thăng bằng. )

Izuku liếc nhanh về phía Katsuki, im lặng cầu cứu một sự can thiệp nào đó. Katsuki chỉ cười, rõ ràng thích thú với cảnh Izuku bị đẩy vào cuộc hỗn loạn của Mina.

"Tớ chưa thử bao giờ." Izuku thừa nhận với vẻ lo lắng, cảm nhận tiếng bass của âm nhạc ngày càng lớn và đồng điệu với nhịp đập của trái tim mình.

"Thế thì tuyệt." Đôi mắt tinh nghịch của Mina chạm phải đôi mắt Izuku, rồi cuối cùng, cô dẫn cậu qua một cánh cửa đôi nơi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi.

Một loạt các trò chơi uống rượu đã bắt đầu, với tiếng cười và những tiếng reo hò chiến thắng vang vọng trong không khí. Không gian đầy màu sắc với ánh đèn nhấp nháy, chiếu ánh sáng rực rỡ lên đám đông nhỏ. Izuku nhìn quanh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi bị kéo vào giữa đám đông.

Căn phòng đầy những người bạn quen thuộc từ lớp 1-A, nhiều người trong số đó đã từng thân thiết với Katsuki trong những ngày còn đi học. Kirishima đang ở giữa đám đông, dẫn đầu một ván bóng bàn ồn ào với Sero, người rõ ràng đang dùng băng dính của mình để giữ cốc trên bàn. Kaminari đứng ở quầy bar tạm thời—trông giống như một chiếc bàn cà phê sang trọng với nhiều loại rượu và hỗn hợp—nốc rượu bằng một tay và ăn một miếng pizza bằng tay kia. Trong khi đó, Jirou ngồi trên ghế sofa, vừa trêu chọc Kaminari vừa lướt các bài hát trong danh sách phát của mình, tiếng nhạc lớn tràn ngập khắp căn phòng với nguồn năng lượng sống động.

"Midoriya!" Kirishima hét lên với vẻ vui mừng, dừng trò chơi lại và kéo Izuku vào một cái ôm mạnh mẽ.

"Không thể tin được!" Kaminari gọi với một nụ cười tươi rói, nâng cốc để chào mừng.

"Ồ, chào nhé." Jirou chào với một cái gật đầu hờ hững từ ghế sofa.

"Người đó đây rồi." Sero thêm vào, lợi dụng sự mất tập trung của Kirishima để dán thêm vài chiếc cốc nữa lên bàn.

Kirishima đặt Izuku xuống, vẫn cười tươi. "Có chuyện gì mới không? Này, shh—có vụ bắt cóc nào nữa không?" cậu ấy thì thầm, ghé sát vào tai Izuku.

"Không, kể từ vụ đó vài tuần trước." Izuku khẽ đáp. Kirishima gật đầu hài lòng.

"Tuyệt. Cứ cho tớ biết nếu cậu—này, Bakubro!" Kirishima bị đẩy sang một bên khi Katsuki chen vào giữa họ, anh đưa cho Izuku một ly đồ uống chứa thứ gì đó có màu đỏ. Izuku ngửi thử, nhẹ nhõm khi phát hiện nó không nồng nặc mùi rượu.

"Ôi! Cẩn thận đấy, Midoriya—đồ uống của Bakugo mạnh lắm!" Kaminari gọi, đi về phía họ.

"Cậu ta tửu lượng cao lắm." Jirou đồng ý.

Izuku liếc nhìn ly nước màu đỏ xoáy lần nữa trước khi cẩn thận nhấp một ngụm, cậu thấy nó có vị trái cây khá dễ chịu. Cậu ngước lên và thấy Katsuki đang chăm chú nhìn mình. "Không sao đâu, ngon mà." Izuku lên tiếng, khiến những người khác không khỏi thốt lên kinh ngạc.

"Đừng bảo là cậu đã nương tay với cậu ấy nhé!"

"Có vẻ như Bakugo đã dễ dãi hơn rồi?"

"Không phải lỗi của tao nếu cậu ta uống được còn tụi nhát cấy tụi mày thì không." Katsuki phản bác, nở một nụ cười nhỏ và chân thành. Izuku cũng đáp lại anh bằng một nụ cười, không hề biết rằng mọi người trong phòng đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên.

"Ôi trời ơi, cậu ta vừa cười à?"

"Tớ cũng nghĩ là thế."

"Cái quái gì đang xảy ra thế này?"

"Tụi mày không có việc gì hay ho hơn để làm à!" Katsuki quát, biểu cảm nhanh chóng trở lại vẻ mặt cau có thường ngày.

"Rồi, rồi—thôi nào, Sero, chúng ta còn một ván nữa mới kết thúc!" Kirishima nói, quay trở lại bàn. Nhưng trước khi làm vậy, Kirishima đã ném cho Izuku một cái nháy mắt tinh nghịch khiến mặt cậu đỏ bừng. Khoan đã, liệu Kirishima có biết không? Có ai trong số họ biết không? Ôi, trời ơi—

"Mày ổn chứ?" Katsuki hỏi Izuku một cách nhẹ nhàng, đặt bàn tay an ủi lên lưng dưới của Izuku.

Izuku gật đầu, nhấp thêm một ngụm đồ uống để che giấu lời nói của mình. "Có... có ai trong số họ biết không? Rằng chúng ta... ừm...," cậu ngập ngừng, không biết nên gọi tên mối quan hệ mới này là gì.

Katsuki lắc đầu và nghiêng người về phía Izuku, hơi thở của anh ấm áp phả bên tai Izuku. "Không. Nhưng thằng Tóc Chỉa nghi ngờ đấy."

Izuku cảm thấy rùng mình khi lời Katsuki vang vọng, tim cậu đập nhanh hơn một chút. "Hmm."

"Mày có thể nói cho bọn họ biết bất cứ điều gì mày muốn." Katsuki nói, bước đến trước mặt Izuku và đưa ngón tay lên môi như đang trêu chọc cậu. "Hoặc không. Đó có thể là bí mật của hai chúng ta."

Mặt Izuku ửng hồng hơn nữa, cậu quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ của mình. Cậu nâng ly lên, cố gắng chuyển sự tập trung khỏi cảm xúc đang tràn ngập trong lồng ngực mình. "Tớ không biết là cậu có thể pha chế đấy?"

Katsuki cười khẩy. "Tao là một người có rất nhiều tài lẻ mà."

"Đừng có đeo bám cậu ấy nữa, Bakugo! Tớ muốn chơi pong." Kaminari kêu ca, có lẽ là người duy nhất trong phòng có thể thoải mái ngắt lời hai người vì sự ngu ngốc của mình. (trò Pong khá giống bóng bàn và tennis, hai người chơi điều khiển hai thanh dọc để đỡ một quả bóng nhỏ di chuyển qua lại giữa hai bên màn hình. Mục tiêu là đánh bóng để đối phương không thể đỡ được, từ đó ghi điểm.)

Izuku bật cười, tặng Katsuki một nụ cười rạng rỡ. "Gặp lại sau nhé?"

Ánh mắt Katsuki rất đỗi dịu dàng, làm tan chảy trái tim Izuku. "Gặp lại sau."

---

Họ đã dành một giờ tiếp theo để chơi trò pong, xung quanh là bạn bè, đồ uống và những tiếng cười. Izuku và Kaminari đã khởi đầu khá chật vật, thua cuộc thảm hại trong trận đầu tiên trước Sero và Kirishima. Nhưng khi đêm dần trôi và Izuku uống thêm vài ly, lối chơi của cậu bắt đầu cải thiện đáng kể.

Cậu và Jirou đã hợp tác trong một ván và thành công giành chiến thắng trước Mina và Sero, đưa bóng vào cốc khi chỉ còn lại một cốc cuối cùng.". Những tiếng reo hò và những cái vỗ tay chúc mừng chỉ càng khơi dậy thêm tinh thần cạnh tranh trong Izuku.

"Thôi nào, Kacchan! Cậu không muốn chơi à?" Izuku bĩu môi, cồn từ rượu làm cậu thêm dũng cảm.

"Đúng đó, Kacchan." Mina trêu chọc, rót cho Katsuki một ly nữa. "Cậu thường không bỏ lỡ những trận đấu như thế này."

Katsuki lườm cô. "Tao chỉ thích xem Izuku đánh bại tụi mày thôi."

"Thế thì chúng ta chơi trò khác đi!" Mina tuyên bố, vẫy tay gọi cả nhóm lại.

Cô ngồi phịch xuống sàn, Kirishima ngồi sát một bên và Sero dựa vào ghế sofa bên kia. Jirou muốn một chiếc ghế bành, Kaminari ngồi trên chiếc ghế giống hệt bên cạnh cô. Izuku cuối cùng cũng chọn ghế sofa, và Katsuki thản nhiên ngồi vào bên cạnh cậu, đầu gối họ chạm nhau và cậu cảm giác như có một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

" Trò 'Thật hay Thách'? Hay trò 'Xoay chai'? 'Cốc của vua' sao?" Kaminari gợi ý, đếm các lựa chọn trên đầu ngón tay.

"Chúng ta có giống đám trẻ vị thành niên không?" Mina cười nhạo, "Không—chúng ta còn khùng hơn thế. Chúng ta sẽ chơi Pizza Box." Cô đặt một chiếc hộp pizza rỗng xuống sàn và lấy một cây bút ra, nhìn quanh phòng và hỏi, "Có ai có đồng xu không?"

"Tớ có." Sero nói, đưa cho cô một đồng xu sáng bóng.

"Hoàn hảo." Mina đáp lại, sẵn sàng tung đồng xu để bắt đầu trò chơi.

"Ừmm..." Izuku thì thầm với Katsuki, tựa vào vai anh một chút. "Pizza Box là trò gì vậy?"

Katsuki cười khẽ. "Đó là một trò chơi ngớ ngẩn mà bọn tao nghĩ ra hồi năm ba. Mày tung đồng xu vào các ô trống trên hộp, và nó rơi xuống ở đâu, mày sẽ vẽ một hình gì đó và đưa ra một quy tắc cho nó."

"Tớ hiểu rồi." Izuku nói, nhìn Mina tung đồng xu vào giữa hộp. Cô vẽ một trái tim lớn và viết ở giữa: 'Nói với người mình thích rằng bạn thích họ.' Trời ạ.

Izuku nhíu mày. "Nếu tớ ném đồng xu vào hình của ai đó vẽ thì sao?"

"Vậy thì mày phải làm theo quy tắc." Katsuki giải thích. "Dù nó có điên rồ đến đâu đi nữa." anh thêm vào khi thấy Izuku nuốt nước bọt lo lắng.

"Tuyệt." Izuku đáp, chờ đợi lượt của mình. Khi đồng xu của cậu rơi vào một ô trống, cậu vẽ một đám mây và viết vào đó: 'Uống cạn ly của mình.'

Tới lượt Katsuki, anh ném đồng xu rồi vẽ một vụ nổ có gai và viết: 'Cởi hết chỉ trừ đồ lót.'

Izuku vỗ mạnh vào cánh tay Katsuki một cách đùa cợt. "Kacchan! Tại sao cậu lại viết thế?" cậu rít lên.

Katsuki nhún vai với một nụ cười khẩy. "Bởi vì tao trông rất tuyệt trong bộ đồ lót?"

Izuku đưa tay che mặt, nhưng khôn ngoan khi không nói thêm gì nữa.

Họ tiếp tục vòng quanh vòng tròn, tung đồng xu của mình và thêm các quy tắc mới khi chơi. Những thử thách ngày càng trở nên kịch tính hơn, nhờ vào lượng rượu lớn được tiêu thụ.

Jirou phải thực hiện một điệu nhảy quyến rũ cho Kaminari(lap dance), khiến cậu ta vừa ngạc nhiên vừa không nói nên lời khi người mình thích nhảy trên đùi mình. Kirishima miễn cưỡng thực hiện điệu nhảy twerk khi quay mặt vào tường, lẩm bẩm điều gì đó về việc 'đàn ông đích thực không sợ thử thách' làm Mina cười không ngừng. Trong khi đó, Sero trúng phải thử thách cởi đồ của Katsuki, thực hiện một màn trình diễn hoành tráng sau khi đã quấn băng dính vào những phần cần che một cách hoàn hảo. (Lap dance với twerk mng tự search gg i ha, khum khuyến khích khi có ngừi lớn ạ!)

Đến lượt Izuku, đồng xu của cậu rơi vào một ô có dòng chữ: 'Hôn người nóng bỏng nhất trong phòng.'

Izuku nuốt nước bọt một cách lo lắng khi căn phòng bỗng tràn ngập những tiếng hét phấn khích và những lời trêu chọc vui vẻ.

"Lại đây nào, Midoriya!" Mina gọi, mím môi vào nhau với sự nhiệt tình thái quá.

"Còn tớ thì sao?" Sero tham gia, gồng cơ bắp dưới chiếc áo đen của mình.

"Chúng ta đều biết người đó là ai mà." Kirishima nói, giơ ngón tay cái lên.

Izuku cười trước sự châm chọc của họ, đặt ly của mình xuống bàn. "Xin lỗi mọi người." cậu nói với cả nhóm, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên má Katsuki.

Katsuki, dĩ nhiên, không thể trông tự mãn hơn được nữa.

"Gì thế?!" Kaminari thốt lên, hàm rớt xuống vì không tin nổi. "Tớ tưởng các cậu là kiểu đối thủ hay gì ấy chứ?"

"Theo kịp đi, đồ ngốc." Jirou lẩm bẩm, vỗ đầu Kaminari.

"Ui!"

"Cũng không bất ngờ lắm." Kirishima trêu chọc, ném đồng xu cho Katsuki. "Lượt của cậu đấy, Bakugo!"

Katsuki tung đồng xu với một cú vung tay hờ hững. Nó rơi xuống một vòng tròn có nội dung: 'Trả lời một câu hỏi của tất cả mọi người (hoặc uống một ly cho mỗi câu hỏi mà bạn bỏ qua).'

Katsuki rít lên một cách thảm thiết.

Cả nhóm bắt đầu thì thầm một cách phấn khích, mỗi người đều háo hức đưa ra câu hỏi vừa tiết lộ điều gì đó thú vị, vừa khiến Katsuki say bí tỉ. Vì Kaminari ngồi bên phải Katsuki, nên cậu ta là người đầu tiên hỏi.

"Cậu thích tư thế quan hệ nào nhất?" Kaminari hỏi với nụ cười tinh quái.

"69, doggy và... bất kỳ tư thế nào trên bàn làm việc. Tiếp theo?" Katsuki trả lời ngay lập tức mà không hề do dự.

Cả phòng bùng nổ với những tiếng kinh ngạc trước câu trả lời dễ dàng của anh.

Jirou liếc nhìn một cách cảnh giác. "Cậu nghe playlist nào của tớ nhiều nhất?"

" 'Anger Management Class Sucks—Number Seven.'" Katsuki đáp.

"Hay đấy, cái đó từ ba năm trước phải không?"

"Jirou!" Kaminari rít lên, đẩy cô một cái. "Câu hỏi đó thật lãng phí!"

"Nhưng tớ muốn biết," cô nhún vai, xoay xoay lọn tóc đen. "các cậu đúng là những con quái vật."

Kirishima cười, chuẩn bị câu hỏi tiếp theo. "Cậu thích nhất điều gì ở Midoriya?"

Izuku quay sang Kirishima, định phản đối. "Không—Gì thế?! Cậu không cần phải trả lời đâu—"

"Tao thích đôi mắt của cậu ta." Katsuki thừa nhận, không nhìn vào Izuku. "Khi nhìn vào nó, lúc nào cũng có thể biết chính xác tên mọt sách chết tiệt đó đang nghĩ gì... và tao thích điều đó."

Cả căn phòng ồ lên thích thú khi mặt Izuku đỏ như gấc.

"Jirou—họ đang hẹn hò sao?" Kaminari thì thầm khẩn trương. Jirou lại tát Kaminari thêm lần nữa. "Im nào!"

Mina phá vỡ tình huống đó, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn lên Katsuki. "Được rồi, cậu sẽ... làm chuyện đó... khi đang mặc bộ đồ anh hùng trên người hay không?"

Izuku lấy tay che mặt, không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa.

"Tất nhiên là có." Katsuki đáp lại với một nụ cười nhếch mép, nháy mắt với nhóm bạn trước mặt.

Cả phòng tràn ngập tiếng reo hò, các anh hùng nâng ly chúc mừng và uống cạn.

Sero là người đầu tiên tiếp tục, uống cạn ly của mình một cách dễ dàng. "Cậu nghĩ Midoriya có thể đánh bại cậu trong một trận đấu không?" cậu hỏi một cách lém lỉnh.

"Không thể đâu." Izuku trả lời thay Katsuki, cười trừ. Giờ cậu không còn quirk nữa, hoàn toàn không thể—

"Chắc chắn rồi." Katsuki chêm vào, khiến Izuku rất bất ngờ. Katsuki quay sang cậu, liếc xéo. "Cái vẻ mặt đó là sao, mọt sách? Đúng là như vậy mà."

Izuku lắc đầu, cảm động vì Katsuki vẫn tin tưởng cậu bất chấp mọi chuyện họ đã trải qua. Tình cảm đó làm trái tim cậu rực sáng qua từng khoảnh khắc.

"Đến lượt cậu đó, Midoriya!" Kirishima gọi, cười toe toét. "Hãy đưa ra một câu hỏi hóc búa vào nhé!"

"Đúng thế!" Mina đồng tình, dựa vào vai Kirishima. "Tớ muốn thấy cậu ấy uống một ly nữa!"

Được khích lệ bởi những tiếng hò reo từ bạn bè, Izuku hít một hơi thật sâu, cảm thấy rượu khiến cậu trở nên táo bạo hơn, và cuối cùng cậu hỏi câu hỏi của mình.

"Kacchan... cậu muốn quan hệ tư thế nào với tớ?" cậu hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

Cả căn phòng lập tức im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng nhạc ồn ào phía sau. Katsuki há hốc miệng, rồi cả phòng bùng nổ bởi những tiếng la hét ồn ào lấn át tiếng nhạc. Mina chạy đến, lắc lắc vai Izuku, còn Kirishima thì đấm nhẹ vào cánh tay Katsuki nhiều lần.

Cuối cùng, tất cả họ ổn định lại quan sát khi Katsuki từ từ rót cho mình một ly, nâng ly hướng về Izuku và uống cạn trong một hơi.

Sero vỗ tay, cười phá lên. "Cậu điên rồi, Midoriya!"

"Nói lại cho tớ biết tại sao cậu không tham gia tiệc tùng với chúng tớ nhiều hơn hồi ở UA thế?" Kaminari hò hét, nước mắt chảy vì cười.

Izuku vẫy tay chào tất cả, quá ngại ngùng để nhìn vào mắt Katsuki sau lời thú nhận đó. Nhưng đó không phải là điều cậu chưa từng nghĩ đến trước đó, và rượu làm cậu thêm táo bạo hơn...

Không biết đêm nay sẽ dẫn dắt cậu đến đâu nữa?

---

Họ tiếp tục bữa tiệc, dành thời gian còn lại để nhảy múa, uống rượu, ánh đèn nhấp nháy và nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc, chúng như đồng điệu với nhịp đập trái tim Izuku. Khi thời gian dần trôi qua, hơi ấm của bạn bè bao quanh cậu, mỗi nụ cười và cái chạm tay đều trở thành những kỷ niệm quý giá.

"Cậu nên đến đây thường xuyên hơn." Kirishima nói, dồn Izuku vào bàn đồ uống và quàng tay lên vai cậu. "Được thấy mặt của Bakugo thế này như một đặc ân!"

"Tớ sẽ đến mà," Izuku cười, hiểu rõ ý của Kirishima. "tớ rất muốn đến lần nữa."

Rồi, Izuku giật mình khi Katsuki thô bạo đẩy cánh tay Kirishima khỏi vai mình... có lẽ quá mạnh vì Kirishima lảo đảo lùi lại, vô tình va vào Mina khiến cô bật cười ngạc nhiên.

"Có vẻ như có người trở nên chiếm hữu hơn khi say rượu đó." Mina trêu chọc, đỡ lấy Kirishima khi cậu ta cố đứng vững.

"Cái quái gì vậy?" Katsuki đáp trả, đảo mắt và quàng tay quanh vai Izuku. Katsuki không cao hơn cậu nhiều, nhưng vòng tay của anh làm Izuku cảm thấy rất thoải mái, như tạo thành một cái kén ấm áp và bảo vệ cậu. Izuku thở hắt ra, nhìn lên và thấy chàng trai tóc vàng đã nhìn xuống mình.

Katsuki nhận thấy sự chú ý của Izuku, anh nghiêng người, giọng nói anh trầm thấp và khàn khàn khi thì thầm, "Mày muốn ra khỏi đây không?"

Kirishima và Mina nhanh nhẹn quay lại sàn nhảy, và Jirou giữ tai cho riêng mình. Trong một khoảnh khắc, chỉ có Izuku và Katsuki—cả hai người họ đều lạc vào thế giới riêng của mình.

"Đi đâu thế?" Izuku thì thầm đáp lại, đôi mắt xanh của cậu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ của Katsuki.

"Bất cứ nơi đâu." Katsuki cúi người gần hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai Izuku. "Bất cứ nơi đâu mà tao có thể có mày cho riêng mình."

Izuku đảo mắt, cố gắng lờ đi cơn rung động trong lồng ngực. "Cậu đã có tớ rồi mà, đồ ngốc." cậu nói, chỉ vào cái ôm thân mật của họ. "Nhìn nè?"

"Không tính."

"Tại sao không?"

"Đừng có giỡn với tao." Katsuki cảnh báo một cách thô lỗ, và Izuku bĩu môi, sự táo bạo trong người ngày càng tăng.

"Được rồi, được rồi, tớ biết rồi mà. " Izuku nhượng bộ, mỉm cười trước sự thiếu kiên nhẫn của Katsuki. Cảm giác muốn gần gũi với Katsuki làm bùng lên sự khao khát trong cậu một cách mạnh mẽ. "Năm phút," cậu đồng ý, nhìn thấy khuôn mặt Katsuki sáng lên với một nụ cười tinh quái.

"Năm phút," Katsuki lặp lại, ra hiệu phía bạn bè của họ. "Ờ—Phòng tắm, Izuku cảm thấy không khỏe."

Bạn bè của họ đáp lại bằng những cái gật đầu hiểu ý và những tiếng la hét vui vẻ.

"Đừng lâu quá nhé!"

"Cậu biết đường đi không?"

"Nhớ sử dụng biện pháp bảo vệ nha!"

"Im đi!" Katsuki quát, tiếng cười vọng lại phía sau họ khi họ rời khỏi phòng tiệc.

Izuku cảm thấy tai mình bắt đầu ù đi, mồ hôi chảy xuống cổ áo và một cơn đau đầu bắt đầu hình thành. Nhưng, thực sự, không có gì quan trọng hơn. Izuku không quan tâm—không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc hôn lên đôi môi Katsuki. Izuku đã chờ đợi, quan sát Katsuki—dụ dỗ và trêu đùa bằng lời nói và hành động của mình. Thật vui khi thấy Katsuki bị kích thích, chứ không phải cậu.

Nhưng giờ đây, tất cả những gì Izuku thực sự muốn là chạm vào anh, cảm nhận cơ thể họ áp sát vào nhau khi—

Katsuki hẳn đã đọc được suy nghĩ của cậu vì ánh mắt của anh hoàn toàn dữ tợn, một ngọn lửa rực cháy âm ỉ khiến nhịp tim Izuku tăng vọt. Thế giới bên ngoài dường như biến mất, chỉ còn lại hơi ấm nhiệt huyết giữa họ. Ánh nhìn ấy hứa hẹn những điều mà lời nói không thể diễn tả, một lời tuyên bố lặng lẽ về ham muốn làm bùng cháy trái tim Izuku.

Họ thậm chí còn không đến được phòng tắm.

Izuku nhảy lên, hai chân quấn chặt quanh hông Katsuki khi đôi môi họ chạm nhau một cách mãnh liệt. Katsuki đỡ lấy cậu một cách dễ dàng, tay siết chặt quanh mông Izuku khi anh lùi vào một căn phòng gần đó, đá cánh cửa đóng sầm lại. Với một cú đẩy mạnh mẽ, Katsuki đẩy Izuku vào bức tường cạnh cửa, cơ thể họ hòa vào nhau, nổ tung mãnh liệt. Lưỡi họ quấn lấy nhau trong một điệu nhảy điên cuồng, nghiêm túc khi hông Izuku di chuyển, nghiền, kéo để gặp Katsuki hết lần này đến lần khác, ngày càng gần hơn nữa—

Thật say đắm. Sự đụng chạm này, mùi hương này, hương vị của anh—tất cả các giác quan của Izuku đều sống động trong chính khoảnh khắc này, để cảm nhận mọi thứ về Katsuki.

Và cậu không bao giờ thấy đủ.

Izuku rên rỉ, âm thanh khàn khàn phát ra trong cổ họng khi Katsuki di chuyển lên cổ cậu, liếm và mút lên tai. Chúa ơi—chưa từng có điều gì tuyệt vời đến thế. Giọng thở dốc của Izuku tràn ngập không khí khi cậu thở hổn hển, "Kats—"

Cánh cửa mở kẽo kẹt, âm thanh nhẹ nhàng tràn vào khi Kirishima và Mina loạng choạng bước vào, môi họ cũng khóa chặt trong một nụ hôn nóng bỏng. Izuku và Katsuki đông cứng, khoảnh khắc nồng nàn của họ bị gián đoạn bởi sự xuất hiện đột ngột đó.

Mina là người đầu tiên nhận ra họ, cô rời khỏi Kirishima và nhìn chằm chằm Izuku và Katsuki với đôi mắt mở to và miệng há hốc. Biểu cảm của Kirishima nhanh chóng phản chiếu vẻ sốc của cô.

Nhưng sau một khoảnh khắc sững sờ, tiếng cười của Mina vang lên, phá vỡ sự im lặng.

"Các cậu nói là các cậu sẽ đi vệ sinh mà!" cô kêu lên, vui vẻ tát nhẹ vào cánh tay Katsuki. Katsuki đặt Izuku xuống, hầu như không nhận ra những kẻ đột nhập.

"Mẹ kiếp, tụi tao đã định làm thế." Katsuki thừa nhận, nhìn Izuku với đôi mắt mở to. Tóc anh bị rối bù, có lẽ là do bàn tay của Izuku trước đó, và ánh nhìn của anh mở to—ồ, trông thật đói khát.

Đói khát vì Izuku.

"Tớ xin lỗi nhé." Kirishima chen vào, kéo Mina về phía cửa và nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng họ.

Izuku và Katsuki nhìn nhau một lúc trước khi phá lên cười, lắc đầu không tin nổi.

"Chúng ta xong đời rồi—"

"Cậu nghĩ bao lâu nữa cô ấy sẽ nhắn tin vào nhóm chat 1-A?"

"Tao nghĩ chưa đầy hai tiếng nữa."

"Sau khi cô ấy xong việc với Kirishima à?"

"Còn trong lúc đó thì sao?"

"Ôi trời," Izuku thở dài với tiếng cười cuối cùng, lau nước mắt khỏi mắt. "chúng ta về nhà thôi, Kacchan."

"Ừ," Katsuki mỉm cười đáp lại, nắm lấy tay Izuku. "về nhà thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku