Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò riu rùi nhen! sốp mê ảnh này nên để hoài ><

Cuối cùng, sau một đêm dài bận rộn với giấy tờ và một tuần đầy mệt mỏi ở UA, cuối tuần cũng đã đến, và điều đó có nghĩa là—Izuku cuối cùng cũng được đi hẹn hò.

Và không phải là buổi hẹn bình thường, mà là với người bạn thời thơ ấu kiêm đối thủ lâu năm của cậu và bây giờ... bây giờ họ là bạn. Một người bạn tốt đã sát cánh cùng cậu qua mọi thăng trầm suốt hai năm qua. Một người bạn nóng tính, đẹp trai, cứng đầu một cách bướng bỉnh, và không thể phủ nhận là cực kỳ quyến rũ—Katsuki Bakugo.

Izuku gần như không kìm nổi sự phấn khích của mình.

Katsuki đã khăng khăng đòi tự lên kế hoạch cho cả ngày, nhưng Izuku thẳng thừng từ chối. Cậu muốn là người tổ chức buổi hẹn đầu tiên của họ, để làm cho nó trở nên hoàn hảo theo cách của riêng mình. Tất nhiên, điều này dẫn đến một cuộc tranh cãi nảy lửa—và không ai trong số họ chịu nhượng bộ. Nhưng cuối cùng, họ miễn cưỡng đồng ý mỗi người sẽ lên kế hoạch trong nửa ngày. Izuku khúc khích cười thầm—cậu chẳng mong đợi điều gì hơn.

Phần của Izuku là buổi sáng, vì cậu đã chọn tổ chức các hoạt động vào buổi sáng. Cả cậu và Katsuki đều là những người dậy sớm, vì vậy cậu không ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gõ cửa vào đúng chín giờ.

"Ra liền!" Izuku hét lên từ phòng ngủ, chỉnh lại chiếc áo khoác mùa đông dài lần cuối. Cái lạnh không thể cưỡng lại được vào thời điểm này trong năm, nhưng hy vọng nếu may mắn, Katsuki có thể làm lại cái trò ấm áp đó lần nữa.

Izuku mở cửa, gió đã làm rối tung những lọn tóc xanh của cậu. "Chào nha, Kacchan," cậu nhiệt tình chào hỏi, bước ra ngoài trời lạnh. "Sao cậu không vào trong chờ?"

Katsuki cười khẩy, đôi mắt đỏ rực khóa chặt vào mắt cậu. "Không lịch sự lắm, phải không?"

Katsuki trông đẹp trai lạ kỳ, anh khoác lên mình bộ quần áo tối màu cùng chiếc áo khoác hợp dáng một cách hoàn hảo. Izuku thở dài hạnh phúc, không hề xấu hổ khi ngắm nhìn đối tượng hẹn hò của mình, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng ngực cậu.

"—Xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?" Izuku hỏi, cố gắng quay lại cuộc trò chuyện.

Katsuki khẽ cười, bước đến gần hơn cho đến khi hơi thở của họ hòa quyện vào không khí lạnh giá. "Mày thích ngắm cảnh nhỉ, mọt sách?" anh trêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Mặt Izuku đỏ bừng, nhưng cậu không lùi bước. "Ừm, tớ thích đấy. Thì sao?" cậu đáp lại, giọng vẫn bình thản khi nhẹ nhàng nắm lấy tay Katsuki.

Lần này, đến lượt Katsuki bối rối, miệng anh hé mở khi nhìn chằm chằm vào những ngón tay đan chặt của họ. Tay của Katsuki ấm áp và thật dễ chịu, và trong khoảnh khắc đó, cái lạnh dường như chẳng còn là vấn đề.

"Đi thôi nào, Kacchan, đi thôi! Việc dạy học tuyệt vời thật đấy, nhưng hôm qua tớ đã phấn khích suốt cả ngày và giờ tớ không thể chờ được nữa..."

Sự phấn khích của Izuku lan tỏa khi cậu kéo Katsuki đi cùng, tiếng cười nói vui vẻ vang lên tràn ngập không khí. Katsuki thỉnh thoảng thêm vào vài câu châm chọc sắc bén, khiến bầu không khí giữa họ trở nên sống động và tràn đầy năng lượng.

Mối quan hệ của họ chưa bao giờ là bình thường. Thậm chí—việc tiến triển đến buổi hẹn này cũng không hề bình thường. Nhưng giờ họ đã ở đây—

Và đó là điều quan trọng.

---

Izuku dẫn anh đi khắp thành phố, đến điểm hẹn hò buổi sáng của họ: sân trượt băng. Sân băng khá tĩnh lặng và vắng vẻ, bây giờ là sáng sớm nên sẽ né được đám đông hoặc bất kỳ fan cuồng nào của Dynamight. Họ tìm thấy một chiếc ghế dài và ngồi xuống để đổi giày.

"Đây là một ý tưởng tồi tệ." Katsuki cảnh báo Izuku khi anh cởi đôi giày hiệu của mình ra.

"Đã phàn nàn rồi sao?" Izuku trêu chọc, buộc dây giày thành một chiếc nơ lỏng lẻo.

"Ừ. Tao phóng ra các vụ nổ từ mồ hôi của mình... và giờ chúng ta lại ở trên băng? Sắp có thảm họa xảy ra rồi đấy."

"May mắn thay cậu có khả năng kiểm soát quirk rất tuyệt vời," Izuku nói, đưa tay ra với một nụ cười rạng rỡ. "ít nhất thì cậu hãy thử một lần đi mà."

Katsuki gầm gừ điều gì đó không rõ nhưng vẫn luồn ngón tay qua tay Izuku, để cậu dẫn họ về phía sân băng. Sau vài lần thử, cả hai dễ dàng tìm được nhịp điệu, họ cùng nhau lướt nhẹ dưới ánh mặt trời ấm áp, lớp băng lấp lánh dưới chân họ.

"Bắt tớ nếu cậu có thể đi!" Izuku cười và hét lớn, lướt nhanh quanh rìa sân băng.

"Mày đùa tao đấy à," Katsuki càu nhàu, đẩy mình lên để đuổi theo, cơn bực tức của anh tan biến thành một nụ cười thật sự khi tăng tốc. "tao sẽ cho mày thấy!"

"Kacchan, cẩn thận! Đừng dùng tốc độ từ vụ nổ của cậu!"

"Tao không cần chúng!"

"Nhưng—"

"Tao nhanh lắm! Chết tiệt, tao sẽ bắt kịp mày cho mà xem! "

Izuku ngửa đầu ra sau cười lớn.

"Không đâu—cậu quá chậm!"

"Mày gọi ai chậm thế, thằng mọt—Ah!" Katsuki gào lên khi anh trượt ngã, lăn lóc trên băng như một con rùa bị lật ngửa.

Izuku dừng lại, quay lại vài bước để kiểm tra Katsuki. "Cậu ổn chứ?" Izuku lo lắng hỏi, mắt cậu mở to khi đưa tay ra để giúp Katsuki đứng dậy—

Rầm!

Katsuki kéo mạnh tay Izuku, khiến cậu ngã xuống sân băng cùng mình. Cả hai ngã nhào, tiếng cười vang lên hòa với không khí lạnh khi họ nằm dài trên sân băng, vẻ duyên dáng ban đầu của họ dần bị quên lãng.

Izuku ngồi dậy, cố gắng nén cười khi lau đi những giọt nước mắt. "Trời ơi, cậu thù dai thật đấy." cậu nói rồi nhìn xuống Katsuki, người vẫn còn nằm dài trên sân băng.

Dù trong tình trạng lộn xộn—tóc dựng đứng lên lởm chởm, áo khoác lệch đi—Katsuki vẫn trông vô cùng quyến rũ. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đỏ sắc bén đó, tim Izuku lại đập nhanh hơn, khao khát được nhìn thấy ham muốn cháy bỏng trong mắt Katsuki lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ trong cậu.

Trời ạ, Izuku thật sự muốn hôn anh ấy lần nữa.

Nhưng Katsuki, không để ý đến suy nghĩ của Izuku, từ từ ngồi dậy và nhìn thẳng vào mắt cậu. "Đó là lỗi của mày vì đã trêu chọc tao." Katsuki nói, cố gắng vuốt tóc vào nếp nhưng không thành công.

Izuku vịn vào mép sân băng, tự mình đứng dậy. Cậu đưa tay ra cho Katsuki lần nữa, lần này anh nắm lấy tay cậu với một cái gật đầu cảm kích.

Izuku thở dài. "Chúng ta không thể làm điều gì đó lãng mạn được sao?" cậu càu nhàu, đảo mắt nhìn trò hề của họ.

"Ai nói thế này không lãng mạn?" Katsuki đáp trả bằng giọng châm biếm.

"Tớ!"

"Tại sao?"

"Vì những cặp đôi khác sẽ nắm tay và... nhìn vào mắt nhau... rồi... cậu biết mà!"

"Nghe chán chết."

"Ừm, đúng là chán thật." Izuku vung tay về phía sân băng, cố gắng thể hiện quan điểm của mình. "Nhưng chúng ta chỉ toàn đuổi theo nhau, chửi thề rồi ngã lăn lóc trên sàn—"

"Rồi sao?"

"Vì vậy, tớ không biết liệu cậu có thích—"

"Izuku," Katsuki trượt về phía trước, ép Izuku vào giữa mép sân băng. "đó chính là kiểu hẹn hò của tao."

Hơi thở của Izuku nghẹn lại khi mắt cậu chạm mắt Katsuki. Đây là lần đầu tiên cả hai gọi thẳng buổi hẹn này là—một buổi hẹn hò. Lời khẳng định ấy làm trái tim Izuku đập loạn, một luồng điện dường như chạy khắp cơ thể cậu.

"Ồ." Izuku đáp lại.

Nụ cười của Katsuki cong lên một cách tự mãn. "Ồ" anh nhại lại, ánh mắt tràn đầy sự tự tin thường thấy. "Giờ thì, ăn trưa ở đâu? Tao đói rồi."

Izuku bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng và ấm áp. Cách diễn đạt vòng vo thường thấy của Katsuki chỉ càng làm Izuku thêm chắc chắn—anh ấy thực sự đang tận hưởng buổi hẹn hò này.

"Lối này, Kacchan! Nhưng chúng ta phải trả giày trước đã."

"Ugh, phiền quá. Tao bay đi cho nhanh."

"Cái gì—Kacchan! Không!"

"Tao sẽ làm đấy."

"Thôi mà—"

"Hah. Đùa thôi."

"Kacchan!"

---

Sau bữa trưa, nửa ngày còn lại là do Katsuki lãnh đạo. Izuku háo hức muốn biết anh đã chuẩn bị gì, nhất là sau thành công của Izuku vào buổi sáng. Họ đi ngang qua những quán cà phê dễ thương, bảo tàng và rất nhiều hoạt động khác, nên Izuku càng tò mò hơn—rốt cuộc Katsuki đã lên kế hoạch gì vậy?

Sự tò mò của Izuku cuối cùng được giải đáp khi họ đến một khu trò chơi điện tử nhỏ mang phong cách cổ điển, ấm cúng nằm kín đáo ở một góc yên tĩnh của thành phố. Ánh đèn neon nhấp nháy ấm áp, và Katsuki với một nụ cười tinh nghịch, dẫn cậu vào trong.

Bên trong rộng rãi một cách bất ngờ, đầy ắp các trò chơi từ máy chơi game cổ điển đến các máy chơi game hiện đại, tất cả đều trải dài trên tấm thảm đỏ dẫn đến phía sau. Izuku xoay người lại, gương mặt cậu sáng lên dưới ánh đèn rực rỡ và màu sắc sôi động của tiệm này. Cậu nhìn lên Katsuki với đôi mắt tròn xoe đầy thích thú, nụ cười cậu bừng sáng vì phấn khích.

Katsuki quay lại nhìn Izuku với một nụ cười đắc thắng, rõ ràng rất hài lòng với lựa chọn của mình. "Sẵn sàng chơi chưa?" Katsuki hỏi, đi tới máy lấy xu trò chơi.

"Tất nhiên rồi!" Izuku kêu lên và lấy một nắm xu nhỏ.

"Xem thử ai thắng được nhiều trò hơn nhé." Katsuki thách thức, đôi mắt anh lấp lánh sự phấn khích.

"Tsk, lúc nào cũng cạnh tranh. Cậu không thể cổ vũ tớ thắng một lần à?" Izuku trêu.

"Không đời nào, vì tao sẽ thắng."

Izuku đảo mắt nhưng không giấu được nụ cười. "Được rồi, nếu cậu muốn chơi kiểu đó..." Cậu chạy nhanh đến máy gần nhất, một trò chơi hai người phải đánh trúng nhiều ô nhất. "Xem thử phản xạ của cậu nhạy bén đến đâu nhé!"

Katsuki bẻ các khớp ngón tay. "Chơi thôi, mọt sách."

Họ dành cả buổi chiều chơi hết trò này đến trò khác, tận hưởng khoảng thời gian bên nhau và sự cạnh tranh luôn thắp lửa trong mối quan hệ của họ. Izuku không thể không nghĩ về những gì Katsuki đã nói trước đó, về việc đây là kiểu hẹn hò của anh ấy.

Buổi hẹn này không cần phải lãng mạn, với ánh mắt yêu đương và những cái chạm nhẹ nhàng, cũng không cần phải đầy những cử chỉ lãng mạn hay hoành tráng. Không—buổi hẹn này hoàn toàn có thể vui theo những cách khác. Buổi hẹn này có thể là về việc họ được là chính mình, thổi bùng lên ngọn lửa cạnh tranh luôn tồn tại giữa họ, nhưng vẫn tìm được cách để lạc lối trong sự kết nối mà từ lâu đã đưa họ quay lại với nhau, hết lần này đến lần khác.

Buổi hẹn này là dành cho họ, và chỉ họ thôi.

"Wow, chỉ còn hai đồng xu thôi!" Izuku nói với Katsuki, cậu cười toe toét. "Trò cuối cùng, chúng ta sẽ chơi gì đây?"

"Hmm." Katsuki quét mắt qua phòng, ánh mắt anh bắt gặp một trò chơi nằm trong góc khuất, trò mà họ vẫn chưa thử qua. "Đó." anh nói, gật đầu về phía trò chơi và dẫn đường.

Đó là một trò bắn nước cổ điển, nơi người chơi phải đổ đầy bình nước của mình để giành chiến thắng. Izuku đưa vào hai đồng xu và ngồi xuống ghế tròn bên cạnh Katsuki, giơ ngón tay sẵn sàng cho thử thách.

"Này!" Katsuki thì thầm, nghiêng người lại gần, hơi thở anh ấm áp phả bên tai Izuku.

Izuku cố gắng tập trung, tự nhủ không được mất tập trung. "Gì cơ?" cậu hỏi, mắt vẫn dán vào trò chơi, chờ đợi tiếng còi báo hiệu.

"Thắng rồi tao được gì?" Giọng Katsuki trầm thấp, như trêu chọc, khiến Izuku cảm thấy rùng mình.

"Cậu được quyền khoe khoang." Izuku trả lời, cố gắng kìm nụ cười đang nở trên môi.

"Thế còn một nụ hôn thì sao?" Hơi thở của Katsuki làm cậu nhột tai, và Izuku không thể không nuốt khan.

"Chỉ được khoe khoang thôi."

"Thế còn, khoe khoang một nụ hôn?"

Ai đó, cứu tôi với.

Izuku không ngần ngại khi máy bắt đầu đếm ngược. "Xem thử cậu có thắng không đã."

Từ khóe mắt, Izuku thấy miệng Katsuki nhếch lên một nụ cười gian xảo khi anh vào vị trí.

Ba...Hai...Một...Bắt đầu!

Cả hai cùng hành động, ngón tay họ nhấn mạnh vào các nút liên tục. Cuộc đua diễn ra sát sao, vạch kẻ nước của họ chỉ cách nhau một vài milimet khi họ chiến đấu để giành chiến thắng.

Nhưng sau một phút cạnh tranh căng thẳng, chuông báo của Izuku vang lên đắc thắng, ánh sáng lóe lên khắp hành lang tối tăm.

"Tớ thắng rồi!" Izuku nhảy cẫng lên để thực hiện một điệu nhảy ăn mừng nhỏ. Katsuki nhìn cậu với vẻ mặt thích thú, hai tay khoanh trước ngực.

"Ừ, ừ, gì cũng được." Katsuki nói, đảo mắt trước màn trình diễn của Izuku. "Mày có thể thắng trò này, nhưng tao nghĩ hôm nay tao thắng nhiều trò hơn."

"Tớ không quan tâm đâu nhé!" Izuku vui vẻ đáp lại, tiếp tục điệu nhảy của mình.

"Được rồi, mọt sách." Katsuki chìa tay ra với ánh mắt dịu dàng. "Tao sẽ cho mày thắng lần này. Nhưng đừng có kể với ai, không thì tao mất mặt lắm."

"Được thôi, Kacchan." Izuku đáp lại, đan tay vào tay anh với một nụ cười tinh nghịch. "Nghe cậu hết."

---

Katsuki đưa Izuku về căn hộ của cậu như một quý ông thực thụ. Mình chắc chắn phải cảm ơn dì Mitsuki vì điều này, Izuku nghĩ khi họ bước đến lối vào tầng bốn.

Thật khó để nói lời tạm biệt sau một ngày tuyệt vời như thế. Izuku muốn mời Katsuki vào trong, trao cho anh một nụ hôn thật sâu, và thậm chí định thuyết phục anh ở lại qua đêm. Nhưng Izuku do dự, không chắc liệu như vậy có quá táo bạo cho buổi hẹn hò đầu tiên không—đợi đã, có vẻ điều đó là quá táo bạo rồi. Ai mà biết được Katsuki có còn hứng thú sau khi Izuku nói quá nhiều suốt cả ngày hôm nay?

Izuku ngượng ngùng dừng lại trước cửa, vuốt một lọn tóc xanh rối ra khỏi mặt. "Hôm nay...thật sự rất tuyệt." cậu nói, những lời đó nghe có vẻ lúng túng trong tai cậu nhưng nghe vẫn rất chân thành.

Katsuki gật đầu, bước tới gần hơn và nắm lấy cả hai tay Izuku. "Ừ, tao cũng nghĩ vậy." anh thì thầm, giọng điệu nhẹ nhàng của anh làm tim Izuku đập nhanh hơn.

Nhưng rồi sự khao khát trong mắt Katsuki đã khơi dậy điều gì đó táo bạo trong lòng Izuku, xóa tan mọi nghi ngờ trong tâm trí cậu. Điều đó tiếp thêm sức mạnh cho quyết tâm thầm lặng của cậu, quyết tâm xóa bỏ khoảng cách giữa họ, điều mà cậu đã khao khát cả ngày hôm nay.

"Ơ tớ không được nhận phần thưởng sao?" Izuku hỏi một cách vui vẻ, nghiêng đầu cười.

Katsuki nhíu mày khó hiểu. "Phần thưởng gì?"

Izuku khẽ cười, ánh mắt cậu trở nên tinh nghịch. "Cậu biết mà, phần thưởng mà cậu đã hứa..." cậu ngừng lại, nhìn lên Katsuki với ánh mắt đầy hy vọng.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Katsuki, Izuku biết chắc anh đã quên mất rồi.

"Thôi nào, Kacchan. Quyền khoe khoang..." Izuku trêu chọc, bước tới gần cho đến khi cả hai chạm ngực vào nhau. Cậu đưa một tay lên cổ Katsuki và luồn vào mái tóc anh.

"...Và nụ hôn." Izuku kết thúc, rút ngắn khoảng cách và áp môi mình vào môi Katsuki.

Đây không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào như trước. Không—nụ hôn này mãnh liệt và nồng nàn, chứa đựng cả khao khát sâu thẳm và tràn đầy mong mỏi. Ngọn lửa bùng cháy trong huyết quản Izuku khi họ cùng nhau chuyển động, nhiệt huyết của họ rực sáng.

Izuku ôm lấy cổ Katsuki, các ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc vàng rối bời của anh. Đôi tay của Katsuki tìm đến eo Izuku, kéo cậu lại gần hơn bằng những chiếc đai thắt lưng, cơ thể họ áp sát vào nhau với một sự gần gũi đầy nóng bỏng. Đôi môi họ, thường ngày luôn tranh cãi qua lại những lời chọc ghẹo, giờ đây như cùng nhau nhảy múa một cách chậm rãi, nhịp nhàng, lướt nhẹ và lưu luyến như thể...

Như thể họ đang khám phá nhau một lần nữa.

Khi Izuku cuối cùng cũng rời ra, cậu thấy Katsuki trông cũng bối rối chẳng kém gì mình.

"Ôi," Izuku lẩm bẩm, khẽ cười vào cổ Katsuki.

"Mhm," Katsuki đáp lại, đặt một nụ hôn dịu dàng lên vai Izuku.

"Liệu mọi chuyện có luôn như vậy không?" Izuku hỏi, giọng cậu chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.

"Tao mong là vậy." Katsuki đáp, giọng trầm ấm khàn khàn vang lên bên cạnh lồng ngực Izuku, hơi ấm dễ chịu của anh khiến Izuku khó lòng buông ra.

"Tớ cũng thế." Izuku kết thúc, thả hai tay buông thõng hai bên, cái lạnh lại tìm về với cơ thể cậu.

"Chúc ngủ ngon, Kacchan."

"Ngủ ngon, Izuku."

Khi Izuku vào trong nhà và đóng cửa lại, cậu gần như không thể ngăn mình gọi Katsuki quay lại, cậu chỉ muốn hôn thêm một lần nữa, chỉ để có thêm một khoảnh khắc được ôm anh ấy thật chặt và không bao giờ buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku