Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tội phạm tấn công!

"Thật là hèn hạ khi không cho học sinh vào khuôn viên trường học." Izuku lầm bầm tức giận, chuẩn bị chiến đấu khi đối mặt với tên tội phạm khổng lồ trước mặt.

"Và thậm chí còn chưa đến bảy giờ rưỡi sáng!"

Tên tội phạm dường như không quan tâm.

Họ đã quá lơ là—6 năm sau cuộc chiến và mọi thứ đã lắng xuống. Cho phép học sinh sống ngoài khuôn viên trường, cho phép cả giáo viên nữa... tất cả những thay đổi đó nhằm tạo ra một thành phố an toàn và an ninh hơn.

Và rồi điều đó đã quay lại tấn công họ, Izuku nghĩ thầm khi né tránh một đòn tấn công, một cú đấm nhầy nhụa khổng lồ làm ướt đẫm khu vực bằng chất lỏng màu nâu mà cậu vừa mới thoát khỏi.

Tên tội phạm này trông có vẻ khá giống với tên tội phạm bùn mà Izuku căm ghét, nhưng có vẻ tồi tệ hơn—chất bùn màu nâu rỉ ra từng giọt, có mùi hôi thối như rác thải, nó có đôi mắt gần như không thể nhìn thấy dưới lớp bùn bẩn.

Hiện tại, nó đang bắt cóc một học sinh của cậu, tay chân cô bé giãy giụa khi hít thở khó khăn. Cô bé nhìn Izuku bằng đôi mắt đầy sợ hãi, và trong khoảnh khắc,  cậu biết chính xác mình cần phải làm gì.

Một người, một đứa trẻ cần được cứu, và Izuku không do dự trước khi đánh giá xung quanh, tính toán phương án tốt nhất và hành động ngay lập tức.

Dù sao thì cậu từng là học sinh của UA. Phản ứng với các tình huống nguy hiểm đã trở thành bản năng của cậu.

Việc không có quirk không thể ngăn cản cậu trở thành một anh hùng.

Izuku không kịp nghi ngờ suy nghĩ của mình trước khi lao về phía một cái bình chữa cháy gần đó. Tên tội phạm có mùi như một cái cống không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Izuku mở nắp nhanh chóng, vặn vòi và xả ra một tia nước khổng lồ—nhắm thẳng vào con quái vật bùn khổng lồ với đôi mắt nhỏ xíu đối diện.

Tên tội phạm hét lên, hoặc đúng hơn là rống lên như một túi chất thải, trước khi từ từ bị pha loãng và chảy xuống dưới vỉa hè. Cô bé học sinh bị bỏ quên, rơi xuống như một bao than đang cháy. Nghe thấy tiếng kêu của cô, Izuku vội vàng chạy đến, đỡ cô bé và đặt cô xuống nhẹ nhàng.

Cậu tìm kiếm trên mặt đất, tìm kiếm phần còn lại của tên tội phạm trước khi nó bị cuốn trôi đi, và ah—đây rồi! Izuku tiếc nuối đổ hết nước trong bình nước đắt tiền của mình ra trước khi cho phần còn lại của tên tội phạm vào trong đó. Cậu lắc lắc bình, miệng cong lên thành nụ cười chiến thắng.

"Mình vẫn còn khả năng." cậu thì thầm với chính mình, nở một nụ cười buồn.

Và đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng nổ quen thuộc từ xa.

---

"Mày nói cái quái gì? Không có tội phạm?!"

"Tớ đã xử lý rồi. Xem này?" Izuku giải thích khi cậu đưa bình nước chứa đầy chất lỏng màu nâu lên.

"Tao không tin."

"Được thôi, tớ không hy vọng rằng cậu sẽ tin tớ mang nước từ cống rãnh đến trường chỉ để... uống giữa các tiết học nhé?"

"Đồ ngốc!" Katsuki trả lời với vẻ khó chịu. "Đó không phải là điều tao muốn nói."

Không, Izuku nghĩ, ý anh là, tao không tin một người không có quirk như mày hạ gục được một tên tội phạm. Cậu nhìn chằm chằm người anh hùng chuyên nghiệp kia. Sao Katsuki lại không tin rằng cậu có thể—

"Không, mọt sách chết tiệt, tao thực sự không hề nghĩ đến những gì đang suy diễn trong đầu mày đâu." Katsuki thở dài và dựa lưng vào một trong những bức tường cao của UA đằng sau họ.

Họ kiên nhẫn đứng chờ ở phía trước trường, lắng nghe tiếng còi cảnh sát đến từ xa. Izuku sẽ phải viết một bản tường trình, Katsuki cũng vậy, để giải thích những gì đã xảy ra, và làm thế nào một giáo viên không có quirk lại có thể nhét một tên tội phạm nguy hiểm vào bình nước của mình và cứu cả ngày hôm đó.

"Chỉ là..." Katsuki mở lời, và Izuku nghiêng người để lắng nghe. Katsuki không thường xuyên nói với cậu điều gì đó. "tao muốn làm điều đó. Cứu người, hay bất cứ điều gì đó."

Izuku nhướn mày, nhìn Katsuki với vẻ khó hiểu. Anh hùng số 1 thực sự... đang chán sao?

Suy nghĩ đó suýt khiến cậu bật cười, khi nghĩ đến việc anh hùng chuyên nghiệp Dynamight được gọi đến hầu hết các nhiệm vụ và tình huống khẩn cấp. Nhưng một người như Katsuki... tiếng cười của Izuku chợt tắt nghẹn trong cổ họng.

Katsuki luôn muốn thử thách bản thân đến giới hạn, trở thành số 1 dựa trên năng lực và động lực của chính mình. Anh ấy luyện tập quá mức, không bao giờ từ bỏ hoặc đi đường tắt. Đó là những gì anh ấy luôn làm, và anh ấy luôn chiến thắng. Nhưng khi không có tội phạm để chiến đấu...

Chà, ngay cả Izuku cũng có thể thấy điều đó có thể khiến một người cảm thấy mình tầm thường.

Cậu nhăn mặt, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang lên. Cậu chắc chắn sẽ đến muộn lớp học của mình.

"Hmm, nếu điều đó khiến cậu thấy dễ chịu hơn, thì việc cậu không ra tay cứu tớ hôm nay lại khiến tớ vui hơn đấy."

Katsuki quay đầu về phía Izuku với vẻ khó chịu. "Cái quái đấy có nghĩa là gì ?"

"Ý tớ là tớ đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Đó là cứu ai đó. Tớ không..." Izuku nuốt nước bọt, "dạo này tớ không có nhiều cơ hội để làm điều đó."

Bởi vì tớ không có quirk và tớ cũng không phải là anh hùng chuyên nghiệp, là câu không được nói ra.

Katsuki dường như hiểu điều đó vì anh chỉ gật đầu, một dấu hiệu cho thấy anh không định hỏi thêm nữa. Thật tốt, Izuku nghĩ, khi nói chuyện với anh mà không ai muốn nổ tung đầu của người kia. Sự cạnh tranh vẫn còn đó, nhưng sự căm ghét vô lý không còn. Điều đó mang lại một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt Izuku.

"Vậy thì cảm ơn nhé." Izuku kết thúc, nhìn người kia vẫy tay chào tạm biệt.

"Không cần đâu." Katsuki trả lời, tháo mặt nạ ra khỏi mặt và cài lên tóc như một chiếc băng đô. Không có lý do gì để đeo nó khi không có tội phạm nào xung quanh.

"Giữ vững kỹ năng của mình đi nhé, Izuku." anh tiếp tục khi tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng đến gần.

"Mày không biết khi nào mày có thể cần đến chúng đâu."

---

Sau đó trong văn phòng của hiệu trưởng Nezu, Izuku đã giải thích lại câu chuyện.

"—Và rồi Kacchan xuất hiện, và phần còn lại thì thầy đã biết rồi đấy." Izuku kết thúc với một hơi thở sâu, chờ đợi sự khiển trách mà cậu chắc chắn sẽ nhận được.

Nhưng hiệu trưởng Nezu chỉ thở dài, quay sang Aizawa với ánh nhìn hiểu biết. Điều đó có nghĩa là gì?

"Tôi không thể nói rằng tôi rất vui khi cậu đã mạo hiểm tính mạng của mình." Nezu bắt đầu, giọng nói êm ái của ông vang vọng khắp văn phòng có cửa sổ, những tòa nhà chọc trời phía sau họ. Izuku gật đầu.

"Nhưng tôi rất biết ơn vì cậu đã ngăn chặn được tên tội phạm." Hiệu trưởng nhảy xuống ghế, chiếc ghế đen xoay theo ông. Ông đi quanh chiếc bàn cao, vui vẻ nhìn lên Izuku với ánh mắt thân thiện.

"Tuy nhiên, chúng ta còn có vấn đề quan trọng hơn cần thảo luận."

Nezu và Aizawa lại trao nhau một ánh nhìn thấu hiểu nữa, khiến Izuku nghiêng đầu bối rối.

"Có chuyện gì vậy, hiệu trưởng Nezu?"

"Chúng tôi muốn thông báo cho cậu trước rằng anh hùng chuyên nghiệp Dynamight sẽ đảm nhận một vị trí bán thời gian tại UA bắt đầu từ ngày mai."

Izuku mất một lúc để xử lý thông tin. Một lần. Rồi hai lần.

Sau đó não cậu hoàn toàn ngừng hoạt động.

"Hả?!" cậu thốt lên, có thể hơi quá lớn đối với văn phòng yên tĩnh này.

"Kacchan làm việc ở đây?"

"Không hẳn là làm việc ở đây, chính xác là" Aizawa chen vào, đến bên cạnh bàn. "bảo vệ học sinh trong một thời gian ngắn sau vụ tấn công của tên tội phạm đó. Chính em ấy đã gợi ý cho chúng tôi ý tưởng này khi em ấy đến nói chuyện với học sinh của em hồi đầu năm."

Izuku không thể tin những gì mình đang nghe.

"Và xét đến mối quan hệ lâu dài của em với Bakugo," Aizawa tiếp tục, "chúng tôi muốn chắc chắn rằng em cần được nắm rõ thông tin."

Tất cả những gì người giáo viên mới có thể làm là gật đầu. Aizawa bước đến và đặt một bàn tay an ủi lên vai Izuku, cố gắng xoa dịu tâm trạng lo lắng của cậu.

"Em ấy chỉ ở đây cho đến khi truyền thông lắng xuống. Các bậc phụ huynh lo lắng về học sinh trong trường sẽ náo loạn—vậy có ai tốt hơn có thể bảo vệ con cái của họ hơn anh hùng số 1 chứ?" Aizawa vỗ vai cậu lần nữa trước khi bước ra khỏi cửa.

"Em sẽ được nghe tất cả về điều đó tại cuộc họp hội đồng giáo viên vào ngày mai."

Ồ, Izuku nghĩ rồi quay người rời khỏi văn phòng sau người thầy của mình.

Học kỳ này chắc chắn sẽ là một... học kỳ bùng nổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku