Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cái Gì ?! Con phải đi làm như một người giúp việc ?! Tại sao ?! "Jinyoung hỏi cha mình trong sự hoài nghi. Cậu mới chỉ hoàn tất trung học của mình!

" Đúng vậy. Cái giá họ đưa ra rất là tốt, hôm nay cha đã nhận được nó. Con sẽ làm việc tại trong một ngôi ở thành phố!" Cha cậu nói một cách nghiêm khắc. Jinyoung cúi đầu xuống khi nghe thấy điều đó. Cậu nghĩ rằng mình đã không thế chống lại lời nói của ông. Cha mẹ của cậu luôn bắt cậu làm việc nhà, kể cả việc chăm sóc tốt của anh chị em của mình trong khi con gái lớn của họ chỉ thư giãn trong ngôi nhà.

Đôi khi, Jinyoung nghĩ rằng nó thật là không công bằng. "Yoora noona, chị có đi cùng em không? Chị chưa tìm việc làm mà?" Jinyoung hỏi chị gái mình, Yoora-người đang xem tivi.

" Mày đang nói cái quải quỷ gì thế hả? Chị mày như thế này mà phả đi làm việc như một người giúp việc? Pffftt! Những người như tao là những người đã tốt nghiệp đại học chỉ làm việc tại văn phòng, không giống như mày! Ngu ngốc" Yoora chế giễu trong khi liếc nhìn Jinyoung.

"Bao lâu chị đã ở như thế này? Chị đã bao giờ tìm kiếm một công việc. Hay chị tính đợi chứng chỉ đại học của chị hết hạn rồi mới đi tìm việc?" Jinyoung nói với giọng chế nhạo và man theo hướng của một chút tức giận.

"Xem mày nói kìa! Mày biết gì ?! Tao không cần phải tìm kiếm một công việc! Một công việc cuối cùng sẽ đến với tao!" Yoora tức giận và hét lớn lên với cậu.

"Thôi nào, noona. Nếu chị vẫn không chịu tìm việc thì công việc sẽ không đến với chị! Kết quả của chị không phải là tốt. Chị đã quên rằng chị đã lặp đi lặp lại học kỳ của chị bởi vì chị không tốt nghiệp được?" Jinyoung bắt đầu tức giận sôi lên.

Tất cả từ trước đến nay, cậu đều giữ im lặng và theo lệnh của cô. Nhưng bây giờ, cậu chịu đủ rồi. Cậu không phải là một món đồ chơi.

"Dừng lại đi! Tao không quan tâm. Jinyoung, mày phải làm công việc đó. Nếu không, mày đi khỏi căn nhà này đi" Cuộc nói chuyện giữa cậu với noona của mình bị cha của cả hai người làm gián đoạn.

Jinyoung nuốt nước bọt trong khi nhìn chằm chằm vào người cha của mình. Cậu luôn sợ hãi mỗi khi cha cậu tức giận vì thường là cậu sẽ đánh bị đánh. Jinyoung nghĩ một lúc. Nếu cậu làm việc trong thành phố, cậu sẽ được giải phóng từ chính gia đình của mình. Hơn nữa, cậu ghé mỗi khi cha mẹ của họ bắt đầu cãi nhau. Sau đó, anh chậm rãi gật đầu.

❤❤❤❤❤❤❤❤

"Thưa bà, đây là người giúp việc mới. Park Jinyoung." Người phụ nữ trung niên bên cạnh Jinyoung giới thiệu cậu với của ngôi nhà. Jinyoung chỉ gật đầu từ từ.

"Tôi là Jinyoung, dì ..." Jinyoung nói khi cúi đầu chào người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ đó mở to mắt khi nghe cậu. "Cái Gì ?! Dì ?! Tôi là chủ sở hữu của ngôi nhà này, đồ ngốc!" Bà ta mắng cậu, làm cho Jinyoung phải nuốt nước miếng.

"T-Tôi xin lỗi, thưa bà. Là sai lầm của tôi. " Jinyoung lắp bắp nói trong khi nhìn xuống sàn nhà. " Hãy làm sạch nhà này một cách nhanh chóng. Đừng lười biếng " Người phụ nữ đó bỏ đi và để lại cậu với người giúp việc khác.

"Đừng để ý đến bà ấy. Bà ấy luôn luôn như thế. Ta tên là Geurim. Chỉ cần gọi ta là dì, được chứ? " Người phụ nữ trung niên nói trong khi mỉm cười. Jinyoung chỉ mỉm cười đáp lại.

"Ô đúng rồi! Hãy theo ta vào nhà bếp trước khi bà ấy lại nổi điên." Geurim nói khi dẫn đường cho cậu vào nhà bếp. Jinyoung chỉ đi theo sau Geurim . Khi họ vào đến nhà bếp, Geurim đưa cho cậu một xô nước và một cây cọ.

"Tôi bắt đầu?" Jinyoung hỏi sau khi cầm lấy mọi thứ.

"Tại phòng khách." Geurim trả lời anh và trao cho anh một nụ cười nhỏ. Sau đó, Jinyoung đã đi vào phòng khách. "Woah, nó rất đẹp ..." Jinyoung nói khi anh quét nhà. cậu thở dài một chút trước khi bắt đầu công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro