2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nguyên: Em thích Khánh Đan đến thế sao ?

Thiên Nghi: Đúng vậy. Từ lần đầu gặp Khánh Đan em đã biết mình đã yêu Khánh Đan nên em muốn chị giúp cho em có được Khánh Đan

Trí Nguyên: Kể cả khi Khánh Đan đã có vợ và con sao ?

Thiên Nghi: Đơn giản thôi chỉ cần ly hôn là xong

Trí Nguyên: Vương tiểu thư, cô thật là thâm hiểm đúng là vì tình yêu con người ta có thể làm bất kể điều gì kể cả khi đó là điều sai trái nhất

Thiên Nghi nở một cười thâm hiểm nhìn Trí Nguyên rồi đưa ly rượu lên uống cạn

Thiên Nghi: Chẳng phải chị nói ba vợ của Khánh Đan đã hại chết gia đình chị sao vậy thì sao Khánh Đan có thể sống chung với con gái của kẻ thù được nên chỉ cần chị giúp em có được Khánh Đan thì em sẽ nói với mẹ lập tức cho Khánh Đan phân nửa cổ phần ở Hào Kiện để chị và Khánh Đan có thể chiếm lấy Hào Kiện dễ dàng và có khi Khánh Đan sẽ được làm chủ tịch của Hào Kiện nữa

Trí Nguyên: Phải, em nói rất chí lý đó em dâu tương lai. Chuyện của Khánh Đan chị sẽ giải quyết giúp em nhưng mà em phải tìm cách lấy lòng Khánh Đan trước đã vì Khánh Đan có nói với chị là Ái Di và Khánh Đan hiện đang chiến tranh lạnh với nhau nên cơ hội này em phải mau nắm bắt chắc bây giờ Khánh Đan đang cảm thấy rất buồn chán và cô đơn và cần có người bên cạnh

Thiên Nghi: Vậy em sẽ đến Giai Thụy tìm Khánh Đan

Cả hai nhìn nhau cười rồi Trí Nguyên rót rượu thêm vào ly của Thiên Nghi

Trí Nguyên: Cạn ly để chúc cho kế hoạch sắp tới của chúng ta sẽ thành công

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Biệt thự Tôn gia

Từ sau ngày đó hầu như hết thời gian Khánh Đan đều ở công ty không về nhà. Ái Di điện thoại nhưng Khánh Đan đều không bắt máy đến công ty thì thư ký đều báo Khánh Đan đi gặp đối tác và không có ở công ty hầu như lúc nào cũng vậy đêm nào Ái Di cũng đợi Khánh Đan đến khuya có khi đến tận sáng cũng không thấy Khánh Đan trở về, Ái Di còn bỏ bữa không chịu ăn uống gì khiến cho Tôn Như Hoan lo lắng. Dù ông có cố gắng khuyên nhủ cỡ nào Ái Di cũng cố chấp không nghe lời ông

Tôn lão gia: Ái Di, con ăn chút gì đi con

Ái Di: Ba mặc kệ con

Tôn lão gia: Có phải con và Khánh Đan lại cãi nhau không ? Để ba gọi cho nó một trận dám làm con gái cưng của ba ra nông nổi này sao

Nói rồi Tôn Như Hoan lấy điện thoại ta định bấm gọi cho Khánh Đan liền bị Ái Di giựt lấy điện thoại quăng đi ông liền tức giận trừng mắt nhìn

Tôn lão gia: Tôn Ái Di, con đang làm gì vậy ?

Ái Di tức giận đứng lên nhìn ông

Ái Di: Con và Khánh Đan ra nông nổi này tất cả là tại ba

Tôn lão gia: Con có biết mình đang nói gì không ?

Ái Di: Con biết. Tất cả mọi chuyện xảy ra là do ba nếu ngày đó ba không hại chết ba mẹ của Khánh Đan thì bây giờ con và Khánh Đan rất hạnh phúc con cũng không phải sống trong lo sợ chỉ vì tội lỗi mà ba đã gây ra

Tôn lão gia: Mày.....

Chát

Tôn lão gia: Mày vì một đứa không cha không mẹ mà nói chuyện với ba mày như thế sao

Tôn Như Hoan tức giận khi Ái Di nói chuyện với mình như thế. Ái Di ôm má ngồi gục xuống sàn mà bật khóc

Ái Di: Ba có biết chính ba.....chính ba đã khiến cho con và Khánh Đan như thế này không. Khánh Đan đã biết hết mọi chuyện đã biết ba chính là người hại chết ba mẹ của em ấy và bây giờ Khánh Đan coi con là kẻ thù rồi Khánh Đan không cần con và đứa con trong bụng nữa

Tôn Như Hoan hốt hoảng khi nghe Khánh Đan đã biết hết mọi chuyện

Ái Di: Không, con phải đi tìm Khánh Đan, con phải đi tìm em ấy để nói chuyện

Tôn lão gia: Ái Di.....Ái Di mau đứng lại.....con không được đi.....Chết tiệt!

Nói rồi Ái Di đứng lên mà chạy đi tìm Khánh Đan còn Tôn Như Hoan thì vẫn đang lo sợ vì nếu Khánh Đan biết được ông có liên quan đến cái chết của ba mẹ của Khánh Đan thì chắc chắn Khánh Đan sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này

Reng reng

Chuông điện thoại vang lên khiến Tôn Như Hoan giật mình tay chân run rẩy lấy điện thoại từ túi áo khoác nhìn vào màn hình là số điện thoại của chủ tịch Vương của công ty Kim Thịnh ông liền bắt máy

Tôn lão gia: Alo

.......

Tôn lão gia: À chắc là có hiểu lầm gì ở đây

.......

Tôn lão gia: Nhưng mà....chủ tịch Vương làm ơn nghe tôi nói.....

.......

Tôn lão gia: Không phải, chủ tịch Vương.....alo....alo......

Đối phương cúp điện thoại Tôn Như Hoan tức giận ném điện thoại vào tường làm nó vỡ ra

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Công ty Giai Thụy

Phòng chủ tịch

Cốc cốc

Khánh Đan: Mời vào

Thư ký được sự cho phép mở cửa bước vào đi theo là một cô gái mặc chiếc đầm đỏ hở hai bên vai

Thư ký: Thưa chủ tịch, có Vương tiểu thư muốn tìm chủ tịch

Khánh Đan nghe nhắc đến Vương tiểu thư liền ngước mắt lên nhìn liền nhận ra cô gái đó chính là Vương Thiên Nghi

Khánh Đan: Được rồi, cô ra ngoài lấy cho tôi hai tách cafe mang vào đây

Khánh Đan tạm gác qua công việc đứng lên đi đến chỗ ghế sofa, Thiên Nghi cũng đi đến ghế sofa mỉm cười nhìn Khánh Đan

Khánh Đan: Em ngồi đi

Thiên Nghi: Em có làm phiền chị không ?

Khánh Đan: Không có gì đâu. Em đến đây tìm chị có chuyện gì không ?

Cạch

Thư ký mở cửa mang cafe bước vào

Khánh Đan: Cô đi ra ngoài làm việc đi

Thư ký cúi đầu chào rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài tiếp tục làm việc

Khánh Đan: Em uống đi

Khánh Đan cầm tách cafe lên uống một ngụm rồi để lại xuống bàn

Thiên Nghi: Hôm nay chị có rảnh không ?

Khánh Đan: À có chuyện gì không ?

Thiên Nghi: Em về đây nhưng không có bạn bè nên em muốn chị đưa em đi chơi

Khánh Đan cảm thấy khó xử trước yêu cầu này của Thiên Nghi

Khánh Đan: À.....

Cốc cốc

Khánh Đan định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, Khánh Đan liền mừng thầm vì có người cứu mình khỏi tình huống này

Khánh Đan: Mời vào

Cạch

Thư ký: Chủ tịch, có chủ tịch phu nhân đến

Khánh Đan nhìn về phía cửa thấy Ái Di liền đứng dậy chạy đến đỡ Ái Di đi vào trong

Khánh Đan: Cô mang cho tôi ly nước lọc vào đây

Nói rồi Khánh Đan đóng cửa rồi dìu Ái Di đi đến ghế sofa ngồi xuống

Khánh Đan: Sao chị không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đến đây ?

Ái Di nhìn Thiên Nghi rồi nhìn qua Khánh Đan

Khánh Đan: À đây là cô Vương Thiên Nghi là đối tác sắp tới của Giai Thụy. Cô Vương, còn đây là vợ của tôi Tôn Ái Di đồng thời là tổng giám đốc của Hào Kiện

Thiên Nghi có chút khó chịu không vui khi Ái Di xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của mình nhưng lại không thể hiện ra mặt mà vẫn tươi cười chào hỏi

Thiên Nghi: Xin chào, tôi là Vương Thiên Nghi hiện là tổng giám đốc của Kim Thịnh, rất vui được gặp chị

Ái Di: Xin chào, rất vui được gặp cô

Cạch

Thư ký mang ly nước bước vào để lên bàn rồi cúi chào đi ra ngoài

Thiên Nghi thấy tình hình hiện tại là không thể nào kéo Khánh Đan đi cùng mình nên đành chờ cơ hội khác

Thiên Nghi: À thôi tôi còn có việc phải về công ty không làm phiền chủ tịch Triệu và chủ tịch phu nhân nữa

Khánh Đan: Vậy hợp đồng giữa chúng ta tôi sẽ liên lạc với Vương tổng sau

Thiên Nghi: Tôi sẽ chờ. Tạm biệt!

Thiên Nghi mở cửa rời đi tâm trạng thì không vui chút nào nhưng không còn nào khác cô ta còn chưa tiếp cận gần gũi với Khánh Đan thì có ngồi đó cũng chỉ nhìn hai người họ chăm sóc cho nhau trong phòng chỉ còn lại Khánh Đan và Ái Di

Khánh Đan: Chị đến đây có chuyện gì không ?

Ái Di tiến lại gần ngã vào người Khánh Đan vòng tay qua ôm lấy eo của Khánh Đan

Ái Di: Chị rất nhớ em. Mấy ngày nay chị gọi điện thoại thì em không bắt máy em có biết chị rất lo lắng cho em không

Khánh Đan: Chị về nhà đi chúng ta sẽ nói chuyện sau

Khánh Đan đẩy Ái Di ra định đứng dậy thì Ái Di nhanh tay hơn ôm lấy Khánh Đan lại

Ái Di: Đan nhi, em đừng như thế nữa. Chị cầu xin em đừng đối xử với chị như thế chị rất đau lòng khi nhìn em như thế

Khánh Đan: Vậy chị muốn tôi phải làm sao đây ? Vì yêu chị nên tôi đã muốn bỏ qua tất cả chỉ vì yêu chị thôi nhưng không ngờ chị đối với tôi một chút niềm tin cũng không có

Ái Di: Không phải, không phải như thế chị yêu em mà chị rất tin tưởng em

Khánh Đan nghe Ái Di nói như thế có chút mềm lòng. Ái Di thấy Khánh Đan im lặng không có hành động gì nên nghĩ chắc tâm trạng của Khánh Đan đã ổn hơn nên chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi thì Khánh Đan sẽ hiểu cho cô

Ái Di: Đan nhi, chị yêu em rất nhiều, nếu mất em chị không biết phải làm sao nữa. Đan nhi chẳng phải em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa chị rời xa con của chúng ta sao

Nghe Ái Di nhắc đến đứa con trong bụng Khánh Đan biết mình không thể kìm lòng trước cô được nữa nên liền quay người lại ôm lấy Ái Di vào lòng của mình. Khoảng cách của cả hai cũng khiến cho Khánh Đan rất nhớ Ái Di nhưng khi nghĩ đến việc Ái Di không tin tưởng mình nên Khánh Đan rất buồn đến mức không muốn gặp Ái Di nhưng ngay thời khắc này trái tim của Khánh Đan vốn dĩ đã yêu Ái Di rất nhiều không thể nói rời xa là rời xa được

Khánh Đan: Ái Di, em xin lỗi, xin lỗi vì đã để chị phải khóc. Em hứa sẽ không rời xa chị và con của chúng ta

Ái Di cảm động đến bật khóc khi nghe những lời Khánh Đan nói vì trong trái tim cô Khánh Đan chiếm vị trí rất quan trọng, tình yêu cô dành cho Khánh Đan vốn dĩ rất sâu đậm nên dù cho Khánh Đan có oán trách cô gì cũng được nhưng chỉ cần Khánh Đan luôn ở bên cạnh cô là đủ

Ái Di: Đan nhi, chị chỉ cần em và con của chúng ta thôi chị không cần thêm ai nữa

Ái Di vừa nói vừa khóc vòng tay cũng ôm chặt lấy Khánh Đan như sợ mất Khánh Đan. Ái Di bắt đầu hôn lên cổ của Khánh Đan rồi từ từ tách cái ôm ra bắt đầu áp môi mình lên môi của Khánh Đan mà hôn lấy. Khánh Đan cũng nhanh chóng hòa quyện vào nụ hôn đó mà đáp trả nhiệt tình vòng tay siết chặt ôm lấy eo cô sát vào người mình

Ái Di: Ưm.....Đan......

Cả hai chủ động tách môi nhau ra rồi nhìn nhau, Khánh Đan luyến tiếc nên hôn một cái lên môi cô thật sâu rồi dứt ra Ái Di liền ngã vào lòng của Khánh Đan vùi đầu vào hõm cổ của Khánh Đan vòng tay qua ôm lấy eo của Khánh Đan còn Khánh Đan cũng choàng tay qua ôm lấy cô vào lòng mình thật chặt như sợ mất cô

Khánh Đan: Ái Di

Khánh Đan suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng gọi tên cô khiến Ái Di vui vẻ hơn

Ái Di: Hửm?!

Khánh Đan: Em định sẽ giao lại Giai Thụy cho Trí Hiền quản lí rồi sang Mỹ sống chị có muốn đi cùng em không ?

Ái Di có chút bất ngờ khi Khánh Đan nói muốn sang Mỹ sống

Ái Di: Sao em không ở đây mà lại qua Mỹ ?

Khánh Đan: Em muốn chúng ta qua đó sống một cuộc sống mới. Em không muốn những chuyện trong quá khứ làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa, em muốn chúng ta hãy quên hết tất cả những chuyện ở đây và sang đó

Ái Di có chút hụt hẫng khi Khánh Đan muốn dọn đi nhưng cô suy nghĩ kĩ hơn bây giờ mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa nên cô liền gật đầu đồng ý

Ái Di: Em ở đâu thì chị cũng sẽ ở đó

Khánh Đan bất ngờ khi Ái Di đồng ý dọn về sống chung với mình

Khánh Đan: Chị thật sự muốn đi với em sao ?

Ái Di: Phải. Chúng ta là vợ chồng mà chồng ở đâu thì vợ cũng phải ở đó. Em biết không, khi chị biết em biết hết mọi chuyện chị đã rất sợ em sẽ bỏ rơi chị và con. Chị biết chị không nên giấu em sự thật về ba chị là người đã hại ba mẹ em phải tự tử chị xin lỗi

Khánh Đan cảm nhận được trong lời nói của Ái Di có pha chút nghẹn ngào như đang khóc Khánh Đan liền ôm chặt lấy cô hơn mà dỗ dành

Khánh Đan: Không, em không trách chị đừng nói như thế. Còn nữa em đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi chị và con của chúng ta

Ái Di: Vậy mấy ngày nay em ở đâu ?

Khánh Đan: Em về nhà cũ của ba mẹ ở. Chị có muốn về đó ở cùng em không ? Đợi khi hoàn thành thủ tục di cư và giao quyền quản lí lại cho Trí Hiền xong mọi thứ thì chúng ta sẽ qua Mỹ

Ái Di gật đầu đồng ý rồi Khánh Đan cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của Ái Di, Ái Di cũng ngước đầu lên nhìn Khánh Đan rồi nhanh chóng đặt lên môi Khánh Đan một nụ hôn thật sâu rồi dứt ra

Ái Di: Chị yêu em rất nhiều

Khánh Đan: Em cũng yêu chị rất nhiều. Bây giờ em sẽ đưa chị về nhà lấy đồ rồi chúng ta sẽ về nhà cũ của ba mẹ để sắp xếp đồ đạc có được không ?

Ái Di nhìn Khánh Đan có chút lưỡng lự cô không biết quyết định của mình có đúng hay không nhưng vì yêu Khánh Đan cô không thể làm khác vì người sai rõ ràng là ba cô. Khánh Đan nhìn Ái Di thì liền biết chắc chắn là Ái Di vẫn còn đang phân vân việc cùng mình đến nơi khác sống

Khánh Đan: Nếu như chị không muốn nữa thì thôi chị cứ về nhà sống chung với ba của chị em tự lo cho mình được

Ái Di nghe Khánh Đan nói vậy cứ tưởng Khánh Đan lại giận mình nên liền giải thích

Ái Di: Không phải như vậy

Khánh Đan: Em hiểu mà, em biết chị chỉ có một mình ba chị là người thân duy nhất và ba của chị cũng chỉ có mình chị là con gái duy nhất nên nếu như chị không muốn thì em không ép

Nói rồi Khánh Đan hôn lên đỉnh đầu an ủi cô

Ái Di: Chị muốn ở bên cạnh em mà thôi

Khánh Đan mỉm cười hạnh phúc khi Ái Di cũng đã đồng đến sống cùng mình

Khánh Đan: Vậy để em sắp xếp lại công việc rồi đưa chị về nhà lấy đồ

Ái Di gật đầu, Khánh Đan cũng đứng lên đi đến bàn làm việc sắp xếp lại mọi thứ rồi lấy áo khoác mặc vào đi đến ghế sofa gọi Ái Di

Khánh Đan: Chúng ta đi thôi

Rồi cả hai cùng nhau rời khỏi công ty Khánh Đan lái xe thật nhanh đưa Ái Di về nhà

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Tập đoàn Thành Đại

Phòng chủ tịch

Cốc cốc

Trí Nguyên: Mời vào

"CHÀO TÂN CHỦ TỊCH THÀNH ĐẠI"

Trí Nguyên đang làm việc nghe tiếng quen thuộc gọi mình liền ngước mặt lên nhìn thấy hai người đứng trước mắt mình liền đứng lên

Trí Nguyên: Chủ tịch Vương, Vương tiểu thư thật ngại quá hai người đến mà không báo trước để tôi sắp xếp

 Vương phu nhân: Tôi cũng chỉ vừa mới xuống sân bay là gọi con bé Thiên Nghi ra đón

Trí Nguyên đi đến ghế sofa rót nước mời hai người họ

Trí Nguyên: Mời hai người ngồi

Vương phu nhân: Chúng tôi đột ngột đến đây có làm phiền chủ tịch Kim không ?

Trí Nguyên: À không có gì đâu, tôi chỉ là đang giải quyết một số việc lặt vặt thôi không có gì đáng lo

Vương phu nhân: Tôi có nghe Thiên Nghi nói qua về chuyện hợp tác giữa chúng ta

Trí Nguyên: À chuyện đó thì tôi và Vương tiểu thư đây đã bàn bạc với nhau chỉ cần hỏi ý kiến của chủ tịch Vương nữa thì mọi thứ coi như được duyệt

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa gây sự chú ý cho cả ba người họ Trí Nguyên nhìn về phía cửa rồi lên tiếng

Trí Nguyên: Mời vào

Cánh cửa mở ra một cô gái trên tay cần hồ sơ bước vào đó không phải ai khác chính là Thượng Hi

Thượng Hi: Trí Nguyên à, em đem tài liệu mà chị cần

Giọng nói vang lên thu hút ánh nhìn của Vương Bảo Lam và cả Vương Thiên Nghi

Trí Nguyên: Thượng Hi, em đến rồi sao mau vào đây chị muốn giới thiệu em với hai vị khách quý

Nghe đến tên của cô gái đó cả Vương Bảo Lam và Vương Thiên Nghi đưa mắt qua nhìn cô gái kia mà gương mặt đầy bất ngờ

Vương phu nhân: Thượng Hi

Thiên Nghi: Chị hai

Thượng Hi sững sờ nhìn hai người trước mắt mình

Thượng Hi: Mẹ. Thiên Nghi

Trí Nguyên bất ngờ khi nghe Thượng Hi gọi Vương Bảo Lam là mẹ

Vương phu nhân: Thượng Hi con làm gì ở đây ?

Thượng Hi: Con.....

Vương phu nhân: Mau lại đây với mẹ

Thượng Hi đi đến gần Vương Bảo Lam, bà nhìn thấy đứa con gái liền ôm chầm Thượng Hi vào lòng mà khóc

Vương phu nhân: Con gái à, con có biết mẹ rất nhớ con không ? Con đã đi đâu tại sao không về nhà ?

Thiên Nghi thấy mẹ mình quá xúc động nên đặt tay lên vai bà an ủi

Thiên Nghi: Mẹ, gặp được chị hai là yên tâm rồi

Trí Nguyên đứng đó cũng đã hiểu rõ sự tình " Thì ra Thượng Hi là con gái của Vương Bảo Lam" - Trí Nguyên nghĩ

Vương phu nhân: Con gái à, mẹ hứa sẽ không ép buộc con gì nữa con muốn gì mẹ cũng sẽ chiều theo ý con

Tách cái ôm ra Vương Bảo Lam nhìn ngắm đứa con gái mà mình nhớ mong, Thiên Nghi nhìn qua Trí Nguyên đang nhìn liền nói nhỏ vào tai của mẹ mình

Thiên Nghi: Mẹ à, đây là phòng làm việc của chủ tịch Kim

Vương Bảo Lam nghe thế liền kìm chế cảm xúc mình lại quay qua nhìn Trí Nguyên

Vương phu nhân: Xin lỗi chủ tịch Kim, chỉ là tìm được con gái tôi xúc động

Trí Nguyên: À không sao đâu, đây là cảm xúc của mỗi người mà ai cũng sẽ như chủ tịch Vương thôi

Thiên Nghi: À mà chị hai chị đang làm việc trong tập đoàn Thành Đại sao ?

 Vương phu nhân: Đúng rồi con đang làm việc ở đây sao ?

Thượng Hi nhìn về phía Trí Nguyên rồi đưa mắt nhìn mẹ mình gật đầu

Thượng Hi: Dạ phải, con là thư ký riêng của Trí Nguyên và....tụi con đang sống chung với nhau

Vương phu nhân: Sao ? Hai người sống chung với nhau ? Vậy.....

Trí Nguyên: À chủ tịch Vương thật ra tôi và Thượng Hi.......à tôi và Thượng Hi là vợ chồng

Vương Bảo Lam nhìn Thượng Hi với vẻ mặt khó hiểu Thượng Hi nhìn bà gật đầu

Thượng Hi: Tụi con đã kết hôn với nhau rồi mẹ

Trí Nguyên nhìn Vương Bảo Lam với gương mặt dò xét " Không ngờ bà ta lại là mẹ của Thượng Hi như vậy cũng tốt bà ta chắc không muốn con gái mình khổ mà sẽ đối xử tốt với con rể này thôi" - Trí Nguyên nghĩ

Vương phu nhân: Con và chủ tịch Kim đây đã kết hôn được bao lâu rồi ?

Thượng Hi nhìn sắc mặt của Vương Bảo Lam khiến cô có chút rụt rè lo sợ nếu bà không chấp nhận mối quan hệ này thì cô phải rời xa Trí Nguyên sao

Thượng Hi: Dạ tụi con.....tụi con kết hôn được 4 năm rồi thưa mẹ

Vương phu nhân: Con kết hôn mà không cần có mẹ quyết định luôn sao

Nói xong bà nhìn qua Trí Nguyên, giọng điệu của bà khiến cho Trí Nguyên và Thượng Hi lo sợ bà phản đối hôn nhân của cả hai

Thượng Hi: Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ. Lúc đó con rất giận mẹ vì lúc nào mẹ cũng áp đặt con nên con mới bỏ đi ra ngoài sống con bị người ta lừa gạt vào vũ trường làm vũ nữ chính Trí Nguyên đã cứu con sau một thời gian tìm hiểu con và Trí Nguyên nhận ra tình yêu của nhau nên mới tiến đến hôn nhân

Vương phu nhân: Đám cưới của đại tiểu thư của Thành Đại mà tôi không hề biết gì cả

Trí Nguyên: Chủ tịch Vương, con và Thượng Hi kết hôn ở bên Mỹ sau đó mới về đây nên ở đây không ai biết cả

Vương phu nhân: Sau nhìn hai đứa có vẻ lo sợ như thế ? Mẹ đã có làm gì hai đứa đâu ?

Vương Bảo Lam mỉm cười nhìn Trí Nguyên rồi nhìn sang đứa con gái yêu quý của mình đưa tay lên vuốt tóc Thượng Hi rồi nắm lấy bàn tay cô

Vương phu nhân: Con lấy ai mẹ sẽ rất lo nhưng nếu là Trí Nguyên thì mẹ rất an tâm. Chỉ mới lần đầu tiếp xúc nhưng mẹ có cảm giác rất an toàn khi giao con gái của mẹ cho Trí Nguyên chăm sóc mẹ không phản đối vì chuyện của hai đứa mà chỉ là mẹ chỉ hơi buồn khi đám cưới của con mẹ không được tham dự

Thượng Hi nghe bà nói liền nở một nụ cười tươi ôm chầm lấy bà

Thượng Hi: Con cảm ơn mẹ đã chấp nhận tụi con. Con xin lỗi vì cái tính bướng bỉnh của mình khiến mẹ buồn

Thiên Nghi: Mẹ à, vậy là mẹ không còn phải lo lắng gì nữa chị hai bây giờ đã có gia đình hạnh phúc rồi. Con rất tin tưởng chị Trí Nguyên sẽ chăm sóc tốt cho chị hai

Trí Nguyên mỉm cười nhìn Thiên Nghi rồi nhìn qua Vương Bảo Lam và Thượng Hi

Vương phu nhân: Trí Nguyên, mẹ giao Thượng Hi cho con phải chăm sóc cho nó thật tốt

Trí Nguyên: Dạ bác cứ yên tâm con hứa sẽ chăm sóc và yêu thương Thượng Hi

Vương phu nhân: Cái gì mà gọi là bác, con đã lấy con gái của mẹ 4 năm rồi mà bây giờ còn gọi mẹ là bác sao

Trí Nguyên: Dạ thưa mẹ

Vương phu nhân: Vậy bây giờ không biết chủ tịch Kim là chủ tịch phu nhân có rảnh cùng bà già này đi ăn một bữa cơm không ?

Thượng Hi: Mẹ à đừng gọi con như vậy mà

Trí Nguyên: Con sẽ đưa mọi người đi

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Biệt thự Tôn gia

Khánh Đan lái xe đưa Ái Di về đến nhà, xuống xe hai người nắm tay cười nói vui vẻ đi vào trong

Quản gia: Thưa tiểu thư và cô chủ mới về

Ái Di: Ba của tôi đâu rồi ?

Quản gia: Dạ lão gia đang ở trên phòng nghỉ ngơi

Ái Di: Khánh Đan, em đợi chị một chút nha

Khánh Đan mỉm cười gật đầu rồi Ái Di đi lên phòng dọn đồ đạc, Khánh Đan đi lại ghế sofa ngồi xuống chờ. Tôn Như Hoan từ trên phòng nghe tiếng của Ái Di về liền đi xuống xem nhìn thấy Khánh Đan đang ngồi trên ghế liền đi nhanh xuống chỗ của Khánh Đan đang ngồi

Tôn lão gia: Triệu Khánh Đan

Tôn Như Hoan tiến đến chỗ Khánh Đan đang ngồi nắm lấy cổ áo của Khánh Đan đứng lên

Tôn lão gia: Mày về đây làm gì ? Con gái tao đâu ? Mày định dụ dỗ con gái của tao chống lại tao đúng không ?

Khánh Đan cố gỡ tay của ông ra khỏi áo mình nhưng không thể, quản gia thấy thế liền chạy ra cản

Quản gia: Lão gia, ông buông cô Khánh Đan ra đi

Tôn lão gia: Mày là đồ khốn nạn mày biết hết sự thật rồi thì tìm tao mà trả thù không được đụng đến con gái tao

Ái Di: BA!!!!!

Ái Di dọn đồ xong liền đi xuống thấy ba mình đang nắm cổ áo của Khánh Đan liền đi xuống cản ông lại

Ái Di: Ba mau buông Khánh Đan ra

Ái Di dùng hết sức của mình đẩy Tôn Như Hoan ra hên phía sau có quản gia đỡ lấy ông. Ái Di quay lại lo lắng cho Khánh Đan

ÁI Di: Khánh Đan, em có sao không ?

Khánh Đan lắc đầu chỉnh lại cổ áo của mình rồi nhìn Tôn Như Hoan bằng đôi mắt hận thù còn Ái Di quay qua nhìn Tôn Như Hoan bằng đôi mắt tức giận

Ái Di: Ba đang làm gì vậy ? Tại sao ba làm thế với Khánh Đan ? Mọi chuyện đã xảy ra chưa đủ sao ba mà bây giờ ba còn muốn làm hại đến Khánh Đan

Tôn lão gia: Ái Di, con là con gái của ba, ba không thể để nó làm hại đến con

Ái Di: Khánh Đan không làm gì hại đến con cả. Khánh Đan rất yêu thương con chỉ có ba là đang hủy hoại mọi thứ của con

Chát

Khánh Đan: ÁI DI. SAO ÔNG DÁM ĐÁNH CÔ ẤY

Trước lời nói của Ái Di khiến cho Tôn Như Hoan rất tức giận mà đánh một cái thật mạnh vào má cô khiến mặt cô lệch sang một bên bên má cô sưng đỏ lên Khánh Đan nhìn thấy liền chạy đến ôm Ái Di vào lòng mình rồi nhìn xem vết sưng đỏ trên má cô liền tức giận tiến đến định ra tay với Tôn Như Hoan thì Ái Di cản lại

Ái Di: Khánh Đan, đừng mà chị không sao

Tiếng nói của Ái Di khiến Khánh Đan dừng lại hành động của mình đứng sang một bên để Ái Di và Tôn lão gia giải quyết với nhau

Ái Di: Đây là lần thứ hai ba đánh con. Từ nhỏ đến lớn ba chưa một lần đánh con mà bây giờ ba lại đánh con

Tôn lão gia: Vậy còn mày, mày vì một đứa như nó mà dám nói chuyện với ba mày như thế sao

Ái Di: Vậy ba muốn con làm sao đây ? Ba vì lợi ích của mình mà phá vỡ hạnh phúc của con, ba có biết vì cái lỗi lầm của ba mà con luôn sống trong lo sợ lỡ như một ngày nào đó Khánh Đan biết được bí mật này Khánh Đan sẽ bỏ con. Con không thể sống thiếu Khánh Đan được càng không thể nào sống chung với một kẻ giết người như ba

Tôn lão gia: Ái Di, ba xin lỗi nhưng mà ba rất thương con ba luôn muốn con hạnh phúc nên ba luôn tìm cách sửa những lỗi lầm của mình

Ái Di: Sửa sao ? Ba còn định giết luôn cả Khánh Đan mà ba nói là ba sửa sai sao

Tôn Như Hoan sững sờ khi Ái Di biết được kế hoạch của mình. Đúng là ông đã nghĩ đến chuyện đó và cả chuyện tìm ra ai là người đang muốn hại Hào Kiện

Tôn lão gia: Không, Ái Di nghe ba nói......

Ái Di: Đủ rồi. Con không muốn nghe ba nói gì nữa. Con không ngờ ba lại trở nên như thế, đến bây giờ con nhận ra rằng ba chưa bao giờ thương yêu con

Tôn lão gia: Không phải, Ái Di.....ba rất thương con.....

Tôn Như Hoan nắm lấy bàn tay của Ái Di thì cô liền hất tay ra lắc đầu nhìn ông bằng đôi mắt thất vọng

Ái Di: Không, ba chưa bao giờ thương con nên ba muốn giết cả người con yêu. Con không thể sống chung với ba được nữa con sẽ đến sống cùng với Khánh Đan

Tôn Như Hoan nghe Ái Di sẽ ra ngoài sống cùng Khánh Đan liền tìm cách ngăn cản

Tôn lão gia: KHÔNG ĐƯỢC

Ái Di quay qua nắm lấy tay Khánh Đan 

Ái Di: Chúng ta đi thôi

Tôn Như Hoan liền chạy lại ngăn cản Ái Di

Tôn lão gia: Không được đi, ba không cho phép con đi 

Ái Di: Tại sao ?

Tôn lão gia: Con là con gái của ba, ba không phép thì con không được đi

Ái Di: Vậy nếu như ba không còn là ba con nữa thì con không cần phải nghe lời ba

Tôn lão gia: Mày.....

Tôn Như Hoan tức giận đưa tay lên định đánh Ái Di thì Khánh Đan liền nắm chặt lấy tay ông lại hất ra rồi cảnh cáo ông

Khánh Đan: Tôi nói cho ông biết nếu ông còn đụng đến Ái Di thì đừng trách tôi

Tôn lão gia: Mày giỏi lắm, mày dám dụ dỗ con gái tao chống lại tao.....

Ái Di: Đủ rồi đó, chẳng ai dụ dỗ gì con cả tất cả những quyết định đều là do con quyết định không liên quan gì đến Khánh Đan

Nói xong Ái Di quay qua nắm tay Khánh Đan rồi kéo vali rời đi để lại Tôn Như Hoan đứng đó nhìn theo mà không biết làm cách nào để giữ Ái Di ở lại. Khánh Đan sau khi mang hành lí lên xe rồi nhanh chóng trở lại ghế lái nhìn qua Ái Di đang khóc 

Khánh Đan: Nếu chị muốn ở lại thì......

Ái Di: Không, chị không muốn trở lại căn nhà đó nữa

Thấy Ái Di khóc như thế Khánh Đan liền vỗ vai an ủi

Khánh Đan: Đừng khóc mà

Ái Di đưa tay lau vội những giọt nước mắt đó rồi nhìn Khánh Đan

Ái Di: Chị xin lỗi 

Khánh Đan chồm đến hôn lên trán cô một cái rồi đưa hai bàn tay áp vào má cô lau những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt

Khánh Đan: Chị không có lỗi gì cả. Ngoan, đừng khóc nữa em không thích nhìn thấy chị khóc

Ái Di gật đầu nghe lời nín khóc ngay

Ái Di: Chị hứa sẽ ngoan nghe lời em không khóc nữa

Khánh Đan: Chị và con đói bụng chưa ? 

Ái Di gật đầu nhìn Khánh Đan

Khánh Đan: Vậy em đưa chị đi ăn món Nhật có chịu không ?

Ái Di: Ừm, yêu em nhất

Ái Di chồm đến hôn má Khánh Đan một cái rồi ngồi ngay ngắn xong Khánh Đan ấn ga cho xe chạy đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro