Chương 4: Ý nghĩa của việc thích một ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Ý nghĩa của việc thích ai đó
 
Mới hơn 6 giờ sáng, đúng lúc cảm thấy bên trong lều của tôi bắt đầu nóng lên thì  tôi nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài.
 
“Uhm, Ayanokouji-senpai, anh dậy chưa ?”
 
“Đợi một chút.Tôi sẽ ra ngoài ngay”
 
Tôi trả lời Nanase từ trong lều của mình.
 
“Em xin lỗi vì đã làm phiền anh vào sáng sớm”
 
“Tôi đã dậy trước đó rồi nên không sao đâu. Chúng ta cần phải dọn dẹp lều trước khi lên đường. Có chuyện gì không?”
 
Tôi nhìn qua các lều khác và nhận ra chưa ai khác thức dậy cả, vậy nên tôi chỉ nói khẽ.
 
“Là về Ike-senpai. Anh có nghĩ em nói quá nhiều tối hôm qua không…?”
 
“Chà, thay vì nói quá nhiều… Đối với tôi, cảm giác giống như em chỉ nói sự thật ra thôi”.
 
Trong khi tôi nghĩ rằng cô ấy đã can thiệp quá nhiều vào những vấn đề cá nhân của Ike, có vẻ như cô ấy đã ít nhiều suy ngẫm về điều đó.
 
“Nhờ có em, Ike đã có thể đứng vững trở lại. Hoặc, tôi đoán giống như cuối cùng cậu ta cũng có quyết định riêng cho mình rồi. Tôi nghĩ cậu ấy rất biết ơn  những gì em đã làm cho anh ta ”.
 
“Anh nghĩ vậy sao?”
 
Tôi gật đầu ngay lập tức nhưng dường như cô ấy vẫn không hài lòng cho lắm.
 
“Em cảm thấy như Ike-senpai hiện đang ở trong một vị trí bấp bênh vậy. Em sợ rằng cuộc thảo luận ngày hôm qua có thể phản tác dụng và khiến anh ấy hành động thiếu thận trọng… Đó là lý do tại sao em không chắc liệu chúng ta có nên tách khỏi họ ngay lập tức hay không ”.
 
“Không phải là tôi không hiểu cảm giác của em, nhưng…”
 
Mặc dù tôi cũng lo lắng về trạng thái tinh thần của Ike, nhưng việc đi cùng họ sẽ đi kèm với những rủi ro lớn. Mỗi nhóm của chúng tôi có các Bảng hoàn toàn khác nhau, vì vậy không có cách nào để dự đoán khu vực được chỉ định của chúng tôi sẽ ở đâu.
 
Tùy thuộc vào chỉ định tiếp theo này, chúng tôi có thể phải đi theo những hướng hoàn toàn khác nhau.
 
Tùy thuộc vào lần chỉ định tiếp theo này, chúng tôi có thể phải đi các hướng hoàn toàn khác nhau.
 
Vì điều đó, tôi tự hỏi liệu sự lo lắng của cô ấy là thật lòng hay chỉ là một sự giả tạo.
 
Nếu nghĩ xa hơn, liệu cô ấy chỉ đơn giản là muốn ngăn cản tôi đi đến khu vực được chỉ định của tôi không?
 
Không, một bước đi như vậy quá yếu ớt và thiển cận.
 
Ở một mức độ nào đó, tôi không thể hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ rằng cô ấy có thể giữ chân tôi lại, nhưng…
 
“Sẽ không ổn đâu, huh… Em nghĩ vậy. Nếu chúng ta tách ra khỏi họ, có lẽ sẽ không thể gặp lại nhau được nữa ”.
 
“Hmm, để xem nào…”
 
Tôi sẽ không nói đó là quyết định tốt nhất bây giờ, nhưng không có nghĩa nó hoàn toàn không thể thực hiện được.
 
Vẫn có cách để vừa theo dõi nhóm Sudou, vừa thực hiện công việc của chúng tôi cùng một lúc.
 
“Đó là điều không dễ dàng gì, nhưng nếu chỉ về việc gặp lại họ thì sẽ không quá khó. Chỉ cần quyết định trước một địa điểm gặp mặt. Ngay cả khi đó là một quãng đường xa, miễn là chúng ta còn sức để đi bộ, thì điều đó vẫn có thể xảy ra. "
 
Dù là chỉ định khu vực hay nhiệm vụ thì chúng sẽ luôn kết thúc vào 5 giờ chiều hằng ngày.
 
Hay nói cách khác, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì hay đi bất cứ đâu từ 5 giờ chiều đến 7 giờ sáng hôm sau.
 
“Đúng là như vậy, nhưng…”
 
Tất nhiên, liệu đây có phải là giải quyết chính xác hay không thì lại là một câu chuyện khác.
 
Nếu khu vực chỉ định của nhau càng xa thì càng khó khăn hơn trong việc quyết định nơi họp mặt phù hợp.
 
“Dù sao thì, trước tiên chúng ta nên đợi xem khu vực chỉ định của họ là gì đã.”
 
Nếu lộ trình của họ hoàn toàn khác với chúng tôi thì sẽ là hiển nhiên phải sớm muộn từ bỏ ý tưởng này.
 
Sau khi dọn dẹp lều và ăn sáng, đã đến 7 giờ sáng và theo đó là thông báo về khu vực chỉ định đầu tiên trong ngày.
 
“H7, huh?”
 
Tôi sẽ không nói đó là kết quả tồi tệ nhất, nhưng chắc chắn nó không lý tưởng cho bất kì con đường nào.
 
Không rõ liệu chúng tôi có thể đến đó trong vòng hai giờ tới hay không.
 
Tuy nhiên, nếu chúng tôi không đến kịp thời, đây sẽ là khu vực chỉ định thứ hai liên tiếp chúng tôi bỏ lỡ.
 
Trong trường hợp nếu khu vực tiếp theo được chỉ định ngẫu nhiên và xuất hiện ở một nơi nào đó ở phía tây của dãy núi, chúng tôi thực sự sẽ gặp khó khăn.
 
“Sẽ khá rắc rối nếu khu vực được chỉ định ngẫu nhiên xảy ra vào lúc 9:00.”
 
Nếu giả sử mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong hai giờ tới, chúng tôi có lẽ chỉ đến được I7 hoặc I8 là cùng.
 
Tất nhiên là không phải là không thể đến được H7 trong vòng 2 giờ, nhưng …
 
Khiến Nanase phải đối mặt với thứ gì đó quá quyết liệt sẽ đi kèm rủi ro tương đương.
 
“Chúng ta có thể chọn cách giữ sức và bỏ qua khu vực chỉ định lần thứ hai”
 
Hình phạt bị trừ điểm sẽ chỉ bắt đầu khi một nhóm bỏ qua khu vực chỉ định ba lần liên tiếp
 
Theo đó, ngay cả khi chúng tôi không thể đến được H7 kịp lúc, chúng tôi vẫn sẽ ổn thôi…
 
Nói là vậy nhưng nếu tình hình trở nên nghiêm trọng, chúng tôi sẽ bị phụ thuộc vào vị trí của khu vực được chỉ định, có thể sẽ không thể tìm cách đến đó kịp thời.
 
“Sudou, khu vực chỉ định của các cậu là gì?”
 
“I8, nếu tụi mày đi chung đường thì ta có thể đi cùng nhau.Tao đang rất mong đợi đấy.”
 
Dù điểm đến là khác nhau, nhưng phần lớn đường đi của chúng tôi giống nhau.
 
Tuy nhiên điều này không quá thuận lợi. Thực tế thì tôi muốn nói điều đó không may tí nào.
 
Nhờ vào điều này, tôi đã bị ngăn cản khỏi việc thực hiện một khắc nghiệt một tí.
 
Nếu chúng tôi đi cùng nhau, Ike và Hondou chắc chắn sẽ không theo kịp tốc độ của tôi.
 
“Chúng ta lại đang đi cùng một hướng, vậy đi với nhau cho đến khi tách ra thì sao?”
 
Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi với họ vì dù sao thì cũng không đến được khu vực chỉ định kịp thời.
 
Rốt cuộc, tình hình của Ike vẫn còn đáng lo ngại, và chúng tôi có thể giúp đỡ nhau nếu có vấn đề gì xảy ra trên đường đi.
 
“Chốt. Mày nghĩ sao, Kanji?
 
“A-ah, tất nhiên rồi.”
 
Ike trông hơi bối rối khi trả lời, những ký ức về cuộc trò chuyện đêm qua có lẽ vẫn còn nguyên trong tâm trí cậu ta.
 
Sự hiện diện của Nanase, một người xa lạ, đã giúp thúc đẩy Ike tiến về phía trước.
 
Và mặc dù đây là một khởi đầu không may mắn trong ngày thứ ba này, nhưng ít nhất vẫn có một số mặt thuận lợi cho điều này.
 
Nếu là thường ngày thì Ike sẽ đùa cợt và cố gắng bắt chuyện Nanase, khen về việc cô ấy dễ thương như thế nào hay gì đó, nhưng bây giờ nó hoàn toàn không như vậy. Sẽ là hơi thái quá nếu cậu ta hành động như vậy sau tất cả những gì cậu ta nói về Shinohara đêm qua. Tuy nhiên, vì Ike chính xác là kiểu người thường xuyên làm những điều thái quá, nên việc cậu ấy thể hiện sự kiềm chế bây giờ rất có thể là bằng chứng cho thấy cậu ấy đã bắt đầu thay đổi.
 
“Dù sao thì tao nghĩ tao có thể dẫn đường, vậy nên tụi mày chỉ việc đi sau tao thôi”
 
Cùng với đó, Ike xoay vai và dương hai vai hết cỡ trước khi đi lên dẫn đường và xuất phát. Cậu ấy đã trở nên sôi nổi hơn nhiều kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi  cùng họ.
 
“Anh có vẻ không vui cho lắm, Ayanokouji-senpai. Biểu cảm của anh hơi cứng nhắc đấy.”
 
“Tôi vẫn vậy thường ngày thôi”
 
“Thật sao?”
 
Mặc dù đúng là tôi hơi bận tâm về khu vực chỉ định của chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy khá chắc chắn rằng tôi đã không để nó thể hiện trên khuôn mặt của mình.
 
“Không cần lo nghĩ về điều đó đâu.Vẻ mặt của Ayanokouji đã luôn như vậy hồi giờ rồi”
 
Sudou chen vào khi nghe thấy những gì chúng tôi đang nói gần đấy.
 
Tôi không chắc mình nên cảm ơn sự hỗ trợ của cậu ấy hay cảm thấy bị tổn thương vì điều đó.
 
“Ừm, đó là câu trả lời đấy.”
 
Tôi đã có một chút cảm xúc lẫn lộn về điều đó, nhưng cuối cùng tôi hùa theo lời giải thích của Sudou.
 
Sudou nhe răng cười một cách ranh mãnh trước khi tiến lên phía trước bắt chuyện với Ike.
 
“Anh vẫn đang lo nghĩ về chuyện của Ike-senpai phải không, Ayanokouji-senpai?”
 
“Em nghĩ hơi quá rồi. Tôi rất vui khi thấy cậu ấy đã trưởng thành hơn một chút, nhưng thành thật mà nói thì ngoài điều đó ra thì tôi không chắc ý em muốn nói là gì”.
 
“…Chỉ vậy thôi sao?”
 
Vì có khả năng Ike và Sudou có thể nghe thấy những gì chúng tôi đang nói, nên tôi đã dừng cuộc trò chuyện lại.
 
Như bây giờ, Ike chắc chắn đã tràn đầy năng lượng hơn so với ngày hôm qua, vì vậy không sai khi nói rằng cậu ấy đã trưởng thành hơn về mặt tinh thần. Theo phương diện đó, câu trả lời mà tôi dành cho Nanase hoàn toàn không phải là một lời nói dối một cách nghiêm túc.
 
Tuy nhiên ... Sự 'trưởng thành' này là khá hời hợt. Đây chẳng qua là bước đầu tiên trong hành trình thay đổi của cậu ấy. Tùy thuộc vào tình hình, sự tiến bộ của cậy ta có thể bị ngưng lại, hoặc thậm chí có thể trải qua một sự thụt lùi lớn.
 
Con người không đơn giản đến mức có thể thay đổi chỉ vì họ muốn, một sự thật mà Nanase dường như cũng nhận thức rõ. Và vì vậy, cô ấy cũng muốn tôi hiểu điều đó. Nhìn từ bên ngoài, tôi có thể biết rằng ánh mắt của cô ấy đang chằm chằm vào Ike khi cậu ấy bước đi trước mặt chúng tôi, và khi nhìn thấy điều này, tôi không thể không tự hỏi suy nghĩ thực sự của cô ấy về Ike ở mức độ nào.
 
Ngay từ phía trước chúng tôi, Ike và những người khác bỗng dưng lên tiếng.
 
Một con chim hoang dã đột nhiên sải cánh từ xa trong khu rừng và cất cánh bay lên bầu trời rộng mở.
 
Một khoảnh khắc đặc biệt, tận mắt nhìn ngắm thiên nhiên mà chúng tôi có lẽ chỉ có thể trải nghiệm trên một hòn đảo hoang như thế này.
 
Dù sao đi nữa, nếu tôi muốn tìm ra sự thật về Nanase, lựa chọn thực sự duy nhất của tôi dường như là đi cùng với cô ấy, ít nhất là trong tương lai gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro