Chapter 2: Sự Khởi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Có tiếng chuông điện thoại hoàn toàn lạ lẫm reo vang.


   Nghe như tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Tôi lờ mờ nghĩ như vậy. Thôi dậy nhé? Nhưng mà tôi vẫn còn đang buồn ngủ lắm. Bởi đêm qua tôi đã thức miệt mài tập trung vẽ tranh, đến khi lên giường thì trời đã tảng sáng.

   “Taki kun, taki kun”

   Lần này là tiếng ai đó đang gọi tên ai đó. Giọng con gái.

   Giọng con gái?

   “ Taki kun, taki kun”


   Giọng nói nghẹn lại như thể cô bé chuẩn bị khóc tới nơi. Một giọng nói giống như có một nỗi buồn nào đó bao phủ, và vang vọng xa xăm như thể nó đến từ những vì sao.

   “Cậu không nhớ sao?”

   Giọng nói đầy bất an bỗng nhiên hỏi tôi. Nhưng không, tớ không biết cậu là ai đâu.

……….

   Chuyến tàu điện bất chợt dừng lại, và cửa tự động mở ra. Tôi giật mình nhanh chóng bước rời khỏi. Và khi nhận ra là mình đang đứng ở bậc thềm đợi chuyến kế, thì toa tàu vừa rồi đã lại đầy ắp người. Ngay phía trước mắt tôi, một cô bé học sinh có vẻ là cùng tuổi đang chăm chú nhìn tôi, và khi tôi đang thắc mắc bộ đồng phục đó của trường nào, thì cô bé đã bị cuốn đi bởi cái sự đông đặc người trên chuyến tàu.


   “Tên mình là Mitsuha”

   Cô bé bỗng nhiên hét lên, và cố gắng vươn sợi dây buộc tóc về phía tôi. Và tôi cũng bất thình lình vươn tay mình ra để bắt lấy. Con tàu bỗng chốc nhấn chìm trong màn đêm như thể trời đã chuyển tối, và rồi tất cả lại trở lại ồn ào như trước. Tôi va vào hết người này đến người khác, có lẽ bởi ảnh hưởng của cái cảm giác kì lạ vừa rồi khiến tôi mất thăng bằng.

   Và rồi tôi lại mở mắt ra.

   Giọng nói của cô gái, tiếng vang, vẫn còn đọng lại đâu đó trong tâm trí tôi.


   Tên cô bé là Mitsuha? Có phải không nhỉ?

   Một cái tên không hề quen thuộc, với một cô gái tôi không hề hay biết.

   Một cô bé dường như đang sợ hãi điều gì đó, đang cố gắng giữ những giọt nước mắt khỏi lăn dài trên khóe mắt, và bộ đồng phục dường như không thuộc về bất kì ngôi trường nào ở đây. Một biểu hiện như thể cô bé đang nắm giữ vận mệnh của vũ trụ và đang tìm kiếm thứ gì đó.

   Nhưng mà, chắc đó chỉ là mơ thôi mà? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng có gì phải để tâm, khuôn mặt đó cũng không thể nhớ được. Rồi thì cái âm thanh vang vọng trong đầu kia cũng bị biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ln