Skirmish

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skirmish

Tác giả: Yukitsu

Người dịch: Scipio

Rating: K

Humor

Warning: OOC. Tớ chẳng bao giờ nghĩ họ lại làm như trong truyện. Nhưng chẳng sao, hy vọng họ đã từng có lúc vui vẻ như thế.

Disclaimers: YYH là của bác Togashi

Trong trường hợp có người không biết: Sensui = Tiên Thủy = Simizu;

Itsuki = Thụ = Zu

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Bà là một phụ nữ mạnh mẽ, có thể thấy rõ điều đó qua việc con trai bà - Sensui Shinobu thừa hưởng nét tính cách đó của bà.

“Shinobu, con yêu, mẹ hơi lo về…” một chút ngập ngừng để lựa chọn từ ngữ sao cho trang nhã “cách chọn bạn của con”

Sensui Shinobu, một thám tử linh giới, ngừng lại, chớp mắt, trong khi mẹ cậu – người phụ nữ đang nói với cậu – ra hiệu cho cậu và bạn cậu ngồi xuống. Itsuki cười một cách lịch sự, và phải cần đến một cú huých tay nhẹ của Shinobu mới khiến cho cậu tiếp tục chuyển động rồi ngồi xuống chiếc ghế đôi. Cậu hờ hững nhìn người phụ nữ mặt tái nhợt đi khi chứng kiến cách các cậu chọn chỗ ngồi, rõ ràng là bà đã mong việc các cậu sẽ chọn chiếc ghế dài đối diện với mình.

“Có chuyện gì hả mẹ?”

“Bạn con, Itsuki, phải không? Các con có vẻ thân thiết.” Bà cố gắng lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận, cố thể hiện ẩn ý. Bà liếc mắt về phía cậu bé mới được nói đến, trong giây lát bắt gặp ánh mắt vàng rực. Thật là một màu mắt quái gở.

“Vâng, đúng ạ.”

Với vẻ bình tĩnh mà bà đang thể hiện, không ai có thể đoán được rằng chỉ mới đêm trước bà đã hét lên kinh hoàng. Thật là chớ trêu, một bà mẹ vào phòng con trai mình và thấy nó đang ở trên giường, bị - đè - xuống – bởi thằng bé ngồi trước mặt mình.

Có vẻ như hai đứa chuẩn bị …

Bà hắng giọng khi nghe câu trả lời thẳng thắn, tự hỏi làm thế quái nào mà con trai bà lại có thể trả lời một cách không ngần ngại như vậy.

“Mẹ không nghĩ là con hiểu ý mẹ, Shinobu yêu quý. Chính xác thì quan hệ giữa hai đứa là gì?”

Itsuki ngọ nguậy, hơi băn khoăn về mục đích của buổi nói chuyện. Con người thật là những sinh vật kì lạ. Cậu thấy nửa hứng thú, nửa buồn chán. Giá như người phụ nữ này ngừng quanh co đi, lòng vòng như thế thật tốn thời gian….

“Chúng con là đối tác, mẹ ạ” Shinobu trả lời, hơi nghiêng đầu như muốn nói “Chuyện gì thế này?”

Là một Thám tử linh giới tài năng nhưng cậu cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Đêm trước, sau khi mẹ cậu bắt gặp hai cậu đang trong tâm trạng đặc biệt “vui vẻ”, và bà đã hét ầm ĩ lên, Itsuki chỉ cười với cậu như với một đứa trẻ rồi – một lần nữa – và đóng cửa phòng lại. Về cá nhân Sensui Shinobu mà nói, cậu thấy hơi băn khoăn. Tối qua Itsuki đặc biệt phấn khích và, như một người bạn, đã có một cuộc đấu vật nho nhỏ. Có gì sai khi hai cậu bé hoàn hảo -– dù cho Itsuki không phải là người, nhưng mẹ cậu đâu biết điều đó – vui đùa một chút nhi?

“Đối tác…?”

“Vâng, thưa cô. Đối tác.” Itsuki trả lời thay Shinobu, khóe miệng hơi nhếch lên một cách thích thú. Giờ thì bà sẽ phản ứng như thế nào đây? Trong đầu bà có quá nhiều suy nghĩ khác nhau về bản năng giới tính của câu con trai mình.

“Ờ. Đối tác?” bà từ từ nói, hơi cao giọng một chút.

Bất cứ lúc nào…

“Đối tác.” Shinobu nói ngắn gọn. Có gì sai với từ này nhỉ? Giọng mẹ cậu như toát ra vẻ không tin; như thể bà phải ngậm từ đó trong miệng một lúc rồi mới cho nó thoát ra ngoài vậy. Họ là đối tác. Nói họ là bạn bè thì có lẽ hơi quá vì dù sao thì Itsuki cũng là yêu quái còn cậu thì là thám tử. Họ cũng không phải kẻ thù, Itsuki luôn đi cùng với cậu như lời cam kết. Họ là gì? Chắc chắn là không phải người tình của nhau, dù cho thỉnh thoảng họ cũng khá …. ngọt ngào với nhau. Có lẽ là cha và con? Hoặc trong trường hợp của Itsuki thì là mẹ? Lạ thật.

“Uhm…”

‘Mình có thể đoán được. Bà ấy sắp nói ‘kiểu đối tác nào’’ Itsuki nghĩ, tự cười một mình. Con người thật dễ đoán. Có lẽ đó là lý do khiến phần lớn họ đều rất nhàm chán. Nhưng Shinobu luôn là một ngoại lệ. Cậu không thể đợi cho đến khi ‘đối tác’ của mình lớn thêm chút nữa để đưa cậu ta tiến thêm một bước.

“…Đối tác…? Theo kiểu nào?”

Giờ thì câu hỏi đó thật tế nhị. Shinobu nheo mắt, mím môi trong lúc suy nghĩ tìm câu giải thích chính xác. Cậu không thể cứ đường đường mà nói “Chúng con cứu thế giới loài người khỏi những con yêu quái. Thật ngẫu nhiên, Itsuki là một yêu quái, và cậu ấy là đối tác của con nhờ vào lời cam kết khi được tha bổng vì cậu ấy là tội phạm mà con bắt được ở linh giới.”

Sau đó mẹ cậu sẽ nắm được toàn bộ câu truyện. Hoặc cũng có thể là ban đầu bà không hiểu… Con người thường có phản ứng mang tính phủ nhận như vậy. Con người thật lạ.

Giờ thì giải thích thế nào đây…

“Chúng cháu là đối tác để tập võ ở trường.” Itsuki trả lời.

‘Thật là một vị cứu tinh.’

“Ồ…”

Cậu không kìm được. Bất chấp việc cậu cảm thấy ngớ ngẩn, Itsuki choàng tay qua vai đối tác của mình, giả vờ không nhận thấy ánh mắt người phụ nữ ngồi đối diện mình.

Shinobu, vốn đã quen với việc này, không hề ngạc nhiên chút nào.

“Ờ ờ… thế tối qua hai đưa đang làm gì khi cô ờ ờ…”

“Bắt gặp bọn cháu?” Itsuki gợi ý và nhìn khuôn mặt đỏ lên của bà.

Shinobu không thể theo được mạch câu chuyện.

Itsuki ngừng lại.

Người phụ nữ hắng giọng.

“Đúng thế, Itsuki-kun.”

Shinobu lại nghiêng đầu.

Itsuki tặc lưỡi.

Bà thầy bồn chồn.

Itsuki ngừng lại để tạo hiệu ứng.

“Vật lộn?”

Bà suýt ngất khi thoát khỏi sự căng thẳng. Bà nhanh chóng tự chấn an để lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.

“Cô hiểu. Không có gì khác nữa hả?” Những từ đó thoát ra khỏi miệng trước khi bà kịp kiểm soát. Cách Itsuki cư xử với con bà, cách Itsuki trông như – không muốn bất lịch sự -- yếu đuối và nhút nhát như đàn bà… Tất cả đều không ổn!

“Hmmm, cô sẽ nói gì nếu cháu nhờ cô là người dắt Shinobu trong đám cưới?”

Giờ thì THẾ đấy, Shinobu KHÔNG THỂ KHÔNG hiểu. Cậu phì ngay miếng nước định uống ra, làm bẩn cái bàn sạch bong trước mặt.

“Itsuki!” Một tiếng kêu phẫn nộ, một khuôn mặt đỏ bừng, một ánh mắt giận dữ.

Và thế là mẹ của Shinobu ngất xỉu thật sự.

“Mẹ!” Shinobu chạy vòng qua cái bàn ướt đến chỗ mẹ và vỗ nhẹ lên mặt bà. Đối tác yêu quái của cậu còn không buồn đứng dậy vì quá bận cười.

“Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi,” cậu nói, cố hết sức để tỏ ra nghiêm chỉnh. Ai mà biết được trêu trọc con người lại vui đến thế! Ở phía này, vẻ mặt của Shinobu trở nên giận dữ hơn, cậu lại hét lên.

“Cá--?” bà lúng búng, mắt hé mở.

“À, bà ấy vẫn sống.” Itsuki nhận xét.

“Shinobu con yêu?”

“Vâng, mẹ? Mẹ ổn chứ?” Cậu con trai giúp bà mẹ ngồi dậy, để bà tựa vào chiếc gối trên ghế.

“Ừ, ừ, mẹ ổn. Trong lúc ngất đi, mẹ thấy con trong chiếc váy cưới màu trắng… Ôi, thật là một giấc mơ tồi tệ!”

Và một lần nữa, Shinobu lại lạc khỏi mạch truyện. “Mẹ này, nếu bọn con có cưới thì con nghĩ là Itsuki sẽ là người mặc váy.” (Scipio (can’t stand any more): SENSUI!)

“…”

Itsuki mới yêu cách suy nghĩ của Sensui Shinobi làm sao! Cậu hơi cúi xuống, cười sằng sặc và lau nước mắt. “Ôi ôi…”

Sau vài giây mẹ của Shinobu thở gấp, Shinobu nhìn quanh với một dấu hỏi chấm nhảy nhót trên mặt, và Itsuki vẫn cười thêm một lúc nữa mới lấy lại được bình tĩnh.

‘Thật là quá thú vị.’

“Này Shinobu, anh đúng đấy, có lẽ tôi hợp với chiếc váy hơn anh.”

“Tất nhiên rồi,” cậu thám tử trả lời ngay lập tức, vẫn chú ý để biết chắc chắn mẹ mình sẽ không đến vùng-đất-lala nữa. Bà không đi. Trông như bà đang bay vọt lên cao khi nghe những gì con mình nói.

“Và trông anh sẽ rất tuyệt trong bộ tuxedo.”

“Có thể.”

“Sao trông mặt mẹ cậu lại xanh hơn nhỉ…?”

Cú cuối cùng. Itsuki thấy vô cùng vui sướng, thầm xoa đầu Shinobu vì đã đi theo trò vui của cậu một cách ngây thơ.

“Con chúng ta sẽ đẹp trai.”

“Tôi đoán thế,” Đến đó Shinobu ngừng lại. “Cậu đang nói về cái gì thế?”

“Ồ, không có gì, không có gì. Lên kế hoạch cho tương lại, có lẽ thế. Giờ thì chăm sóc mẹ anh đi, trông bà có vẻ không được ổn lắm đâu.” Itsuki gạt câu hỏi đi và hướng sự chú ý vào người phụ nữ đang ngất lần nữa.

“Tôi không hiểu…” Cậu không hỏi tiếp mà quay lại tập trung vào việc làm cho mẹ mình tỉnh lại.

“Rồi anh sẽ hiểu thôi.” Lần này nụ cười gian của Itsuki phát ra thành tiếng.

“Đồ ngốc.”

Cùng lúc đó, bà Sensui tỉnh lại, vẫn thấy mụ mị như lần trước. “Ngggg….”

“Mẹ làm sao thế? Mẹ cứ ngất đi thế.” Bà giống như con yêu quái mà Sensui và Itsuki tiêu diệt lần trước. Sống lại, chết đi, sống lại, chết đi, ngồi, ngồi, kêu gào, đứng lên, chết đi, sống lại, kêu gào, chết đi.

“Hai đứa…hai đứa!”

“Thế cô sẽ nói gì khi trở thành bà của con cháu, cô Sensui?” Tên yêu quái tóc dài hững hờ hỏi, đưa những ngón tay duyên dáng lên vuốt mái tóc mềm mại.

Và thế là người phụ nữ cứng đờ người. Shinobu nhướng mày như muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

“Thật tệ là Shinobu-kun không có anh chị em. Cháu dám chắc là những đứa con trai và con gái của chúng cháu trong tương lai sẽ rất muốn có chú và dì.”

“…”

“Ờ?”

Itsuki mỉm cười, vờ như đang ngắm móng tay mình. “Còn nữa, cô muốn chúng cháu cưới ở đâu? Trong nhà thờ? Tại tòa? Hay cô là người Do thái?

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, Shinobu lại đưa ra gợi ý. “Koenma thì sao?”

“Ồ, ý kiến hay! Tôi rất thích cách suy nghĩ của anh! Nhưng tôi không chắc là ông ấy muốn tôi mặc váy.” Itsuki mím môi.

“Hả?”

Có tiếng THUMP phát ra khi bà Sensui lại ngã xuống.

“MẸ!” Chuyện gì xảy ra thế này? Mẹ cậu bị ốm chăng?

Một từ phát ra, một tiếng rên kéo dài đầy tuyệt vọng

“Không….” Bà đang ở trong vòng tay con trai mình, chỉ thốt lên có một từ rồi lại lên đường đến vùng-đất-lala.

“Ooop, tôi đoán là bà không ủng hộ chúng ta.” Tên yêu quái nhún vai, nhe răng cười với cậu thám tử mười bốn tuổi.

“Cậu nói chúng ta là ý gì?”

“Tôi nói rồi. Anh sẽ hiểu thôi.” Cảm thấy đã đủ vui vẻ, Itsuki kết thúc câu nói bằng tiếng cười khúc khích.

Hết !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro