Chương 14: Cậu đừng đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Cậu đừng đi!

Bởi vì Ngụy Châu không mang theo đàn, nên để thuận tiện cho việc viết bài hát, cậu phải về nhà. Nhà cậu cách đây cũng không xa, nhưng có vẻ cũng lâu rồi không về thăm gia đình, cậu cảm thấy nên tranh thủ về thăm nhà một chuyến. Đương nhiên, người còn lại kia vinh dự ở lại một mình.

- Này, cậu đi chuyến này nhất định phải mua quà cho tôi đấy nhé! - Cảnh Du thỏ thẻ.

- Cậu mơ đi, tôi có mua cho ai cũng không mua cho cậu?

- Tại sao? - Cảnh Du giả vờ mếu máo? - Tôi đẹp trai như vậy, cậu không thể vì ganh tị vẻ đẹp của tôi mà phân biệt đối xử với tôi được! - Cảnh Du thảng thốt.

- Cậu thật phiền phức.

Ngụy Châu giấu ý cười nhàn nhạt trên khóe môi lạnh lùng đáp lại hành động trẻ con của người đối diện. Cậu càng ngày càng cảm thấy, người này rõ ràng không phải hơn cậu hai tuổi, mà là thua cậu hẳn mười tuổi.

Không có tiếng động gì đáp lại, Ngụy Châu cảm nhận được có một điềm xấu sắp sửa xảy ra. Ngay lúc cậu quay ra sau lưng, có một thân ảnh mạnh mẽ hướng cậu xông tới, đè cậu nằm sấp xuống giường. Người đó nằm lên người cậu, miệng thổi hơi vào tai cậu, phát ra lời nói nhẹ nhàng như gió, trầm ấm dịu dàng nhưng mang theo vẻ trêu chọc.

- Bảo bối à, cậu đi rồi, tối nay tôi ngủ với ai đây? Không còn ai tranh giường tranh chăn cùng tôi nữa rồi. Cậu bảo xem tôi phải ngủ thế nào đây a~??? - Cảnh Du giả vờ sụt sùi trêu chọc Ngụy Châu. Cậu cảm thấy trêu đùa con người này quả thật rất thú vị.

Tim Ngụy Châu chệnh đi một nhịp, cả người da gà đều nổi lên. Cậu không chú ý lắm đến khoảnh khắc tim mình lạc nhịp, chỉ cảm thấy câu nói của người kia quá ư sến sẩm, liền xù lông mà kháng cự.

- Con mẹ nó, Hoàng Cảnh Du, cậu nói lại đàng hoàng cho tôi! Ai là người tranh giường với cậu hả? Ai giành chăn với cậu hả? Ai chứ? Rõ ràng cậu toàn tranh của tôi, còn lấy tôi làm gối gác chân!

- Tôi không cần biết, tôi quen hơi cậu rồi, cậu bảo xem tối nay tôi ngủ làm sao đây? Cậu đi rồi lát nữa ai sẽ xông vào lúc tôi đang tắm mà rửa mặt đây? Cậu nói xem cậu nói xem?

Cảnh Du thấy mình đùa cũng có chút quá trớn, nhưng đâm lao phải theo lao, cậu không còn đường nào quay trở lại. Khi nói những lời ấy, cậu nó cảm giác mình là một người bạn gái đang dùng mọi cách níu giữ người yêu đừng rời xa mình. Sau đó còn tự cảm thấy ghê tởm bản thân.

Ngụy Châu cảm thấy con người này thật quá phiền phức, như một con mực cứ quấn cậu không buông vậy. Cứ như vậy cũng không ổn, cậu không thể dùng lực để thoát khỏi con mực này được. Cậu yếu hơn cậu ta. Đã vậy, cậu phải dùng trí.

- Được rồi được rồi, cậu buông tôi ra, tôi hôm sau sẽ tặng cậu quà, được chứ?

- Cậu nói thật không? - Nghe rằng bản thân cũng có quà, Cảnh Du trong lòng không khỏi cảm thấy phấn khích.

- Thật mà, cậu mau buông tôi ra, tôi mà đi trễ sẽ không còn thời gian đi mua quà....

Chưa nói hết câu, cậu cảm thấy áp lực từ phía sau mình mất đi nhanh chóng. Con người này, thật quá vô tư đi........

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay đi học thêm giờ mới vìa, nên có khi khuya Syn mới bù được một chương nữa, còn lại để mai bù sau nha... Ai làm cú đêm chung vs tui đê.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro